Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 430

Người trẻ tuổi nhàn nhạt nói.

Hóa ra là Vinh Cửu thiếu.

Trình Khanh bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu đổi thành thiếu gia khác của Vinh gia, chưa chắc sẽ đuổi theo thuyền Trình Khanh lâu như vậy.

Là Vinh Cửu thiếu liền không kỳ quái.

Theo như lời Hà Uyển, người kết thân cùng Thạch tổng đốc, chính là tỷ tỷ ruột của Vinh Cửu thiếu.

Vinh Cửu thiếu ở trên kênh đào đi ngang là có nắm chắc, Thạch tổng đốc có thê có thiếp, nhưng chỉ có một nhi tử, nhi tử còn thân thể không tốt lắm, hiện giờ tuổi cũng đã ba mươi, lại không nghe nói có xuất sĩ.

Thạch Đại nãi nãi gả vào Thạch gia mấy năm nay, sinh thêm cho Thạch tổng đốc ba cháu trai, một cháu gái, cơ bản là tiết tấu hai năm hoài một thai, bụng liền không nghỉ qua.

Thạch gia nhân khẩu không vượng, Thạch Đại nãi nãi tuy là nữ nhân thương hộ, lại là đại công thần giúp Thạch gia thêm nhân khẩu, Thạch tổng đốc đối với con dâu như vậy sao có thể không hài lòng?

Bụng Thạch Đại nãi nãi tranh đua, ở Thạch gia có địa vị.

Ở nhà mẹ đẻ, Thạch Đại nãi nãi chỉ có một bào đệ là Vinh Cửu thiếu, hai tỷ đệ từ nhỏ đã không có song thân, tuy có các trưởng bối Vinh gia nuôi nấng, nhưng người xấu trong tộc cũng nhiều, cũng coi như nương tựa vào nhau lớn lên, dưới loại tình huống này, Thạch Đại nãi nãi một sớm đắc thế, đối với đệ đệ ruột thịt duy nhất, tự nhiên vô cùng bênh vực người mình!

Cho nên Dương Châu Vinh gia, người không thể trêu chọc nhất, chính là vị Vinh Cửu thiếu này.

Trình Khanh tưởng tán thưởng cho chính mình.

Không có biện pháp, người lớn lên xinh đẹp vận khí sẽ không quá kém, nếu người nàng gặp được không phải Vinh Cửu thiếu, nào có hộ vệ miễn phí có thể sử dụng?

Tưởng tượng như vậy, tươi cười trên mặt Trình Khanh càng thêm rõ ràng.

"Hóa ra là Cửu thiếu gia, một hồi hiểu lầm mà thôi, mọi người đều là người có thể diện, hà tất ở bến tàu tranh chấp làm người khác chế giễu? Không bằng để Trình mỗ làm chủ, mời Cửu thiếu gia ngồi xuống, chúng ta cùng nhau làm rõ hiểu lầm!"

Người có thể diện Vinh Cửu thiếu run run lá cờ chữ ‘Vinh’ trong tay, nhìn Trình Khanh.

Vẻ mặt Trình Khanh thản nhiên, chân thành tha thiết.

Vinh Cửu vẫn luôn biết người có thể làm quan da mặt đều rất dày, nhưng đều là quan viên tuổi không nhỏ, tuổi còn trẻ như Trình Khanh, da mặt còn có thể thu phóng tự nhiên, Vinh Cửu thật đúng là chưa từng đánh qua giao tế.

Dù cho Trình Khanh có thể lưỡi mọc hoa sen, Vinh Cửu vẫn sẽ truy cứu nỗi nhục Trình Khanh sai người b.ắ.n rớt cờ Vinh gia.

Chuyện này nếu nhẹ nhàng bóc qua, Vinh Cửu về sau sẽ ở bên ngoài làm việc như thế nào được?

Vinh Cửu cười, lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp chỉnh tề:

"Trình đại nhân đã thành tâm nhận lỗi, Vinh Cửu sao lại cự tuyệt, vậy để Trình đại nhân chủ trì."

Chờ vị Trình đại nhân này triển khai yến hội, nhận lỗi xong, chính mình lại nói không tha thứ, nhìn sắc mặt vị Trình đại nhân này biến đổi, cũng cực có ý tứ.

Các hộ vệ Vinh gia lại nâng cằm lên.

Còn tưởng rằng Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ là quan lợi hại như thế nào, hóa ra ở trước mặt Vinh gia vẫn chịu thua!

Có Hà Uyển hỗ trợ lo liệu, Trình Khanh không cần lo lắng xe vận chuyển lương thực, chỉ cần phân phó đi xuống, tửu lầu bến tàu rất nhanh liền đưa yến hội đến trên thuyền.

"Cửu thiếu gia, xin mời!"

Vinh Cửu thiếu tùy ý đảo qua, chỉ là chút rượu và thức ăn phổ phổ thông thông, chi phí của thương buôn muối hằng ngày có bao nhiêu xa hoa, quan viên tầm thường căn bản khó có thể tưởng tượng.

Vinh Cửu thiếu vẫy tay: "Trình đại nhân ở xa tới là khách, không bằng đi đến trên thuyền Vinh gia, để Vinh mỗ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà!"

Nha, đây là ngại đồ ăn không đủ tốt!

Trình Khanh cười tủm tỉm gật đầu, đứng ở trước mặt không phải Vinh Cửu thiếu gia, mà là Bồ Tát nha, hóa duyên, sẽ rớt ra kim thỏi.

"…… Liền y theo Cửu thiếu gia."

Vinh Cửu thiếu mời yến hội, sơn trân hải vị, cái gì cần có đều có.

Tuy là hấp tấp thành tiệc, cũng so với bàn tiệc Trình Khanh gọi từ tửu lầu tới tốt hơn mấy lần.

Tới trên thuyền Vinh gia, Trình Khanh mới kiến thức tới cái gì gọi là xa hoa.

Trước khi nàng xuyên qua chính là phú nhị đại, đời này ngay cả hoàng cung đều đã đi qua, tuyệt đúng không tính là kiến thức hạn hẹp.

Nhưng mà đi vào khoang thuyền Vinh gia, cảm giác thứ nhất của Trình Khanh chính là Đại Ngụy không đánh thuế lớn với thương nhân, quả thực là sai lầm lớn nhất.

Thương buôn muối thực sự có tiền!

Trong khoang thuyền Vinh gia, trên bàn tiệc, ở trong mắt Trình Khanh đều tự động chuyển hóa thành "Thân gia" Vinh Cửu thiếu.

Nàng không chút nào che lấp đánh giá như vậy, Vinh Cửu rất là chướng mắt, đều có hơi chút hối hận vì đã mời Trình Khanh lên thuyền.

Người nhìn rất có khí độ, vì sao phải giống đồ nhà quê như vậy?

Vinh Cửu phai nhạt hứng thú, thái độ tự nhiên cũng lãnh đạm.

Trình Khanh vừa mới gắp một miếng đồ ăn, ngay cả rượu cũng chưa dính môi, Vinh Cửu đã sai người đem cờ Vinh gia đi lên.

"Trình đại nhân, ngươi sai người b.ắ.n rớt cờ trên thuyền Vinh gia, làm Vinh gia mất mặt mũi, việc này nên chấm dứt như thế nào, Trình đại nhân nói đi."

Trình Khanh buông đũa xuống, vị Vinh Cửu thiếu gia này không chỉ có làm theo ý mình đã quen, còn xa hoa lãng phí.

Chưa cơm no rượu say, nói chuyện chính sự làm gì?

Nói chuyện xong, bàn rượu và thức ăn này cũng chưa có tâm tình ăn.

"Vinh Cửu thiếu muốn bản quan nói, ngươi cũng biết bản quan phụng chỉ tiến đến Hoài Nam cứu tế, từ kho lúa Hoài An điều chuyển hai vạn thạch lương thực, thuyền Vinh gia bỗng nhiên nhiễu loạn đội tàu vận chuyển lương thực, nếu là buổi tối, bản quan sẽ nghĩ lầm là hải tặc…… Cửu thiếu gia có biết, hải tặc muốn đánh cướp bản quan, hiện giờ là kết cục gì không?"

Buông lời hung ác, Trình Khanh cũng là chuyên nghiệp.

Vinh Cửu cười lạnh, "Ban ngày ban mặt, miệng cống kênh đào, sao lại có hải tặc? Miệng cống cho đi, ai trước ai sau có quan hệ gì, thuyền Vinh gia nhiễu loạn đội tàu vận chuyển lương thực, Trình đại nhân có thể phái người giao thiệp cùng Vinh mỗ, nhưng ngươi ngay cả hỏi cũng không hỏi, đã hạ lệnh b.ắ.n rớt cờ trên thuyền Vinh gia, hiện tại nhẹ nhàng bâng quơ giải thích vài câu liền tưởng bóc qua việc này, nào có dễ dàng như vậy!"

Trình Khanh thực nghiêm túc hỏi hắn, "Bản quan lúc ấy nếu phái người giao thiệp, Cửu thiếu gia sẽ thoái nhượng sao?"

"Sẽ không."

Vinh Cửu có một nói một.

Thực bá đạo.

Chỉ cho phép thuyền Vinh gia chen ngang, không cho người khác phản kích.

Người Vinh gia bá đạo, thật là một chút đều không che lấp.

Trình Khanh vốn định "cảm kích" Vinh Cửu một phen, nói cho Vinh Cửu, b.ắ.n rớt cờ Vinh gia không chỉ có là vì tranh khẩu khí, thật sự là vận chuyển lương thực đi Hoài Nam cứu tế không thể có bất luận sơ suất gì, nhân tình Vinh Cửu thiếu một đường ‘ hộ tống ’, Trình Khanh sẽ nhớ kỹ, ngày sau tất có hồi báo.

Vinh Cửu hiện tại bày ra tính tình bá đạo, Trình Khanh không nghĩ chiều.

Ai mẹ nó còn không phải phú nhị đại, ai mẹ nó không có chút tính tình?

Tính tình Trình Khanh cũng có chút lên trên.

Nàng đứng lên: "Xem ra Cửu thiếu gia hôm nay không phải thành tâm mời khách, nếu như thế, bản quan liền không phụng bồi."

Hai hộ vệ chặn cửa khoang.

Vinh Cửu chỉ vào cờ thuyền Vinh gia.

"Ai b.ắ.n rơi cờ, người đó phải tự mình treo lên, Trình đại nhân ngươi nói đúng không?"

Trình Khanh quay đầu xem hắn, không nhịn bật cười:

"…… Ngươi nghĩ cái rắm."

Vinh Cửu chưa từng nghe qua lời mắng chửi như vậy, nhất thời không phản ứng lại đây.

Vinh Cửu tức giận kêu vài tiếng ‘được’.

"Được, ngươi không cho Vinh gia mặt mũi, cũng đừng trách Vinh gia ——"

"Vinh gia có mặt mũi gì?"

Trình Khanh vỗ vỗ tay áo.

"Dựa vào cạp váy, tránh tới mặt mũi? Ở kinh thành, hoàng thân quốc thích thấy bản quan đều thực khách khí, đồng dạng là dựa vào gả nữ nhi đổi lấy phú quý, Vinh gia chẳng lẽ so với huân quý ngoại thích còn lợi hại hơn? Vinh Cửu, mặt mũi là chính mình kiếm về, dựa vào tỷ tỷ gả tốt, người bên ngoài cho Thạch tổng đốc mặt mũi, ngươi liền nghĩ lầm là chính mình có mặt mũi…… Bản quan là Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ của Đại Ngụy, là môn sinh thiên tử, phụng chỉ cứu tế, đừng nói một mũi tên b.ắ.n rớt cờ trên thuyền Vinh gia, dù b.ắ.n trật, một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t ngươi, ngươi đoán quan phủ có thể phán bản quan đền mạng cho ngươi hay không!"
Bình Luận (0)
Comment