Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 204

Nhưng ánh mắt tân khoa Giải Nguyên có hơi chút cao, nghe nói năm trước trong hội Văn trung thu Nam Nghi, Kỷ lão Thượng Thư đương trường muốn đính hôn cháu gái cho Trình giải nguyên, Trình giải nguyên khi đó vẫn là tú tài, lại không đồng ý!

Bà mối nuốt nước miếng, vẻ mặt nịnh nọt:

"Chào Giải Nguyên công, tiểu phụ nhân được Tề thiếu gia gửi gắm, phải vì Tề thiếu gia cầu thú Trình gia đại tiểu thư làm thê tử. Tiểu phụ nhân chưa thấy ai có thành ý cầu thân giống như Tề thiếu gia, hắn không chỉ có nguyện đưa lên sính lễ phong phú tỏ tâm ý, nếu có thể cưới Trình đại tiểu thư làm vợ, Tề thiếu gia bảo đảm sẽ toàn tâm toàn ý đối với Trình đại tiểu thư, sau khi kết hôn tuyệt không chân trong chân ngoài, tuyệt không tìm hoa hỏi liễu, Trình đại tiểu thư kêu hắn đi đuổi chó, hắn tuyệt không bắt gà, Trình đại tiểu thư kêu hắn đi phía đông, hắn không nhìn phía tây một cái…… Giải Nguyên công tại thượng, xin nghe tiểu phụ nhân một lời, người không phong lưu uổng thiếu niên, tật xấu của Tề thiếu gia trước đây đã sửa lại, tục ngữ nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, Giải Nguyên công liền lại cho Tề thiếu gia thêm một cơ hội đi, biểu huynh muội ruột thịt, thân càng thêm thân tổng so với gả Trình đại tiểu thư đến nhà khác mạnh hơn!"

Tề gia có ruộng lại có nhà.

Tề Duyên Tùng có tài lại có mạo, hai mươi tuổi đã có công danh tú tài.

So với Trình Khanh kém một chút, nhưng bà mối lại nịnh hót nói, Giải Nguyên công 16 tuổi chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, người khác nào có thể so được với Trình Khanh.

Nhóm láng giềng hẻm Dương Liễu không nín được, sặc bà mối:

"Tề nhị thiếu gia tốt như vậy, nhà ai dám muốn? Thấy nhà Trình giải nguyên nghèo túng liền phải từ hôn, người ta hiện giờ sống thịnh vượng, lại l.i.ế.m mặt một lần nữa tới cầu thú, chuyện trước đây, láng giềng chúng ta đều còn chưa có quên!"

Cho nên Trình giải nguyên sao có thể quên được?

Nhóm láng giềng cười ha ha, đều cảm thấy Tề Duyên Tùng giơ dây mây rất là buồn cười!

Trên mặt Trình Khanh mang cười, không có bảo nhóm láng giềng im miệng, nhóm láng giềng tự nhiên càng nói càng có lực.

Trình giải nguyên hiện giờ là người có thân phận, nào dễ chửi ầm lên, chuyện mắng chửi người liền để bọn họ vất vả đi.

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, rất nhanh liền nói lại chuyện Tề gia lúc trước từ hôn một lần.

Nga, không phải Tề gia từ hôn, là Lý tri huyện làm chủ, giải trừ hôn ước hai nhà Trình, Tề.

"Đây không chỉ có là nhìn thấy Trình gia thịnh vượng, có lẽ là hối hận lúc trước trả lại năm ngàn lượng bạc cho Trình gia đi?"

"Cực kỳ, suy đoán như thế cực kỳ có lý."

"Không nghĩ tới thoạt nhìn ngăn nắp, lại là kẻ tham tài háo sắc, không biết liêm sỉ, Lý tri huyện xem người thật là chuẩn!"

Tề Duyên Tùng tức giận đến đầu đều mau bốc khói.

Hắn rất muốn quay đầu, lại không phải vì năm ngàn lượng bạc kia, tám phần là vì thấy Trình Khanh có tiền đồ, hai phần là nhớ mãi không quên mỹ mạo của Trình Tuệ biểu muội.

Ngu dân biết cái gì!

Tề gia cái gì cũng thiếu, cô đơn không thiếu bạc.

Đừng nói là năm ngàn lượng, ngay cả năm vạn lượng bạc, chỉ cần Tề gia nguyện ý, cũng có thể lấy ra được.

Tề Duyên Tùng vì chính mình biện giải, nhóm láng giềng hoàn toàn không tin, cười ha ha, nếu Tề Duyên Tùng thực sự có tiền, vậy lập tức bày ra xem đi —— Tề Duyên Tùng bị nghẹn chết, ai ra cửa sẽ mang theo năm vạn lượng bạc? Tề gia có thể lấy ra năm vạn lượng không giả, nhưng chỉ vì hắn cưới vợ là không có khả năng, trừ phi người hắn cưới không phải Trình Tuệ, mà là công chúa đương triều.

Tề Duyên Tùng cùng nhóm láng giềng cãi nhau không ngừng, bà mối liền chạy nhanh giúp Tề Duyên Tùng nói tốt, bảo láng giềng không cần xen vào việc người khác.

"Đây là chuyện riêng của nhà Giải Nguyên công, đâu có quan hệ gì cùng các ngươi, bắt chó đi cày xen vào việc người khác!"

Trình Khanh cười ha hả, "Một nhà chúng ta trở lại Nam Nghi, cũng được nhóm láng giềng giúp đỡ không ít, bà con xa không bằng láng giềng gần, lời nói của bọn họ, ta nghe rất có đạo lý."

Nghe một đám người mắng Tề Duyên Tùng, còn không phải là có lực sao.

Trong phòng, mấy người Liễu thị cũng hiểu rõ người tới cửa không phải Đổng gia mà là Tề Duyên Tùng.

Liễu thị không biết Trình Khanh vì sao phải ở cửa nghe Tề Duyên Tùng nói bậy bạ, loại người này phải cầm gậy đánh đuổi đi mới đúng, họ Tề ăn vạ không đi, nếu đụng phải người Đổng gia, vậy phải làm sao bây giờ?

Liễu thị hiện tại là thần hồn nát thần tính, sợ hôn sự của đại nữ nhi ra một chút đường rẽ.

Lý thị lại ngăn Liễu thị lại, đưa Trình Tuệ tới cửa, chỉ ra ngoài cửa hỏi nàng:

"Mẫu thân cháu nói muốn đuổi Tề gia Nhị công tử đi, miễn cho hắn đụng phải người Đổng gia, Tuệ tỷ nhi, ý của cháu thì sao? Tề nhị công tử này là biểu huynh ruột thịt của cháu, hắn hiện tại nói chính mình biết hối cải, cháu có muốn tha thứ cho hắn hay không!"

Trình Tuệ nghe động tĩnh bên ngoài chỉ cảm thấy buồn cười.

Chịu đòn nhận tội, một lần nữa cầu thú?

Khi Trình gia nghèo túng, Tề Duyên Tùng đánh đồng nàng cùng kỹ nữ thanh lâu, lúc trước còn không chịu quang minh chính đại từ hôn, tưởng nạp nàng làm thiếp.

Hiện giờ Trình gia oan sâu được rửa, tiểu lang thậm chí thành tân khoa Giải Nguyên, Tề Duyên Tùng lại thỉnh bà mối tới cửa, đưa lên lễ trọng, chỉ lên trời thề về sau chỉ có một mình nàng.

Cảm động?

Chỉ có mất mặt và buồn cười.

Mất mặt chính là người như vậy lại có thể là biểu huynh ruột thịt của nàng.

Buồn cười chính là Tề Duyên Tùng thiên chân.

"Thúc tổ mẫu, cháu dù có vào trong miếu làm ni cô, cả đời không gả, cũng không quay đầu, dù ngày nào đó Tề Duyên Tùng trúng cử, trúng tiến sĩ, làm quan lớn, cháu cũng tuyệt không hối hận!"

Lý thị gật đầu, "Tốt, không hổ là kiêu nữ của Trình thị chúng ta, có cốt khí! Ta đây lại hỏi cháu, Khanh ca không lập tức đuổi Tề nhị công tử đi, cháu có sợ Tề nhị công tử đụng phải người Đổng gia hay không? Người Đổng gia hôm nay sẽ tới cửa ‘tiểu định’, bọn họ có lẽ là buổi chiều đến, có lẽ là sau nửa canh giờ nữa thậm chí mười lăm phút nữa liền đến, cháu có sợ không?"

Lý thị nói khiến Liễu thị càng thêm lo lắng.

Nhị Nương tử và Tam Nương tử cũng vẻ mặt khẩn trương.

Ngay cả bọn hạ nhân Trình gia, cũng vì đại tiểu thư mà lo lắng.

A di đà phật, kia chính là Đổng tài tử nổi danh Tuyên Đô phủ, đại tiểu thư có thể tìm được hôn phu tốt như vậy, mọi người đều thực vì đại tiểu thư cao hứng.

Nếu dọa Đổng tài tử chạy…… tỳ nữ của Trình Tuệ đã sắp khóc, những người khác cũng rất là nôn nóng.

Lý thị hỏi thẳng chỗ yếu hại.

Trình Tuệ cũng ở trong lòng hỏi chính mình, Đổng gia hôm nay sẽ tới cửa, Đổng công tử rất có thể sẽ cùng tới.

Nếu dọa Đổng công tử chạy, chính mình còn có thể kiếm được việc hôn nhân tốt như vậy sao?

Nàng cúi đầu xem ngón tay chính mình, lỗ kim trên tay còn chưa có mất.

Việc hôn nhân này tới đột nhiên, một ngày tương xem kia, Đổng phu nhân cắm kim thoa cho nàng, cũng ra ngoài dự kiến của nàng. Mấy ngày này giống như có người ở sau lưng đẩy nàng, làm nàng đi tương xem, làm nàng chế tạo gấp gáp thêu phẩm.

Nhưng mà nếu nàng thật sự không muốn gả cho Đổng công tử, chỉ cần nói một tiếng, tiểu lang nhất định sẽ vì nàng từ chối việc hôn nhân này.

Đổng công tử đối với nàng là cảm giác gì không biết, nhưng nàng cũng không chán ghét Đổng công tử.

Nàng cũng thật sự thích Đổng phu nhân.

Việc hôn nhân này, là người khác tha thiết ước mơ, chính nàng cũng nguyện ý.

Từ phụ thân vì nàng đính xuống Tề Duyên Tùng, đến chính mình nhận thức Kỷ Hạo, lại đến Đổng Kính Thu…… Tất cả tư vị nảy lên trong lòng Trình Tuệ, nàng ngẩng đầu cười cười:

"Thúc tổ mẫu, cháu không sợ. Hôm nay đuổi Tề Duyên Tùng đi, ngày mai hắn lại tới thì sao? Chuyện đã phát sinh đều không xoá bỏ được, nếu Đổng công tử và Đổng gia đụng phải, vừa lúc có thể suy xét lại việc hôn nhân này."
Bình Luận (0)
Comment