Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 545

Tường hủy đi, nhà hàng xóm cũng điều tra, vẫn không thu hoạch được gì.

Du Hiển cảm thấy chính mình đã xem nhẹ thứ gì, nhất thời lại không nghĩ ra.

Chờ sau khi Cẩm Y Vệ rời đi, hai hàng xóm của Hoàng thị lang cũng không dám xây tường, một nam nhân trung niên đứng ở chỗ hành lang, nhìn Hoàng phủ đã hoàn toàn thay đổi, không biết suy nghĩ cái gì.

Một người tay chân nhẹ nhàng đi tới, đứng ở bên người nam nhân trung niên, nhìn sân lộn xộn, không nhịn được thở dài:

"Hoàng đại nhân lúc này tưởng thoát thân rất khó, Cẩm Y Vệ sẽ không bỏ qua cho hắn."

Nam nhân trung niên mặt vô biểu tình: "Hoàng đại nhân vốn không nghĩ tới muốn thoát thân, sự tình như vậy khó tránh khỏi có người phải hy sinh, Hoàng đại nhân ở mười mấy năm trước đã làm tốt chuẩn bị hy sinh. Hiện tại là Hoàng đại nhân hy sinh, nếu có yêu cầu, ta cũng sẽ giống Hoàng đại nhân khẳng khái chịu chết."

Điều này cũng đúng.

Ngần ấy năm, sự tình tất cả mọi người làm đều là muốn rơi đầu, nếu không phải đã sớm không để ý sinh tử, bọn họ cũng không kiên trì được!

"Tiên sinh, chúng ta khi nào mới có thể liên lạc với Trình Khanh?"

Nam nhân trung niên chính là Chương tiên sinh mà Cẩm Y Vệ muốn bắt nhất.

Chương tiên sinh có tuyệt kỹ đổi mặt, Cẩm Y Vệ đều không nhận ra hắn.

Nghe cấp dưới hỏi khi nào mới có thể liên lạc với Trình Khanh, trong mắt Chương tiên sinh chợt lóe qua lạnh lẽo: "Gấp cái gì, nhiều năm như vậy đều nhẫn lại đây, hiện tại liền không nhịn được? Cơm phải ăn từng ngụm, đường phải đi từng bước một!"

Hoàng đế bệnh là thật hay giả, Chương tiên sinh còn chưa thể xác định.

Nhưng không quan hệ, rất nhanh là có thể thử ra được!

……

Hoàng Hậu ban c.h.ế.t cho Ninh phi, cự tuyệt lập Thái Tử, phó thác sự vụ trên triều cho Cao thủ phụ quản lý, Cao thủ phụ điểm Trình Khanh đi theo chính mình làm việc, ngày hôm sau, lại triệu tập mấy đại thần không thuộc Nội Các, Mạnh Hoài Cẩn chính là một trong số đó.

Hàn Lâm Viện cũng cố ý lấy lòng Cao thủ phụ, Cao thủ phụ bảo Hàn Lâm Viện phái thứ cát sĩ tới ghi ký lục, Hàn Lâm Viện liền phái Trình Khuê.

Trình Khuê là thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện, còn là tôn nữ tế của Cao thủ phụ.

Các đại lão hiện tại lo lắng chính là hai việc, một là lập trữ, một việc khác là chiến sự Tây Bắc.

Lập trữ đã bị Hoàng Hậu nương nương giơ tay đè xuống, chiến sự Tây Bắc là mục tiêu được các đại lão quan tâm. Chặn đánh lui thiết kỵ Bắc Man, liền phải điều binh viện trì Tây Bắc, ngăn lại bước chân đại quân Bắc Man, hơn nữa còn phải bố trí phòng tuyến kinh sư.

Trình Khanh nghe thực nghiêm túc.

Nàng đối với binh lực cũng không rõ ràng, không dám nói lung tung chen vào.

Trình Khuê càng không có tư lịch xen mồm, cúi đầu ký lục.

Trên đường khi nghỉ ngơi, Trình Khuê mới trộm nói cho Trình Khanh: "A Hiển tối hôm qua dẫn người bắt Lễ Bộ thị lang Hoàng đại nhân, nghe nói ngay cả một viên gạch một viên ngói của Hoàng phủ cũng chưa buông tha, có thể mang đi toàn bộ đều mang đi, không mang đi được liền dỡ xuống."

Nếu không phải chiến sự Tây Bắc quan trọng, hoàng đế lại hôn mê bất tỉnh, Trình Khuê phỏng chừng hôm nay sổ con buộc tội Du Hiển phải có mấy chục phong.

A Hiển về sau nên làm cái gì bây giờ!

Trình Khanh vừa nghe tin tức này cũng thực giật mình.

Cẩm Y Vệ bắt Hoàng thị lang, là phát hiện Hoàng thị lang không thích hợp?

Vừa lúc Mạnh Hoài Cẩn cũng ra tới thông khí, Trình Khanh vội vàng nói việc này cùng Mạnh Hoài Cẩn. Trình Khuê vừa thấy Mạnh Hoài Cẩn lại đây, phỏng chừng hai người có chuyện muốn nói, liền đi tìm Cao thủ phụ.

Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, "Việc này, ta tối hôm qua đã biết được, ngươi hôm nay còn chưa có lưu tâm đến một ít đồn đãi trong kinh thành đi?"

"Sư huynh, đồn đãi gì?"

"Cẩm Y Vệ tối hôm qua lột nhà Hoàng thị lang, hôm nay liền có người ở trong kinh thành nơi nơi truyền bá, nói Hoàng thị lang là quan tốt thanh liêm, chỉ có Hoàng thị lang dám nói thật, cho nên Cẩm Y Vệ không dung được Hoàng đại nhân."

Mạnh Hoài Cẩn dừng một chút, "Chuyện Hoàng thị lang bị bắt, chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, sáng nay liền có ngôn luận, ngươi nói có kỳ quái hay không."

Đương nhiên rất kỳ quái.

Đây là có người ở sau lưng thao tác dư luận.

"Quan thanh liêm không nhất định là quan tốt."

Trình Khanh lẩm bẩm một câu như vậy.

Ở trong mắt Trình Khanh, Hoàng thị lang tựa như một cây gậy thọc cứt, triều cục đã vô cùng rối loạn, Hoàng thị lang còn muốn cho tứ hoàng tử làm Thái Tử, đây tính là quan tốt gì?

Khi Trình Khanh đánh giá Hoàng thị lang như vậy, không nghĩ tới Hoàng thị lang sẽ dẫn ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Cao thủ phụ và các vị đại nhân thương thảo nửa ngày, bước đầu gõ định sách lược điều binh cứu viện.

Trình Khanh còn chưa có tiêu hóa xong an bài, ngày thứ hai, Đăng Văn Cổ kinh thành bị người gõ vang lên ——

Vì phòng ngừa Đăng Văn Cổ bị người gõ vang lung tung, triều đình quy định người gõ cổ phải chịu 30 đại bản trước, cố nhịn qua mới có thể kể ra oan khuất của chính mình.

Bởi vì có quy định này, Đăng Văn Cổ một năm khả năng đều không vang được một lần, ở ngay lúc này bị gõ vang, phủ doãn Thuận Thiên cũng phải tự mình chạy tới nơi.

Gõ Đăng Văn Cổ chính là một lão nhân, khi phủ doãn Thuận Thiên Lương Khải Niên chạy tới nơi, nhìn thấy tuổi tác của người gõ cổ, đều không đành lòng đánh đối phương 30 bản, nhưng quy củ triều đình như thế, Lương Khải Niên không thể không chấp hành.

Đánh xong 30 đại bản, Lương Khải Niên hỏi lão nhân trạng cáo ai.

Lão nhân cố sức từ trong lòng móc ra một đơn kiện nhiễm máu.

"Lão nô là gia phó của Lễ Bộ thị lang Hoàng đại nhân, đại nhân bị Cẩm Y Vệ bắt đi, lão nô cáo trạng thay cho chủ."

Cáo Cẩm Y Vệ?

Nếu Cẩm Y Vệ dễ cáo như vậy Lạc Thuân ở trong triều sẽ không ai cũng đòi đánh.

Lương Khải Niên trong lòng khẽ nhúc nhích, Lạc Thuân trước kia hoành hành không cố kỵ, là nhờ có Hoàng Thượng chống lưng, hiện tại Hoàng Thượng còn đang hôn mê, nếu ở trước khi Hoàng Thượng tỉnh lại, chư vị đại nhân trong triều liên thủ, cũng không phải không thu thập được Lạc Thuân, chỉ thiếu một cơ hội…… Lương Khải Niên rất nhanh ý thức được, gia phó Hoàng thị lang gõ Đăng Văn Cổ cáo trạng là một cơ hội tốt!

"Người tới, cầm đơn kiện của hắn trình lên cho bản quan!"

Đơn kiện trong tay lão nhân, bị nha dịch đưa đến trước mặt Lương Khải Niên.

Có người gõ Đăng Văn Cổ, bên ngoài nha môn rất nhiều bá tánh, vừa nghe nói là gia phó Hoàng thị lang, các bá tánh vây xem nghị luận sôi nổi.

Trước kia mọi người đều chưa từng nghe qua sự tích Hoàng thị lang, trong một đêm, đại danh Hoàng thị lang truyền khắp kinh thành, Cẩm Y Vệ thanh danh không tốt, vậy người Cẩm Y Vệ bắt đi khẳng định là quan tốt, tư duy của dân chúng chính là đơn giản trực tiếp như vậy.

Ở trước mặt nhiều bá tánh như vậy, Lương Khải Niên đại nhân muốn biểu hiện chính mình là một người cương trực công chính, nhưng sau khi nhìn đơn kiện của lão nhân, huyết sắc trên mặt Lương Khải Niên mất hết……

"Hoang đường, quả thực là hoang đường."

Bàn tay cầm đơn kiện của Lương đại nhân run lên.

Làm quan quả nhiên không thể quá thiện lương.

Sớm biết vậy vừa rồi liền không nên ám chỉ nha dịch thủ hạ lưu tình, 30 đại bản đánh c.h.ế.t luôn lão gia bộc Hoàng thị lang gia này đi, sẽ không có khó xử hiện tại.

Lương đại nhân thu hồi đơn kiện, sai nha dịch chạy nhanh kéo lão bộc đi.

Lão gia bộc lớn tiếng kêu oan: "Lão nô cáo trạng thay cho chủ, cáo chính là đương kim hoàng thượng, ở Thiên Hiển năm thứ 6, trước hạ độc thái tử, khiến tiên thái tử điên khùng mất khống chế, sống sờ sờ thiêu c.h.ế.t toàn bộ Đông Cung tiên thái tử, hơn nữa còn hại c.h.ế.t tiên đế…… Ông trời, ngài mở to mắt ra nhìn xem, hung thủ g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh đệ chiếm đoạt đế vị hơn hai mươi năm, hiện tại rốt cuộc cũng có báo ứng!"

Các bá tánh xem náo nhiệt bên ngoài nha môn đều choáng váng.

Lương Khải Niên cũng ngốc.

Lão người hầu không biết từ nơi nào tới sức lực, sau khi kêu xong nội dung đơn kiện của chính mình, tránh thoát nha dịch, một đầu đ.â.m c.h.ế.t ở trên cột của nha môn!

Đương kim hoàng đế hại c.h.ế.t tiên thái tử, hại c.h.ế.t tiên đế, cho nên hiện tại có báo ứng.

Báo ứng như thế nào?

Các bá tánh trong kinh không biết sự tình hoàng đế hôn mê, bọn họ đại đa số cũng không biết thiết kỵ Bắc Tề đã công phá phòng tuyến Tây Bắc, tùy thời có thể điều chỉnh binh lính tấn công về kinh thành.

Dân chúng có thể cảm nhận được, đơn giản chính là kinh thành mấy ngày nay giới nghiêm, ra vào cửa thành phải bị kiểm tra lâu hơn, nhiều hơn.

Chân chính biết nội tình, chỉ có nhà quan lại.

Nhưng hiện giờ đã trôi qua vài ngày mà hoàng đế vẫn chưa tỉnh, dù bảo mật như thế nào, tin tức này cũng đã truyền bá trong phạm vi nhỏ——

Cho nên gia phó Hoàng thị lang gõ Đăng Văn Cổ, cáo ngự trạng, kêu khóc trước khi đập đầu tự tử, giống "Báo ứng" gì đó, dân chúng vây xem không liên hệ chuyện này với hoàng đế đang bệnh nặng hôn mê, tất cả mọi người nghĩ đến càng nhiều, là mấy năm nay Đại Ngụy không yên ổn.

Nạn hạn hán, lũ lụt, nạn châu chấu, thay phiên tàn sát bừa bãi.

Ngoài thiên tai còn có nhân họa, nơi này nháo phỉ, nơi nào tạo phản, quanh năm suốt tháng thiên hạ liền không có thái bình chân chính.

Người thế hệ trước vẫn còn nhớ rõ khi tiên đế tại vị, dân chúng bình thường được sống tốt hơn một chút, thuế má không nặng như vậy, bên ngoài địa giới Trực Lệ là dạng gì bọn họ không biết, nhưng khu vực Trực Lệ cơ bản là mưa thuận gió hoà.

Hiện tại có người gõ Đăng Văn Cổ nói hoàng đế được đế vị bằng cách bất chính, liên tưởng đến Đại Ngụy mấy năm nay gần đây không thuận, dân chúng không thể không nghĩ nhiều!

Cho nên, đều là "Báo ứng" của đương kim thiên tử, là đương kim thiên tử không xứng tại vị, ông trời mới giáng xuống trừng phạt sao?

Cũng không biết là người nào ở sau lưng quạt gió thêm củi, lời của lão gia nô Hoàng Thị Lang đã nói trước khi c.h.ế.t rất nhanh truyền khắp kinh thành.

Quan phủ thậm chí càng muốn áp dư luận đi xuống, bá tánh kinh thành càng tin tưởng chuyện này.

Chờ buổi tối Mạnh Hoài Cẩn đưa hồ ly đỏ đã huấn luyện tốt đến cho Trình Khanh, Trình Khanh không nhịn được hỏi Mạnh Hoài Cẩn.

Mạnh Hoài Cẩn nói qua mấy ngày nữa chính là ngày qua đời của tiên thái tử.

Hồ ly nhỏ ở trong lòng n.g.ự.c Mạnh Hoài Cẩn thập phần dịu ngoan.

Ừm, bàn tay sư huynh vuốt lông hồ ly cũng thực đẹp.

"Ta cảm thấy đây là có người quạt gió thêm củi. Có thể là thấy Hoàng thị lang bị Cẩm Y Vệ bắt đi, liền muốn mượn danh nghĩa Hoàng thị lang sinh sự."

Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu nhìn hồ ly, "Tiểu lang, sự tình không có tuyệt đối như ngươi nói, có lẽ là có người cố tình an bài, có lẽ là bá tánh thật sự tưởng đốt tiền vàng cho tiên thái tử. Các bá tánh ở Trực Lệ mấy năm nay sống không quá tốt, bọn họ còn chưa có bị bức đến nông nỗi muốn tạo phản, nhưng ngươi nói bọn họ không có nhớ thời gian mưa thuận gió hoà khi tiên đế tại vị, vậy khẳng định là giả."

Mạnh Hoài Cẩn bất mãn đương kim hoàng đế, nhưng hắn đứng ở lập trường công chính đánh giá.

Trình Khanh cũng nghe đến ngây ra.

—— Hoàng thị lang xông lên phía trước chiến đấu, nếu trận đấu tranh này thắng lợi, ai tới tiếp thu thành quả đây?

Mạnh Hoài Cẩn để lại hồ ly cho Trình Khanh.

Trình Khanh giao cho Hà Uyển các nàng chiếu cố, tất cả mọi người đều có việc làm.

Người khâu mũ, người khâu y phục.

Về phần giữa mùa hè, hồ ly đỏ mặc quần áo có nóng hay không…… Trình Khanh nhìn nhìn đôi mắt hồ ly, dời tầm mắt đi.

Hồ ly, ngươi đây là hy sinh chính mình, thành toàn hoàn cảnh chung yên ổn của Trình gia.

Có hồ ly điều hòa, các nữ quyến Trình gia ở khi kinh thành giới nghiêm không có lo âu như vậy.

Tỳ nữ của Hà Uyển còn cảm thấy hồ ly là Trình Khanh cố ý tìm tới đưa cho tiểu thư nhà mình, khen cô gia tương lai tri kỷ.

Hà Uyển chỉ cười cũng không giải thích.

Con hồ ly này kỳ thật là Mạnh đại nhân đưa cho Trình Khanh, chẳng qua Trình Khanh tạm thời gởi nuôi ở chỗ chính mình.

Mạnh đại nhân cùng Trình Khanh giống như còn thân mật hơn so với sư huynh đệ bình thường.

Ví dụ như chuyện đưa hồ ly này, giữa hai nam nhân bình thường, ai lại đưa một con hồ ly đáng yêu.

Người tặng lễ không cảm thấy quái, người thu lễ cũng thực thản nhiên.

Hà Uyển biết giới tính chân thật của Trình Khanh cảm thấy rất quái nha!

Chẳng lẽ, Mạnh đại nhân cũng biết bí mật của Trình Khanh ——

Có thể là chính mình suy nghĩ nhiều đi.

Hà Uyển đang trêu đùa hồ ly, tỳ nữ bên người nàng sắc mặt biến đổi, "Tiểu thư, hai nữ nhân ở thiên viện nói muốn gặp ngài."

Hai nữ nhân kia chính là Thi Thi và Hồng Tiêu.

Ở Hà Uyển xem ra, chủ tớ Thi Thi chính là phiền toái.

Liễu thị biết Trình Khanh sẽ không "Hoa tâm", Trình Mẫn không biết, vì chuyện này, Trình Mẫn còn cố ý tới tìm Hà Uyển đảm bảo nhân phẩm thay cho Trình Khanh.

Hà Uyển cảm thấy vấn đề lớn nhất của Trình gia là nhà cửa không đủ rộng mở, Trình Khanh muốn làm chuyện gì đều không có phương tiện.

Ý tưởng của Hà Uyển là mua nhà hàng xóm, nàng dẫn người dọn qua, giữa hai nhà làm một cánh cửa nhỏ, như vậy nàng vừa có thể tiếp thu Trình gia che chở, cũng không cần ở cùng người Trình gia.

Hà Uyển không phải ngại phòng ở Trình gia nhỏ, mà là nàng phải giữ đạo hiếu cho tổ phụ, nàng không ăn thức ăn mặn, Liễu thị vì chiếu cố nàng, đồ ăn trong nhà đều sửa lại.

Khi rời đi Nam Nghi, người Hà gia đưa "lộ phí" thực phong phú, Trình Khanh và Hà Uyển đều không muốn số bạc này, Hà Uyển đẩy cho Trình Khanh thu, Trình Khanh dứt khoát liền dùng số tiền này mua nhà.

Từ lúc mua nhà đến khi sửa xong, hiện giờ cũng đã hơn phân nửa tháng, Hà Uyển đang muốn tìm cơ hội dọn đi.

Nghe tỳ nữ nói chủ tớ Thi Thi muốn gặp chính mình, Hà Uyển dứt khoát liền đi gặp hai người.

Thấy vị hôn thê của Trình Khanh, hai chủ tớ đều cụp mi rũ mắt hướng Hà Uyển vấn an, Thi Thi nhìn thấy mà thương, cô nương kiều tiếu đáng yêu, đáng tiếc Trình Khanh không có phúc hưởng thụ —— Hà Uyển áp xuống ý cười, hỏi tính toán tương lai của chủ tớ Thi Thi:

Hà Uyển phỏng chừng Thi Thi không dám làm lại nghề cũ.

Có thể từ dưới tay của tam hoàng tử phi nhặt về một cái mệnh đã là may mắn, tam hoàng tử phi hiện tại không rảnh để ý tới chủ tớ Thi Thi, về sau cũng không nói được.

Thi Thi thay đổi địa phương khác làm lại nghề cũ, thực dễ bị tam hoàng tử phi tìm được, dù sao cũng là danh kỹ.

Quả nhiên, Thi Thi nói trong khoảng thời gian chính mình tạm trú ở Trình gia, đã có một ít ý tưởng, nàng không biết ý tưởng của chính mình đúng hay không, nếu Hà Uyển có thể hỗ trợ tư vấn, Thi Thi vô cùng cảm kích.

Thi Thi mấy năm nay có không ít tích tụ, đại bộ phận còn lưu tại thanh lâu không dám trở về lấy, nhưng bộ phận nhỏ còn sót lại, đã đủ cho chủ tớ Thi Thi an độ quãng đời còn lại.

"Nô muốn đi Giang Nam, mua một căn nhà, không cần quá lớn, có thể mở một cửa hàng son phấn hoặc trang phục nho nhỏ duy trì sinh hoạt, nếu có lợi nhuận, nô và Hồng Tiêu sẽ nhận nuôi một ít tiểu cô nương mệnh khổ."

Thấy Hà Uyển không nói chuyện, Thi Thi cười khổ:

"Nô không cứu được toàn bộ các tiểu cô nương mệnh khổ, nhưng có thể cứu được một người liền tính một người đi, ngoài ra, nô còn tưởng thu lưu một ít nữ tử thanh lâu tuổi già sắc suy không chỗ để đi …… Nô làm Hà tiểu thư chê cười, hiện tại nô và Hồng Tiêu tự thân khó bảo toàn, cần dựa vào Trình đại nhân hảo tâm che chở, ngay cả vận mệnh của chính mình cũng không làm chủ được, há có thể đi trợ giúp người khác?"

Hà Uyển trầm mặc, cũng không khinh thường ý nghĩ kỳ lạ của Thi Thi, nàng chỉ vì ý tưởng của Thi Thi mà giật mình.

Nếu có thể lựa chọn, ai cũng không muốn làm kỹ nữ nhập tiện tịch.

Nữ nhân con nhà trong sạch càng khinh thường lui tới cùng kỹ nữ.

Các nam nhân muốn đi tìm kỹ nữ tìm hoan mua vui, lại xem thường kỹ nữ.

Các nữ nhân cảm thấy kỹ nữ hạ tiện.
Bình Luận (0)
Comment