Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 443

Những người này, sợ đám cướp Trường Cân không tới……

Toàn bộ Hồng huyện đều nhiễm bệnh điên đi?

Vinh Cửu đã hoài nghi nhân sinh.

Các nam nhân Hồng huyện vội vàng làm binh khí, tham gia đặc huấn, các nữ nhân trong thành cũng không nhàn rỗi.

Tiểu Bàn chọn một ít nữ nhân lá gan lớn, dạy các nàng xử lý miệng vết thương như thế nào.

Hà Uyển lại mang theo một nhóm phụ nữ khác làm quân lương.

Nếu thật sự đánh lên, không phải nhất thời một lát có thể kết thúc chiến đấu, đói bụng sẽ không có sức g.i.ế.c địch, tưởng dừng lại ăn cơm nào có thời gian rỗi, thừa dịp thời điểm nghỉ chiến mới có thể ăn một chút gì đó để lấp đầy bụng.

Hà Uyển mang theo nhóm phụ nhân chưng chế cơm nắm.

Nắm cơm to bằng nắm tay người trưởng thành, bên trong có một tầng hỗn hợp bột đậu, đậu tương xào nghiền thành bột trộn cùng cơm thơm nức mũi.

Tầng bên trong nữa là dưa muối, chính giữa nắm cơm là thịt khô…… Trình Khanh đã ăn thử một cái, cảm thấy quân lương như vậy quy cách không thấp, Vinh Cửu bị trói ở trên tường thành hận đến muốn chết, nhóm chân đất còn được ăn ngon hơn so với hắn!

Khi Vinh Ngọc Nương còn chưa có gả vào Thạch gia, Vinh Cửu đã từng phải chịu khổ.

Khổ này đơn giản là bị các huynh đệ tỷ muội trong nhà ức h.i.ế.p xa lánh, nhắc đến đồ ăn, Vinh gia cũng không thiếu.

Nhưng sau khi Vinh Cửu bị bắt, Trình Khanh lại chưa cho Vinh Cửu gặp qua một chút thức ăn mặn nào, mỗi ngày hai bữa cơm, đều là cháo thô, Vinh Cửu ngày đầu tiên rất có cốt khí không ăn không uống, đói đến ngày hôm sau liền đầu váng mắt hoa, cháo thô vào họng không nuốt xuống nổi, Vinh Cửu toàn dựa vào hận ý mới miễn cưỡng chính mình nuốt được cháo xuống bụng.

Nhóm binh lính thủ thành ăn cơm nắm, Vinh Cửu ngửi mùi hương, thực không có cốt khí nuốt nước miếng.

Nếu không phải miệng hắn bị chắn, nhất định sẽ lấy đồ đáng giá trên người hối lộ quân lính thủ thành.

Không phải cầu nhóm quân lính thả hắn đi, mà là đổi một nắm cơm cho đỡ thèm.

Thật là thơm ——

Cơm nắm như vậy, hắn nguyện ý tiêu một trăm lượng bạc mua một cái!

Chờ hắn được cứu vớt, cơm nắm như vậy, hắn có thể mua một trăm cái!

Không đúng, chờ hắn được cứu vớt, cái dạng sơn trân hải vị gì mà không ăn được, còn đi đoạt cơm nắm với nhóm chân đất?

Vinh Cửu thóa mạ chính mình không tiền đồ.

Hiện tại không chỉ có trên dưới Hồng huyện ngóng trông đám cướp Trường Cân tới, Vinh Cửu cũng ngóng trông đám cướp Trường Cân tới, hắn muốn sấn loạn đào tẩu, cũng muốn được cứu vớt.

Đám cướp Trường Cân tới Hồng huyện, chứng minh thành Hoài An đã bảo vệ được, sẽ có người tới cứu hắn……

Trình Khanh tiếp quản Hồng huyện ngày thứ năm, đám lưu dân xanh xao vàng vọt đều được nàng nuôi ra một chút thịt, đám cướp Trường Cân còn chưa có tới.

Tới ngày thứ năm còn chưa thấy bóng dáng đám cướp Trường Cân, Lang thiên hộ cũng hoài nghi đám cướp Trường Cân có phải chạy tán loạn đến địa phương khác, sẽ không đi qua Hồng huyện hay không.

"Lại hoặc là, đám cướp Trường Cân đã công phá được thành Hoài An, lúc này đang vội vàng quét tước chiến trường?"

Lý bách hộ đứng ở trên tường thành nhìn ra phương xa.

Trình Khanh không có lạc quan như Lang thiên hộ, cũng không bi quan như Lý bách hộ.

Nhưng trạng huống thành Hoài An hẳn là không tốt lắm, hai hộ vệ phủ Mậu Quốc Công Trình Khanh phái mang theo tín vật khoái mã đi thành Hoài An báo tin, không biết hai người có thuận lợi vào phủ Tổng đốc hay không, dù sao hai hộ vệ cho tới nay cũng chưa đi trở về.

Trình Khanh rất là băn khoăn.

Đó là người phủ Mậu Quốc Công, thiệt hại một cái, Trình Khanh liền phải thiếu nhân tình nhiều hơn một tầng.

Nàng không sợ thiếu nhân tình, cũng không sợ trả bạc trợ cấp, nàng là không muốn có người tử vong.

Đây không phải trò chơi, c.h.ế.t người rốt cuộc vô pháp sống lại.

Từng tánh mạng, Trình Khanh đều ghi nợ lên trên đầu đám cướp Trường Cân.

Đám cướp Trường Cân có năm vạn là khoa trương, đám cướp Trường Cân tấn công thành Hoài An chỉ có ba vạn.

Muốn mệnh chính là khi đám cướp Trường Cân vây công thành Hoài An, Thạch tổng đốc cũng không ở Hoài An, không người có thể điều động Tào Quân Hoài An, tri phủ Hoài An vội vàng tổ chức nhân thủ ngăn địch, nhưng không thể ngăn cản nổi ba vạn đại quân đám cướp Trường Cân.

Kẻ cắp ở trong thành hình như có nội ứng, thế nhưng hiểu được bố phòng binh lực thành Hoài An, cuối cùng công phá cửa thành phòng ngự kém cỏi nhất, dũng mãnh vào bên trong thành.

Đám cướp Trường Cân tiến vào thành, Hoài An lập tức lâm vào hỗn loạn.

Đám cướp Trường Cân lấy tôn chỉ g.i.ế.c hết cẩu quan trong thiên hạ, tiến vào thành liền đi thẳng đến phủ tổng đốc thuỷ vận, rốt cuộc, cẩu quan lớn nhất trong thành Hoài An không phải tri phủ Hoài An, mà là tổng đốc thuỷ vận!

Nhi tử Thạch tổng đốc cầm ấn giám của Thạch tổng đốc đi điều Tào Quân kháng địch đều đã muộn, đám cướp Trường Cân đã g.i.ế.c đến cửa phủ Tổng đốc.

Thời khắc mấu chốt, một bách hộ Cẩm Y Vệ, mang theo 500 binh sĩ Vệ sở bảo vệ phủ Tổng đốc, chống được đến khi Tào Quân đuổi tới.

Đám cướp Trường Cân tấn công thành Hoài An bốn ngày ba đêm, nhân số Tào Quân nhiều hơn đám cướp Trường Cân, sức chiến đấu lại không được, hơn nữa thống soái không ở, không có người tâm phúc, ngay cả nhi tử Thạch tổng đốc cũng không thể hoàn toàn chỉ huy đội ngũ này.

Nhất thời là Tào Quân chiếm thượng phong, nhất thời là đám cướp Trường Cân chiếm thượng phong.

Đám cướp Trường Cân tiến vào bên trong thành đốt g.i.ế.c đánh cướp, tạo thành tổn thất kinh tế và bá tánh thương vong cực lớn cho Hoài An.

Ngày thứ năm, Thạch tổng đốc gấp trở về, tiếp nhận quyền chỉ huy Tào Quân, đánh tan đám cướp Trường Cân bị thương nặng!

Đám cướp Trường Cân mang theo lương thực và tài vật cướp được vội vàng rút lui, Thạch tổng đốc đầy mặt túc sát.

Một trận chiến này, bên trong thành Hoài An đầy thương tích, tình hình phủ Tổng đốc cũng thực không xong.

Con trai độc nhất của Thạch tổng đốc thân thể không tốt, dốc hết sức lực đánh cướp, còn chưa chống được đến khi Thạch tổng đốc trở lại Hoài An ngăn cơn sóng dữ, Thạch thiếu gia đã nôn ra m.á.u hai lần.

Vinh Ngọc Nương bị đám cướp làm kinh hách, có thai cũng không giữ được.

Nàng chính mình ngã xuống, trượng phu cũng không trông cậy vào được, còn không biết đệ đệ Vinh Cửu hiện giờ là quang cảnh gì.

Lo lắng của Vinh Ngọc Nương đều hóa thành nước mắt.

Nàng khóc cho hài nhi vừa mới thành hình của chính mình, cũng khóc cho trượng phu bệnh tình tăng thêm, càng khóc cho thân đệ đệ sinh tử không rõ, không màng thân thể vừa mới đẻ non, giãy giụa muốn bò dậy đi gặp công công.

—— chỉ có công công Thạch tổng đốc lên tiếng, mới có thể cứu được đệ đệ!

Thạch tổng đốc hiện tại nào có tâm tình cứu Vinh Cửu.

Đám cướp Trường Cân tuy rằng đã bị đánh lui, thành Hoài An vẫn ở vào trong một mảnh hỗn loạn.

Việc Thạch tổng đốc phải làm có ngàn đầu vạn chữ, không rảnh phái binh đi cứu Vinh Cửu.

Hơn nữa, dù muốn cứu, lại lấy cớ gì đi cứu Vinh Cửu?

Thạch tổng đốc chính mình còn phải suy nghĩ một chút, nên viết tấu chương đăng báo việc này như thế nào, Vinh Cửu lại không phải nhi tử của Thạch tổng đốc!

Tuy rằng con dâu Vinh Ngọc Nương đã vì Thạch gia sinh ba đứa cháu trai, hương khói Thạch gia đã truyền xuống, nhưng đối với Thạch tổng đốc tới nói, cháu trai rốt cuộc cách đồng lứa, dưới gối Thạch tổng đốc chỉ có một đứa con trai độc nhất, hắn rất là yêu thương nhi tử.

Vinh Ngọc Nương sốt ruột cứu đệ đệ, Thạch tổng đốc cũng không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Vinh Ngọc Nương tưởng cầu công công cứu người, Thạch tổng đốc lại muốn xử lý sự vụ thành Hoài An, nha môn tổng đốc người đến người đi, Vinh Ngọc Nương căn bản không gặp được Thạch tổng đốc.

Hai hộ vệ tới truyền tin cầu cứu phủ Mậu Quốc Công, ngồi canh ở bên ngoài phủ Tổng đốc, hậu tri hậu giác hồi phục lại tinh thần.
Bình Luận (0)
Comment