Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 186

Du Tam cảm thấy Thôi Ngạn dính Trình Khanh, không nghĩ tới ở trong mắt Thôi Ngạn, Du Tam mới là cái keo dán bất khuất kiên cường, rõ ràng không thắng được, lại vẫn muốn khiêu khích Trình Khanh.

Hai người ghét nhau như chó với mèo, địa phương có Du Tam ở, Thôi Ngạn đều không muốn đến.

Thẳng đến khi Du Tam rời đi, Thôi Ngạn mới hỏi trước đó hắn đã nói gì.

Trình Khanh thuận miệng nói:

"Còn có thể là cái gì, hạ chiến thư, nói là muốn ở kinh thành chờ ta, ta thấy Du Tam hẳn là sẽ nhờ quan hệ tiến vào Quốc Tử Giám, hắn không thắng ta sẽ không hết hy vọng, nghe khẩu khí của hắn là muốn đi đến Quốc Tử Giám mở mang bờ cõi trước, triển khai trận trượng chờ ta!"

Thôi Ngạn hừ một tiếng, "Hắn cũng chỉ có thể giở trò ở thư viện Nam Nghi mà htôi, nếu tiến vào Quốc Tử Giám, cha hắn chỉ là một quan tứ phẩm, Quốc Tử Giám không thiếu con của quan lớn huân quý, Du Tam đi đến đó, cũng coi như không phải nhân vật lớn gì."

Lời là nói như thế, nhưng trong lòng Thôi Ngạn âm thầm phát sầu.

Thôi Ngạn ngoài miệng nói Du Tam không tính là nhân vật nào, trong lòng biết sự thật không phải như thế.

Du Tam ương ngạnh trương dương, trên người có một cỗ ngang ngược, muốn nói lấy quan chức cao thấp tới luận anh hùng, cha Trình Khuê đã cùng cấp với Du tri phủ, nhưng Trình Khuê vẫn đi theo phía sau Du Tam……

Hơn nữa nói rằng cha Du Tam là quan tứ phẩm, ở Quốc Tử Giám không tính là gì, nhưng Thôi Ngạn còn không biết chính mình đến Quốc Tử Giám như thế nào!

Trình Khanh có thể đi, là hoàng đế hạ chỉ ân điểm.

Thôi gia lại không có khả năng hưởng thụ ân điểm, Thôi gia là thương hộ.

Chẳng lẽ phải quyên một số bạc lớn, đổi một danh ngạch ‘ lệ giam ’?

Ý niệm này vừa mới toát ra đã bị Thôi Ngạn phủ quyết.

Không được, lệ giam quá mất mặt, vào Quốc Tử Giám là địa vị thấp nhất, đi lại gần cùng Trình Khanh, sẽ liên lụy Trình Khanh cũng bị người khác xem thường.

Vẫn phải nghĩ biện pháp khác, mỗi tỉnh đều có danh ngạch ‘ cống giam ’, chỉ cần thi hương xếp hạng cao, tốn chút bạc khơi thông, lấy thân phận ‘ cống giam ’ tiến vào Quốc Tử Giám, cũng rất có hy vọng!

Thôi Ngạn suy nghĩ cẩn thận tiền đồ của chính mình, trong lòng đại định, chỉ hận không thể lập tức trở lại thư viện dụng công.

……

Du Tam rời đi, cuộc sống của Trình Khanh quả nhiên thật sự an tĩnh.

Thái Bình năm chín lặng yên không một tiếng động liền đến.

Tháng giêng còn chưa có qua, đã đến đầy năm của Trình Dung. Ngũ lão gia đuổi ở năm trước đáp được lên cùng phủ Nội Vụ, thành thương nhân cung cấp hàng hóa cho phủ Nội Vụ.

Trình Khanh lược hỏi một câu, Ngũ lão gia liền đã phát tính tình, không cho nàng nhúng tay vào việc thương nhân.

"Khanh ca, năm nay thi hương, cháu phải toàn lực ứng phó, thúc gia không có niệm tưởng khác, cũng chỉ trông cậy vào tiểu bối các cháu có thể có tiền đồ, cháu không chỉ có vì chính mình mà thi cử."

Trình Khanh trầm mặc.

Nàng xác thực không chỉ có vì chính mình.

Sau khi cự tuyệt Kỷ gia cầu hôn, đại nương tử đến nay cũng không tìm được việc hôn nhân nào tốt.

Đại nương tử lại lùi về trong vòng an toàn, một lần nữa biến trở về tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ. Điền trang vẫn quản lý, nhưng chưa từng đi đến nông thôn, cũng không nhắc tới Kỷ Hạo.

Đại nương tử thậm chí không còn kiên trì yêu cầu trượng phu tương lai "Không nạp thiếp không được có thông phòng" nữa.

Nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, bà mối tới cửa nói việc hôn nhân với đại nương tử vẫn càng ngày càng kém. Nàng hai mươi tuổi chưa có đính hôn, Nhị Nương tử và Tam Nương tử cũng không thể đính hôn, đây là không được, nữ quyến trong tộc thực vì một nhà Trình Khanh nhọc lòng, đã có người hướng Liễu thị kiến nghị, hoặc là không cần lại chọn chạy nhanh gả đại nương tử đi ra ngoài, hoặc là liền lướt qua đại nương tử, trước đính thân cho Nhị Nương tử và Tam Nương tử đã!

Bên ngoài người ta nói lời khó nghe, nói nhà Trình Khanh là chuyên nuôi cô nương già.

Nói đến cùng, vẫn là do Trình Khanh không đủ cao!

—— nàng thật sự cần nhanh hơn một ít, năm nay thi hương, chỉ cho phép thành công không được thất bại.

Thái Bình tháng hai năm chín, Trình Khanh tròn 16 tuổi.

Trình Khanh cảm thấy thiên phú của chính mình khả năng so ra kém Mạnh Hoài Cẩn, lại cũng vượt qua rất nhiều đồng môn ở thư viện Nam Nghi.

Tháng 5, hạ nhân Trình gia phát hiện Kỷ Hạo đảo quanh ở hẻm Dương Liễu, sợ tới mức chạy nhanh báo cho Liễu thị.

Liễu thị cũng không sai người quấy rầy Trình Khanh học tập, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, chính mình liền xử lý việc này—— nàng không cần đi gặp Kỷ Hạo, chỉ cần phái người đưa tin cho Kỷ gia, người Kỷ gia tự nhiên sẽ mang Kỷ Hạo đi.

Nhưng Liễu thị cũng kỳ quái, đã cự thân nửa năm, sao Kỷ Hạo còn chưa có từ bỏ?

Cũng không biết Kỷ gia đã nói với Kỷ Hạo như thế nào…… Chuyện nhà người khác, Trình gia cũng không quản được, bế tắc một nam thừa tự hai nhà là không giải được, Liễu thị coi Kỷ Hạo là hồng thủy mãnh thú, sợ hắn nháo ra động tĩnh sẽ ảnh hưởng đến đại nương tử.

Nếu có người thích hợp, Liễu thị hận không thể lập tức cho đại nương tử xuất giá.

Đại nương tử đã hai mươi tuổi, Liễu thị sầu không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, một bên là kế nữ quá tuổi kết hôn, một bên là nữ nhi chỉ kém kế nữ hai tuổi……

Cuối cùng vẫn là Lý thị cho nàng ăn viên thuốc an thần:

"Đừng có lo lắng, chờ sau khi Khanh ca thi hương xong, ta sẽ làm mai cho tỷ muội các nàng."

Dù sao cũng đã trì hoãn, xuất giá sớm mấy tháng cùng muộn mấy tháng có cái gì khác nhau chứ?

Lý thị có thể chọn người thích hợp, nhưng quan hệ thông gia cầu chính là cường cường liên hợp, Trình Khanh chỉ có công danh tú tài vẫn hơi kém một chút.

Lý thị nói vậy, Liễu thị cũng không còn luống cuống nữa, người một nhà liền ngóng trông Trình Khanh thi hương thuận lợi!

Trong nhà không gây áp lực cho Trình Khanh, bản thân trong lòng Trình Khanh minh bạch.

Tháng bảy, thư viện Nam Nghi liền cho toàn bộ học sinh lớp Ất nghỉ. Học sinh khảo tịch ở nơi khác liền lên đường về quê, học sinh khảo tịch ở bản địa cũng cần đi phủ thành chuẩn bị dự thi.

Thi hương liền khảo ba tràng, mỗi tràng đều khảo ba ngày, mỗi một hồi đều không hề yết bảng đơn độc, thi đậu cử nhân liền đăng "Ất bảng", bởi vì yết bảng là lúc hoa quế bay hương, nên còn được gọi là "Quế bảng".

Trận đầu thi hương ở mùng chín tháng tám.

Nhưng ở cuối tháng 7, Trình Khanh cũng đã tới phủ thành làm chuẩn bị.

Lúc này, nếu ai không quen khí hậu sinh bệnh, liền lại phải chờ ba năm nữa, mọi người đều vô cùng cẩn thận, tình nguyện tới phủ thành sớm, cũng không muốn xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Tư Nghiên và Tư Mặc đều buông xuống chuyện khác, cùng đến phủ thành bồi khảo, lúc này bất luận sự tình gì đều là thứ yếu, chỉ có Trình Khanh thi hương mới là quan trọng nhất.

Năm trước từ kinh thành trở về, Trình Khanh liền thường xuyên thu được thư của Mạnh Hoài Cẩn.

Một phong thơ cuối cùng trước khi thi là đầu tháng bảy thu được, nói cho nàng rất nhiều tâm đắc thi cử, dặn dò nàng tĩnh tâm dự thi.

Lúc này, trong tộc cũng có vài người dự thi, Trình Khuê, Trình Mạo đều ở trong đó, đều cùng Trình Khanh ở tại nhà do ngũ phòng an bài.

Chu Hằng cũng không cần phải đi đến khách điếm ầm ĩ ở, làm con rể Thôi gia, Thôi gia cũng an bài tiểu viện thanh tĩnh ở phủ thành cho hắn dự thi, tuy rằng còn chưa biết sẽ cưới vị tiểu thư Thôi gia nào, nhưng Chu Hằng đã hưởng thụ đãi ngộ con rể trước—— ấn cách nói của Thôi Ngạn, lần thi hương này nếu Chu Hằng không trúng, sẽ gả thứ nữ Thôi gia cho hắn, nếu trúng cử, vẫn kết thân, nhưng đối tượng kết thân lại thay đổi thành đích tiểu thư Thôi gia!
Bình Luận (0)
Comment