Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 386

Nếu không có chất nhi chất nữ chịu thân cận nàng, còn có thể nhận con nuôi, chỉ cần quan chức của Trình Khanh đủ cao, đều không phải vấn đề.

Trình Khanh dùng lời này tới trấn an Liễu thị, còn lấy Lạc Thuân làm ví dụ nói cho Liễu thị nghe.

Thần kinh Liễu thị hiện tại cũng thô.

Trình Khanh nữ giả nam trang là sự thật vô pháp thay đổi, không cưới được thê, không gả được cho người, lại qua vài năm, trong tộc nói không chừng sẽ ra mặt cho Trình Khanh quá kế một đứa con trai…… Giống như cũng được?

Trình Tuệ ở cữ, đảo mắt đã tới tháng tám.

Thôi Bằng cùng Ngô lục tiểu thư phủ Dĩnh Xuyên Hầu thành hôn, làm con rể Hầu phủ, sống không dễ dàng, đi theo Dĩnh Xuyên hầu ra cửa giao tế, bị người ta chế nhạo ở trước mặt mọi người, đối phương nói không ngồi cùng bàn thương nhân thấy lợi quên nghĩa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Thôi Bằng rắm cũng không dám đánh một cái.

Rõ ràng là hoàng đế mở miệng, cho hắn có thể làm buôn bán cùng phủ Nội Vụ, nơi nào đê tiện?

Thôi Bằng không dám cùng người cãi cọ.

Tam hoàng tử bị Thôi Bằng hố một phen, đến nay cũng chưa được giải trừ cấm túc, Trưởng công chúa vào cung hai chuyến, Thái Hậu liền triệu kiến Nhu Gia.

Thái Hậu không biết chính mình còn có thể sống mấy năm, sợ chính mình rời đi, mẫu tử Phúc Trinh không người chiếu cố, nhiều lần ở trước mặt hoàng đế nói tốt cho mẫu tử Phúc Trinh.

Tam hoàng tử tuy bị cấm túc, Nhu Gia lại có thể tự nhiên xuất nhập cung đình, dần dần có vài phần thịnh sủng trước đây, Thôi Bằng há có thể không sợ?

Thôi Ngạn có thể không để bụng Thôi Bằng, lại để ý phụ mẫu của mình, đoàn người Thôi lão gia tới cuối tháng tám còn chưa đi đến kinh thành, Thôi Ngạn có hơi chút luống cuống.

Không chỉ có Thôi Ngạn hoảng, trong nhà Trình Khanh, Võ Đại cũng ngủ không yên ổn.

Nam Nghi bên kia đã sớm gởi thư, lần này thê nhi của Võ Đại cũng đi theo Thôi lão gia cùng lên kinh.

Đoàn người Thôi lão gia, chẳng lẽ đi đến nửa đường mất tích?

Hiện tại thông tin không tiện, cũng không thể gọi điện thoại cho Thôi lão gia hỏi một chút, kinh thành bên này chỉ có thể nôn nóng chờ.

"Hẳn là trên đường bị trì hoãn."

Trình Khanh an ủi Thôi Ngạn.

Năm nay triều đình cũng không an ổn, mùa xuân, phía tây bị nạn thổ phỉ, tháng này lại nói Hoài Nam đại hạn. Hoài Nam từ tháng hai đến tháng tám, không hạ một giọt mưa, tình hình hạn hán lan đến gần Hào Châu, hoàng đế ở trên triều đình đã phát hỏa vài lần.

Đại hạn tất có đại loạn, nếu Hào Châu rối loạn, tổ lăng hoàng thất ở Hào Châu sẽ nguy hiểm.

Dân chúng Đại Ngụy tương đối dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có một ngụm cơm ăn, bọn họ liền có thể chịu đựng sưu cao thuế nặng. Nếu người sắp c.h.ế.t đói, bá tánh dù thành thật cũng sẽ lấy mệnh liều một lần —— đại hạn thành hoạ, triều đình sẽ phải cứu tế, nếu không quan tâm, nhóm chân đất sẽ khởi nghĩa vũ trang!

Cứu tế là một sai sự vất vả, triều đình phát bạc cũng không có thể mua được lương thực, huống chi địa phương quan hệ rắc rối khó gỡ, bạc cứu tế chân chính có thể dùng đến trên người dân chúng lại có bao nhiêu…… Hộ Bộ nói không có bạc, Nội Các tranh luận không thôi cũng không có kết quả.

Lấy bao nhiêu bạc ra cứu tế, lại phái ai đi cứu tế?

Sai sự này nếu có sai lầm, sẽ phải rơi đầu!

Trên triều đình tranh cãi mấy ngày cũng chưa có kết quả, Trình Khanh cảm thấy nếu các đại thần còn tiếp tục cãi nhau, Hoài Nam bên kia cũng không cần cứu trợ gì nữa, dân chúng gặp tai hoạ không sai biệt lắm cũng sẽ đói chết.

Trình Khanh sốt ruột, nhưng lại không tới phiên hầu dạy học sĩ ngũ phẩm như nàng lên tiếng.

Trên triều đình đang vì nạn hạn hán Hoài Nam mà tranh luận không thôi, đoàn người Thôi gia cuối cùng cũng tới kinh thành. Thôi thái thái mặt xám mày tro, Thôi Ngũ Nương cũng gầy một vòng lớn, còn có Chu mẫu, muội muội Chu Hằng, gia đinh Trình gia chỉ có mấy người, Thôi lão gia cùng nhóm tâm phúc bên người đều không ở, hành lý Thôi gia mang lên kinh thành đặc biệt thiếu.

