Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 56

Sự nôn nóng của nàng không có ảnh hưởng đến Mạnh Hoài Cẩn, hắn tinh tế lật xem sổ cái mà Trình Khanh đưa cho, sau khi buông sổ sách xuống không nhịn được cảm khái:

"Sư đệ làm thực tốt, so với trong tưởng tượng của ta càng tốt hơn, Trình thế thúc trước kia cũng là tài tử nổi danh Nam Nghi, không có duyên gặp nhau, ta cảm giác tiếc nuối sâu sắc!”

Trình Khanh mới mười ba tuổi, ai dạy nàng bản lĩnh xem sổ sách, tự nhiên là Trình Tri Viễn đi!

Tứ thư ngũ kinh có thể chậm rãi học, Trình Khanh có được bản lĩnh xem sổ sách, nếu ngay cả Trình Khanh cũng lợi hại như vậy, bản thân Trình Tri Viễn càng sẽ không kém. Một vị quan viên phải c.h.ế.t không minh bạch như vậy, Mạnh Hoài Cẩn đối với việc này tỏ vẻ tiếc nuối.

Mạnh Hoài Cẩn cũng kinh hãi với sự hung hiểm của quan trường, Trình Tri Viễn lợi hại như vậy mà con đường làm quan còn phải tiêu tốn đến mười mấy năm, không chờ được đến khi hết khổ đã chết, thật là lệnh người thổn thức!

Trình Khanh muốn điệu thấp, Mạnh Hoài Cẩn lại có ý tưởng khác, chưa nói đến việc đưa Trình Khanh trở về Nam Nghi, còn kêu Trình Khanh nghỉ ngơi cho tốt:

"Sư đệ là người thông tuệ, cũng biết việc thiếu hụt sổ sách lớn như thế này không phải là ta muốn tra, ngươi không ngại nghỉ ngơi một phen, đợi sau khi ta chuyển giao sổ sách, có lẽ vị kia sẽ bằng lòng gặp ngươi.”

Không, ta không nghĩ thấy!

Đầu óc Trình Khanh đều muốn bạo nổ, muốn rít gào với Mạnh Hoài Cẩn.

Nghe nói Mạnh Hoài Cẩn thâm chịu đại ân của Trình thị, nàng cũng coi như con cháu Trình thị, Mạnh Hoài Cẩn vì sao muốn hố nàng như thế?

Nàng chỉ là tiểu nhân vật không có căn cơ, cuốn vào loại sự tình nguy hiểm này, là ngại cuộc sống của chính mình quá thoải mái hay sao.


Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy biến đổi trên mặt nàng thật sinh động thú vị, tức khắc liền cười:

"Sư đệ trước đừng cự tuyệt, còn nhớ rõ lời ta đã nói sao, có trả giá liền sẽ có hồi báo, ngươi đã trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ không nghĩ nhận lấy hồi báo sao?”

Trình Khanh ách âm thanh, "Hồi báo mà sư huynh nói, nếu có quan hệ cùng án tử của phụ thân ta, vậy làm phiền sư huynh dẫn tiến!”

Mạnh Hoài Cẩn gật đầu:

"Thật là có quan hệ, nói thật cho ngươi biết, án bạc cứu tế phủ Hà Đài liên lụy quá lớn, nếu ngươi chỉ đem hy vọng ký thác ở trên người Trình thị chú định sẽ thất vọng, cơ hội lần này là ta mang cho ngươi, có thể bắt lấy hay không liền phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Nôn nóng của Trình Khanh được vuốt phẳng.

Nàng muốn đạt được sự tán thành của Trình Ngũ lão gia, là trông cậy vào Trình thị Nam Nghi có thể bôn tẩu vì án tử của Trình Tri Viễn.

Đáng tiếc nàng ở chỗ Trình Ngũ lão gia đã xoát rất nhiều cảm giác tồn tại, tiến triển vẫn cứ quá chậm, Ngũ lão gia chưa coi nàng trở thành vãn bối có thể thành thật với nhau, nếu như thế, vì sao nàng không thử đi một chiêu số khác?

Mạnh Hoài Cẩn kéo nàng liên lụy vào trong phiền toái, đồng thời cũng cho nàng cơ hội thực tốt, để nàng có thể đi tiếp xúc với đại nhân vật ban đầu xa xôi không thể với tới.

—— có thể khiến đường đường là Giải Nguyên cũng phải đi theo làm tùy tùng, sẽ là nhân vật lợi hại như thế nào!


Trình Khanh an tâm chờ ở tiểu viện.

Mỗi ngày đều được người hầu hạ ăn ngon uống tốt, cuộc sống đích xác không kém.

Nàng ngủ cả ngày mới hồi phục lại được tinh thần đã tiêu hao, kiểm toán là thực vất vả, ăn, mặc, ở, đi lại cũng không bạc đãi nàng, Trình Khanh nhéo gương mặt của chính mình, còn béo một chút.

Chạng vạng ngày thứ ba sau khi giao sổ cái cho Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn hiện thân ở tiểu viện, nói đối phương đồng ý gặp mặt Trình Khanh:

"Hỏi ngươi cái gì thì cứ nói đúng sự thật là được, không cần nói nhiều lời vô dụng, cũng không cần ý đồ lừa bịp hắn.”

"Sẽ không mang đến cho sư huynh thêm phiền toái.”

Vẫn là chiếc xe ngựa khi tới đây, Mạnh Hoài Cẩn đưa Trình Khanh đến một bến tàu, con thuyền lớn sơn đen dừng trên mặt nước, lúc này không có hộ vệ cầm đao lao tới, nhưng Trình Khanh vẫn cứ cảm nhận được chính mình bị người ta nhìn chằm chằm.

Nếu nàng có hành động không tốt gì, nháy mắt liền sẽ bị đao kiếm khoản đãi……

Nàng đi lên boong tàu, đi vào khoang thuyền.


Hôm nay trên thuyền không còn là một mảnh đen nhánh, trong khoang thuyền điểm ánh nến, hai tỳ nữ xinh đẹp đứng ở cửa, ánh nến lay động làm nhạt vẻ túc sát, mang đến cho con thuyền này thêm vài phần hơi thở ái muội, làm người không khỏi đi suy đoán trong khoang thuyền có một vị phú thiếu niên phong lưu hay không —— phong lưu hay không Trình Khanh không biết, nhưng quyền thế của đối phương là nàng phải cẩn thận ứng đối!

"Trình công tử, mời vào.”

Tỳ nữ nhẹ nhàng đẩy cửa khoang thuyền ra, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tươi cười tràn đầy, Trình Khanh một chân bước vào, cửa lại chạy nhanh đóng chặt, tựa như sợ gió đêm đi theo bước chân Trình Khanh chui vào khoang thuyền.

Một chiếc bình phong được đặt tại nơi đó, ánh nến chiếu ứng ra bóng người sau bình phong.

"Ngươi chính là nhi tử của Trình Tri Viễn tri huyện Giang Ninh trước kia?”

Một đạo âm thanh vang lên, tựa kim thạch tẩm lạnh.

Chỉ nghe âm thanh này, đại nhân vật sau bình phong còn trẻ tuổi hơn so với trong tưởng tượng của Trình Khanh.

Nhưng ở Đại Ngụy, tuổi tác lại tính là cái gì, có người vừa sinh ra đã có thân thế cực hiển hách, tùy ý một ý tưởng là có thể quyết định vận mệnh của người thường, Trình Khanh biết rõ một nhi tử tri huyện thất phẩm tiền nhiệm như chính mình không thể trêu vào quyền quý chân chính.

"Tại hạ Trình Khanh, tiên phụ đúng là Trình Tri Viễn tri huyện Giang Ninh.”

Nàng không thể trêu vào quyền quý, lại cũng không đến mức vừa thấy mặt liền khom lưng uốn gối xum xoe, Mạnh Hoài Cẩn nói không sai, cơ hội gặp mặt là Mạnh Hoài Cẩn cho, lại cũng cần Trình Khanh dựa vào thực lực của chính mình bắt lấy, nếu nàng không tra rõ đống sổ sách rối mù kia, người sau bình phong chỉ sợ sẽ không muốn gặp nàng!

Rõ ràng có thể dựa vào thực lực thắng được cơ hội, lại đi a dua, mới thật sự sẽ không được người coi trọng.

Người sau bình phong cũng không cảm thấy thái độ của nàng có gì thiếu thỏa đáng, chính như lời Mạnh Hoài Cẩn nói, đối phương hỏi chính là án tử của Trình Tri Viễn, Trình Khanh biết cái gì liền đáp cái đó, cũng không cần nói thứ khác.


Một hỏi một đáp, hai người nói trong vòng một nén nhang, người sau bình phong hạ kết luận:

"Phụ thân ngươi không phải sợ tội tự sát, hắn là trúng độc, sau đó lại bị người ta treo lên trên xà nhà huyện nha, ngụy trang thành tự sát. Người c.h.ế.t sẽ không thể mở miệng biện giải cho chính mình được, án tham ô bạc cứu tế, hắn chính là người chịu tội thay do người khác tuyển ra tới.”

Cái suy đoán này, Trình Khanh đã nghĩ tới!

Nhưng chưa từng có người nào nói trắng ra như thế, còn nói chắc chắn như vậy, ngay cả nguyên nhân chân chính Trình Tri Viễn c.h.ế.t cũng nói ra.

"Tôn giá sao dám khẳng định? Xin lỗi, tiểu nhân không phải nghi ngờ ngài, là việc này quan hệ trọng đại, tiểu nhân muốn xác định trăm phần trăm——”

Âm thanh người sau bình phong lạnh lùng, phảng phất đang nói về một việc nhỏ không đáng giá nhắc tới:

"Quan tài của phụ thân ngươi gửi ở nghĩa trang, ta sai người nghiệm thi.”

Kia không phải cha ruột của Trình Khanh, nhưng trong nháy mắt nàng vẫn là có cỗ khí huyết dâng lên.

Ngay cả quan phủ nghiệm thi cũng cần phải trưng cầu sự đồng ý của người nhà, người này sao có thể tùy tiện đối đãi với di thể của Trình Tri Viễn như vậy, thật là không đặt người Trình gia vào mắt!

Đối phương nhận thấy được Trình Khanh không vui, lại cũng không để bụng.

Không nghiệm thi sao biết nguyên nhân chân chính Trình Tri Viễn chết?

Trình Khanh nghĩ như thế nào không quan trọng, nếu có thể thế Trình Tri Viễn lật lại bản án, tự tiện nghiệm thi chỉ là mạo phạm nho nhỏ, người Trình gia khẳng định sẽ thông cảm!

Bình Luận (0)
Comment