Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 401

Chính mình tìm đường chết, làm cho không tiếp tục ở Quốc Tử Giám nổi nữa, sau đó mới đi theo Du Tam vào Cẩm Y Vệ làm giáo úy.

Làm tuỳ tùng cho Du Tam, Cốc Hoành Thái có thể tiếp thu.

Du Tam ngoại trừ giỏi đầu thai, cũng có năng lực, còn giảng nghĩa khí, Cốc Hoành Thái sâu trong nội tâm vẫn thực tin phục Du Tam.

Nhưng hắn đường đường là thiếu gia Bá phủ, lại có thể phải đi trông một đám tiện dân tắm rửa, nâng nước tắm cho nhóm chân đất, thế nhóm chân đất quét tước lều tranh, quả thực quá vũ nhục người!

Cốc Hoành Thái nghĩ thầm, chính mình còn tức giận như thế, Du bách hộ so với hắn còn kiêu ngạo hơn, khẳng định cũng không thể tiếp thu an bài lung tung của Giang tri châu.

Nào biết Cốc Hoành Thái vừa mới dậm chân, Du Tam đã đập lên trên đầu hắn:

"Ngươi có cái gì khiến người ta coi trọng? Có phải ngươi chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu, hoặc là ra một chút việc, liền có thương hội nguyện ý quyên hai vạn lượng bạc hay không?"

Du Tam thọc đao vừa nhanh vừa chuẩn, da mặt Cốc Hoành Thái phát tím.

Tổn thương.

Thật sự quá tổn thương.

Ai, cũng tự trách mình không có ánh mắt, nói chuyện làm Bách hộ đại nhân tức giận, hôm nay thật là nên có một kiếp này.

Du Tam là bách hộ, hắn là giáo úy.

Vóc dáng của Du Tam cao hơn so với hắn.

Thân thủ của Du Tam tốt hơn so với hắn.

Du Tam còn là chủ nợ của hắn…… Cốc Tiểu Bá gia theo bản năng lựa chọn từ tâm, tiếp nhận làm việc vặt vãnh mà Giang tri châu an bài.

Du bách hộ cũng chưa ý kiến, hắn dám có cái rắm ý kiến nha!

Du Tam mang theo Cốc Hoành Thái tới khu túp lều của lưu dân, gặp lúc nha môn Lâm Thanh đang phát cháo cho lưu dân. Bằng lương tâm nói, Giang tri châu tuy rằng chưa cho lưu dân ăn gạo trắng thượng đẳng, nhưng cũng không cho bọn họ ăn gạo mốc, gạo hỏng, cháo cũng nấu rất sền sệt, không phải nước nhiều đến có thể chiếu bóng người, mặc kệ người trưởng thành hay là tiểu hài tử, mỗi người một ngày hai bữa, một bữa một tô bự, đủ để no bụng.

Nhưng cũng giới hạn trong no bụng, mỗi ngày hai chén cháo, có thể cho người sống sót, lại không có chất lượng sinh hoạt gì đáng nói.

Người ngoại trừ ăn cơm, còn cần quần áo mặc, còn muốn giao tế cùng người, cho dù là lão nông ở nông thôn cũng có bà con nghèo, ngày lễ ngày tết sẽ mang chút đồ đi lại.

Những người này từ Hoài Nam chạy ra tới, một đường đi đến Lâm Thanh, quần áo trên người ô uế rách, cũng không có tắm rửa, tháng 9 thời tiết còn đỡ, lại qua một hai tháng nữa là vào đông, sẽ phải sống sao?

Chờ trong thành Lâm Thanh đưa áo bông tới, hay là sống sờ sờ đông chết?

Du Tam nhìn bộ dáng nhóm lưu dân buồn bã ỉu xìu, liền giận sôi máu, những người này một chút theo đuổi cũng không có.

Phàm là có hi vọng với cuộc sống, đều phải vì tương lai làm tính toán.

Trong lưu dân cũng có người đi bến tàu làm công nhân khuân vác, nhưng nhân số rất ít, người làm việc ở bến tàu, khẳng định ăn tốt hơn so với một ngày hai chén cháo, thời gian lâu, thân thể tự nhiên cũng tốt hơn những người chỉ ở trong lều tranh không nhúc nhích.

Khi trời đông giá rét buông xuống, thân thể tốt còn có thể chịu đựng, thân thể suy yếu khả năng sẽ……

Du Tam nhăn mày đến gắt gao.

Hiện tại mỗi ngày có cháo không cần tiền uống, Trình Khanh đang tích cực nghĩ cách an trí những người này, nhưng những người này có nguyện ý phối hợp hay không?

Du Tam cao to, mặc quan phục Cẩm Y Vệ, trên eo đeo đao, phía sau còn đi theo một đám giáo úy Cẩm Y Vệ như sói tựa hổ, vừa hiện thân liền hù cho nhóm lưu dân cúi đầu, không dám tùy ý nhìn xung quanh.

Du Tam vẫy vẫy tay, đám giáo úy Cốc Hoành Thái lập tức lấy mảnh vải ra bịt chặt miệng mũi, nâng vôi rải về phía túp lều.

Trình Khanh mang theo đại phu tới xem lưu dân, còn có lưu dân dám trộm nghị luận Trình Khanh, toàn thân Trình Khanh nhìn văn nhược.

Du bách hộ ở trước mặt Trình Khanh làm mình làm mảy, đó là bởi vì thích Trình Khanh, là không nhịn được.

Du bách hộ lại không thích lưu dân, không chỗ nào cố kỵ phóng thích uy áp của Cẩm Y Vệ bách hộ, nhóm lưu dân ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, tùy ý Cốc Hoành Thái dẫn người rải vôi xung quanh túp lều.

Cốc Hoành Thái quả thực muốn hít thở không thông!

Má ơi, quá thối, quá thối.

Đi không đến một dặm chính là sông, những người này đều không tắm rửa sao?

Sớm biết có hôm nay, chính mình ở Quốc Tử Giám sẽ chăm chỉ đọc sách, thế nhưng lưu lạc đến phải hầu hạ một đám chân đất……

Cốc Hoành Thái dẫn người tiêu độc cho khu túp lều xong, người nha môn phụng mệnh lệnh của Giang tri châu, đưa tới mười mấy thùng gỗ lớn, chảo sắt lớn và một bao dược liệu.

Cốc Hoành Thái thấy Du Tam gật đầu, liền sai sử đám lưu dân tựa như đuổi vịt.

"Các ngươi, đúng, chính là ngươi, gầy ba ba không sức lực, mang theo người đi nhặt củi lửa."

"Mấy người các ngươi, đi đến sông gánh nước, không đổ đầy thùng gỗ không được ngừng!"

"Đều động lên cho gia, ngây ngốc làm cái gì, chờ gia dùng đại kiệu tám người nâng các ngươi sao?"

"Thật là quá chiều các ngươi."

"Rải vôi, tắm thuốc, là giúp các ngươi không bị bệnh dịch, chạy nhanh lên!"

Cốc Hoành Thái hùng hùng hổ hổ.

Lưu dân không chỉ có không phản kháng, còn chiếu an bài của Cốc Hoành Thái nhặt củi, gánh nước. Bọn họ tuyệt đại đa số đều không nhận ra phẩm giai của quan phục, dù cho có thể nhận ra, biết Cốc Hoành Thái chỉ là một Cẩm Y Vệ giáo úy nho nhỏ, cũng không dám cãi lời Cốc Hoành Thái.

Thùng gỗ được đổ đầy nước ấm.

Có người thật sự quá bẩn, vừa đi vào cả thùng nước đều đen, người tiếp theo lại không hề có chướng ngại tâm lý vẫn ngâm tắm, Cốc Hoành Thái lại xem đến khóe mắt đều giật giật.

Du Tam chắp tay sau lưng, nhìn lưu dân tắm rửa sạch sẽ từ trong thùng gỗ bò dậy, nha môn lại đăng ký tên họ và quê quán của bọn họ, có quan hệ thân thuộc hay không, lại có tay nghề gì hay không?

Không biết có phải ảo giác hay không, lưu dân nghe xong người nha môn hỏi, trong ánh mắt c.h.ế.t lặng lại có sáng rọi.

Đăng ký, vì sao phải cho bọn họ đăng ký?

Chẳng lẽ Lâm Thanh thành chịu thu lưu tất cả mọi người?!

Làm việc không nhanh nhẹn, một đám nhưng thật ra lại cướp muốn đăng ký.

Du Tam trầm khuôn mặt, "Gấp cái gì, đều đi ngâm tắm, chỉ có người tắm xong mới được đăng ký!"

Thế này không cần Cốc Hoành Thái xua đuổi, nhóm lưu dân đều phía sau tiếp phía trước nhảy vào thùng gỗ.

Người quá nhiều, thùng gỗ quá ít, nếu không phải Du Tam sai người nhìn, còn có lưu dân sẽ vì tranh tắm rửa mà đánh nhau.

Nước thật sự là quá bẩn, không biết là lưu dân nào đi đầu, chạy tới bờ sông tắm rửa chính mình sạch sẽ, sau đó mới trở về ngâm thuốc tắm, như vậy thuốc tắm có thể lặp lại sử dụng nhiều hơn, đề cao được hiệu suất.

Mặt ngoài thùng gỗ, nổi lơ lửng một tầng chấy rận.

Cốc Hoành Thái mở rộng tầm mắt, trên người một người thế nhưng có thể nuôi nhiều rận như vậy?

Bỗng nhiên cảm thấy trên người có hơi chút ngứa.

"Kỳ quái, lưu dân sao đột nhiên liền tích cực như vậy?"ra

Du Tam chỉ vào đám người chen chúc đăng ký, "…… Đại khái là bọn họ thấy được hy vọng đi."

Rải vôi, tắm rửa, đăng ký.

Nếu thành Lâm Thanh muốn đuổi lưu dân đi, sẽ không làm những chuyện như vậy.

Lưu dân là ý thức được bọn họ có thể vào thành, có thể lưu tại Lâm Thanh, mới bỗng nhiên chuyển biến thái độ.

Du Tam vừa rồi còn hoài nghi, nhóm lưu dân có thể cô phụ ý tốt của Trình Khanh hay không, hiện giờ đã đánh mất nghi ngờ.

Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.

Lời này Du Tam trước kia đã biết, lại chưa từng rõ ràng thể hội qua.

Du Tam vẫn luôn ở khu túp lều vội đến đêm khuya, khó khăn lắm mới hoàn thành sai sự rườm rà Giang tri châu phân công cho hắn.

Hắn và đám người Cốc Hoành Thái cũng không có nấu ăn riêng, mỗi người chỉ cọ một chén cháo uống.

Trên đường trở về, một giáo úy gãi gãi đầu, nói hôm nay không có bắt người, lại so với bắt người còn mệt hơn. Nói xong lại lấy túi tiền của mình ra, hỏi Du Tam có thể hỗ trợ đưa bạc cho lưu dân hay không.
Bình Luận (0)
Comment