Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 998 - Chương 998: Làm Việc Thiện Tích Đức (1)

Chương 998: Làm việc thiện tích đức (1) Chương 998: Làm việc thiện tích đức (1)

Lục Dương giải thích ngọn ngành cho ông chủ khiến hắn sợ toát mồ hôi hột.

May mà có ba vị thiếu hiệp ở đây, nếu không mạng người sẽ mất tại tửu điếm của ông ta, ông ta không dám suy nghĩ chuyện sau đó, ai còn dám ở lại tửu điếm của ông ta nữa?

Ông chủ cảm ơn rối rít, miễn phí tiền ăn trọ cho ba người Lục Dương, còn hứa rằng ba người muốn ở lại đây bao lâu cũng được.

Hai tỷ muội suýt nữa đã xảy ra chuyện ở tửu điếm, ông chủ vì áy náy nên cũng miễn phí tiền ăn trọ cho hai tỷ muội, đưa ra lời hứa tương tự.

Năm người dẫn hai người ra ngoài, đi được một đoạn thì gặp tuần tra bắt gặp, nghe xong chuyện, tuần tra vội vàng dẫn bảy người trở về nha môn, tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Diễn biến sau đó giống như Lục Dương đã đoán, thích khách và kẻ cướp giao cho nha môn xử lý, ba người họ làm nhân chứng, kết thúc thì mỗi người được phát một lá cờ nghĩa hiệp và linh thạch làm phần thưởng.

Lần này Thích Thiền không từ chối.

Sau khi lo liệu xong những chuyện này, ba người mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng cũng có thể trở về tửu điếm nghỉ ngơi, chỉ có hai tỷ muội vừa rồi nhận nhau nên tinh thần vô cùng phấn chấn.

Qua một đêm, Lục Dương vươn vai, toàn thân thoải mái, cả người đều tràn đầy sức sống.

- Lão Mạnh, dậy đi!

Lục Dương ân cần gõ cửa phòng, gọi Mạnh Cảnh Chu dậy.

Mạnh Cảnh Chu vẻ mặt không tốt mở cửa phòng, trừng mắt nhìn Lục Dương.

Lục Dương không để ý đến ánh mắt của Mạnh Cảnh Chu.

Thích Thiền từ trong phòng đi ra, vẻ mặt tươi tỉnh, hoàn toàn không giống với trạng thái trở về phòng tối hôm qua, rõ ràng cũng đã nghỉ ngơi tốt:

- Lục sư huynh Dương, chào buổi sáng.

- Hôm nay đi đâu? Có phải đi làm pháp sự không?

- Đúng vậy.

Lục Dương trêu chọc:

- Ta còn tưởng sư đệ ngươi định cầm linh thạch mà nha môn thưởng cho tối qua đi thanh lâu để ta luyện tâm cảnh.

- Sư huynh nói đùa rồi, không công không hưởng, hôm qua bần tăng chẳng làm gì, nhờ phúc của hai vị sư huynh mới có được danh tiếng nghĩa hiệp, linh thạch triều đình ban thưởng không thể từ chối, tạm coi như triều đình quyên góp cho tông môn, sao có thể dùng vào người bần tăng được.

- Có cần ta cho ngươi ít linh thạch không?

Mạnh Cảnh Chu cười nói.

Thích Thiền lắc đầu từ chối:

- Bần tăng dùng linh thạch của Mạnh sư huynh để đi thanh lâu, thì không phải bần tăng đi thanh lâu, mà là Mạnh sư huynh đi thanh lâu, không đạt được hiệu quả ta luyện.

- Sư phụ trước kia còn nói chuyện thường dạy bảo bần tăng, phải tự lực cánh sinh, linh thạch bần tăng đi thanh lâu phải do chính bản lĩnh của mình mà kiếm được.

- Vậy ngươi định chào hàng thế nào, đi từng nhà từng nhà hỏi thăm sao?

Thích Thiền lắc đầu, từ trong lệnh bài thân phận lấy ra một lá cờ lớn, trên mặt cờ viết đủ loại dịch vụ, từ trừ tà đến cầu tự rồi chữa bệnh, đủ cả, rất toàn diện.

Mặt sau lá cờ viết ‘Giá cả thương lượng’.

Thích Thiền dẫn hai người đến khu vực phồn hoa nhất của thành trì, nộp phí thuê địa điểm, tìm được một khoảng đất trống nhỏ, dựng sạp, giương lá cờ lên, an vị ngồi trước bàn.

Động tác thuần thục, xem ra không phải lần đầu làm chuyện này.

Thích Thiền lại tốt bụng bê thêm hai chiếc ghế ra, cho Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ngồi.

Bên trái sạp của Thích Thiền là một sạp bán mì, bên phải là sạp bán bánh nướng, hắn giương lá cờ lớn giống như thầy bói, rất nổi bật.

Người đi đường ngoái đầu nhìn lại, chú ý đến vị hòa thượng đặc biệt này, chỉ có điều vì quá đặc biệt nên nhất thời không ai dám tiến lên cầu cứu.

Thích Thiền thấy hơi tiếc, mỗi lần mở sạp hắn cũng không có mấy khách, phải đợi đến khi mọi người phát hiện ra hắn thực sự là một cao tăng có bản lĩnh, xếp hàng cầu cứu thì hắn thấy đông người quá, việc quá nhiều, xử lý không xuể, liền đi trước.

- Thế nhân thiếu tinh thần sáng tạo, không dám tiếp nhận những điều mới mẻ, nếu ta có tài ăn nói của sư phụ ngươi, nhất định cũng sẽ kể chuyện ở quán trà, hoằng dương Phật pháp cho thế nhân.

Lục Dương lần đầu tiên gặp người khen ngợi sư phụ, có cảm giác vừa mừng vừa sợ, nếu sư phụ dưới suối vàng biết được, hẳn sẽ rất vui.

- Đúng rồi Mạnh sư huynh, huynh có từng suy nghĩ chuyện gia nhập Phật môn của ta không, bần tăng thấy Phật duyên của huynh thâm hậu, không thầy mà thông, nghiên cứu ra được Độc thân nguyền rủa quyền, chắc chắn cũng là vị Phật tương lai giống như bần tăng.

- Ta là độc thân linh căn không có nghĩa cả đời này ta không có đời sống tình dục.

- Độc thân linh căn là bị ép độc thân, Phật môn chú trọng chủ động độc thân, đây là hai chuyện khác nhau.

Mạnh Cảnh Chu đã sớm thông qua Lục Dương để hỏi thăm Bất Hủ tiên tử bên kia, chỉ cần hắn thành tiên, hắn sẽ không còn bị độc thân linh căn hạn chế, có thể tùy ý giải phóng dục vọng.

- Mạnh sư huynh nói sai rồi, Phật môn chủ trương hành thiện tích đức, mới có thể đổi lấy vận may, từng có một vị tỳ kheo ni hỏi Phật, nếu có người vốn làm việc ác, nhưng lại vô tình làm việc thiện, thì có thể đổi lấy vận may không, Phật trả lời là có thể, người làm việc thiện, luận theo việc làm chứ không luận theo tâm.

- Vậy nên?

Mạnh Cảnh Chu không hiểu đầu cua tai nheo, không hiểu Thích Thiền muốn nói vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment