Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 985 - Chương 985: Chiến Đấu Thế Lực Ngang Nhau

Chương 985: Chiến đấu thế lực ngang nhau Chương 985: Chiến đấu thế lực ngang nhau

Lục Dương hiện tại rất xoắn xuýt, đến cùng có nên tiếp tục học tập Diệt Tiên kiếm trận hay không.

Hắn vừa học được nhập môn, liền nghe đến tin dữ về lai lịch chân thực của kiếm trận, thực sự đả kích tính tích cực trong học tập.

Không học, không có kiếm trận khác có thể học.

Học, đây là kiếm trận mà Kỳ Lân Tiên dùng để lừa gạt lão bà, uy lực không rõ.

Chớ học đến cuối cùng mới biết tác dụng của kiếm trận là để mũi kiếm trở nên mềm đi.

- Vậy sẽ không.

Bất Hủ tiên tử nghe xong Lục Dương lo lắng, trực tiếp bác bỏ.

- Không cần lo lắng uy lực của Kiếm trận, rất mạnh, Kỳ Lân Tiên cùng Ứng Thiên Tiên chỉ là động tay chân trên Tiên kiếm.

- Tiên tử ngươi còn hiểu kiếm trận?

- Dựa vào trực giác.

-... Trực giác của ngươi có đáng tin cậy?

- Trực giác nói cho bản tiên bản tiên biết rằng trực giác rất đáng tin cậy.

- ...

Lục Dương trầm mặc một lát, thở dài, hơi có chút nhận mệnh, học thôi, đừng quản uy lực thế nào, nhìn từ trên phẩm giai, cái này khẳng định là kiếm trận cấp bậc cao nhất Vấn Đạo tông nắm giữ.

Khương Liên Y cùng Bất Hủ tiên tử có cách nhìn nhất trí, cũng cảm thấy uy lực của kiếm trận không tầm thường, hẳn là nên học.

Đối với cách nhìn của Khương Liên Y, Lục Dương cảm thấy không có chút sức thuyết phục —— hắn chưa thấy qua thời điểm Khương Liên Y và Bất Hủ tiên tử không hợp ý kiến với nhau.

- Còn có một chuyện cần nói rõ cho sư huynh.

Thần sắc Khương Liên Y trịnh trọng.

- Chuyện gì?

- Ta ở Vấn Đạo tông đã sinh hoạt hơn hai tháng, nắm giữ tình huống cơ bản của Tu Tiên giới hiện nay, đã đến lúc đi ra ngoài một chút, thuận tiện tìm Bất Ngữ đạo nhân, còn có thiên tài hậu bối của Phượng tộc, ta có nói qua muốn dạy dỗ nàng, đã nói thì cần thực hiện.

Trong lòng Lục Dương tự nhủ quả nhiên, Khương Liên Y không có khả năng một mực đợi bên trong Vấn Đạo tông, đợi ở bên người Bất Hủ tiên tử, nàng rời đi còn có một mục đích, không nói Lục Dương cũng có thể đoán được.

Tung tích của Kỳ Lân Tiên cùng Ngao Linh.

Tình cảm của Khương Liên Y dành cho hai người này không ít hơn so với tình cảm dành cho Bất Hủ tiên tử.

- Vậy thì chúc Liên Y tiền bối thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành, sớm ngày hoàn thành mục tiêu.

Lục Dương ôm quyền cười nói, mặc dù hắn bại lộ sư phụ là tác giả của « Long Phượng Biến » chuyện này, nhưng không có nói cho Liên Y tiền bối đại sư tỷ có thể tìm tới sư phụ, để sư phụ sống lâu thêm một đoạn thời gian.

Làm đệ tử, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Bất Hủ tiên tử cũng chui ra ngoài cáo biệt cùng Khương Liên Y, dữ dằn nói:

- Mau chóng đạt thành mục tiêu mau chóng trở về, nếu ở bên ngoài có ai khi dễ ngươi, nói cho bản tiên, bản tiên để Vân nha đầu giáo huấn hắn.

- Nhất định.

