Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 520

Bị tỳ nữ của Tiêu Vân Đình xúi giục?

Phản ứng đầu tiên của Trình Khanh là vớ vẩn!

Tỳ nữ của Tiêu Vân Đình vì sao muốn châm ngòi Nhu Gia đi đối phó Trình Dung?

Trình Khanh không phải tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Vân Đình, nàng là tin tưởng đầu óc Tiêu Vân Đình.

Làm như vậy, đối với Tiêu Vân Đình một chút chỗ tốt đều không có!

Nhu Gia tuy rằng là đang nói chuyện cùng Mạnh Hoài Cẩn, nhưng vẫn lưu ý biểu tình Trình Khanh.

Trình Khanh không tin?

Nhu Gia vừa thẹn vừa bực, cắn răng nói:

"Ta khi còn niên thiếu không hiểu chuyện, đích xác đã từng mê luyến bề ngoài của Tiêu Vân Đình, nhưng hiện tại ta cùng tam hoàng tử cầm sắt hòa minh, đã sớm không để bụng Tiêu Vân Đình, càng sẽ không vì yêu sinh hận, cố ý vu oan việc này ở trên người Tiêu Vân Đình! Mạnh đại nhân và Tiêu Vân Đình giao tình tốt, có lẽ còn nhớ rõ bên người Tiêu Vân Đình từng có một tỳ nữ tên Tiểu Kế, ngày đó chính là tì nữ này ở trước mặt ta châm ngòi, nói Tiêu Vân Đình bị người Trình gia hạ mặt mũi, ta mới muốn giáo huấn Trình Dung một phen……"

Tiểu Kế có thể châm ngòi thành công, là do bắt được nhược điểm trong tính tình của Nhu Gia.

Nhu Gia tự giác thân phận cao quý, nàng ái mộ Tiêu Vân Đình, nghĩ mọi cách lấy lòng Tiêu Vân Đình, không dung được người khác đối với Tiêu Vân Đình có một chút bất kính, hơn nữa Trình Dung lúc ấy cứu giá có công thụ phong huyện chúa, Nhu Gia không thích bị người đoạt nổi bật, hai việc thêm ở bên nhau, mới khiến nàng quyết định ra tay đối phó với Trình Dung!

Trình Khanh chưa quên Tiểu Kế.

Tỳ nữ này võ nghệ cao cường, rất là ương ngạnh.

Không chỉ có nửa đêm lẻn vào phòng nàng, còn từng dùng đất đỏ bịt miệng Thôi Ngạn, chỉ bởi vì Thôi Ngạn "bất kính" với Tiêu Vân Đình.

Muốn Trình Khanh nói, kia tính là bất kính gì, Thôi Ngạn và Trình Khanh cùng đi thắp hương cho Trình Tri Viễn, ở phần mộ tổ tiên Trình thị phát hiện trong rừng cây có người ẩn giấu, liền nói một câu "người nào lén lút", ở trong mắt Tiểu Kế, chính là đại đại bất kính với Tiêu Vân Đình.

Đối với Tiêu Vân Đình tới nói, Tiểu Kế khẳng định là nô tỳ trung thành.

Nhưng ở trong mắt Tiểu Kế, Tiêu Vân Đình khẳng định không chỉ là chủ tử.

Lời nói việc làm của Tiểu Kế, đã không chỉ có là trung tâm, Nhu Gia nói chính mình từng si mê Tiêu Vân Đình, Trình Khanh cảm thấy Tiểu Kế giống Nhu Gia.

Nhu Gia nói chính mình bị Tiểu Kế châm ngòi xúi giục, Trình Khanh lại có vài phần tin tưởng.

Lấy tính cách bừa bãi của Tiểu Kế, tuyệt đối làm được loại sự tình này!

Mạnh Hoài Cẩn nghĩ càng nhiều.

Nếu Trình Dung không đi cứu giá, không làm huyện chúa, không tiến cung, hiện giờ khả năng vẫn còn sống.

Chuyện "cứu giá", Mạnh Hoài Cẩn và Tiêu Vân Đình có ý kiến khác nhau, Mạnh Hoài Cẩn có thể lý giải cách làm của Tiêu Vân Đình, lại không tán đồng Tiêu Vân Đình không từ thủ đoạn, vết rách giữa hai người biến lớn, sau khi Trình Dung chết, đồng minh giữa hai người hoàn toàn tan rã!

Hiện tại ngẫm lại, lấy tính tình của Tiêu Vân Đình, Trình Dung cứu giá phá hủy tính toán của Tiêu Vân Đình, Tiêu Vân Đình có thể nào cũng muốn cho Trình Dung một cái giáo huấn, nên mới có chuyện tỳ nữ Tiểu Kế châm ngòi xúi giục hay không…… Lại hoặc là, Trình Dung xảy ra chuyện, là Tiêu Vân Đình cảnh cáo chính mình, để chính mình tận mắt nhìn thấy, không làm việc dựa theo kế hoạch của Tiêu Vân Đình, sẽ sinh ra kết quả nghiêm trọng như thế nào?

Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đều lâm vào trầm tư.

Nhu Gia nhịn xuống vui mừng, "Kỳ thật năm trước, ta đã muốn giải hòa cùng Trình đại nhân, mẫu thân ta từng phái người đi bắt lấy Tiểu Kế nhưng không có kết quả. Mấy tháng qua, chúng ta vẫn luôn lưu ý trong phủ Tiêu Vân Đình, không còn có gặp qua bóng dáng Tiểu Kế, một tỳ nữ không quan trọng gì. Về phần vì sao nàng muốn châm ngòi ta giáo huấn Trình Dung, khả năng phải nhờ vào hai vị đại nhân đi kiểm chứng nguyên nhân."

Nhu Gia mấy năm nay thật là tiến bộ không ít, chuyển biến tốt liền thu, để lại không gian yên lặng cho Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, chính mình dẫn người rút lui.

Thi Thi ôm cầm, tay đều run rẩy, được tỳ nữ Hồng Tiêu nâng dậy, mới có thể miễn cưỡng đi đường.

Khi Thi Thi đánh đàn đã nghe được không ít…… nàng cảm thấy suốt đêm thoát đi kinh thành cũng đã quá muộn, tam hoàng tử phi trước kia ở kinh thành nổi tiếng là ương ngạnh, nàng nghe xong bí mật như vậy, còn có thể sống sao?

Thi Thi tưởng hướng Trình Khanh xin giúp đỡ, lại không biết Trình Khanh có nguyện ý che chở chủ tớ các nàng hay không.

"Cô nương?"

Hồng Tiêu cảm giác cánh tay Thi Thi run đến lợi hại, gần như ngay cả cầm cũng không ôm được.

Hồng Tiêu một tay bung dù cho Thi Thi, một tay khác muốn đi tiếp nhận cầm Thi Thi đang ôm, bị Thi Thi lắc đầu cự tuyệt.

"Hồng Tiêu, đừng động ta, tìm cơ hội chạy trốn đi."

Hồng Tiêu mở to hai mắt, "Cô nương, cô nương đang nói gì ——"

"Chạy trốn…… Không, dựa vào chính ngươi trốn không thoát. Chờ ta lên xe ngựa, ngươi liền lấy cớ nói rơi đồ đi lại tìm, nếu có người cản ngươi, ngươi cái gì cũng không cần lo, nhất định phải chạy đến trước mặt Trình đại nhân và Mạnh đại nhân, quỳ xuống đất, cầu xin bọn họ thu nhận ngươi làm nô tì, mặc kệ ai nhận ngươi, ngươi đều có thể sống!"

Thi Thi nói chuyện âm thanh nhỏ, ngữ khí lại thập phần nghiêm khắc, nội dung nói chuyện liền càng trực tiếp dọa khóc Hồng Tiêu.

Hồng Tiêu lau mặt: "Nô tỳ không chạy, cô nương ở đâu, nô tỳ ở đó."

Thi Thi không có biện pháp nói Hồng Tiêu.

Nha đầu ngốc này là quyết tâm muốn c.h.ế.t cùng chính mình.

Thôi, làm nô tỳ vốn gian nan, Hồng Tiêu đi quỳ cầu xin hai vị đại nhân Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn thu lưu, người ta có khi còn lo lắng là bẫy rập.

Dù sao cũng là một chữ chết, không bằng hai người c.h.ế.t chung một chỗ, đi âm phủ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Thi Thi và Hồng Tiêu đã làm tốt chuẩn bị bị Nhu Gia diệt khẩu, chủ tớ hai người nâng lẫn nhau đi ra cửa sau, tam hoàng tử phi đã sớm rời đi, nơi cửa sau có ba chiếc xe ngựa, một chiếc là Trình gia, một chiếc là Mạnh phủ, còn có một chiếc chính là của chủ tớ Thi Thi.

Người đánh xe là người của tam hoàng tử phi.

Đoán được kết cục, cùng chân chính tiếp thu là hai việc khác nhau, chân Thi Thi mềm không bò lên được xe, Hồng Tiêu thậm chí khóc đến rối tinh rối mù. Mã phu đánh xe không kiên nhẫn, thúc giục hai người mau mau lên xe, bên cạnh, trong xe ngựa Trình gia dò ra một cái đầu: "Này!"

Thi Thi và Hồng Tiêu hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung quay đầu, Tiểu Bàn chống tay bên hông mắng chửi người:

"Chính là nói hai ngươi, hai ngươi tối muộn gọi thiếu gia nhà ta tới loại địa phương này, thiếu gia trở về giải thích với vị hôn thê như thế nào? Hai ngươi đừng nghĩ chạy, cùng ta trở về phủ giúp thiếu gia làm chứng!"

Bên trong tuyệt vọng, bỗng nhiên có người đưa ra một cây gỗ.

Thi Thi và Hồng Tiêu nhất thời cũng không dám tin tưởng.

Muốn bay nhanh chạy đến, lại sợ hãi mã phu tam hoàng tử phi phái tới.

Đại khái là bộ dáng Tiểu Bàn chống nạnh mắng chửi người thật sự quá có khí thế, Thi Thi thử thăm dò đẩy Hồng Tiêu một chút, mã phu nâng nâng mí mắt, lại không có ngăn cản.

Thi Thi lá gan lớn hơn một chút.

Nếu hai người không được, vậy cứu trợ Hồng Tiêu trước đi!

Hồng Tiêu gắt gao nắm cánh tay Thi Thi không bỏ, không để Thi Thi tránh thoát, Thi Thi cuối cùng vẫn khuất phục, bị Hồng Tiêu túm chạy về phía xe ngựa Trình gia, bởi vì quá hoảng loạn, cầm trong lòng n.g.ự.c Thi Thi cũng bị rớt.

Hai chủ tớ vạn phần chật vật bò lên trên xe ngựa.

Tiểu Bàn nhìn nhìn bên ngoài xe ngựa, xa phu không có ngăn cản chủ tớ Thi Thi lên xe ngựa Trình gia, nhưng chủ tớ Thi Thi lên xe ngựa Trình gia, xa phu cũng không có lập tức rời đi.

Nếu chủ tớ Thi Thi nửa đường xuống xe, đại khái cũng sẽ có kết cục tương tự.

"Cầm của ngươi bị rớt, còn muốn hay không?"

Hồng Tiêu a một tiếng, theo bản năng muốn đi nhặt cầm, Thi Thi trở tay giữ chặt nàng, sắc mặt trắng bệch lắc đầu, "Đừng, đừng đi nhặt, bỏ đi!"
Bình Luận (0)
Comment