Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 569

Hoàng đế đích thân tới, nhìn đại hoàng tử lâm vào hôn mê, vẻ mặt tức giận:

"Trẫm giao người cho các ngươi trị, các ngươi đã bảo đảm như thế nào?"

"Bệ hạ, thần, thần……"

"Có lẽ là miệng vết thương không có xử lý tốt."

Tiểu Bàn quỳ trên mặt đất, trợn tròn đôi mắt.

Mấy ngự y này quá vô sỉ!

Miệng vết thương nơi nào không xử lý tốt?

Nếu không phải chính mình khâu lại miệng vết thương cho đại hoàng tử, đại hoàng tử ngay cả mấy ngày nay đều không sống được.

Thiếu gia đã nói qua, thời tiết này ngoại thương dễ bị cảm nhiễm nhất!

Ánh mắt hoàng đế nhìn Tiểu Bàn đích xác không tốt.

Trình Khanh bị giáng chức, không thoát được quan hệ với chuyện của Trình Dung, mà đại hoàng tử lại là…… Cho nên, tỳ nữ của Trình Khanh rốt cuộc có toàn lực cứu trị cho đại hoàng tử hay không?

Ánh mắt hoàng đế làm Tiểu Bàn sợ hãi, hoàng đế còn chưa nói gì, nội giám đã bước nhanh đến, "Bệ hạ, nương nương lại đây."

Hoàng Hậu nương nương tới!

Trong mắt Tiểu Bàn hàm chứa nước mắt.

Hoàng Hậu rảo bước tiến lên tẩm điện, "Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói đại hoàng tử có chút không tốt, đến xem."

Hoàng đế nâng nâng mí mắt: "Tử Đồng là quan tâm thân thể đại hoàng tử, hay là cố ý tới hộ giá hộ tống cho người nào đó? Chỉ một tỳ nữ nho nhỏ, cũng đáng Tử Đồng quan tâm như thế."

Hoàng Hậu hành lễ, thản nhiên thừa nhận.

"Thần thiếp thật là sợ bệ hạ quan tâm sẽ bị loạn, sẽ vì sự tình đại hoàng tử nổi trận lôi đình liên lụy người vô tội, thần thiếp lo lắng thân thể của bệ hạ, cũng lo lắng danh dự của bệ hạ. Đại hoàng tử phạm thượng tác loạn, là tội nhân, ngự y cũng được, tỳ nữ cũng thế, đều là bởi vì nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ mới toàn lực cứu trị đại hoàng tử, y giả chữa bệnh không cứu mạng, đại hoàng tử có kết cục hôm nay là tự tìm, nếu bệ hạ vì một hoàng tử phạm thượng tác loạn đi trách tội ngự y, thần thiếp thật sợ người hoàng thất tương lai sẽ không được ngự y viện thiệt tình nguyện trung thành!"

Mấy ngự y đều dập đầu, ngoài miệng nói không dám có dị tâm, trong lòng kỳ thật thực cảm kích Hoàng Hậu. Có nương nương ở đây, Hoàng Thượng hẳn là sẽ không kéo bọn họ xuống c.h.é.m đầu.

Hoàng đế bị Hoàng Hậu dùng lời nói bắt lấy.

Đại hoàng tử ở dưới cái nhìn chăm chú của đế hậu, chậm rãi nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Đã nhiều ngày, đại hoàng tử cũng có hơi chút thanh tỉnh, biết chính mình tuy là được cứu sống, cũng không trốn được kết cục vấn tội.

Hắn chính là trưởng tử của Hoàng Thượng, từng chỉ cách trữ vị có nửa bước chân, sao cam tâm trở thành tội nhân?

Hắn còn sống, hoàng đế vĩnh viễn sẽ không quên được hắn "ngỗ nghịch".

Hắn chết, có lẽ sẽ nhớ tới một ít chỗ tốt của hắn, có thể quan tâm mẫu phi và thê nhi của hắn.

Ngự y không cứu sống được, có một bộ phận nguyên nhân chính là do bản thân đại hoàng tử đã không còn dục vọng cầu sinh.

Hoàng đế tận mắt nhìn thấy đại hoàng tử tắt thở, nhớ lại cũng không phải sự tình đại hoàng tử khi còn nhỏ, mà là con vợ cả không kịp xếp thứ tự đã c.h.ế.t non.

Khi đó, hoàng đế vẫn là hoàng tử, cưới minh châu Cố gia danh chấn kinh thành, Cố hầu chiến công hiển hách, hoàng đế nào dám bạc đãi nữ nhi Cố hầu, ở trước khi thê tử không có sinh hạ con vợ cả, các thị thiếp khác đều không được cho phép mang thai.

Kia mới là nhi tử thứ nhất của hoàng đế.

Thời điểm c.h.ế.t non mới được mấy tháng.

Hoàng đế lúc ấy khổ sở, lại có một loại cảm giác nhẹ nhàng.

Hiện tại hoàng đế bức thiết muốn đích trưởng tử c.h.ế.t non trở về, một khi chui rúc vào cái sừng trâu này, hoàng đế nhìn hành động của Hoàng Hậu liền có giải thích khác.

—— Hoàng Hậu vội vàng tới như vậy, là vì sợ trẫm g.i.ế.c tỳ nữ của Trình Khanh.

—— Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn tuy rằng giao hảo, một tỳ nữ bên người, Hoàng Hậu không nên để ý như thế.

—— trừ phi, Mạnh Hoài Cẩn không phải cháu trai của Hoàng Hậu, mà là nhi tử mất mà tìm lại được, Hoàng Hậu mọi chuyện đều không muốn vi phạm tâm ý của Mạnh Hoài Cẩn, tựa như trẫm thật cẩn thận, không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Trình Khanh ảnh hưởng đến "quan hệ phụ tử".

Hoàng đế tự giác tìm được chứng cứ, tâm thần có hơi chút hoảng hốt, Hoàng Hậu hỏi hắn nên xử lý hậu sự của đại hoàng tử như thế nào, hoàng đế hiện tại vừa nghe đến cái xưng hô "đại hoàng tử" này liền không thoải mái, cảm thấy là chiếm vị trí của đích trưởng tử.

"Người tuy đã chết, tội danh khó tha thứ, tước thân phận hoàng tử, lấy quy cách thứ dân hạ táng, thê thiếp toàn bộ ban chết, con cái dưới gối tha tội, quá kế cho tông thân nuôi nấng. Nam đinh phủ Dĩnh Xuyên Hầu ban chết, thê thiếp ban chết, mọi nữ quyến sung nhập giáo phường."

Hoàng đế để lại một con đường sống cho huyết mạch đại hoàng tử, cũng coi như không làm thất vọng dặn dò của Thái Hậu trước khi lâm chung.

Về phần Dĩnh Xuyên hầu gia, mắc tội lớn tạo phản, hoàng đế đương nhiên muốn Ngô gia tuyệt hậu.

Nam đinh và thê thiếp toàn bộ ban chết, nữ nhi mới có cơ hội sống sót, bởi vì quan điểm đương thời là nữ nhi vô pháp nối dõi tông đường, hoàng đế không sợ lưu lại dư nghiệt.

Nữ quyến sung nhập giáo phường, là một loại nhục nhã so với ban c.h.ế.t còn lệnh người khó chịu hơn, thiên kim Hầu phủ trở thành hạ lưu, là đang nhắc nhở triều thần huân quý ghi nhớ giáo huấn này, không cần bước vào vết xe đổ của Dĩnh Xuyên hầu!

Về phần Thôi Bằng, không đáng chính hoàng đế xử trí, dựa theo luật pháp, là khó thoát tội chết.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, thê tử nguyên phối bị Thôi Bằng hưu bỏ, lần này lại có thể tránh được một kiếp, quả nhiên phúc họa rất khó đoán trước. Nhưng thiên kim Hầu phủ Ngô thị tục huyền của Thôi Bằng, chỉ có hai loại kết cục ban c.h.ế.t và sung nhập giáo phường.

Trước khi hoàng đế rời đi, Hoàng Hậu nhỏ giọng nhắc nhở hoàng đế, không biết nên xử trí Thục phi như thế nào.

"Lụa trắng và rượu độc, để cho chính nàng ta chọn."

Ngữ khí hoàng đế không kiên nhẫn, tựa như trách Hoàng Hậu không nên lấy loại việc nhỏ này làm phiền hắn.

Chờ hoàng đế rời đi, Hoàng Hậu không nhịn được lộ ra nụ cười châm chọc: Hoàng thượng đương nhiên là đã từng sủng ái Thục phi, bằng không Thục phi cũng không sinh được đại hoàng tử. Hiện tại đại hoàng tử tạo phản, Hoàng Thượng ngay cả tên của Thục phi cũng không muốn nhắc đến, rất sợ ô uế miệng mình, thật là bạc tình.

"Đứng lên đi, trước cùng bổn cung trở về Khôn Ninh Cung."

Tiểu Bàn nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu hỏi Tiểu Bàn có nghĩ tiến vào ngự y viện học tập y thuật hay không, "Chờ ngươi học thành, tuy là người khác không tin ngươi, bổn cung cũng sẽ gọi ngươi xem bệnh."

Tiểu Bàn một chút cũng chưa chần chờ cự tuyệt hảo ý của Hoàng Hậu.

"Nô tỳ muốn đi theo bên người thiếu gia."

Hoàng Hậu bật cười, "thiếu gia nhà ngươi sắp phải đi Tây Bắc."

Đi Tây Bắc lại như thế nào?

Dù có là địa phương khổ hơn, Tiểu Bàn cũng muốn đi theo.

Tuy rằng Tiểu Bàn còn chưa có ra cung, nhưng nàng tin tưởng, không chỉ một mình nàng nguyện ý đi theo Trình Khanh đi Tây Bắc, Uyển tiểu thư khẳng định cũng sẽ đi!

……

Trình Khanh không nghĩ tới chính mình có thể còn sống đi ra khỏi chiếu ngục.

Nàng là ở trong phòng giam chiếu ngục nhận được ý chỉ biếm trích.

Cẩm Y Vệ trông coi nàng cảm thấy nàng có thể là vui mừng đến choáng váng, không nghĩ tới nội tâm Trình Khanh sông cuộn biển gầm.

Du Hiển đã làm cái gì?

Du Hiển không có đăng báo bí mật giới tính của nàng.

Du Hiển vì nàng giấu giếm…… Đây là tội gì nha, nàng vốn dĩ không còn mấy tháng thọ mệnh!

Khi Trình Khanh lại thấy ánh mặt trời, Mạnh Hoài Cẩn dắt ngựa, ở cửa chờ nàng.

Ngoại trừ Mạnh Hoài Cẩn, còn có Du Hiển.

Du thiên hộ ôm cánh tay, lạnh lùng cảnh cáo Trình Khanh: "Trình đại nhân, ngươi đi huyện Thái An tốt nhất nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, lần này để ngươi chạy thoát, lần sau ngươi cũng sẽ không may mắn giống như vậy!"

Du Hiển bừa bãi và lạnh nhạt là giả vờ, đáng tiếc ngoại trừ Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, người khác cũng không biết, ngay cả Cốc Hoành Thái cũng vẻ mặt khiếp sợ, ở trong lòng đối với Du thiên hộ cực kỳ kính sợ.

Trình Khanh thật sâu liếc mắt nhìn Du Hiển một cái.

Mạnh Hoài Cẩn giao dây cương cho Trình Khanh: "Đi thôi, về nhà trước."

Nơi này người nhiều mắt tạp, nếu lộ ra sơ hở, chẳng phải là cô phụ khổ tâm của Du Hiển?
Bình Luận (0)
Comment