Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 188

Khó chịu nhất kỳ thật chính là mùi.

Ngày đầu tiên còn chịu nổi, hai ngày sau vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, Trình Khanh trực tiếp kéo góc quần áo che mũi.

Không ngửi thấy, coi như không tồn tại.

Đi WC ngay tại chỗ, nàng thật sự không nghĩ nhớ lại!

Khảo xong một hồi cuối cùng, Trình Khanh cảm giác như được giải phóng.

Nàng ra trường thi ngay cả lời cũng không nghĩ nói, được Tư Nghiên Tư Mặc đỡ, nằm trên xe ngựa ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Hai người Tư Nghiên khiếp sợ, chạy nhanh đưa Trình Khanh về địa phương đặt chân.

Trình thị nhiều người tham gia khoa khảo như vậy, trong tộc có kinh nghiệm phong phú, đã sớm mời đại phu thủ, Trình Khanh không phải người thứ nhất mệt đến ngủ, Trình Khuê so với nàng còn thảm hơn một ít, ra trường thi liền thượng thổ hạ tả.

Đại phu định bắt mạch cho Trình Khanh, Trình Khanh tính cảnh giác thực cao, miễn cưỡng mở mí mắt:

"Không có việc gì, ta chỉ là quá mệt mỏi, không cần để ý đến ta, để ta ngủ một giấc là được."

Không thể bắt mạch.

Đại phu có bản lĩnh có lẽ có thể từ mạch tượng nhìn ra được giới tính của nàng.

Đại phu cũng không kiên trì.

Tình huống Trình Khuê so với Trình Khanh càng nghiêm trọng hơn được đưa về tới.

Đại phu vội vàng đi bắt mạch khai dược cho Trình Khuê, lại chỉ huy dược đồng sắc thuốc, chờ khi bệnh trạng của Trình Khuê biến nhẹ đã qua hai ngày, Trình Khanh đã sớm tĩnh dưỡng đủ tinh thần xuống giường.

Nàng lúc này còn chưa thể trở lại Nam Nghi, nàng muốn ở lại phủ thành chờ yết bảng thi hương!

Nàng chính mình cảm giác phát huy thực tốt, sau khi cùng Chu Hằng chạm mặt, Chu Hằng cũng nói thẳng: "Ta phát huy so với ngày thường thi ở thư viện còn tốt hơn, thi hương này có tám phần nắm chắc, cũng không biết Thôi Ngạn bên kia như thế nào!"

Tự mình cảm giác tốt đẹp đâu chỉ có hai người Trình Khanh và Chu Hằng.

Thái Bạch Lâu ở Tuyên Đô phủ rất nổi danh, sau khi thi hương một bàn khó cầu, quả thực thành nơi rất nhiều thí sinh thi hương chọn làm nơi tiếp khách.

Trình Khanh là phủ Án Đầu Thái Bình năm bảy của Tuyên Đô, thi hương hội tụ tú tài toàn tỉnh, viện thí hai năm một lần, mỗi hai năm các phủ đều sẽ sinh ra một ‘ Án Đầu ’, nàng cũng không phải Án Đầu nổi tiếng nhất trong đó,

Lần thi hương này, mọi người chân chính xem trọng nhất, là một tú tài tên Đổng Kính Thu.

Đổng Kính Thu lớn hơn Trình Khanh ba tuổi.

Trình Khanh là Án Đầu, Đổng Kính Thu cũng là Án Đầu.

Trình Khanh mười lăm tuổi trúng tú tài, Đổng Kính Thu cũng vậy.

Trình Khanh là khảo trúng tú tài ở Thái Bình năm bảy, Đổng Kính Thu sớm hơn nàng hai năm, người này chính là Án Đầu Tuyên Đô phủ năm Trình Khuê khảo tú tài.

Nhân vật như vậy, phản ứng đầu tiên của Trình Khanh không phải ghen ghét, mà là tưởng kết bạn một phen, đáng tiếc trời không chiều lòng người, Đổng Kính Thu thế nhưng giao hảo cùng Kỷ Hạo —— nghe nói hai nhà Kỷ, Đổng là thế giao, Đổng Kính Thu không chỉ có tài học tốt, còn là cao phú soái, thực đả kích người.

Mấy năm nay, Đổng Kính Thu không ở Tuyên Đô là bởi vì ở Quốc Tử Giám cầu học, danh khí của thư viện Nam Nghi là mấy năm gần đây mới có, đại bộ phận quan lại thế gia trong tỉnh vẫn có thói quen đưa con cháu trong nhà vào Quốc Tử Giám.

Đổng Kính Thu vừa trở lại Tuyên Đô, mọi người lập tức ném Trình Khanh ra sau đầu.

Trình Khanh ngoại trừ khảo thí, ngày thường cũng không thể hiện văn tài, cũng không thích làm thơ, đối với Đổng Kính Thu, làm thơ đơn giản tựa như ăn cơm uống nước.

Người đọc sách ở bản địa giống như Chu Hằng, đã sớm nghe về đại danh của Đổng Kính Thu.

"Đổng án đầu làm thơ giỏi, vẽ tranh giỏi, thi họa song tuyệt, không nghĩ tới hắn cũng tham gia thi lần này!"

Chu Hằng có hơi chút tiếc hận thay Trình Khanh, Đổng Kính Thu tới đây, đâu chỉ Trình Khanh, những người được chọn cho việc tranh đoạt ‘ Giải Nguyên ’ nhất thời đều ảm đạm xuống. Nếu Trình Khanh khoa khảo lần sau, hoặc là Đổng Kính Thu khoa khảo lần sau thì tốt rồi, hai người thi lệch nhau, Trình Khanh càng có hy vọng đoạt giải nhất —— Nhưng suy ngẫm cũng không có khả năng, Đổng Kính Thu đã sớm trúng tú tài, để sau ba năm lại khảo, sang năm trúng tiến sĩ, đúng lúc là năm cập quan. Người ta có thực lực này, dựa vào cái gì lại chờ ba năm?

Trình Khanh tuổi tuy nhỏ, lại gánh vác hy vọng của người nhà, tự nhiên cũng không thể đẩy lùi lại ba năm.

Chu Hằng đặc biệt lý giải Trình Khanh, bản chất tình huống của hắn và Trình Khanh thực tương tự, đều là phụ thân đã qua đời, trong nhà có quả phụ và tỷ muội.

Trình Khanh ở trên vấn đề tiền bạc dư dả hơn so với hắn, nhưng áp lực hẳn là lớn hơn so với hắn, Chu gia vốn là dân thường ở nông thôn, Trình gia lại là môn hộ trung đẳng, muốn duy trì thể diện hiện có, thậm chí nâng cao một bước…… Trình Khanh cũng thật là không dễ dàng!

Trình Khanh cũng nghe ra Chu Hằng tiếc hận.

Nhưng Trình Khanh không thèm để ý.

Thi họa song tuyệt sao?

Tinh lực của một người luôn hữu hạn, dùng nhiều thời gian trên việc này, thời gian phân phối cho việc khác sẽ ít đi, Trình Khanh không tin Đổng tài tử một ngày có thể có 24 canh giờ! Đương nhiên, Đổng Kính Thu học tập tứ thư ngũ kinh sớm hơn nàng, một thêm một giảm triệt tiêu, Trình Khanh cảm thấy chính mình vẫn có chút hy vọng thi hương đoạt giải nhất.

Thái Bạch Lâu, chúng thí sinh vây quanh Đổng Kính Thu, ồn ào bảo hắn đương trường vẩy mực vẽ tranh, Trình Khanh chỉ nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt.

"Đi thôi, đi chỗ ngồi chúng ta đã đặt trước."

Trình Khanh phải đi, lại bị Kỷ Hạo nhìn thấy.

Kỷ Hạo ra sức chui ra khỏi đám người.

Hắn suốt một năm chưa thấy qua Trình tiểu thư!

Trời biết một năm này hắn đã chịu đựng qua như thế nào.

Thi hương xong Kỷ Hạo đã định đi thẳng đến huyện Nam Nghi, bị Đổng Kính Thu kéo lại, sau đó mới chậm trễ bước chân.

Nỗi khổ tương tư, không chỗ phát tiết, Kỷ Hạo không biết đã vì người trong lòng làm bao nhiêu bài thơ vẽ bao nhiêu bức họa, hôm nay gặp được Trình Khanh liền phấn đấu quên mình chạy tới, tay ôm một bộ bức hoạ cuộn tròn, hy vọng Trình Khanh có thể chuyển giao cho đại nương tử.

Trải qua tay cậu em vợ tương lai, không tính là trao nhận lén lút.

Kết quả hắn đưa bức hoạ cuộn tròn qua, lại thấy vẻ mặt Trình Khanh kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất việc hắn biểu lộ tâm ý đều là chê cười.

"Như, như thế nào?"

"Kỷ huynh, năm trước Kỷ phủ nhờ Du phu nhân tới cửa cầu hôn, gia mẫu đương trường đã cự tuyệt, xong việc ta cũng từng đến Kỷ gia thuyết minh nguyên do, lễ vật này của ngươi, xin thứ cho Trình Khanh không thể chuyển giao."

Lời Trình Khanh nói hoàn toàn đánh cho Kỷ Hạo phát ngốc.

"Tháng 5 khi Kỷ mỗ đi qua hẻm Dương Liễu, chưa nghe nói Trình tiểu thư đính hôn cùng ai——"

Tuy rằng một lần kia hắn còn chưa có nhìn thấy Trình tiểu thư rất nhanh đã bị người Kỷ gia đưa về biệt uyển, nhưng đoạn thời gian kia cũng đủ hắn nghe được chuyện Trình gia. Trình đại nương tử vẫn chưa đính hôn, Trình gia còn cự tuyệt người tới cửa cầu thân.

Kỷ Hạo an tâm, cho rằng trong nhà không có lừa hắn, hai nhà Kỷ, Trình đã trong lén lút nghị định việc hôn nhân, chỉ chờ sau khi thi hương mới công bố!

Kỷ Hạo đầy bụng nghi vấn, thái độ Trình Khanh lãnh đạm:

"Việc tỷ tỷ ta chưa định thân, không quan hệ cùng Kỷ công tử, Kỷ công tử cần một đáp án có thể về nhà hỏi, hy vọng Kỷ công tử không làm ảnh hưởng danh tiết của tỷ tỷ ta."

Thái Bạch Lâu đông người, Trình Khanh cũng không muốn nổi lên tranh chấp cùng Kỷ Hạo.

Chu Hằng lôi Kỷ Hạo đi, nhỏ giọng nói vài câu cùng Kỷ Hạo, Kỷ Hạo thất hồn lạc phách đi ra khỏi Thái Bạch Lâu.

Đổng Kính Thu hô vài tiếng, Kỷ Hạo đều phảng phất giống như không nghe thấy, Đổng Kính Thu chỉ đành phải chính mình đuổi theo ra ngoài.

Rời đi trước còn liếc mắt nhìn Trình Khanh một cái, Trình Khanh hướng Đổng tài tử thi họa song tuyệt cười cười, Đổng Kính Thu càng thêm không thể hiểu được: Thoạt nhìn không giống đã phát sinh mâu thuẫn, Kỷ Hạo sao bỗng nhiên lại rời đi?

……

"Kỷ Hạo, Kỷ Tử Kỳ, ngươi đứng lại!"

Đổng Kính Thu bỏ lại những người hâm mộ, đuổi theo Kỷ Hạo.
Bình Luận (0)
Comment