Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 200

Đổng phu nhân và Lý thị hàn huyên, hai bên trao đổi ánh mắt, hôm nay hai vai chính tương xem có vừa mắt hay không các nàng không biết, nhưng Đổng phu nhân và Lý thị đều cực kỳ vừa lòng.

Đổng phu nhân vui mừng vì Trình Tuệ tự nhiên hào phóng, cảm thấy cô nương này ổn trọng, có bộ tịch trưởng tôn tức.

Lý thị thích Đổng Kính Thu mắt nhìn thẳng, là quân tử biết lễ thủ lễ, không giống một số tài tử nổi danh bên ngoài, khinh cuồng lang thang. Tiểu lang quân như vậy dù cho không thể tâm ý tương thông cùng Tuệ tỷ, sau khi cưới Tuệ tỷ cũng sẽ kính trọng nàng, nếu nam nhân chịu kính trọng thê tử, một đoạn nhân duyên này liền mỹ mãn tám phần!

Đây là một cái hiểu lầm mỹ diệu.

Chỉ có thể nói Đổng phu nhân và Lý thị vốn đã muốn thúc đẩy việc hôn nhân này, mặc kệ Đổng Kính Thu và Trình Tuệ khi gặp nhau có phản ứng gì, các nàng đều có thể tìm ra điểm vừa lòng.

Trình Khanh nhìn Đổng Kính Thu, lại nhìn đại tỷ của chính mình.

Hai người này là chuyện như thế nào, rốt cuộc có tương xem hay không?

Đổng Kính Thu không phải thực giỏi xã giao sao, ở tửu lầu nói chuyện cùng chúng tú tài không ngừng, hiện tại lại thành người câm.

Trình Khanh hồ nghi, Đổng phu nhân là người tính tình sang sảng, cũng đã đáp thượng lời nói cùng Liễu thị, hai bên tiến hành khen ngợi lẫn nhau, đã đạt thành nhất trí: Cuối thu mát mẻ, người trẻ tuổi phải nên hoạt động chân cẳng, bảo ba người Trình Khanh leo núi, các nàng thì ngồi cỗ kiệu lên chùa Quan Âm trên đỉnh núi chờ trước.

Này này này, mấy người như vậy cũng quá rõ ràng đi?

Đều là người trẻ tuổi, vì sao Nhị Nương tử và Tam Nương tử liền phải ngồi cỗ kiệu, đại nương tử liền phải cùng Đổng Kính Thu đi bộ lên trên!

Đổng phu nhân còn thực quan tâm Trình Tuệ:

"Có đệ đệ cháu và Kính Thu bồi, cơ hội khó được, cháu cứ thoải mái hào phóng ngắm phong cảnh ven đường, nếu đi mệt lại ngồi cỗ kiệu."

"Tuệ nương nghe phu nhân."

Trình Tuệ lại lần nữa hành lễ.

Trong lòng nghĩ, Đổng phu nhân vừa thấy chính là một người dễ ở chung, tiểu nương tử tương lai gả cho Đổng tài tử thực sự có phúc khí, một bà mẫu dễ ở chung, so với một trượng phu có tài hoa càng khó có.

Ba trưởng bối liền mang theo Nhị Nương tử và Tam Nương tử lên kiệu.

Trình Khanh gánh vác trọng trách, cần trông coi Trình Tuệ và Đổng Kính Thu, làm hai người trẻ tuổi lần đầu tiên gặp mặt không cần vượt rào, lại muốn bảo đảm bọn họ có cơ hội hiểu biết lẫn nhau…… Trình Khanh cảm thấy chính mình quá khó khăn, thân là một cái bóng đèn, nàng còn phải khống chế chính mình.

Không thể quá sáng, đề phòng Đổng Kính Thu như đề phòng cướp.

Không thể quá mờ, khiến Đổng Kính Thu không kiêng nể gì.

Khó, thật sự khó.

Đổng Kính Thu chờ bị Trình Tuệ cự tuyệt, Trình Tuệ cũng cho rằng Đổng Kính Thu không vừa ý nàng, hôm nay du khách không ít, hai người cũng không cảm thấy xấu hổ, cùng Trình Khanh chậm rãi đi lên trên núi.

Trình Khanh thích ở trong nhà làm hình thù kỳ quái tập thể dục, ba tỷ muội Trình Tuệ cũng làm theo, cho nên thân thể Trình Tuệ so với tiểu nương tử bình thường rắn chắc hơn, leo núi được một nửa đường cũng không thấy mệt.

Trình Khanh biết điểm này, Đổng Kính Thu không biết.

Thấy Trình Khanh không nói nghỉ một chút, ngây ngốc đi lên trên, Đổng Kính Thu liền cảm thấy Trình Khanh làm đệ đệ thực không săn sóc.

Không phải nói tỷ đệ Trình gia tình cảm thực tốt sao?

Đổng Kính Thu thật sự không nhịn được, chỉ có thể chính mình đánh vỡ trầm mặc trước, tìm lời nói.

"Phong cảnh thật không sai."

Đây là nói cùng ai?

Trình Tuệ ban đầu còn tưởng rằng là nói cùng Trình Khanh.

Thẳng đến khi Đổng Kính Thu lại nói một lần nữa, "Phong cảnh nơi này thật tốt, đúng không, Trình tiểu thư."

A!

Là đang nói chuyện cùng nàng.

Đổng tài tử thản nhiên như vậy, chính mình cũng không thể biểu hiện quá keo kiệt.

Trình Tuệ gật đầu: "Đúng vậy, cảnh sắc thực đẹp!"

Đổng Kính Thu tinh thần chấn động, "Vùi đầu leo núi, sợ là sẽ bỏ lỡ rất nhiều, không bằng vừa đi vừa nghỉ, thưởng thức cảnh thu một chút, Trình tiểu thư nghĩ như thế nào?"

Trình Tuệ lại lần nữa gật đầu: "Đổng công tử nói rất đúng."

Vốn là ba người cùng song song leo núi, Đổng Kính Thu bên trái, Trình Tuệ bên phải, trung gian cách một Trình Khanh.

Hai người này vừa nói chuyện, Trình Khanh liền cảm thấy chính mình có chút dư thừa.

Nàng cố tình chậm hai bước, Đổng Kính Thu và Trình Tuệ lại có thể cũng chưa dừng lại chờ nàng, Đổng Kính Thu nói một câu Trình Tuệ liền đáp một câu, đúng là bởi vì Đổng Kính Thu biểu hiện rất quân tử, Trình Tuệ cũng không nghĩ tới nơi khác, Đổng Kính Thu muốn nói chuyện, vậy nói chuyện —— chỉ có Trình Khanh nhìn hai người phía trước, khoảng cách từ ban đầu là một trượng, thu nhỏ lại đến nửa trượng, lại thu nhỏ lại đến một thước, khi đi lại không chú ý, ống tay áo to rộng sẽ đụng tới nhau.

Tâm tình Trình Khanh thật phức tạp!

Đổng Kính Thu này, chẳng lẽ dám ở trước mặt nàng, tán tỉnh đại tỷ nàng sao?

Nàng nên làm cái gì bây giờ.

Trong lòng Trình Khanh có thể phi ngựa, ngoài miệng lại trầm mặc không lên tiếng, yên lặng đi theo sau.

Tới đỉnh núi.

Mơ hồ đã thấy mái hiên chùa Quan Âm.

Trình Tuệ ra một thân mồ hôi mỏng, trên trán có mồ hôi tinh mịm, son phấn trên mặt vốn cũng không nhiều, không những không có bị trôi cho nhòe, ngược lại càng tươi sống linh động thêm vài phần.

Đổng Kính Thu hoảng thần.

