Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 28

Chờ mấy người này phản ứng lại đây, khẳng định sẽ chĩa đầu mâu vào nàng, bởi vì nếu Trình Khanh khảo trúng thư viện, cũng nhập vào lớp Đinh mà trong mắt mấy người này là không xứng nghe Mạnh Hoài Cẩn giảng bài ——

Đồng sinh không được tính là người có công danh, trúng tú tài mới có thể gặp quan không cần quỳ, là người đọc sách được sĩ lâm thừa nhận.

Không có công danh tú tài, mọi người đều là quân dự bị cho người đọc sách, chó chê mèo lắm lông, dựa vào cái gì coi thường lớp Đinh!

—— từ từ, nơi này, nàng đã đi đến đâu vậy?

Phía trước, chỗ cây hoa mộc che lấp có một cái đình, địa thế còn rất cao, Trình Khanh quyết định đến trong đình quan sát tình huống bốn phía.

Khi tới gần đình, nàng nghe được tiếng người, vậy thì tốt quá, có thể tìm người hỏi đường.

Trình Khanh vui mừng tiến lên, lại nghe có người trong đình phát ra tiếng cười vang:

“Du Tam, nhà ngươi thật chặt đứt bạc tiêu hàng tháng của ngươi sao?”

“Câm miệng!”

Âm thanh Du Tam tràn đầy bực bội, đối phương cũng không sợ hắn, tương phản còn hỏi Du Tam có cần vay tiền sống qua ngày hay không.

“Tháng sau Văn hội, ngươi ít nhất cũng cần mấy chục lượng bạc đi, Du Tam, muốn ta cho ngươi mượn hay không?”

“Nói rất đúng, nếu ngươi ngay cả tiền biếu cũng không có, cũng quá mất mặt!”


Sao lại gặp trúng đám người Du Tam chứ?

Trình Khanh đứng tại chỗ chần chừ, nếu tiến lên hỏi đường thì Du Tam bọn họ không nhất định sẽ nói, không chừng còn sẽ chơi xấu. Nếu quay đầu đi, lại có vẻ nàng sợ những người này……

“Nếu Du Hiển thiếu tiền, tiêu dùng của hắn ta đều bao.”

Âm thanh này, Trình Khanh cũng có chút quen tai.

Trong đình có người tấm tắc nói: “Trình Khuê ngươi thực đủ nghĩa khí nha!”

Nga, hóa ra là Trình Khuê, Trình Khanh hoàn toàn đánh mất ý tưởng hỏi đường.

Âm thanh của Trình Khuê từ chỗ cao truyền đến, “Nếu không phải bởi vì ta, Du Hiển sao sẽ…… Tóm lại, đều là do chuyện trong nhà ta liên luỵ A Hiển, ta muốn cùng A Hiển chung cửa ải khó khăn này.”

“Ta không thiếu tiền, ai cũng đừng đồng tình ta!”

Du Tam rầm rì, mọi người đều cười.

Một đám thiếu niên đều cảm thấy chính mình rất có nghĩa khí, nói là thế Du Tam phát sầu, kỳ thật không khí cực kỳ vui sướng.

Trình Khanh không nghĩ để ý đám thiếu niên phú nhị đại này, nàng không quen thuộc địa hình, dẫm trúng cành khô, trong đình hóng gió lập tức có người thò đầu ra: “Ai ở dưới đó? A, là ngươi!”

Mấy người đều lần lượt vươn đầu ra, chạm mặt cùng Trình Khanh.

Du Tam kêu lên:

“Trình Khanh, ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện!”

Trình Khanh vô ngữ, “Du Tam công tử, nếu các ngươi muốn mưu đồ bí mật gì thì nên ẩn nấp trong nhà, âm thanh cũng không cần lớn như vậy, ta đi đến nơi này đã bị ép nghe thấy các ngươi nói chuyện, ngươi cho rằng ta thực nguyện ý sao?”

Trên mặt Trình Khanh tràn ngập ghét bỏ, Du Tam tức giận đến hộc máu.

Biểu tình của Trình Khuê phức tạp. Ở trong mắt hắn, Trình Khanh còn nhỏ tuổi lại giỏi về tâm kế, còn ôm ác ý với nhị phòng, về sau nếu cùng hắn đi học chung một thư viện, hắn sẽ có vô cùng vô tận phiền toái…… Nhưng Mạnh Hoài Cẩn đã nói Trình Khanh có thể thi đậu, vậy Trình Khanh sẽ thật sự tiến vào thư viện, Trình Khuê nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày.

“Đã nghe được chúng ta nói chuyện, hoặc là liền lập tức rút đi, hoặc là liền hào phóng hiện thân, ngươi đây là nghe lén!”

Thành kiến của Du Tam đối với Trình Khanh đã ăn sâu bén rễ, lại có Trình Khuê vừa rồi nói muốn cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn, loại thời điểm này Trình Khuê không có phương tiện mở miệng quát lớn, Du Tam cần ra mặt thay.

Trình Khanh đã nhìn ra, vị Du Tam công tử này chính là cái chày gỗ.


Nể tình Du tri phủ vừa mới tặng lễ giá trị xa xỉ nhận lỗi, Trình Khanh không thèm so đo với chiếc chày gỗ này, xoay người rời đi, Du Tam từ trong đình lao xuống, muốn đi túm nàng:

“Tiểu tử ngươi thật là một chút giáo dưỡng cũng không có, dù ngươi thật sự có khảo trúng thư viện, chúng ta cũng là sư huynh của ngươi, sư huynh không lên tiếng, ngươi liền dám đi? Nơi này còn có đường huynh Trình Khuê của ngươi, ngươi ngay cả chính mình họ Trình cũng đã quên sao, cũng không chủ động chào hỏi ——”

Du Tam khi nói chuyện đã bắt được cánh tay Trình Khanh.

Trình Khanh thân hình đơn bạc là có thể nhìn ra được, lại không nghĩ rằng cánh tay nhỏ đến như vậy, giống như chỉ dùng một chút lực, hắn có thể bẻ gãy cánh tay này.

Du Tam ngây người, Trình Khanh giận dữ:

“Uổng ngươi còn là người đọc sách thánh hiền, quân tử nói chuyện không động thủ, Du Tam ngươi là muốn ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, một đám người các ngươi…… Muốn lấy nhiều h.i.ế.p đáp ít?!”

Đổ cho nàng là nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng rời đi lại không cho phép, Trình Khanh cũng thấy phiền vì tên Du Tam này động tay động chân lôi lôi kéo kéo, trong lúc nhất thời liền lạnh lùng sắc bén, ngay cả Du Tam công tử cũng không gọi.

Trình Khuê bước đi xuống dưới:

“Du Tam, ngươi trước buông hắn ra. Trình Khanh, chúng ta cũng không có ác ý, một bút không viết ra được hai chữ Trình, về sau thời điểm giao tiếp không ít, không thoải mái lúc trước đều hãy quên đi!”

Trình Khanh cười lạnh, chuyện mưu hại nàng gian lận khi thi vào thư viện, Trình Khuê tuy không ở đây, xong việc thật sự một chút tiếng gió cũng chưa nghe được sao?

Người chiếm cứ thượng phong, có thể rộng lượng nói quên mất “không thoải mái” trước đây, người ở vào hạ phong nếu dám không phối hợp, đó chính là không biết điều…… Trình Khuê căn bản không phải thể hội đến bước đi duy gian của nàng.

Trình Khanh không đáp lại, Du Tam vẫn bắt lấy cánh tay của nàng không bỏ, Trình Khanh hung hăng đá một cái vào mắt cá chân đối phương, Du Tam ăn đau rốt cuộc cũng buông tay.

Mọi người đều không nghĩ tới tính tình Trình Khanh lại nổi lên, ngay cả công tử tri phủ cũng dám đá, trong lúc nhất thời đình hóng gió yên tĩnh không tiếng động, Du Tam không nhịn được theo bản năng giơ tay muốn đánh người, Trình Khuê kêu “Du Tam dừng tay”, thân thể lại so với miệng thành thật hơn, đứng tại chỗ động không động đậy.

Lửa giận trong mắt Trình Khanh nhảy động, Du Tam nếu dám động thủ, nàng mới sẽ không để ý đối phương có phải con trai tri phủ hay không, dù đánh không thắng, nàng cũng muốn làm Du Tam phải ăn mệt!


“Dừng tay!”

Chỗ sâu trong hoa mộc, một người chắp tay sau lưng đứng ở chỗ lối vào đường mòn, mặt quan như ngọc, chiều cao như trúc, không phải Mạnh Hoài Cẩn thì là ai?

Tay Du Tam không rơi xuống, lại cũng không ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn rụt rè, ngược lại nhướn mi, vẻ mặt kiệt ngạo:

“Mạnh sư huynh, đây là ân oán riêng tư của chúng ta, có can hệ gì đến ngươi!”

Mạnh Hoài Cẩn không để ý đến hắn, chậm rãi đi lên trước:

“Ngươi có việc gì?”

Trên mặt Trình Khanh không khỏi mang theo ý cười, có thể là đã kiến thức qua uy phong của Giải Nguyên, lại có lẽ là Mạnh Hoài Cẩn lúc trước công chính vô tư, làm nàng vừa thấy vị Mạnh sư huynh này liền có cảm giác an toàn.

Bởi vì có Mạnh Hoài Cẩn tồn tại, Trình Khanh mới cảm thấy thư viện Nam Nghi thật không sai.

Nếu tất cả đều là người như Du Tam……Vậy thư viện Nam Nghi cũng không có làm nàng chờ mong!

“Mạnh sư huynh, ta không có việc gì!”

Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, “Ngươi khi bị ô ngôn uế ngữ khiêu khích, có động thủ trước hay không?”

Bình Luận (0)
Comment