Thôi Ngạn hỏi cha hắn đi đâu, Thôi thái thái nước mắt rơi như mưa:

"Chúng ta nửa đường gặp được nạn dân từ Hoài Nam chạy ra tới, cái lão c.h.ế.t toi Thôi Lai Phúc kia không biết đã phát điên cái gì, mang theo người chạy tới Hoài Nam!"

Người khác đều từ Hoài Nam chạy ra bên ngoài, Thôi lão gia lại ngược dòng mà đi, Thôi thái thái dù oán trách trượng phu như thế nào, cũng không tới nông nỗi mắt lạnh nhìn trượng phu chịu chết, cố tình dọc theo đường đi còn phải trấn an nữ nhi và mẫu tử Chu gia, cường chống đến kinh thành, thấy Thôi Ngạn, cảm xúc lập tức liền băng.

Đầu Thôi Ngạn ầm ầm vang lên.

Cha hắn điên rồi sao?

Hoài Nam hiện tại chính là cái bếp lò, các đại thần trong triều đều không muốn dính lên, cha hắn chạy tới xem náo nhiệt cái gì!

Thôi thái thái ở trước mặt mọi người không tiện nói tỉ mỉ, Thôi lão gia đi Hoài Nam, mang theo phần lớn tiền bạc đi, bao gồm cả của hồi môn của Thôi Ngũ Nương.

Trong đó tự nhiên có ngân phiếu ‘ tiền trang Dụ Phong ’.

Cái lão già c.h.ế.t toi kia, chẳng lẽ là muốn tiền đến điên rồi, ngay cả bạc của nạn dân cũng phải kiếm?

Bạc có thể quan trọng hơn mệnh sao?

Thôi Ngạn ngơ ngẩn choáng váng, vội vàng an trí người nhà, cất bước liền chạy đi tìm Trình Khanh: "…cứu tế Hoài Nam, ta phải đi theo."

"Ngươi điên rồi!"

Việc cứu tế Hoài Nam trên triều đình còn chưa có làm ra quyết định đâu.

Chẩn như thế nào, phái ai đi, bạc từ đâu tới, châu phủ phụ cận Hoài Nam không tiếp thu nạn dân, đến nay cũng không có chương trình. Bởi vì Hộ Bộ thị lang thưởng thức, Thôi Ngạn mới từ ‘ thực tập sinh ’ Hộ Bộ chuyển thành chính thức, triều đình muốn phái người đi cứu tế, cũng không tới phiên Thôi Ngạn……cùng lắm cũng chỉ có thể làm trợ thủ.

Nhưng Thôi Ngạn vì sao muốn đi?

Thôi Ngạn hít sâu một cái, mới đem sự tình cha hắn nửa đường đi Hoài Nam nói ra.

"Mẫu thân ta nói cha ta muốn bạc không muốn sống, ta lại cảm thấy cha ta không ngốc như vậy. Nhưng lúc này đi Hoài Nam quá nguy hiểm, cha ta lại đã từng trúng gió…… Trình Khanh, chuyện này ngươi cần phải giúp ta, coi như huynh đệ cầu ngươi!"

Trình Khanh cũng cảm thấy Thôi lão gia không ngốc như vậy.

Nhi tử trúng tiến sĩ làm quan, ngày lành mà Thôi lão gia tha thiết ước mơ vừa mới bắt đầu, làm sao lại luẩn quẩn trong lòng đi Hoài Nam tìm đường chết?

Nhưng Thôi Ngạn lo lắng rất có đạo lý, Thôi lão gia khả năng xem nhẹ trình độ nghiêm trọng của hạn hán ở Hoài Nam, dân chúng gặp tai hoạ không có ăn, sẽ biến thành lưu dân, lưu dân không chiếm được trấn an, sẽ tiến hóa thành ‘ bạo dân ’…… Bạo dân không chỉ muốn sống sót, còn muốn phát tiết bất mãn trong lòng, luật pháp của triều đình không có lực ước thúc đối với bạo dân, bọn họ ngày thường sợ quan viên và phú thân, khi cùng đường lại hận không thể g.i.ế.c sạch quan viên và phú thân.

Đập phá, đánh cướp, g.i.ế.c người.

Không có trật tự, sẽ nảy sinh các loại phạm tội.

Thôi lão gia mang theo không ít tài vật đi Hoài Nam, quả thực là một con dê béo, Thôi lão gia tuy rằng cũng mang theo chút gia đinh hộ vệ, nhưng so sánh với số lượng lưu dân khổng lồ, căn bản không có bao nhiêu tác dụng!

Thôi Ngạn tuy rằng chỉ đi theo quan to đến Hoài Nam cứu tế, nhưng cũng có thể điều động được lực lượng của quan phủ, nếu vận khí tốt có thể cứu được Thôi lão gia trở về.

Thôi Ngạn tới tìm Trình Khanh hỗ trợ, là bởi vì chỉ dựa vào bản thân Thôi Ngạn, hắn không nắm chắc nhất định có thể làm được chuyện này.

Hắn nguyện ý lấy thân mạo hiểm, cũng cần phải xem có tư cách hay không.

Trừ phi Hộ Bộ thị lang thưởng thức Thôi Ngạn nguyện ý đi cứu tế, nếu không khả năng Thôi Ngạn có thể gia nhập rất nhỏ, người bên trên sẽ không phái bọn quan viên kim khoa mới nhập sĩ đi, đều là người trẻ không có kinh nghiệm, đi Hoài Nam là thêm phiền!

Nếu Trình Khanh không giúp được, Mạnh Hoài Cẩn có lẽ có thể giúp đỡ, ngoại trừ Mạnh Hoài Cẩn còn có Chương thị lang, Mai đại nhân, còn có Trình Lục lão gia…… Trình Khanh đi tìm bọn họ, tuyệt đối so với Thôi Ngạn đi tìm bọn họ hiệu quả tốt hơn nhiều!
Bình Luận (0)
Comment