Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 231

Hắn còn tìm ‘ ma ma giáo dưỡng ’ đi theo bên người hai vị tiểu thư Thôi gia, ân cần dạy bảo, truyền thụ không ít kỹ xảo câu dẫn nam nhân.

Loại sự tình này, Vương di nương vốn dĩ có thể tự mình dạy, nhưng Thôi Bằng sở đồ cực lớn, cho rằng tam hoàng tử là hậu duệ quý tộc, thủ đoạn có thể mê hoặc Thôi lão gia, ở trước mặt tam hoàng tử khả năng không đủ dùng, Thôi Bằng không có đồng ý mẫu thân tự tiến cử, mà là mời ‘ ma ma giáo dưỡng ’…… ma ma giáo dưỡng này cũng rất có lai lịch, trước kia là hồng kỹ thanh lâu, sau lại lớn tuổi không tiếp khách được, liền đến Dương Châu làm ‘ ma ma giáo dưỡng ’.

Gia đình đứng đắn làm sao sẽ tìm loại ma ma giáo dưỡng này, chỉ có người nuôi ‘ngựa gầy’ Dương Châu mới nguyện ý chi số tiền lớn mời.

Người nuôi ‘ngựa gầy’ không có tiền bằng Thôi Bằng, liền bị Thôi Bằng đào chân tường.

Phần mềm và phần cứng cùng vẽ, ở dưới sự dạy dỗ của ‘ ma ma giáo dưỡng ’, Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương biến hóa mỗi ngày một vẻ.

Tiểu thiếp sinh nhi nữ, trên danh nghĩa tất cả đều là nhi nữ của Thôi thái thái, người ngoài nếu thấy Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương như vậy, khẳng định sẽ nghi ngờ giáo dưỡng của Thôi thái thái, thậm chí ngay cả Thôi Ngũ Nương cũng phải bị nghi ngờ…… Có tỷ muội như Thôi Tam, Thôi Tứ, người khác rất khó tin tưởng Thôi Ngũ Nương không có lớn lên sai lệch.

Thôi Tam, Thôi Tứ ở Thông Châu nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, được đưa tới kinh thành.

Tam hoàng tử có được một số bạc lớn, còn có hai mỹ nhân đã trải qua dạy dỗ, tự nhiên cũng rất vừa lòng.

Nhưng tam hoàng tử chưa nghênh thú chính phi, không có phương tiện cho Thôi Tam, Thôi Tứ danh phận, lưu hai tỷ muội Thôi gia ở bên người, lại chỉ lấy xưng hô là ‘ cô nương ’.

Thôi Tam, Thôi Tứ cực kỳ thất vọng.

Các nàng không được làm trắc phi, cho rằng ít nhất có thể làm hoàng thiếp!

‘ Cô nương ’ liền tương đương với nha đầu thông phòng, ngay cả thị thiếp cũng không bằng, rõ ràng trên giường, tam hoàng tử đối với các nàng rất thân cận, sao xuống giường liền khinh mạn như thế?

Ma ma mà Thôi Bằng dùng số tiền lớn mời đến khuyên nhủ, lại nói tam hoàng tử là rồng ẩn mình trong hồ, lấy cạnh cửa Thôi gia, Thôi Tam, Thôi Tứ mới có thể làm thông phòng.

Đợi chân long ra hồ, nữ nhân thương hộ ngay cả tư cách đến bên người tam hoàng tử hầu hạ cũng không có!

Lời này nói cho Thôi Tam, Thôi Tứ đều trong lòng không đáy.

Hai người vốn dĩ tin tưởng tràn đầy, cho rằng có thể nhất cử mê hoặc tam hoàng tử, nhưng không ngờ hậu duệ quý tộc như tam hoàng tử quả thực kiến thức rộng rãi, mỹ nhân và bạc đều nhận, lại tâm trí kiên nghị, cũng không bị mỹ nhân mê hoặc.

Hai chị em không thể không áp xuống hùng tâm tráng chí, giống như lời ma ma, ở hậu viện phủ hoàng tử ngủ đông chậm rãi đợi thời cơ.

Cái gì là thời cơ?

Có thể vì tam hoàng tử sinh hạ một đứa con, các nàng liền sẽ tử bằng mẫu quý.

Đáng tiếc tam hoàng tử còn chưa có nghênh thú chính phi, sẽ không cho phép các nàng dựng dục con nối dõi trước, sau khi sủng hạnh sáng sớm ngày tiếp theo tất nhiên sẽ ban cho ‘ thuốc tránh thai ’, người đưa canh không chỉ có muốn tận mắt nhìn thấy các nàng uống xong chén thuốc, còn đứng ở bên cạnh ba mươi phút, muốn moi ra cũng vô dụng.

Đến kinh thành không được mấy ngày, tỷ muội Thôi gia liền rõ ràng cảm nhận được cái gì kêu là uy nghiêm của thiên gia.

Nhất thời không nhìn thấy ngày xuất đầu, các nàng chỉ có thể cổ vũ lẫn nhau.

"Chúng ta là nữ nhân của hoàng tử, Ngũ Nương theo Thôi Ngạn rời đi, không đỉnh tên tuổi đích nữ Thôi gia, chưa chắc có thể gả cho Chu cử nhân!"

"Đúng vậy, họ Chu kia chính là thư sinh nghèo ở nông thôn, dĩ vãng ân cần, là bởi vì Thôi Ngạn có tiền. Hiện tại Thôi Ngạn có thể cho hắn cái gì? Họ Chu kia khẳng định không muốn cưới Ngũ Nương."

Thôi Tam, Thôi Tứ từ nhỏ đã ghen ghét Thôi Ngũ Nương, hiện giờ Thôi Ngũ Nương ở bên trong chính phòng Thôi gia gặp nạn, Thôi Tam, Thôi Tứ tự nhiên vui sướng khi người gặp họa.

Hơn nữa trải qua chuyện đoạt gia sản, Thôi Bằng đã cùng Thôi Ngạn kết thù không c.h.ế.t không thôi, Thôi Tam, Thôi Tứ đương nhiên không hy vọng nhìn thấy Thôi Ngạn xoay người.

Thôi Ngạn thành người què mới tốt.

Không được làm quan, cả đời sẽ không uy h.i.ế.p nổi Thôi Bằng!

……

Thôi Ngạn lúc này đang ngồi cáng tre lên núi.

Dọc theo đường đi, đều có rất nhiều học sinh thư viện hướng hắn vấn an, gọi hắn là ‘ Thôi sư huynh ’, quả nhiên tựa như Thôi Ngạn nói, hắn vì chân bị thương tạm thời không thể lên kinh, ở thư viện Nam Nghi cũng sẽ trải qua vô cùng dễ chịu.

Thôi Ngạn trở lại thư viện không đến mấy ngày, không biết nơi nào truyền đến tin tức, nói gia tài bạc triệu của Thôi Ngạn đều đã chắp tay nhường người, hiện giờ nghèo rớt mồng tơi.

Đám người Trình Mạo ban đầu coi thường Thôi Ngạn là con trai thương hộ, nghe xong tin tức này cũng sôi nổi quan tâm hắn.

Thôi Ngạn thản nhiên thừa nhận.

Có số ít người mừng rỡ chế giễu, đại bộ phận người lại bởi vậy càng thân cận cùng Thôi Ngạn.

Thôi Ngạn cảm thấy cùng những người này kết giao, có hơi chút tẻ nhạt vô vị —— Trình Khanh không như vậy, mặc kệ hắn có phải con trai thương hộ hay không, thái độ của Trình Khanh đối với hắn trước sau như một.

Thôi Ngạn trở lại thư viện được mấy ngày, Kỷ Hạo tiếp nhận kiến nghị của Đổng Kính Thu, cũng tới thư viện Nam Nghi cầu học.

Kỷ Hạo vốn có công danh tú tài, nhập thư viện tự nhiên không khó, Thôi Ngạn cũng đối với hắn còn tính là nhiệt tình, nhưng Thôi Ngạn ở lớp Giáp, Kỷ Hạo chỉ có thể ở lớp Ất, thấy Thôi Ngạn phải gọi ‘ sư huynh ’, làm Kỷ Hạo có chút xấu hổ.

Xấu hổ?

Thôi Ngạn nhìn bóng dáng Kỷ Hạo bước đi vội vàng nghiền ngẫm cười.

Làm Kỷ Hạo xấu hổ, không chỉ có là chênh lệch ‘ sư huynh ’ và ‘ sư đệ ’, mà là tân hôn thê của Kỷ Hạo, cách mỗi hai ba ngày lại tới thư viện thăm Kỷ Hạo…… Thôi Ngạn vừa lúc là nhân chứng ngày đó đánh vỡ Kỷ Hạo và Trình Tuệ ở bên nhau, Kỷ Hạo thấy Thôi Ngạn khó tránh khỏi nhớ tới Trình Tuệ, cho nên mới thần sắc mất tự nhiên.

Kỷ Đại nãi nãi tới số lần nhiều, dù không có lên núi, thư viện cũng truyền khắp việc này.

Có đồng môn nói ở chân núi ngẫu nhiên gặp được Kỷ Đại nãi nãi, Kỷ Đại nãi nãi có gương mặt phù dung, Kỷ Hạo thật là có phúc khí!

Phúc khí?

Kiều thê quan tâm như thế, nếu Kỷ Hạo phân tâm, ba năm sau cũng không nhất định có thể trúng cử!

Nhưng cũng không liên quan đến Thôi Ngạn, muốn sốt ruột cũng nên là người Kỷ gia sốt ruột.

Kỷ Hạo lại không phải tỷ phu Trình Khanh, Thôi Ngạn thật sự không phân ra tinh lực xen vào việc người khác.

Nháy mắt, chính là cuối tháng 11.

Chân Thôi Ngạn dưỡng thương hơn hai tháng, hắn thường xuyên có thể cảm nhận được ngứa ngáy do xương cốt khép lại, dựa theo lão ngự y chẩn bệnh, chỉ cần thêm nửa tháng, Thôi Ngạn có thể thử dỡ ván kẹp xuống.

Thôi lão gia được lão ngự y tỉ mỉ trị liệu bệnh trúng gió cũng có chuyển biến tốt đẹp, hiện giờ đã có thể chính mình chống trượng xuống đất đi lại.

Y thuật của lão ngự y dù tinh vi như thế nào, trình độ trúng gió của Thôi lão gia rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn muốn khỏi hẳn không có khả năng, hiện giờ vẫn còn nửa người tê dại, một chân gần như không sử dụng được lực.

Lão ngự y tới cửa tái khám, nói loại bệnh trạng này khả năng phải dùng vài tháng, thậm chí một hai năm tới trị liệu, hoặc là vĩnh viễn đều không tốt được.

Thôi lão gia tâm thái tốt, "Cử động được là được!"

May mắn chỉ tay chân như thế, không có tổn hại tướng mạo anh tuấn của hắn, nếu mắt lệch miệng méo, phu nhân chẳng phải sẽ càng thêm ghét bỏ hắn sao?

Thôi thái thái thật sự không đành lòng đả kích hắn, miệng là không méo, nhưng lông mày lại một bên cao một bên thấp, đỉnh lông mày cao thấp còn dám l.i.ế.m mặt nói chính mình là ‘ Thôi Tuấn Thần ’, vẫn nên thành thành thật thật kêu Thôi Lai Phú đi!
Bình Luận (0)
Comment