Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 274

Tứ hoàng tử ở trên việc học không chú ý, Hoàng Thượng cũng biết điểm này, nhưng bởi vì sủng ái Ninh phi, yêu ai yêu cả đường đi, đối với tứ hoàng tử đứa con trai này cũng tương đối khoan dung.

Ngũ hoàng tử biểu hiện so với tứ hoàng tử còn kém hơn, Hoàng Thượng liền cảm thấy Ngũ hoàng tử tương đối ngốc.

Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy Ngũ hoàng tử tương đối đáng thương, rõ ràng có tư chất tốt, lại không dám bày ra, ở trong hoàng cung sống nơm nớp lo sợ.

Trình Khanh đối với biến hóa cảm xúc của người khác luôn luôn tương đối mẫn cảm, thái độ của Mạnh Hoài Cẩn đối với Ngũ hoàng tử nàng một chút liền cảm giác được.

Điều này làm cho Trình Khanh đối với Ngũ hoàng tử cũng tò mò lên.

"Trình giải nguyên bị không ít ủy khuất đi, nhưng phụ hoàng xử phạt biểu tỷ Nhu Gia, cũng thuyết minh thái độ của phụ hoàng. Giải Nguyên an tâm học hành, ở trong kỳ thi mùa xuân sang năm tỏa sáng rực rỡ, phụ hoàng nhất định sẽ rất cao hứng."

Ngũ hoàng tử nói với Trình Khanh như vậy.

Trình Khanh không cảm giác được ác ý, tự nhiên muốn cảm tạ Ngũ hoàng tử nhắc nhở.

Ngũ hoàng tử có chút thẹn thùng, "Biểu tỷ Nhu Gia làm một ít việc không đúng, cô mẫu và phụ hoàng vẫn luôn luôn dựa vào biểu tỷ, biểu tỷ không có cơ hội sửa lại, nhưng một ít người bên ngoài nói biểu tỷ mướn hung thủ đuổi g.i.ế.c Trình giải nguyên, ta cảm thấy không quá có khả năng. Ta không phải đang nói chuyện thay biểu tỷ, ta là rất bội phục Trình giải nguyên, ngươi dám nói điều mà người khác không dám nói, hôm nay ta thật sự cao hứng nhận thức Trình giải nguyên, thật tiếc là trường hợp lần trước không phù hợp, nếu không ta đã có thể sớm một chút kết bạn cùng Trình giải nguyên."

Nếu để những người khác trong cung thấy, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm, Ngũ hoàng tử nơi nào là chất phác ít nói, rõ ràng là rất biết nói chuyện!

Hắn không chỉ có có thể nói, còn thực hiểu tiến thối, hàn huyên vài câu liền không lại quấy rầy Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn.

Trình Khanh lâm vào trầm tư.

"Sư huynh, ta cảm thấy lời nói của Ngũ hoàng tử giống như có ẩn ý."

Mạnh Hoài Cẩn cũng nhíu mày, "Ngũ hoàng tử nói có cơ hội sớm một chút nhận thức ngươi, ngươi tới kinh không vượt qua nửa tháng. Ngũ hoàng tử nói…… Là đêm đó ở cửa hàng thịt dê!"

Hóa ra trong phòng lúc ấy, không chỉ có tam hoàng tử, còn có Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử cố ý chạy tới nói những lời này, là có ý gì?

Trình Khanh bỗng nhiên quay đầu, "Sư huynh, chúng ta có phải đã bài trừ hiềm nghi tam hoàng tử quá sớm hay không? Tuy rằng vì một chút việc nhỏ, tam hoàng tử liền phải lấy tánh mạng ta quá không có khả năng, nhưng vạn nhất thì sao."

Vạn nhất chính là tam hoàng tử thì sao?

Một ít kẻ điên giả vờ so với người bình thường còn giống hơn.

"Trở về lại nói."

Chuyện nên làm ở Hội Thưởng Mai đều đã xong xuôi.

Lưu lại cũng không có ý tứ gì, còn dễ dàng sinh chuyện.

Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh phải đi, lúc này không có quản sự phủ Trưởng công chúa tự mình đưa tiễn, cũng không thấy xa giá to rộng thoải mái, chỉ có một chiếc xe con, Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh có thích ngồi hay không thì tùy.

"Công chúa điện hạ thật là người có cá tính."

Cái gọi là người có cá tính chính là trong lòng nghĩ sao liền làm vậy, Trình Khanh không phối hợp diễn kịch cùng Trưởng công chúa, Trưởng công chúa cũng lười diễn đoạn kết.

Không để Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn dựa vào hai chân đi trở về, đã là thực cho hai người mặt mũi.

Xe ngựa xa hoa hay không không là vấn đề, vấn đề là thùng xe quá nhỏ, Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn ngồi ở trong xe, khó tránh khỏi sẽ chạm tay chạm chân. Vì chống lạnh, màn xe lại đóng chặt, ở trong không gian nhỏ hẹp, không khí không lưu thông, Trình Khanh người luôn tự xưng bằng phẳng cũng khó tránh khỏi dâng lên hai phần khác thường.

Chính mình chẳng lẽ đã không thỏa mãn với việc chỉ đơn thuần thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của Mạnh Hoài Cẩn……

Trình Khanh bị ý niệm này làm cho kinh sợ.

Vậy cũng quá cầm thú!

Mạnh Hoài Cẩn không chỉ là sư huynh nàng, còn kém một chút đã trở thành dượng nàng.

Ý nghĩ này vừa dâng lên, lập tức bị đánh tan, sắc mặt Trình Khanh dần dần khôi phục bình thường.

Mạnh Hoài Cẩn kinh ngạc, "Mặt ngươi lúc đỏ lúc trắng, có phải do bị đông lạnh hay không?"

Nói xong liền duỗi tay đặt ở trên trán nàng.

Mu bàn tay Mạnh Hoài Cẩn có hơi chút lạnh, trán Trình Khanh tương đối nóng, Trình Khanh mạc danh run lập cập.

Trình Khanh mắng chính mình vài tiếng cầm thú, mặt lại không chịu khống chế lần nữa biến đỏ.

Trình Khanh có một bí mật.

Nàng không chỉ là nhan cẩu, còn là người thích tay đẹp.

Tay Mạnh Hoài Cẩn rất đẹp.

Hiện giờ bàn tay đẹp này đang thử độ ấm trên trán nàng, thật sự là quá phạm quy.

Mạnh Hoài Cẩn không biết biến hóa tâm lý của nàng, lại từ độ ấm rút ra một kết luận: "Đúng là có hơi chút nóng, chờ sau khi về nhà, đi tìm đại phu nhìn xem, nên uống dược liền uống dược, ngươi hiện tại không thể bệnh được."

Nghe thấy tìm đại phu xem bệnh, Trình Khanh theo bản năng ngồi ngay ngắn.

"Hẳn là trong xe quá buồn, không phải nóng lên."

Nàng đâu chỉ là cầm thú, còn là một hoa si!

Từ sau khi lựa chọn nữ giả nam trang tham gia khoa khảo, nên có giác ngộ rời xa sinh hoạt bình thường.

Dù chỉ thưởng thức đơn thuần, cũng có khả năng mang đến bối rối cho người khác.

Nếu nàng có hảo cảm với nam nhân nào, người ta không đáp lại nàng, Trình Khanh sẽ nghẹn khuất.

Nếu thật đáp lại nàng…… xu hướng giới tính của đối phương cũng quá cảm động.

Nghĩ đến chính mình chỉ còn lại hai ba năm để sống, Trình Khanh thở dài, quái lão nhân kia khi nào lại đến tìm nàng, nếu đối phương không nóng nảy, nàng liền phải nóng nảy. Một người ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi, nào có tư cách đi yêu đương!

……

Tỳ nữ nói Trưởng công chúa cho mời.

Tiêu Vân Đình đi theo tỳ nữ tới địa phương, nơi nào có Trưởng công chúa, chỉ có Nhu Gia.

Nhu Gia đã thay đổi một bộ váy áo, mí mắt hơi hơi sưng đỏ, liếc mắt đưa tình nhìn về phía Tiêu Vân Đình.

"Đình biểu ca, cảm ơn huynh hôm nay có thể tới, ta biết…… Biết huynh là vì ta mà đến, Đình biểu ca, ta thật sự rất vui vẻ!"

Nhóm con cháu huân quý truy đuổi Nhu Gia, cũng không hoàn toàn vì quyền thế, Nhu Gia kỳ thật kế thừa bộ dạng đẹp của phò mã đã qua đời. Chỉ là tính tình ương ngạnh của Nhu Gia đã kéo chân sau của nàng.

Nhưng đó là Nhu Gia ở trước mặt người khác.

Ở trước mặt Tiêu Vân Đình, Nhu Gia thu hồi tính tình.

Suy nghĩ nàng vừa mới bị tước đoạt phong hào huyện chúa giáng xuống thành hương quân, lại có vài phần đáng thương.

Dù là nam nhân ý chí sắt đá thấy Nhu Gia như vậy cũng sẽ động tâm.

Một quý nữ kiêu căng, toàn tâm toàn ý thích chính mình như thế, là một sự kiện lệnh người sung sướng cỡ nào nha!

Tiêu Vân Đình không phải nam nhân bình thường, người ý chí sắt đá cũng vẫn có trái tim, hắn ngay cả một trái tim sắt đá cũng không có.

"Nhu Gia, ta không phải tới vì ngươi."

"Biểu ca ——"

Mặt Nhu Gia trắng bệch, ba phần đáng thương biến thành bảy phần, trong âm thanh cũng mang lên cầu xin.

"Biểu ca, ta biết huynh có nỗi khổ, bởi vì mẫu thân vẫn luôn không đồng ý, bởi vì thân thể huynh, nhưng ta không ngại, nhất định có thể nghĩ được biện pháp giải quyết!"

Nhu Gia sốt ruột, nàng ở trước mặt Tiêu Vân Đình giải phẫu nội tâm chính mình, muốn Tiêu Vân Đình minh bạch nàng đối đãi với tình cảm là nghiêm túc.

Tiêu Vân Đình lẳng lặng nhìn nàng.

Cảnh đẹp ở trước mặt Tiêu Vân Đình đều ảm đạm thất sắc.

Hắn khoác áo lông cừu, dẫm lên tuyết đọng, một cành mai hồng từ đầu tường dò ra, phụ hoạ cho Tiêu Vân Đình càng thêm tuấn mỹ.

"Nhu Gia, ngươi biết không phải."

"Biểu ca……"

Ánh mắt Nhu Gia trốn tránh, không dám tiếp tục đối diện cùng Tiêu Vân Đình.

Tiêu Vân Đình ngược lại đi tới hai bước: "Ngươi 18 tuổi, tuổi hoa của nữ hài tử chỉ ngắn ngủn mấy năm, không cần lại lãng phí thời gian ở trên người ta, mặc kệ là vị hoàng tử nào cũng tốt, con cháu huân quý nào cũng thế, Trưởng công chúa sẽ vì ngươi chọn lựa một trượng phu tốt. Ta hôm nay tới chính là muốn nói rõ ràng những lời này cùng ngươi, ta không thể đáp ứng tâm ý của ngươi, không phải bởi vì Trưởng công chúa, không phải bởi vì thân thể của ta, chỉ vì ta không thích ngươi mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment