Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 378

Tam hoàng tử luôn mãi xác định thân thể Trương nội giám không quá đáng ngại, mới ngạc nhiên nói:

"Người cứu Trình Khanh đi chính là một Cẩm Y Vệ bách hộ, đó là cháu ngoại Lạc Thuân, nhất thời không thể động đến hắn, hai người còn lại chẳng lẽ cũng là cao thủ Cẩm Y Vệ?"

Ấn cách nói của Trương nội giám, người cùng Trương nội giám so chiêu càng bị thương nặng hơn, nhưng đối phương có thể làm Trương nội giám bị thương, ở trong mắt tam hoàng tử tuyệt đối là cao thủ.

Tam hoàng tử không nghĩ tới bên người Trình Khanh còn có thân thủ như vậy bảo hộ, có lẽ là Trình Khanh sau khi bị tập kích tăng mạnh bảo hộ?

Như vậy tương đối phiền toái.

Đánh rắn không chết, tam hoàng tử lo lắng Trình Khanh sẽ trả thù…… Tuy rằng sự tình lần trước tập kích Trình Khanh không biết nội tình, lần này tính kế Trình Khanh và Ngô Lục Nương, Trình Khanh khẳng định có thể nghĩ đến là bút tích của chính mình.

Tam hoàng tử sau khi ra cung mở phủ, làm việc đều xuôi gió xuôi nước, duy độc ở trên người Trình Khanh thất thủ hai lần, lúc này đối với Trình Khanh cũng dâng lên nồng đậm kiêng kị!

Nghĩ đến Trình Khanh, tam hoàng tử đau đầu.

Nghĩ đến Thôi Bằng, tam hoàng tử cũng đau đầu.

Thôi Bằng không nên xuất hiện ở sương phòng.

Nếu không phải Thôi Bằng giảo hợp đi vào, tam hoàng tử tuyệt đối có thể đem chính mình trích sạch sẽ.

Tuy rằng phụ hoàng thế hắn áp xuống việc này, nhưng khẳng định cũng hoài nghi hắn.

Còn có Nhu Gia bên kia, tam hoàng tử cũng không biết phải giao đãi như thế nào, thu thập Trình Khanh là vì lấy lòng Nhu Gia, kết quả lại tiện nghi Thôi Bằng.

Tỷ muội Thôi gia lại là hai nữ nhân duy nhất ở hậu viện của chính mình không bị tiễn đi, Nhu Gia có thể cho rằng chính mình là cố ý làm như vậy hay không? Hôm nay ở trước mặt phụ hoàng, chính mình vì biện giải, nói tỷ muội Thôi gia là thị thiếp……danh phận này cho cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng không nói như vậy, phụ hoàng sẽ càng bất mãn.

Ca ca của thị thiếp tới tham gia hỉ yến, miễn cưỡng nói được thông.

Nếu tỷ muội Thôi gia ngay cả thị thiếp cũng không tính, Thôi Bằng mới thật là hoàn toàn không có tư cách xuất hiện ở trong phủ —— đổi cái góc độ ngẫm lại, cũng không phải một chút thu hoạch đều không có, Thôi Bằng thật đúng là sẽ được làm hoàng thương.

Nếu phủ Dĩnh Xuyên Hầu bên kia không đổi ý, Thôi Bằng không chỉ có làm hoàng thương, còn sẽ làm con rể Dĩnh Xuyên hầu.

Hợp lại chính mình an bài nhiều như vậy, cuối cùng người nhặt được tiện nghi lại là Thôi Bằng?

Tam hoàng tử nỗ lực áp xuống cảm giác quái dị trong lòng, nghĩ kỹ lý do thoái thác, mới đi hỉ phòng.

Hỉ phòng, Nhu Gia chờ đã lâu.

Thấy nàng tháo khăn voan đỏ trên đầu xuống, tam hoàng tử trong lòng không mừng.

Nhu Gia chỉ mặt ngoài sửa lại diễn xuất, trong xương cốt vẫn là bá đạo như vậy!

Nhưng tam hoàng tử đuối lý, nhịn xuống không vui, ngược lại còn nhận lỗi với Nhu Gia.

Tam hoàng tử cho bọn tỳ nữ đều đi xuống, chính mình nói lời tri kỷ cùng Nhu Gia.

Nhu Gia thật không có trách tam hoàng tử làm việc bất lợi, nàng cũng không ngốc, nếu gả cho tam hoàng tử khẳng định phải duy trì trượng phu, đêm tân hôn vì người khác mà cùng trượng phu khắc khẩu, Nhu Gia sẽ không làm chuyện như vậy —— nàng còn chờ tam hoàng tử thượng vị, chính mình làm Thái Tử Phi, làm Hoàng Hậu, lại đi hỏi một chút Tiêu Vân Đình có hối hận hay không, vì kế hoạch lâu dài này, khẳng định phải nhẫn không thoải mái nhất thời.

Nhu Gia chờ ở hỉ phòng, chính là muốn biết kỹ càng tỉ mỉ tình huống.

Sự tình Trình Khanh không trúng chiêu Nhu Gia đã sớm biết, nàng hiện tại ngược lại quan tâm Thôi Bằng:

"Điện hạ, ta nói như vậy cũng không phải ghen, nhưng ngài để Thôi Bằng đi cưới Ngô Lục Nương, ngoại trừ có thể ghê tởm phủ Dĩnh Xuyên Hầu và đại hoàng tử, thật sự là mất nhiều hơn được."

Nhu Gia nói chuyện còn rất có lý trí, tam hoàng tử cũng nguyện ý nghe ý kiến của nàng, "Phu nhân thỉnh tiếp tục nói."

"Không phải ta dung không được hai tiểu thị thiếp, ta tin tưởng điện hạ có chừng mực, sẽ không sủng hai nữ nhân xuất thân thương hộ dẫm đến trên đầu ta, ta mới là chính phi điện hạ cưới hỏi đàng hoàng, hai tiểu thiếp ở trước mặt ta bưng trà đổ nước đều là cho các nàng thể diện, các nàng là tỳ nữ thông phòng cũng được, là thị thiếp cũng thế, đều không uy h.i.ế.p được địa vị của ta ở trong lòng điện hạ."

Nhu Gia có thể như thế thông tình đạt lý, thực sự ra ngoài dự kiến của tam hoàng tử.

Phải biết rằng khi Nhu Gia ái mộ Tiêu Vân Đình, bất luận nữ nhân nào tiếp cận Tiêu Vân Đình đều sẽ bị Nhu Gia xa lánh và thu thập.

Tam hoàng tử nghĩ đến đây, mặt không nhịn được biến thành màu đen.

Nhu Gia rộng lượng, là bởi vì Nhu Gia không thích hắn!

Nghĩ đến Trưởng công chúa, tam hoàng tử nhịn xuống không khoẻ, tiếp tục nghe Nhu Gia nói.

Nhu Gia cũng không phải bậy bạ, nàng cảm thấy tam hoàng tử đã đi một nước cờ dở.

Đẩy Thôi Bằng đi làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, đối với tam hoàng tử cũng không có chỗ tốt, ngược lại sẽ lưu lại tai hoạ ngầm.

Thôi Bằng ở chỗ tam hoàng tử cũng không có mưu được chỗ tốt thực chất gì, ngược lại làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, một chút liền làm hoàng thương, Hoàng Thượng còn cho phép Dĩnh Xuyên hầu tương lai tìm một chức quan cho Thôi Bằng, Thôi Bằng hoàn toàn đảo hướng về phía Dĩnh Xuyên hầu cũng thực bình thường!

Nhu Gia phân tích một phen, nói cho tam hoàng tử thiếu chút nữa không xuống đài được.

"Y phu nhân thấy……"

Nhu Gia cười nói, "Ta mặc kệ điện hạ đối với tỷ muội Thôi gia có vài phần tình nghĩa, sẽ tiếp tục sủng ái các nàng hay không, nhưng Thôi Bằng người này không thể lưu."

Đây là muốn mệnh Thôi Bằng!

Tam hoàng tử không thể không thừa nhận, Nhu Gia phân tích có đạo lý nhất định.

Không có Thôi Bằng, hắn lại nâng đỡ một thương nhân khác cũng không khó.

Nhưng nếu Thôi Bằng cần phải chết, vậy cũng nên c.h.ế.t có ý nghĩa, trong đầu tam hoàng tử nháy mắt xuất hiện vài loại thao tác, lợi dụng cái c.h.ế.t của Thôi Bằng.

Không hố đại hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu một phen, Thôi Bằng c.h.ế.t không đáng giá.

Tam hoàng tử cười cảm tạ Nhu Gia, "Đa tạ phu nhân vì ta suy nghĩ vất vả, được hiền thê như nàng, phu quân còn cầu gì hơn?"

Tam hoàng tử lôi kéo tay Nhu Gia ngồi xuống mép giường, giúp Nhu Gia cởi áo ngoài, màn buông xuống, hai bóng người chậm rãi chồng lên nhau, một đêm này nến đỏ trong sáng, tam hoàng tử và Nhu Gia thành phu thê danh xứng với thực.

Trải qua một đêm này, trong lòng Nhu Gia nghĩ như thế nào không nói đến, trên mặt đối với tam hoàng tử cũng biểu hiện ra thẹn thùng thê tử tân hôn nên có, nói chuyện với tam hoàng tử, cũng đổi thành ‘ thiếp ’, Nhu Gia nhu thuận làm tam hoàng tử ở trên tinh thần được đến thỏa mãn cực lớn.

Sáng sớm hôm sau, tam hoàng tử vẫn còn cùng Nhu Gia ngọt ngọt ngào ngào, hạ nhân trông coi Thôi Bằng tới báo, không thấy Thôi Bằng đâu!

Tam hoàng tử và Nhu Gia đêm qua vừa mới thương lượng xong việc muốn cho Thôi Bằng chết, sáng nay phát hiện không thấy bóng dáng Thôi Bằng, Nhu Gia lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tam hoàng tử: "Điện hạ luyến tiếc làm Thôi Bằng chết, cần gì phải nói dối dỗ người?"

Tam hoàng tử oan muốn chết.

Thôi Bằng lại không phải cánh tay trái phải không thể thiếu, hắn có gì luyến tiếc?

Nhưng thủ vệ phủ hoàng tử nghiêm ngặt, Thôi Bằng sao có thể chạy trốn…… Từ từ, Thôi Bằng vì sao phải chạy, chính mình và Nhu Gia bàn bạc việc g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi Bằng, Thôi Bằng lại không biết, sao suốt đêm chạy trốn?!

Tam hoàng tử không chỉ có vô pháp hướng Nhu Gia giải thích, chính mình đồng dạng cũng không hiểu ra sao.

Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương thành người trọng điểm hiềm nghi, hai người đều bị tam hoàng tử nhốt lại, mặc kệ hai tỷ muội biện giải như thế nào, tam hoàng tử đều nhận định Thôi Bằng là bị hai người thả chạy.

……

Khi Thôi Bằng tỉnh lại, phát hiện chính mình không phải ở trong phòng chất củi phủ tam hoàng tử, mà là trên một chiếc xe ngựa.

Trên xe ngựa không chỉ có hắn, còn có thê nhi của hắn.

Thê tử khóc lóc nói cho hắn, có người hảo tâm mật báo, nói tam hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu đều muốn diệt trừ Thôi Bằng, cũng ở dưới sự trợ giúp của người hảo tâm, mới có thể cứu được Thôi Bằng từ phủ tam hoàng tử ra.

"Tướng công, người một nhà chúng ta cao chạy xa bay đi, dù sao trong tay chúng ta cũng có bạc, rời xa kinh thành mai danh ẩn tích vẫn có thể sống sót……"
Bình Luận (0)
Comment