Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 514

Thôi lão gia ngẫm lại tuổi tác của chính mình, lại ngẫm lại Thôi Ngạn, ở ngự tiền lắc đầu như trống bỏi —— ở Hoài Nam cửu tử nhất sinh, tiêu hết một nửa gốc gác đổi lấy tư bản chính trị, đặt ở trên người chính mình quá lãng phí!

Thôi lão gia nói chính mình không muốn làm quan, sự tình hắn làm ở Hoài Nam cũng không tính là gì, nếu lần sau triều đình và Hoàng Thượng còn cần hắn làm việc, hắn sẽ không chối từ.

Hoàng đế đối với Thôi Bằng ấn tượng không tốt, Thôi lão gia trả lời ở ngự tiền, lại làm hoàng đế thực thích.

Tuy rằng Thôi lão gia nói chính mình là đá cứng không kham nổi trọng trách, hoàng đế cũng không có để Thôi lão gia hai tay trống trơn ra khỏi hoàng cung, thưởng cho Thôi lão gia chức "Viên ngoại lang" hữu danh vô thực, còn thuận tay phong cáo mệnh cho Thôi thái thái.

Thôi lão gia về sau có thể tự xưng là Thôi viên ngoại, "Viên ngoại lang" này không phải quyên tiền mà có, là chính hoàng đế thưởng, dù chỉ là chức xuông, nói ra cũng không mất mặt.

Chức xuông chức thật không quan trọng.

Quan lớn, quan nhỏ không quan trọng.

Chủ yếu là hoàng đế nhớ kỹ Thôi viên ngoại, Thôi viên ngoại không có theo đuổi con đường làm quan, ra cung càng có thể thống khoái làm yêu.

Nơi hắn làm yêu vẫn là phủ Dĩnh Xuyên Hầu, ở trước mặt hoàng đế được phong hào, Dĩnh Xuyên hầu dù chán ghét hắn như thế nào, cũng không thể lặng yên không một tiếng động g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi viên ngoại.

Một khi Thôi viên ngoại chính mình không biết xấu hổ, Dĩnh Xuyên hầu một chút biện pháp làm gì hắn cũng không có.

Cuối cùng vẫn là thê tử mới của Thôi Bằng không chịu nổi, chạy đến trước mặt phụ thân Dĩnh Xuyên hầu khóc lớn hỏng mất, cầu Dĩnh Xuyên hầu đuổi Thôi viên ngoại đi.

Chu Hằng ở trước mặt Trình Khanh nói về một đoạn này, còn có hơi chút ngượng ngùng, nhưng Chu Hằng có thể biết được kỹ càng tỉ mỉ như vậy, đương nhiên là Thôi viên ngoại sau khi từ phủ Dĩnh Xuyên Hầu công thành lui thân, chính mình nói ra, cũng không kiêng dè để Chu Hằng, con rể tương lai biết.

Đáng thương Dĩnh Xuyên hầu, đường đường một Hầu gia, thân cữu cữu của đại hoàng tử, thiếu chút nữa đã bị Thôi viên ngoại bức điên —— Thôi viên ngoại lăn lộn cho Hầu phủ gà bay chó sủa còn không tính, ở mấy ngày lại nói hắn không người hầu hạ cuộc sống hàng ngày thực không có phương tiện, Dĩnh Xuyên hầu bóp mũi tưởng đưa mấy mỹ thiếp cho Thôi viên ngoại, Thôi viên ngoại được một tấc lại muốn tiến một thước, nói chính mình tưởng niệm Vương di nương tri tình thức thú.

Vương di nương vẫn luôn ở quê quán.

Dĩnh Xuyên hầu tiếp thu con rể Thôi Bằng này chỉ là kế sách tạm thời, sao có thể tiếp thu một tiểu thiếp kết thân gia?

Thôi viên ngoại yêu cầu đón Vương di nương tới kinh thành, mang người thiếp già này cùng nhau ăn vạ ở phủ Dĩnh Xuyên Hầu, đầu tiên hỏng mất chính là nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu và phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu —— các nàng còn muốn ra cửa giao tế hay không, còn muốn làm người hay không, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng lẽ còn phải giao tiếp cùng Vương di nương?!

Hai bên cùng tạo áp lực cho Dĩnh Xuyên hầu, Dĩnh Xuyên hầu cũng thực phiền.

Lại nghĩ lại, Thôi viên ngoại này là ai trêu chọc tới?

Không phải Thôi Bằng sao!

Dĩnh Xuyên hầu đè nặng Thôi Bằng bắt hắn nhận lỗi với Thôi viên ngoại, dâng lên thật nhiều bạc dưỡng lão, cũng bảo đảm Thôi Bằng sẽ không bao giờ đi quấy rầy Thôi thái thái nữa, Thôi viên ngoại mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Hầu phủ.

Chu Hằng không biết nên đánh giá hành vi của nhạc phụ tương lai như thế nào, ở trước mặt Trình Khanh kể ra, lại không nhịn được ý cười.

Không phải ai cũng có thể trắng ra giống như Thôi viên ngoại.

Trình Khanh tự đáy lòng khen: "Thôi bá phụ ủy khuất chính mình đi Hầu phủ ở một đoạn thời gian, trải qua chuyện này, không chỉ có Thôi Bằng sẽ không đến cửa ghê tởm Thôi bá mẫu nữa, mà quyền quý trong kinh thành dù trong lòng còn ngại Thôi gia trước kia là thương hộ, bên ngoài cũng không dám xem thường Thôi gia."

Nếu ai chọc Thôi gia, Thôi viên ngoại liền tới cửa ghê tởm người đó, nhà quyền quý còn không có biện pháp làm gì Thôi viên ngoại.

Rốt cuộc tất cả mọi người từ sự tình lần này cũng nhìn ra thái độ của hoàng đế, Thôi viên ngoại lăn lộn phủ Dĩnh Xuyên Hầu, hoàng đế có thể không biết sao? Hoàng đế tuy rằng không có duy trì Thôi viên ngoại, cũng không có hạ chỉ khiển trách, đó chính là ngầm đồng ý!

Thôi viên ngoại đi phủ Dĩnh Xuyên Hầu la lối khóc lóc nhìn như hoang đường, lại từ giữa để lộ ra không ít tín hiệu.

Phủ Dĩnh Xuyên Hầu là mẫu tộc của Thục phi, là nhà ngoại đại hoàng tử.

Thôi viên ngoại có hai nhi tử ở kinh thành, đại nhi tử thành con rể Dĩnh Xuyên hầu, còn có đứa con trai đi theo Ngũ hoàng tử đến Hoài Nam cứu tế hồi kinh, đã được tất cả mọi người phân chia tới trong trận doanh Ngũ hoàng tử.

Cho nên chuyện này, không chỉ là Thôi viên ngoại và phủ Dĩnh Xuyên Hầu đối thượng, không chỉ có là phân tranh bên trong Thôi gia, hướng chỗ sâu tưởng, rõ ràng là tranh chấp giữa Ngũ hoàng tử và đại hoàng tử!

Hoàng đế ngầm đồng ý Thôi viên ngoại đi phủ Dĩnh Xuyên Hầu la lối khóc lóc, còn không phải là ngầm đồng ý Ngũ hoàng tử dẫm đại hoàng tử một chân sao?

Trình Khanh không biết hoàng đế có phải ý tứ này không, nhưng nàng đoán những người khác sẽ nghĩ như vậy!

"21 tháng sáu, ta nhất định sẽ sớm tới cửa uống rượu mừng của Chu huynh."

Trình Từ gả vào phủ Mậu Quốc Công, muốn mời người nào, Trình Khanh còn chưa có trở lại kinh thành, thiệp mời đã tản mát ra ngoài.

Trình Khanh đã hồi kinh, còn muốn đích thân đi đến phủ Mậu Quốc Công một chuyến, hướng Mậu quốc công nói lời cảm tạ.

Phủ Mậu Quốc Công phái ra hộ vệ, ở trên đường nam hạ tận tâm tận lực bảo hộ Trình Khanh, vài lần trải qua nguy hiểm thiệt hại không ít người, Trình Khanh không chỉ có muốn đi gặp Mậu quốc công, còn tưởng tự mình gặp người nhà các hộ vệ đã hy sinh một lần, nàng tuy rằng không có năng lực khởi tử hồi sinh, ít nhất cũng muốn xác nhận người nhà hộ vệ có được an trí thích đáng hay không, lại đem tiền an ủi nàng chuẩn bị thân thủ đưa đến trong tay người nhà ——

Trình Khanh còn chưa có đi phủ Mậu Quốc Công, khẩu dụ trong cung đã tới, hoàng đế triệu kiến nàng.

Trình Khanh chạy nhanh thay quan phục, đi theo nội giám truyền chỉ tiến cung diện thánh.

Càng lệnh nàng ngoài ý muốn chính là, nàng vào cung, vừa lúc gặp được Du Tam ra cung.

Du Tam mặc quan phục thiên hộ Cẩm Y Vệ, trên má có một vết sẹo màu hồng nhạt, làm hắn thoạt nhìn lớn hơn vài tuổi so với tuổi thực.

Không biết có phải ảo giác của Trình Khanh hay không, nhìn thấy Du Tam, nội giám truyền chỉ dẫn đường cho Trình Khanh không tự giác cong eo xuống ——!

Nội giám truyền chỉ kiêu căng đã quen, nhìn thấy Du Tam, lại có thể hơi hơi cong eo xuống.

Sau khi Du Tam hồi kinh, đại khái có cảnh ngộ đặc thù gì, làm thân phận địa vị của Du Tam được đề cao?

Ở trong mấy năm nàng đi vào Đại Ngụy, trừ người nhà biểu đạt thân tình với nàng, bằng hữu cùng nàng lui tới hữu nghị lẫn nhau, Du Tam là người khác phái đầu tiên thổ lộ với nàng!

Nợ tình của Hà Uyển, Trình Khanh đã thẳng thắn, Hà Uyển tiêu tan, cùng Trình Khanh đi vào một đoạn quan hệ mới, từ ái mộ Trình Khanh, biến thành đồng bọn cùng Trình Khanh đánh quái.

Chỉ có Du Tam, người này không màng giới tính, ôm một trái tim chân thành đến trước mặt Trình Khanh, Trình Khanh vô pháp đáp lại sự thiệt tình của Du Tam, còn công bố chuyện đính hôn với Hà Uyển —— Trình Khanh nhớ tới Du Tam khó tránh khỏi chột dạ!

Trình Khanh còn chưa có nghĩ tốt nên dùng thái độ như thế nào ở chung cùng Du Tam, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa ở cửa cung gặp được Du Tam, tầm mắt Trình Khanh không khỏi lảng tránh.

Du Tam mặt vô biểu tình, mắt nhìn thẳng từ bên người Trình Khanh gặp thoáng qua.

Hiển nhiên, Du Tam cũng không nghĩ phản ứng nàng.

Cũng đúng.

Du Tam tuy rằng không để bụng giới tính, thổ lộ với nàng, nhưng không đại biểu Du Tam không có lòng tự trọng.

Tin tức đính hôn của Nàng và Hà Uyển truyền tới trong tai Du Tam, Du Tam không biết nội tình, chỉ nghĩ nàng thật sự quyết ý muốn cùng Hà Uyển nắm tay cả đời, việc nhờ Thôi Ngạn trả lại nỏ cho nàng, đã nói lên thái độ của Du Tam đối với việc này ——

Đây chẳng phải là điều chính mình muốn sao?

Trình Khanh không có gọi Du Tam lại, hơn nữa còn nỗ lực bỏ qua nhàn nhạt mất mát trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment