Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 511

Trình Khanh lần này đi kinh thành không biết khi nào mới có thể trở về, Ngũ lão gia và Lý thị đưa nàng đến bến đò, bọn học sinh thư viện Nam Nghi cũng đi đưa tiễn, còn có quan phụ mẫu địa phương.

Trên bến tàu có rất nhiều người, Trình Khanh còn nhìn thấy Kỷ Hạo.

Bên cạnh Kỷ Hạo còn có một phụ nhân trẻ tuổi, Trình Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

Dù cho không có Trình Khanh chống lưng, Hà Uyển cùng người Hà gia đấu đến cá c.h.ế.t rách lưới cũng sẽ không gả cho Kỷ Hạo.

Nghe nói Kỷ Hạo hiện tại có kiều thê, mỹ thiếp, còn có con vợ cả, con vợ lẽ…… Trình Khanh thực may mắn Trình Tuệ không gả cho Kỷ Hạo, dù Kỷ Hạo không một nam thừa tự hai nhà, đây cũng là một nam nhân do dự không quyết đoán, có lẽ Kỷ Hạo ở trong mắt người khác là nhi tử tốt, nam nhân tốt, lại rất khó thành một trượng phu tốt.

Tháng 5, thời tiết còn chưa đến mức nóng nhất, khí hậu hợp lòng người, đoàn người Trình Khanh đi đi dừng dừng, ở mùng chín tháng sáu tới Thông Châu.

Nàng đã xa kinh thành suốt chín tháng.

"Sư huynh!"

Trình Khanh đứng ở trên boong tàu vẫy tay.

Mạnh Hoài Cẩn ngẩng đầu trông lại, trên khuôn mặt thanh tuấn có ý cười.

"Tiểu lang và Mạnh đại nhân thực thân cận."

Hà Uyển cười nói.

Tiểu Bàn gật đầu, "Mạnh đại nhân rất hay giúp thiếu gia."

Hà Uyển nghe xong liền hiểu rõ trong lòng.

Người làm ăn phải ôm đoàn, phải thành lập thương hội, làm quan đương nhiên cũng cần ôm đoàn, Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đều từ thư viện Nam Nghi đi ra, quan hệ hiển nhiên thân cận hơn vài phần so với người khác.

Bến tàu Thông Châu, chỉ có Mạnh Hoài Cẩn đang chờ, cũng đủ để thuyết minh rất nhiều vấn đề.

Ở khi Hà Uyển nói chuyện cùng Tiểu Bàn, Trình Khanh đã nhảy xuống boong tàu.

Mạnh Hoài Cẩn đi tới, cẩn thận đánh giá nàng: "Gầy hơn một chút, nhưng cũng cao hơn."

Cao hơn cũng không có vượt qua Mạnh Hoài Cẩn.

Trình Khanh nhìn Mạnh Hoài Cẩn, có rất nhiều lời định nói, cố tình ở bến tàu người đến người đi, thật sự không thích hợp nói chính sự, cũng chỉ có thể hàn huyên một chút, quan tâm Mạnh Hoài Cẩn ở kinh thành có ổn không.

Trình Khanh nói, Mạnh Hoài Cẩn liền nghe.

Trình Khanh vừa thấy chính là nghẹn hỏng rồi, đặc biệt có dục vọng được nói hết, Mạnh Hoài Cẩn đều kiên nhẫn đáp.

Triều đình phân tranh, từ trong miệng Mạnh Hoài Cẩn nói ra lại rất nhẹ nhàng, không đáng giá nhắc tới.

Sư huynh thật lợi hại.

"Sư huynh, nếu là ngươi đi Hoài Nam, nhất định làm tốt hơn ta."

Trình Khanh cảm khái.

Mạnh Hoài Cẩn nghiêm mặt nói, "Tiểu lang, ngươi nói như vậy liền quá tự coi nhẹ chính mình, dù cho ta đi Hoài Nam cũng sẽ không làm tốt hơn ngươi, sự kiện mà Hoàng Thượng làm đúng nhất chính là phái ngươi đi Hoài Nam cứu tế."

Di, chúng ta cũng không phải người ngoài, thổi phồng lẫn nhau như vậy thật sự tốt sao?

Trình Khanh ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng vẫn rất cao hứng.

Mạnh Hoài Cẩn sẽ không nói dối lừa nàng, Mạnh Hoài Cẩn thật sự cho rằng nàng ở Hoài Nam làm thực tốt, có thể được Mạnh Hoài Cẩn tán đồng, bản thân Trình Khanh cũng rất có cảm giác thành tựu.

Loại cảm giác thành tựu thậm chí còn lớn hơn hoàng đế thăng quan ban thưởng.

Trình Khanh ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy nhẹ nhàng, Mạnh Hoài Cẩn làm sao lại không phải chứ?

Nhìn thấy Trình Khanh, có thể khiến Mạnh Hoài Cẩn tạm thời quên quan trường bè lũ xu nịnh.

Mạnh Hoài Cẩn lúc ban đầu đọc sách, là vì cải thiện gia cảnh.

Sau lại vào học viện, học được càng nhiều lời dạy của thánh nhân, hắn tưởng chính là sau khi nhập sĩ thi triển năng lực tạo phúc một phương.

Hắn hiện tại muốn bảo trì sơ tâm không thay đổi, trên vai lại có quá nhiều trách nhiệm, Mạnh Hoài Cẩn vừa phải nỗ lực chiếu cố, vừa không quên sơ tâm, cũng muốn gánh trách nhiệm…… Con đường này thật sự rất khó.

"Sư huynh?"

Trình Khanh nhận thấy cảm xúc của Mạnh Hoài Cẩn hạ xuống, có chút khó hiểu.

Mạnh Hoài Cẩn thu hồi cảm xúc, nhìn hạ nhân Trình gia đang dọn hòm xiểng rời thuyền, biểu tình có vài phần bỡn cợt: "Thu được thư ngươi gởi, mới biết ngươi ở Hoài Nam đính hôn, nghe nói là cô nương ngươi ái mộ đã lâu, tiểu lang, ngươi phải đối xử với người ta thật tốt, đừng làm cho người ta thương tâm."

Trình Khanh đỏ mặt lên.

Nàng và Hà Uyển là một đôi vị hôn phu thê giả, Mạnh Hoài Cẩn dặn dò nàng không thể cô phụ Hà Uyển, Trình Khanh mạc danh có hơi chút chột dạ.

Ủa, nàng chột dạ cái gì?

Dù cho Mạnh Hoài Cẩn không nói, nàng vẫn sẽ chiếu cố Hà Uyển nha.

Mạnh Hoài Cẩn nhắc đến, Trình Khanh mới nhớ tới nàng chỉ lo nói chuyện cùng Mạnh Hoài Cẩn, còn chưa có giới thiệu hai người Mạnh Hoài Cẩn và Hà Uyển với nhau.

"Uyển nương, ngươi tới gặp sư huynh đi."

Hà Uyển thoải mái hào phóng tiến lên, "Mạnh sư huynh."

Mạnh Hoài Cẩn thấy Hà Uyển lanh lẹ hào phóng, cũng âm thầm gật đầu.

Ở trên xe ngựa, Trình Khanh rốt cuộc có thể cùng Mạnh Hoài Cẩn nói chút lời thật.

"Tiêu Vân Đình đi Hoài Nam!"

Trên mặt Mạnh Hoài Cẩn lộ ra kinh ngạc: "Tiêu Vân Đình đi Hoài Nam? Khó trách!"

Trình Khanh không ở kinh thành, không biết việc kinh thành, Mạnh Hoài Cẩn đơn giản nói chuyện Tiêu Vân Đình bị "bệnh nặng”.

"Ta lúc trước đã cảm thấy Tiêu Vân Đình bệnh thật kỳ quặc, còn tự mình tới cửa thăm bệnh, Tiêu Vân Đình cách màn giường gặp ta, nói chuyện vẫn từng chữ tru tâm, ta thế nhưng cũng không nghi ngờ…… Hiện tại nghĩ đến, Tiêu Vân Đình giả bệnh rời kinh, người ta nhìn thấy khi thăm bệnh, hẳn là thế thân của hắn."

Trình Khanh cũng không biết Tiêu Vân Đình đi Hoài Nam làm cái gì.

Nhưng Tiêu Vân Đình không có lợi thì không dậy sớm, kéo bệnh thể đi Hoài Nam, khẳng định cũng có thu hoạch.

"Sư huynh, ta có khi còn hoài nghi Tiêu Vân Đình là giả bệnh, cái gì sống không đến 30 tuổi, nếu thân thể hắn kém như vậy, còn có thể một chuyến lại một chuyến đi xa nhà?"

Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu, "thân thể Tiêu Vân Đình không tốt là sự thật, hắn ở ngự y viện khẳng định có người, nếu không lần này giả vờ bệnh nặng, bí mật rời kinh cũng không diễn được. Nhưng nếu nói hắn nhiều năm như vậy đều là giả bệnh cũng không quá khả năng, các ngự y trong ngự y viện đã từng khám mạch cho Tiêu Vân Đình, hắn có thể thu mua mấy ngự y, lại không thể thu mua toàn bộ ngự y viện!"

Trong lòng Trình Khanh vừa động.

Nếu thay đổi mạch tượng, giống như cũng không phải không có khả năng nha.

—— Lê lão nhân không phải cũng sửa được mạch tượng của nàng sao?!

"Nếu có một loại dược vật, có thể thay đổi mạch tượng của người, làm ngự y trong ngự y viện đều không thể phát hiện ——"

Trình Khanh vừa mới nói, đã bị Mạnh Hoài Cẩn đánh gãy:

"Không có khả năng. Nếu thực sự có loại dược như vậy, nó nhất định sẽ bị hoàng đế nắm giữ, tiểu lang, ngươi không cần xem thường một đế vương, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ thiên hạ đều phải run rẩy, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, bảo vật kỳ trân trong thiên hạ, nếu không phải nắm giữ ở trong tay hoàng đế, ngươi cho rằng hoàng đế buổi tối có thể an tâm đi vào giấc ngủ không?"

Không nhất định đi.

Nếu hoàng đế lợi hại như vậy, đám người Chương tiên sinh kia còn làm gì nữa, trực tiếp nhận thua đi!

Theo Trình Khanh biết, không chỉ có nàng có ý kiến với hoàng đế.

Lời phản bác còn chưa có nói ra, bản thân Trình Khanh cũng ngẩn ra.

Có nhiều người chán ghét cẩu hoàng đế như vậy, cẩu hoàng đế vẫn ngồi ổn trên long ỷ, còn không phải là chỗ lợi hại của cẩu hoàng đế sao?

Chương tiên sinh bọn họ rất lợi hại.

Nhưng tạm thời tới xem, đám người Chương tiên sinh cũng không thể công nhiên làm trái lại triều đình, cho nên Lạc Thuân tới Hoài Nam, đám người Chương tiên sinh nhất định phải rút lui.

Tiêu Vân Đình cũng đồng dạng đạo lý, dù có thể thao túng nhân tâm, hơn nữa ở trong cung xếp vào nhiều nhãn tuyến như vậy, có thể thu mua ngự y, nhưng nếu muốn vô chỉ rời kinh, vẫn cần phải giả bệnh tình nguy kịch, lưu lại thế thân giấu tai mắt của người.

Người lợi hại đều phải cẩn thận hành sự, bởi vì cẩu hoàng đế ngồi trên long ỷ một ngày, liền đại biểu cho chính thống, là người thống trị danh chính ngôn thuận của Đại Ngụy!
Bình Luận (0)
Comment