Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 501

Sau khi Vương Đại Khí đầu hàng, đại quân triều đình thắng, Tiểu Bàn bọn họ mới dám từ địa phương trốn tránh ra tới.

Lang thiên hộ Thiên Hộ sở, cũng được xếp vào trong đại quân bình định lần này.

Ít nhiều cũng nhờ có Lang thiên hộ chiếu ứng, đoàn người Tiểu Bàn mới có thể yên phận ở trong thành, lại ở khi Trình Khanh trở về thành gặp được nàng.

Sống sót sau tai nạn, Tiểu Bàn ôm Trình Khanh khóc lớn, hai ngày này Tiểu Bàn không có lúc nào không lo lắng cho an nguy của Trình Khanh.

"Được rồi, đều đã đi qua!"

Trình Khanh sờ sờ tóc Tiểu Bàn, "Chúng ta rất nhanh là có thể về nhà."

Tiểu Bàn dùng sức gật đầu.

Tiểu Kế ở trên nóc nhà nơi xa nhìn trộm, thấy Tiểu Bàn ôm Trình Khanh vừa khóc vừa cười, thập phần khinh thường.

Tỳ nữ như vậy, ở bên người thế tử gia làm việc nặng nhọc cũng chưa đủ tư cách, Trình Khanh còn coi trở thành bảo, quả nhiên là con của tiểu quan, thô bỉ và không phóng khoáng khắc vào cốt tủy, cũng sẽ không bởi vì Lục Nguyên Cập Đệ mà thay đổi được cái gì!

Tiêu Vân Đình sau khi tìm được lệnh bài liền phải rời đi Hoài Nam, nhưng hiện tại Lạc Thuân vì bắt đám người Chương tiên sinh, toàn bộ Hào Châu đều giới nghiêm, Tiêu Vân Đình cũng đang đợi cơ hội rời đi.

Tiểu Kế nhìn trộm nửa ngày không tìm được cơ hội xuống tay, đang muốn lặng lẽ rời đi, bỗng nhiên nhận thấy được phía sau có một đạo sát khí.

Nàng hiểm hiểm tránh đi một kiếm trí mạng, mới không có bị đương trường c.h.é.m giết, nhưng nàng tránh được yếu hại, lại không tránh được kiếm thứ hai.

Kiếm chiêu quá nhanh, thân kiếm cũng sắc bén vô cùng, c.h.é.m đứt cánh tay nàng, Tiểu Kế thiếu chút nữa đau đến c.h.ế.t ngất đi.

Người nọ chiêu chiêu trí mệnh, Tiểu Kế chật vật bất kham, nàng đã cho rằng chính mình đêm nay sẽ bỏ mạng ở đây, người nọ lại dừng thế công.

Tiểu Kế sau đó mới thấy rõ, địch nhân kia mặc y phục dạ hành màu đen, cầm trường kiếm đứng ở một chỗ khác trên nóc nhà lạnh lùng nhìn nàng.

Tiểu Kế ôm cánh tay bị cụt, đau đến hàm răng run lên:

"Ngươi…ngươi là người phương nào?"

Hắc y nhân cười lạnh: "Tuổi còn nhỏ tâm tư đã ác độc, người khác cứu người, ngươi cả ngày cân nhắc như thế nào hại người, tối nay chặt một tay của ngươi là trừng phạt nhỏ, nếu không hối cải, chắc chắn sẽ lấy tánh mạng của ngươi!"

Tiểu Kế không biết chính mình sao lại chọc phải sát thần như vậy, năng lực không bằng người cũng không dám biện bạch.

Nhân lúc người nọ còn chưa có đổi ý, nàng che lại miệng vết thương bỏ chạy.

Sợ hắc y nhân theo dõi nàng tìm được chỗ ẩn thân của Tiêu Vân Đình, Tiểu Kế miễn cưỡng băng bó miệng vết thương cho chính mình một chút, vòng quanh trong thành Hào Châu, vẫn luôn chuyển tới khi sắp bình minh, xác định phía sau không có người theo dõi, Tiểu Kế mới đi đến một căn nhà dân.

Vừa mới tiến sân nàng liền hôn mê.

Đến khi tỉnh lại đã là chạng vạng, miệng vết thương của nàng được băng bó lại, quần áo cũng đã được thay.

Tiểu Kế không nhịn được khóc.

Nàng đã tàn khuyết, sao xứng tiếp tục lưu tại bên người Thế tử gia hầu hạ?

Tiểu Kế đang yên lặng rơi lệ, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Vân Đình đi đến. Tiểu Kế tự biết xấu hổ, dùng chăn che cánh tay bị chặt đứt:

"Thế tử gia……"

Tiêu Vân Đình nhíu mày, "Ngươi học võ trên mười năm, không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, trên giang hồ cũng khó ai bì kịp, bên trong thành Hào Châu, ai có thể chặt cánh tay ngươi?"

Tiểu Kế chịu đựng đau xót, tận lực bình tĩnh hồi ức bộ dáng đối phương.

Tiêu Vân Đình trầm ngâm, "Y phục dạ hành màu đen? Thiền Y, ngươi tiến vào."

Thiền Y hiện giờ là tỳ nữ ôm kiếm không rời bên người Tiêu Vân Đình.

Tiểu Kế coi Thiền Y là kình địch, cho rằng Thiền Y chiếm sủng ái của chính mình, Thiền Y đồng dạng cũng trung thành và tận tâm với Tiêu Vân Đình, hơn nữa thân thủ không yếu, càng quan trọng là Thiền Y không khuyết tật, sau này tất là Thiền Y thay thế vị trí của chính mình!

Tiểu Kế vừa thấy Thiền Y, liền cực kỳ thống khổ.

Tiêu Vân Đình làm sao quản nhiều như vậy, hắn bảo Thiền Y tiến vào, là muốn Thiền Y cẩn thận hồi ức buổi tối đại hôn của tam hoàng tử, Thiền Y chứng kiến cao thủ mặc y phục dạ hành.

"Thế tử gia là nói cao thủ dẫn dắt lão nội giám trong phủ tam hoàng tử rời đi?"

"Không sai, ngươi còn nhớ rõ hình dáng không."

"Nô tỳ nhớ rõ, người nọ cao trung đẳng, giỏi sử dụng kiếm, có thể đánh ngang tay với lão nội giám trong phủ tam hoàng tử, nô tỳ cũng không phải đối thủ của bọn họ."

Thiền Y cung cung kính kính đáp.

Về phần diện mạo, Thiền Y tự nhiên không có thấy rõ, người ta mặc y phục dạ hành, hiển nhiên chính là không nghĩ bại lộ thân phận.

Tiêu Vân Đình cho rằng cao thủ mặc dạ y này là cùng một người.

Tiểu Kế cũng không thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng đối phương xác thật là vóc dáng trung đẳng, giỏi sử dụng kiếm, hai đặc thù đều ăn khớp, Tiểu Kế thập phần kích động: "Thế tử, chính là người này c.h.é.m cánh tay nô tỳ!"

"Hắn có nói gì không?"

Đối phương có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Kế, lại chỉ chặt đứt một tay của Tiểu Kế, tự nhiên là muốn Tiểu Kế mang lời nhắn cho hắn.

Tiểu Kế không dám giấu giếm Tiêu Vân Đình, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại lời người nọ một lần.

Tiêu Vân Đình gật đầu, "Ta đã biết, ngươi trước nghỉ ngơi đi, dưỡng thương cho tốt."

Tiêu Vân Đình rời đi phòng, ánh mắt Tiểu Kế vẫn luôn dán theo thân ảnh kia, thẳng đến khi rốt cuộc không nhìn thấy, Tiểu Kế mới thu hồi ai oán, mặt lộ vẻ hung ác:

"Thiền Y, ngươi biết là ai tấn công ta đúng không? Ngươi nói cho ta!"

Thiền Y không nói lời nào.

Tiểu Kế không muốn cầu Thiền Y, cắn môi gắt gao: "Người nọ rõ ràng có thể g.i.ế.c ta, lại không giết, chặt một tay ta, chính là tuyệt tiền đồ của ta, Thế tử gia sẽ không bao giờ dùng ta nữa, ta thật muốn người nọ một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t ta đi!"

Tiểu Kế hận ý ngập trời, cảm thấy ông trời đối với nàng quá không công bằng, nàng chỉ nghĩ lưu tại bên người Thế tử gia, vì Thế tử gia làm việc, trộm ái mộ Thế tử gia cũng không được sao?

Tiểu Kế kích động, miệng vết thương trên cánh tay lại vỡ ra, m.á.u tươi nhiễm đỏ đệm chăn, Tiểu Kế giống như cũng không biết đau.

Thiền Y rốt cuộc có hơi chút rung động:

"Ngươi chỉ bị chặt đứt một tay, võ công cũng không có mất, nếu ngươi còn muốn làm việc cho Thế tử gia, vẫn có thể dùng tay trái luyện kiếm."

Tiểu Kế cảm thấy nàng đang nói mát, đứng nói chuyện không đau eo, đuổi nàng đi: "Ngươi hiện tại cao hứng đúng không, đã không có ta, bên người Thế tử gia chỉ còn một mình ngươi, trước kia có ta ở đây, Thế tử gia vĩnh viễn cũng không coi trọng ngươi……"

Thiền Y không muốn cùng Tiểu Kế khắc khẩu, như Tiểu Kế mong muốn, thống khoái đi ra khỏi phòng.

Một lát sau mới có người tới băng bó lại vết thương cho Tiểu Kế.

Thiền Y đi tới bên người Tiêu Vân Đình.

Tiêu Vân Đình đang thưởng thức lệnh bài kia, Thiền Y liền lẳng lặng đứng cách Tiêu Vân Đình một trượng trong một góc, giống tượng đất.

Tiểu Kế luôn muốn được Tiêu Vân Đình chú ý, Thiền Y liền không nghĩ.

Bổn phận của tỳ nữ là hầu hạ Thế tử gia, mà không phải nghĩ cách đạt được sủng ái của Thế tử gia.

Sau một lúc lâu, Tiêu Vân Đình cất lệnh bài đi, cười lạnh nói:

"Thiền Y, ngươi cũng đoán được, cao thủ chặt cánh tay Tiểu Kế, là người của Mạnh Hoài Cẩn. Những lời này không phải nói với Tiểu Kế, mà là nói với bổn thế tử."

Thiền Y cúi đầu đồng ý, "Mạnh đại nhân nhận ra thế tử gia ở kinh thành chỉ là thế thân."

Tiêu Vân Đình vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc hắn kim thiền thoát xác có thể giấu được Mạnh Hoài Cẩn lâu.

Có lẽ có thể giấu diếm được những người khác, lại không lừa được Mạnh Hoài Cẩn…… Bên người Mạnh Hoài Cẩn có cao thủ, Tiêu Vân Đình đã sớm biết.

Mạnh Hoài Cẩn phái người tới Hoài Nam, Tiêu Vân Đình cũng không ngoài ý muốn.

Cao thủ kia, chính là bùa hộ mệnh Mạnh Hoài Cẩn an bài cho Trình Khanh, át chủ bài như vậy, nhất định chỉ khi Trình Khanh tao ngộ nguy hiểm mười hai phần mới có thể ra tay cứu giúp.
Bình Luận (0)
Comment