- Vừa hay chưa từng thấy pháp sự Phật môn, ở đây vài ngày xem ngươi làm pháp sự như thế nào.
- Vậy thì đa tạ hai vị sư huynh rồi.
Thấy hai người đồng ý ở lại thành này, Thích Thiền mừng thầm trong lòng.
Biết đâu hắn có cơ hội học hai loại quyền pháp, còn có thể học theo Mạnh sư huynh cách chế ngự dục vọng trong lòng.
Máu của độc thân linh căn bình thường sẽ không có tác dụng này, chắc hẳn Mạnh sư huynh đã tự mình ép mình đến cực hạn, mới tạo nên được máu tráng dương.
Hắn còn không chịu nổi hai mươi giọt, không dám tưởng tượng Mạnh sư huynh toàn thân đẫm máu thì chịu đựng như thế nào.
Nói đến chuyện ở khách sạn, Mạnh Cảnh Chu có chút kỷ niệm không tốt.
- Chúng ta đã ở ba khách sạn liên tiếp, ba khách sạn đều xảy ra chuyện, không thể nào đến lần thứ tư vẫn xảy ra chuyện được chứ?
Lục Dương luôn rất tự tin vào vận may của mình:
- Không đâu, ngươi nghĩ xem chúng ta đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu giữa Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Bán Tiên, chẳng phải đều bình an vô sự sống sót sao, tậm chí còn không trầy xước lấy một miếng da.
- Rõ ràng đây chính là biểu tượng cho vận may tốt của chúng ta.
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy ngươi không nên nghĩ trước xem tại sao chúng ta lại gặp phải nhiều trận chiến của cường giả như vậy à.
Ba người thuận lợi tìm được một khách sạn dành cho tu sĩ ở, bên trong khách sạn này có bố trí trận pháp tụ linh, giúp tu sĩ tu luyện.
Nếu là hai người Lục Dương thì có thể tùy tiện tìm một khách sạn là được, hai người họ há miệng thi triển ‘Thôn Thiên’, hiệu quả còn tốt hơn cả trận pháp tụ linh. Thêm Thích Thiền thì không được.
- Lão bản, ba phòng chữ Thiên.
Mạnh Cảnh Chu hiếm khi kiếm được tiền, vui vẻ hôm nay, hắn bao ở phòng cho ba người.
Lão bản là một nam tử, xem ra sẽ không phát sinh tình huống tiểu thúc tử cướp đoạt di sản.
Rất nhiều phòng chữ Thiên, sẽ không xảy ra tình huống tu sĩ tranh giành phòng mà đánh nhau.
Ba người thuận lợi đến phòng của mình.
Lục Dương đẩy cửa phòng ra, thấy bên trong phòng bừa bộn, tủ quần áo bàn ghế đổ hết xuống đất, cửa sổ mở toang, gió lạnh ùa vào, trên giường một nam một nữ vật lộn với nhau, nam tử mặc đồ đen, tay cầm dao găm, trong mắt mang theo sát khí, người phụ nữ quần áo không chỉnh tề, liều mạng giãy giụa, trên cổ có vết máu, vừa rồi có thể đối ứng với vết máu trên dao găm.
Trong phòng đã bố trí trận pháp cách âm, âm thanh không truyền ra ngoài được.
Người phụ nữ phản kháng kịch liệt thấy Lục Dương như nhìn thấy hy vọng.
Lục Dương lui khỏi phòng, liếc nhìn số phòng.
Đi nhầm phòng rồi.
…
- Này, bây giờ ngươi thả nàng ra và tự nộp cho quan phủ, vẫn có thể được tính là tự thú.
Lục Dương một lần nữa quay lại phòng, thành khẩn khuyên nhủ kẻ giết người.
Rõ ràng đây là phòng trọ của nữ tử bên cạnh, tên sát thủ trèo cửa sổ vào, muốn ám sát nữ tử, bị hắn đụng phải.
- Ngươi cũng phải chết!
Hắc y nhân cầm dao găm thấy Lục Dương quay lại, ánh mắt lóe lên sát khí, lập tức bị Lục Dương đè xuống đất.
- Ta đoán ngươi cũng sẽ không tự thú.
Lục Dương chỉ dùng một tay chế ngự hắc y nhân, giọng nói bình tĩnh.
Hắc y nhân vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lục Dương, đã bị khống chế.
- Trúc, Trúc Cơ kỳ?!
Uy nghiêm sát thủ Luyện Khí tầng chín như hắn trong nháy mắt bị khuất phục, đối thủ chỉ có thể là đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách tự sát!
Lục Dương túm lấy đầu hắn, bẻ gãy hai chiếc răng cửa, bên trong răng cửa giấu thuốc độc chết người, sau đó lại nhặt mảnh giẻ trên đất, nhét vào miệng hắn, đề phòng hắn cắn lưỡi tự vẫn.
Lại điểm vào người hắn vài lần, phong bế kinh mạch của hắn, khiến hắn không thể cử động.
Tên sát thủ áo đen tuyệt vọng rồi, tên không mời mà đến này rốt cuộc là ai, là vệ sĩ do mục tiêu mời đến sao, sao lại quen thuộc với việc tự sát như vậy.
Nhưng hắn còn chưa để ý, chính hắn đã bôi thuốc độc chậm lên dao găm, lúc không phát tác thì không ai nhìn ra, một khi phát tác thì thần tiên cũng khó cứu, mục tiêu đã bị hắn đâm trọng thương, mạng sống không còn lâu nữa.
Hơn nữa cho dù có nhìn ra thì cũng vô dụng, thuốc độc của hắn hiếm có trên đời, ngay cả hắn cũng không có thuốc giải.
Lục Dương từ trong thẻ bài thân phận lấy ra một viên đan dược, đưa cho nữ tử vẫn còn kinh hồn chưa định.
- Ngươi trúng độc rồi, trên dao găm của hắn có độc, gọi là Thanh Quỷ Triền Hồn độc, ba ngày sau phát tác, Thanh Quỷ đòi mạng, một mệnh ô hô, không phải là loại thuốc độc hiếm gặp, đan giải độc của ta có thể giải được.
Đây đều là thuốc độc mà Đan Đỉnh Phong chơi đùa còn thừa.
- Hả? Hả, cảm ơn.
Nữ tử đờ đẫn uống đan giải độc, mát lạnh, rất thoải mái, trong lòng cũng yên ổn hơn nhiều.
Nữ tử bình tĩnh lại, cảm kích nhìn Lục Dương:
- Đa tạ ân công, ta tên là......
- Thôi, đừng nói tên ngươi là gì, ngươi đến từ đâu, ngươi là thân phận gì, tại sao lại có sát thủ đến giết ngươi, ta chỉ là một vị khách ở bên cạnh, không biết gì cả, ta thấy ngươi có tu vi, tu vi của tên sát thủ đã bị ta phế bỏ, ngươi có thể tự mình áp giải hắn đi báo quan.
Lục Dương thành thạo ngắt lời tự thuật của nữ tử.