Lục Dương vừa biết được thì ra đại sư tỷ đã từng thăm dò mặt trời.
Đại sư tỷ truyền âm cho Lục Dương:
- Nhìn từ kiểu trận pháp thì hẳn là phong ấn do tu sĩ Đại Ngu vương triều hoặc Đại Càn vương triều để lại, cấp bậc rất cao, có tiên cấp, mục đích xây dựng trận pháp không rõ ràng, có thể là để tuyên bố quyền sở hữu mặt trời, có thể là để bảo vệ, ngăn không cho các tu sĩ chiến đấu làm hỏng mặt trời, tất nhiên, cũng có thể là lý do khác.
Lục Dương sửng sốt, sư tỷ đã chắc chắn đây là một trận pháp cấp độ tiên nhân nên cũng nói rằng nó là do tu sĩ đến từ Đại Ngu vương triều hoặc Đại Càn vương triều thực hiện, nói cách khác, trong số tu sĩ ở hai thời đại này đều có những tiên nhân.
- Tiểu tử ngươi đừng sợ, Vân nha đầu có thể giết tiên, bản tiên cũng có thể!
Bất Hủ Tiên Tử vỗ ngực tự khen mình, ra hiệu cho Lục Dương yên tâm, nàng nói gì cũng không thể thua Vân nha đầu về phương diện này.
Lục Dương thấy Lục thị tượng hình quyền của đại sư tỷ vẫn đáng tin hơn một chút.
Trì giáo chủ lại nói:
- Bản giáo phát hiện ra, muốn có được sức mạnh của mặt trời, trước tiên phải được mặt trời công nhận.
- Thánh tử bản giáo chính là một thiên kiêu được mặt trời công nhận.
Dứt lời, một tu sĩ anh tuấn, dáng người cao ráo bước ra, dương khí tỏa ra khiến người ta kinh ngạc, đây giống như một loại thể chất được ghi chép trong truyền thuyết, đã ngàn năm không xuất hiện.
- Ô Khải Hàng bái kiến chư vị tiền bối!
Ô Khải Hàng chắp tay, tư thế hành lễ hoàn hảo.
- Đây là thánh tử Ô Khải Hàng của bản giáo, Thuần Dương Tiên Thể, không biết có lọt vào mắt Vân giáo chủ hoặc Khương tiền bối hay không, có thể để tiểu đồ giao lưu với những người cùng tuổi của quý giáo không?
Muốn được Thiên Đình Giáo coi trọng, phải thể hiện được sức mạnh của Diệu Dương Giáo, so sánh giữa các tầng lớp cao chắc chắn là không bằng, nhưng có thể để đệ tử so tài.
Lục Dương liếc nhìn, Thuần Dương Tiên Thể, một trong Cửu Đại Tiên Thể, không ngờ Diệu Dương Giáo lại tìm được một thiên tài bảo bối, không cần hỏi cũng biết, đây chắc chắn là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Diệu Dương Giáo, thậm chí có thể là đối tượng bồi dưỡng duy nhất.
- Ha ha, Thuần Dương Tiên Thể quả là hiếm thấy, không ngờ lại có thể gặp được một người ở đây, không bằng để ta thử xem!
Một người sải bước đi ra như sao băng, thân thể uy nghiêm, đồng thời tản ra một loại dương khí tuyệt đối không thể có ở cõi này, sau đầu người đó có một Thuần Dương Thái Cực Đồ chậm rãi xoay chuyển, giống như thần tiên bẩm sinh, thần thành không thôi.
- Ngươi là......
- Thánh tử Thiên Đình Giáo, Long Cảnh Chu!
…
Khi thấy Mạnh Cảnh Chu, Trì giáo chủ bỗng trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn là người nhạy cảm nhất với dương khí, hắn có thể cảm nhận được luồng dương khí nồng đậm đến cực điểm trên người Mạnh Cảnh Chu, chẳng kém gì Ô Khải Hàng mà hắn dày công bồi dưỡng.
Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ đối phương cũng là Thuần Dương Tiên thể sao?!
Họ Long, là thiên kiêu của Long Nhân tộc thời thượng cổ?
Long Nhân tộc là bộ lạc sinh ra từ sự lai tạp giữa Long tộc và Nhân tộc, thời thượng cổ có hành tinh riêng, hiện nay Long Nhân tộc sinh sống ở Đông Hải.
- Long sư đệ, không được vô lễ!
Lục Dương quát Mạnh Cảnh Chu, có chút không vui.
- Giáo chủ và Liên Y tiền bối vẫn chưa đồng ý, sao ngươi có thể ra trận.
Mạnh Cảnh Chu nhíu mày phản bác:
- Diệu Dương giáo này muốn giao lưu, chẳng lẽ phải tránh né không đánh sao?
- Họ Lục kia, ngươi đừng tưởng được Thiên tôn và Giáo chủ coi trọng thì có thể làm bừa, ngươi còn chưa phải là Giáo chủ đâu.
- Làm việc sợ sệt, đúng là làm nhục thể diện Thiên đình giáo chúng ta!
Lục Dương lạnh lùng nhìn Mạnh Cảnh Chu, không để lời khiêu khích của hắn vào lòng:
- Kính trọng bậc tiền bối, làm việc ổn trọng mới là tác phong của Thiên đình.
Mạnh Cảnh Chu cười lạnh:
- Nếu ta làm việc ổn trọng thì cũng chẳng làm Thánh tử được, đừng quên ta có được Thánh tử này bằng cách nào.
- Sớm muộn gì thì vị trí Thiếu giáo chủ của ngươi cũng phải nhường cho ta ngồi.
- Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Vân giáo chủ nói, giọng rất nhẹ, nhưng có tác dụng giải quyết dứt khoát:
- Tiểu Long muốn giao lưu với đối phương thì cứ đi giao lưu đi.
Mạnh Cảnh Chu mừng rỡ, quỳ xuống đất, dùng sức ôm quyền:
- Đa tạ Giáo chủ.
Trì giáo chủ nhướng mày, xem ra, nội bộ Thiên đình giáo không phải là một khối sắt.
Hai thiếu niên thiên kiêu đối diện nhau, bên Diệu Dương giáo giới thiệu trước:
- Tại hạ là Thánh tử Ô Khải Hàng của Diệu Dương giáo!
Mạnh Cảnh Chu giơ tay, tùy tiện chào hỏi:
- Thiên đình, Long Cảnh Chu.
- Đắc tội!
Đối mặt với Thánh tử của Thiên Đình giáo, Ô Khải Hàng không dám lơ là, đặc biệt là hình ảnh Thuần Dương Thái Cực Đồ treo ở sau gáy của đối phương, rất bắt mắt, nhìn là biết không tầm thường.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người có cùng cảnh giới mà dương khí có thể sánh ngang với hắn.
Mạnh Cảnh Chu nở một nụ cười chế giễu:
- Đắc tội? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta sao?
- Thử mới biết!
Bị sỉ nhục nhiều lần, Ô Khải Hàng cũng nổi giận, hắn là thiên tài được Diệu Dương giáo giấu kín, tự tin về thiên phú và chiến lực của mình, không thua kém bất kỳ thiên kiêu hàng đầu nào đương thời.