Khương Liên Y cũng không trực tiếp rời đi, mà là đang lúc Lục Dương tham ngộ kiếm trận tham ngộ đến ngày thứ năm, trong một buổi chiều, lặng yên rời đi.

Lại qua hai ngày, Lục Dương nắm giữ kiếm trận càng ngày càng thành thạo, tiêu hao nhỏ hơn trước đó rất nhiều.

- Chính là thiếu khuyết bia ngắm thí nghiệm uy lực của kiếm trận.

Lục Dương luyện nhiều ngày như vậy, mặt cỏ đều bị kiếm trận cắt đứt ngắn đi mấy tầng, cảm thấy uy lực rất lớn, nhưng không có đối tượng làm vật tham chiếu, từ đầu đến cuối đều cảm thấy thiếu khuyết một chút gì đó.

Thiên Môn núi chỉ có bao nhiêu đối tượng như vậy, đại sư tỷ khẳng định không được, Tam sư tỷ cũng không được, còn lại chính là khôi lỗi đáng chết kia...

Suy nghĩ đến khôi lỗi một mực đè ép mình từ khi bắt đầu tu luyện đến bây giờ, Lục Dương cảm thấy mình bây giờ hẳn là không có vấn đề.

Đối tượng thí nghiệm thích hợp nhất.

Nói làm liền làm.

Thiên Môn phong chỉ lớn như vậy, Lục Dương rất nhanh đã tìm được khôi lỗi đang đào hố trồng cây ở dưới một gốc cây.

- Hắc hắc, cuối cùng cũng tìm tới ngươi, thù mới hận cũ của chúng ta cũng nên tính một lượt.

...

Một trận chiến đấu thế lực ngang nhau bắt đầu.

Khai chiến hơn mười hơi, Vô Địch anh bỏ trốn mất dạng.

Khai chiến hai mươi lắm hơi, Lục Dương bị đánh mặt mũi bầm dập, xẻng sắt đập đập để hắn ngao ngao kêu to.

Khai chiến một phút, Lục Dương bị vùi vào trong đất, làm huynh đệ với cây tùng được trồng ở bên cạnh.

Chiến đấu kết thúc, khôi lỗi thắng hiểm.

Đợi khôi lỗi khiêng cái xẻng lảo đảo đi ra rừng cây tùng, Lục Dương mới dám chui ra ngoài, lòng còn sợ hãi.

- Không hổ là khôi lỗi đánh ta từ nhỏ tới lớn, có chút bản sự, xem ra giai đoạn hiện tại còn không phải đối thủ của nó.

Thời điểm cùng khôi lỗi chiến đấu, Lục Dương ngay cả Diệt Tiên kiếm trận cũng không kịp thi triển, chiến đấu liền kết thúc.

Lấy trình độ tu vi hạng chót của Lục Dương ở Thiên Môn phong, xác thực khó mà tìm tới một bia ngắm có thể tùy ý thi triển kiếm trận.

- Lão Lục, ngươi có ở đây hay không?

Tiếng nói của Mạnh Cảnh Chu quanh quẩn bên trong rừng cây, hắn đang muốn đến tìm Lục Dương, chiến đấu vừa rồi tạo ra động tĩnh quá lớn, gây nên hắn chú ý, cảm thấy Lục Dương có khả năng ở chỗ này.

Lục Dương nghe vậy, nhanh chóng dọn sạch sẽ đất trên người mình, không thể cho Mạnh Cảnh Chu cơ hội cười nhạo mình.

Hắn lấy xuống cành cây dính ở trên tóc, thu thập sạch sẽ, mới giả bộ như vừa nghe thấy, tức giận quát:

- Đừng hô, ta ở chỗ này!

- Mặt mũi ngươi bị thương...

Khôi lỗi ra tay rất có phân tấc, bộ mặt sưng chỉ có thể tiêu trừ tự nhiên.

Thần sắc Lục Dương tự nhiên:

- Không có gì, bất quá là ta nuốt một viên đan dược, nhưng dược lực quá mạnh, khó mà tiêu hóa, đại sư tỷ xuất thủ thông qua đập nện huyệt vị trên bộ mặt, tăng tốc hấp thu dược hiệu mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment