Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 307

Ninh phi cũng không nóng nảy nhắc nhở nhi tử, bởi vì mặc kệ tương lai tứ hoàng tử cưng Kiều Tam Nương hay là Kiều Ánh Chân, hai người đều là nữ nhi Kiều gia, đều phù hợp mong đợi của Ninh phi.

Ninh phi có tám phần ý động, càng không biểu hiện ra ngoài, chờ tứ hoàng tử cầu lại cầu, Ninh phi mới miễn cưỡng nhả ra:

"Đều theo con, mợ con vất vả nuôi lớn hai nữ nhi, đều tiện nghi con. Tuy rằng ngươi cưới Tam Nương là vì Ánh Chân, nhưng nàng cũng chính là chính phi con muốn cưới, con cưng Ánh Chân có thể, nhưng không thể bạc đãi Tam Nương, phải cho chính phi như nàng có tôn trọng và thể diện cần thiết, các nàng thê thiếp hòa thuận, con mới sống được tốt!"

Lúc này Ninh phi nói cái gì, tứ hoàng tử cũng đều gật đầu.

Ví dụ tham chiếu cũng có sẵn, Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu chính là cho tôn trọng và thể diện, lại đem sủng ái phân cho phi tần.

Tứ hoàng tử nghĩ thầm, chính mình có Chân Chân biểu muội là đủ rồi, tuyệt sẽ không học phụ hoàng, tìm tiểu thiếp khác làm tổn thương tâm Chân Chân biểu muội.

Tứ hoàng tử đạt thành mong muốn, trong lòng cao hứng, chỉ có nghĩ đến Ngũ hoàng tử bỗng nhiên sinh ra phản cốt, lại cười lạnh.

Nhỏ giọng thì thầm cùng Ninh phi, Ninh phi cũng lười hỏi nguyên nhân, buổi tối vẫn kêu Triệu tiệp dư lại đây hầu hạ.

Ngũ hoàng tử nghe được tin tức, trong lòng sốt ruột, hận không thể lập tức liền leo lên Hoàng Hậu nương nương, mới có thể cứu Triệu tiệp dư ra từ trong tay Ninh phi!

Ở khi Ngũ hoàng tử mất ngủ, rất nhiều tân khoa cống sĩ cũng không ngủ ngon.

Giờ Mẹo, 300 cống sĩ đã ở dưới sự dẫn dắt của Lễ Bộ Chương thị lang tề tụ ở chỗ Thừa Thiên Môn.

Nhóm cống sĩ là ấn thứ tự yết bảng thi hội xếp hàng, Trình Khanh là khôi thủ thi hội, tự nhiên xếp đầu.

Người xếp phía sau mình Trình Khanh chưa gặp qua, nhưng ngày đó xem bảng, Trình Khanh nhớ rõ thứ hai thi hội tên là Đàm Kinh Nhai.

Đàm Kinh Nhai tuổi chừng ba mươi, là nhân sĩ Tô Châu, ở Tô Châu không hiện tài danh, lần này thi hội lại được Mai hàn lâm ưu ái. Trình Khanh đoạt giải nhất, Đàm Kinh Nhai chỉ có thể đứng thứ hai…… Đàm Kinh Nhai khẳng định thực mất mát, nhưng mất mát cũng không có biện pháp, nghĩ đến chính mình ở trên thi đình cơ bản cũng không có khả năng thắng qua Trình Khanh, Đàm Kinh Nhai liền nhận mệnh.

Ai bảo Trình Khanh đã làm ra ‘ thi đậu năm nguyên ’ đâu, trên Kim Loan Điện, Hoàng Thượng khẳng định sẽ điểm Trình Khanh làm Trạng Nguyên —— chỉ cần Trình Khanh không chính mình tìm đường chết, vinh quang ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ liền nắm chắc!

Chương thị lang dẫn đầu cũng nghĩ như thế.

Đổng Kính Thu, Thôi Ngạn và Chu Hằng cũng nghĩ như vậy.

Trình Khanh đứng phía trước đội ngũ, do Chương thị lang dẫn, tiếp nhận Kim Ngô Vệ kiểm tra, mới có thể xuyên qua Thừa Thiên Môn, vẫn luôn đi đến trước Ngọ Môn mới dừng lại.

Ở trước Ngọ Môn, Chương thị lang bảo nhóm cống sĩ dựa theo số yết bảng thi hội xếp thành hai hàng, số lẻ đi về phía đông bên trái dịch môn, số chẵn tiến đến bên phải dịch môn.

Ngọ Môn tổng cộng có năm cổng tò vò, nhóm cống sĩ thi đình chỉ được đi hai cái bên ngoài nhất. Hai cái cổng tò vò tới gần giữa là lối đi của vương công, các đại thần. Về phần cổng tò vò chính giữa nhất chỉ để cho hoàng đế ra vào, hoặc là ngày hoàng đế đại hôn, Hoàng Hậu có thể từ cổng tò vò chính giữa tiến cung.

Sau thi đình, ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa ra cung, cũng có thể đi qua cổng tò vò chính giữa một lần.

Đây là vinh quang vô thượng, dù cho tương lai làm quan cao đến đâu, cũng không có tư cách đi cổng tò vò chính giữa, chỉ có hôm nay, 300 cống sĩ giống như mỗi người đều có cơ hội……

Trình Khanh không nhìn cổng tò vò chính giữa Ngọ Môn.

Nhóm cống sĩ đối với hoàng cung vừa tò mò vừa kính sợ, Trình Khanh lại không có cảm giác nhiều lắm.

Ở thời đại trước khi nàng xuyên qua, tùy tiện mua tấm vé vào cửa là có thể tiến cố cung, cuộc sống hàng ngày của đế vương và các phi tần trong cung điện đều mở ra, xem qua cũng liền không có cảm giác thần bí.

Nhưng ở xã hội hiện đại, du khách bình thường đều có thể tùy tiện đi lại cung đình, ở trước mắt lại quy củ nghiêm ngặt.

Trong lòng Trình Khanh không cho là đúng, lại không ngốc đến muốn khiêu chiến quy củ cung đình, tự tiện thoát ly đội ngũ tìm đường chết.

Nàng thành thành thật thật đi theo sau Chương thị lang, xuyên qua Ngọ Môn, tới Phụng Thiên Môn.

Cửa lớn cao mấy trượng sơn son vẫn cứ đóng chặt.

Chương thị lang đứng yên, Trình Khanh và mọi người cũng chỉ có thể chờ.

Mãi cho đến giờ Thìn, ánh sáng mặt trời từ phương đông chậm rãi dâng lên, ở trong một mảnh tiếng cổ nhạc, mấy cánh cửa cao sơn son mới chậm rãi mở ra.

Sau Phụng Thiên Môn chính là Hoàng Cực điện, giữa hai bên cách một quảng trường lớn.

Hoàng Cực điện được dân gian tục xưng là ‘ Kim Loan Điện ’.

Chương thị lang mang theo đám người Trình Khanh đứng ở dưới đan bệ, trên đan bệ đứng mười mấy triều thần.

Hoàng đế là quan chủ khảo thi đình, phục vụ cho vị quan chủ khảo này chính là mười mấy triều thần lâm thời cơ cấu tạo thành.

Cơ cấu này có quan đọc cuốn, quan chịu cuốn, quan ấn cuốn, quan chưởng cuốn, quan niêm phong, quan giám thị, quan chỉ huy điều hành, quan tuần xước, quan cung cấp.

Cơ cấu là lâm thời tổ kiến, quan viên cũng lâm thời điều động, sau khi kết thúc thi đình sẽ ai về chỗ nấy.

Hoàng đế còn chưa có tới, Trình Khanh, các cống sĩ đứng ở dưới đan bệ, cùng mấy chục triều thần đứng trên đan bệ cùng nhau chờ thánh giá.

Trình Khanh xếp thứ nhất, thấy mấy hình bóng quen thuộc.

Mạnh Hoài Cẩn, Trình Lục lão gia, Vương Tế Tửu và Mai hàn lâm, đều bị điều động vào cơ cấu thi đình lâm thời.

Giờ Thìn một khắc, hoàng đế cuối cùng cũng tới, cống sĩ đi theo các triều thần tiến vào đại điện, sau khi mọi người hành lễ, nội giám bên người hoàng đế kêu "Bình thân".

Tiếp đến, Cao thủ phụ Nội Các tuyên đọc thánh chỉ.

Trình Khanh không dám thất thần, trải qua Mạnh Hoài Cẩn phổ cập khoa học, nàng biết đề mục thi vấn đáp ở ngay khi Cao thủ phụ tuyên đọc thánh chỉ.

Toàn bộ thi đình, cũng chỉ viết một thiên sách!

Hoàng đế đưa ra ‘ thi vấn đáp ’, nhóm cống sĩ trả lời ‘ đối sách ’, đơn giản tới nói chính là hoàng đế dò hỏi nhóm cống sĩ phương châm trị quốc.

Thánh chỉ dùng lời nói hoàng đế, đầu tiên là khiêm tốn một phen, chỉ ra vấn đề chính mình trong quá trình chấp chính chưa giải quyết được, hướng nhóm cống sĩ tìm kiếm biện pháp giải quyết…… Nếu một ít kẻ ngốc nghe thấy thánh chỉ hoàng đế khiêm tốn, cho rằng chính mình thật sự có thể thả bay tự mình, tùy ý chỉ trích triều chính, tưởng dựa vào ngay thẳng đạt được vị trí, đó chính là đầu sắt thuần khiết khờ khạo.

Nhóm đầu sắt khờ khạo cho rằng chính mình dõng dạc hùng hồn viết mấy chục điều châm biếm thời sự, hoàng đế sẽ kinh ngạc cảm thán tài hoa giao cho trọng trách, kia thật là đang nằm mơ, bài thi như vậy ở trong tay quan đọc cuốn liền đã chết, căn bản không có cơ hội được bản thân hoàng đế nhìn thấy!

Cao thủ phụ tuyên đọc xong thánh chỉ, Trình Khanh rất là kinh ngạc.

Đề mục thi vấn đáp ra ngoài dự kiến của nàng, hoàng đế lấy lũ lụt phủ Hà Đài làm lời dẫn, hỏi thống trị lũ lụt, thiên tai vô tình, lại nên tránh họa cho con người như thế nào —— Giọng nói Cao thủ phụ rơi xuống, Trình Khanh liền cảm thấy trong điện có vô số đạo tầm mắt dừng ở trên người mình, bao gồm ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng kia, giống như cũng đang xem chính mình!

Trời ơi, đề mục thi vấn đáp này quả thực là vì nàng mà định chế.

Hoàng đế đang hỏi thống trị lũ lụt sao?

Rõ ràng là đang nói án tham ô bạc tai!

Trình Khanh đại khái là đương sự có cảm thụ sâu sắc nhất trong 300 cống sĩ, cha nàng Trình Tri Viễn chính là bởi vì án tham ô bạc tai phủ Hà Đài mà chết.
Bình Luận (0)
Comment