—— hắn chỉ muốn Trình tiểu thư có thể lấy cớ nghỉ một chút, vì sao bất tri bất giác liền cùng Trình tiểu thư trò chuyện một đường?

"Tiểu lang, đại tỷ và Đổng tài tử như thế nào?"

Vào Quan Âm chùa, Tam Nương tử trộm hỏi thăm.

Trình Khanh thực nghiêm túc tổng kết: "Nói chuyện với nhau không tồi, đệ nhìn cũng thấy hấp dẫn."

Đổng Kính Thu không khống chế được miệng của mình, cùng Trình Tuệ nói chuyện suốt một đường, Trình Tuệ hào phóng, trong lòng Đổng Kính Thu lại có khác thường, tới chùa Quan Âm, lại không chịu nhiều lời cùng Trình Tuệ nữa.

Hắn biết nếu chính mình biểu hiện ra một phân vừa lòng, chỉ sợ hai nhà Đổng, Trình liền phải hưng phấn thúc đẩy hôn sự.

Trình tiểu thư tuy là không hài lòng, cũng không dám tỏ thái độ đi?

Đổng Kính Thu không chịu biểu hiện quá nhiều, lại không biết vừa lúc là như thế, trong lòng Đổng phu nhân đã vui đến nở hoa —— một người nói nhiều, bỗng nhiên không thích nói chuyện, còn không phải là thẹn thùng sao!

Trước đó còn suy xét hết hai ngày mới đáp ứng tương xem cùng Trình đại nương tử.

Thế này không phải vừa xem đã nhìn trúng sao?

Sớm biết như thế, hà tất chờ đợi hai ngày kia.

Đổng phu nhân đối với Trình gia càng thêm nhiệt tình, người hai nhà ở chùa Quan Âm ăn thức ăn chay, trước khi xuống núi, Đổng phu nhân móc ra lễ gặp mặt đã sớm chuẩn bị tốt cho đại nương tử, đương nhiên, Nhị Nương tử và Tam Nương tử cũng có, hai người đều được Đổng phu nhân cởi vòng ngọc trên cổ tay xuống tặng, đại nương tử lại được Đổng phu nhân tặng một cây kim thoa.

"Tóc Tuệ nương thật đẹp, đen nhánh óng ánh, cài kim thoa tốt tới xứng."

Đổng phu nhân nhìn Liễu thị, lại nhìn Lý thị, thấy hai người cũng không phản đối, liền giơ tay cắm kim thoa lên tóc Trình Tuệ.

Cắm xong!

Trình Tuệ nhất thời cũng chưa phản ứng lại đây.

Đương thời, hai bên nam nữ tương xem, nếu nhà trai vừa lòng, liền sẽ đương trường cắm kim thoa lên cho tiểu thư nhà gái, lấy kim thoa là đính, việc hôn nhân này liền phải tiến vào phân đoạn tiếp theo.

Nếu không nhìn trúng, nhà trai liền phải đưa hai thất lụa màu, an ủi nhà gái, lấy điều này biểu đạt xin lỗi.

Trình Tuệ đều đã làm tốt chuẩn bị thu lụa màu, Đổng phu nhân lại đương trường cắm kim thoa lên cho nàng!

Thế này nên làm sao bây giờ?

Trình Tuệ không nhịn được nhìn qua Đổng Kính Thu.

Đổng Kính Thu cũng không nghĩ tới động tác của mẫu thân sẽ nhanh như vậy, sao không hỏi hắn đã tỏ thái độ, hiện tại làm sao bây giờ, hắn chẳng lẽ xông lên nhổ kim thoa trên đầu Trình tiểu thư xuống?

Như vậy đối với Trình tiểu thư tới nói, là đương trường vả mặt, là vô cùng nhục nhã…… Tưởng tượng đến Trình tiểu thư đã từng trải qua từ hôn, đôi chân Đổng Kính Thu tựa như mọc rễ trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment