Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 586

Hiện giờ kế hoạch hàng đầu, là trước lừa Đào sư đệ đến huyện Tần An.

Chờ tới Tần An, lại bộc lộ tình hình thực tế cho Đào sư đệ, Đào sư đệ không có lựa chọn, không nghĩ cứu cũng cần phải cứu.

Lê lão nhân nghĩ thực hay, nề hà Đào sư đệ cũng không ấn kế hoạch của hắn tới, Lê lão nhân chỉ nghĩ ở thành Lan Châu nghỉ chân một chút, Đào sư đệ tới Lan Châu liền không đi nổi.

Nhóm đại phu tụ ở khách điếm, muốn chữa bệnh cho Tiêu Vân Đình, chỉ có Đào sư đệ không giống người thường, quan tâm thân thể Nghiệp Vương.

"Nếu thương thế của Vương gia có thể nhanh khỏi hẳn, trọng trách trên đầu vai thế tử lập tức liền lỏng, thế tử vẫn luôn lao tâm lao lực, đại phu dù cao minh cũng không ngăn cản được bệnh tình thế tử tăng thêm, các ngươi nói có phải hay không?"

Đào sư đệ thốt ra lời này, khách điếm trong đại đường lặng ngắt như tờ.

Nhóm đại phu tới Lan Châu muốn xem bệnh cho Tiêu thế tử, Tiêu thế tử thậm chí càng cự tuyệt, bọn họ càng hăng hái, hoàn toàn đã quên còn có một Nghiệp Vương vẫn luôn đang dưỡng thương.

Bị Đào sư đệ nhắc nhở, nhóm đại phu mở ra ý nghĩ mới.

Muốn cho thế tử sống lâu thêm mấy năm, cứu Nghiệp Vương thật đúng là ý nghĩ chính xác.

Mục tiêu thảo luận của nhóm đại phu nháy mắt thay đổi, tất cả mọi người hiện tại tưởng xem bệnh cho Nghiệp Vương —— xem bệnh cho Tiêu thế tử, Tiêu thế tử cự tuyệt, nhóm đại phu không miễn cưỡng được, nhưng xem bệnh cho Nghiệp Vương, Tiêu thế tử vô pháp cự tuyệt, nếu không quân Tây Bắc đều phải đối với Tiêu thế tử sinh ra nghi ngờ, một khi có thanh danh bất hiếu, Tiêu thế tử rất khó phục chúng.

Lê lão nhân bị sư đệ làm cho tức điên.

"Ngươi có phải muốn tìm c.h.ế.t hay không?"

Đây là sợ không thể khiến cho Tiêu Vân Đình chú ý?

Tiêu Vân Đình có cứu Nghiệp Vương hay không, Lê lão nhân không quan tâm.

Nhưng Nghiệp Vương bị độc tiễn b.ắ.n trúng, mới có cơ hội cho Tiêu Vân Đình quật khởi…… độc kia chính là Đào sư đệ phối chế, hắn còn dám xuất hiện trước mặt Nghiệp Vương, chẳng phải là tự tìm đường chết?

Đào sư đệ không cho là đúng.

Độc là hắn giúp Agoura phối chế, nhưng mũi tên lại không phải hắn b.ắ.n ra.

Không làm cho Tiêu Vân Đình chú ý, sao tiếp cận được Tiêu Vân Đình?

Lê lão nhân kéo sư đệ tới một bên, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo hắn: "Ngươi có thể không thèm làm người Đại Ngụy nữa, đi nguyện trung thành với Agoura, nhưng ngươi không cần ngốc đến bị người coi như thương sử dụng, lại càng không nên xem thường anh hào thiên hạ!"

Đào sư đệ tò mò: "Tiêu thế tử tính là anh hào sao?"

"Đương nhiên tính!"

Lê lão nhân đối với Tiêu Vân Đình thực chán ghét, nhưng Lê lão nhân cũng phải thừa nhận, Tiêu Vân Đình là anh hào.

Không, nói là kiêu hùng càng chuẩn xác hơn một chút.

Mưu trí lòng dạ của Tiêu Vân Đình hơn xa người bình thường, Lê lão nhân không cảm thấy Đào sư đệ sẽ là đối thủ của Tiêu Vân Đình, độc thuật và y thuật, đều không bằng tâm cơ của Tiêu Vân Đình.

Đào sư đệ bừng tỉnh đại ngộ, thập phần chắc chắn: "Sư huynh, huynh đã từng ăn qua mệt ở trong tay Tiêu thế tử."

Đào sư đệ hiện tại là thật sự cảm thấy hứng thú đối với Tiêu Vân Đình.

Sư huynh hắn cũng không phải người có tính nết tốt gì, Tiêu Vân Đình đắc tội sư huynh, hiện giờ vẫn còn sống, thuyết minh sư huynh không có biện pháp làm gì Tiêu Vân Đình —— đúng rồi, không có chút bản lĩnh, Tiêu Vân Đình há có thể ngăn được thiết kỵ thảo nguyên ở trăm dặm bên ngoài thành Lan Châu, cũng làm anh chủ thảo nguyên hạ lệnh ám sát!

Nguyên nhân chính là vì Tiêu Vân Đình khó chơi, chính mình mới có thể tới thành Lan Châu nha.

Đào sư đệ có tính toán khác, cũng không để ý tới nhắc nhở thiện ý của Lê lão nhân.

Hết thảy phát sinh ở thành Lan Châu đều không thể gạt được tai mắt của Tiêu Vân Đình, Đào sư đệ có lòng tốt như vậy, muốn giúp Tiêu Vân Đình phân ưu, Tiêu Vân Đình tự nhiên muốn gặp vị "kỳ nhân" nói chuyện đâu ra đó này.

Chỉ nửa ngày, Tiêu thế tử đã phái người tới mời Đào sư đệ đi làm khách.

Lê lão nhân hiện tại đã hoài nghi dụng tâm của Đào sư đệ, kiên trì muốn đi theo.

Nghiệp Vương không dẫn binh được, Lê lão nhân mặc kệ.

Nếu Tiêu Vân Đình lại xảy ra chuyện, phòng tuyến Tây Bắc bị phá, Trình Khanh ở Tần An làm tri huyện sẽ không chạy thoát!

Kết quả hai người còn chưa có nhìn thấy Tiêu Vân Đình, Lê lão nhân đã bị Thiền Y xuyên qua thân phận.

Lê lão nhân thay hình đổi dạng, có thể che lấp tướng mạo, không che được mùi vị người c.h.ế.t trên người.

Lê lão nhân và Đào sư đệ đều bị nhốt lại.

Bởi vì Lê lão nhân biết dùng độc, Thiền Y đối với Đào sư đệ cũng thực cảnh giác, tất cả những người đã từng tiếp xúc cùng hai người này đều phải tắm gội thay quần áo, không thể mang nguy hiểm tới cho Thế tử gia.

Thiền Y bắt lấy hai người Lê lão nhân, cách cánh cửa hướng Tiêu Vân Đình hội báo.

Tiêu Vân Đình mở cửa, Thiền Y lui về sau.

"Ngươi sợ cái gì, trên đời nếu có độc thuật quỷ thần khó lường, bổn thế tử là người thứ nhất muốn dùng ở trên người đại quân Bắc Tề."

Độc có thể có tác dụng, càng nhiều là đánh úp.

Có phòng bị, dù độc lợi hại cũng phải suy yếu bảy thành trở lên.

Tiêu Vân Đình ban đầu còn tưởng rằng hai người Lê lão nhân là Nghiệp Vương an bài chuẩn bị ở sau, phụ vương của chính mình không giống như có thể cam tâm tình nguyện giao quyền, phát hiện người bắt lấy là Lê lão nhân, Tiêu Vân Đình liền biết chính mình đã nghĩ sai.

—— cho nên Trình Khanh rốt cuộc muốn làm cái gì?

Mấy ngày trước đề cử đại phu cho hắn, sau khi bị hắn đuổi đi, lại phái người tới xem bệnh cho phụ vương hắn?

Người phái tới còn là phản tặc đối nghịch cùng triều đình.

Tiêu Vân Đình nắm tay, để dưới môi ho khan mấy tiếng:

"Đưa Trình Khanh tới Lan Châu gặp ta."

Khi ở kinh thành, nếu Tiêu Vân Đình tùy tiện phái một người đi đến trước mặt Trình Khanh, kêu Trình Khanh đi gặp hắn, đại khái sẽ chỉ nhận được một chữ "lăn" làm hồi đáp.

Ở Tây Bắc, Tiêu thế tử muốn gặp Trình tri huyện, Trình tri huyện không muốn ra cửa, vẫn cọ tới cọ lui khởi hành đi Lan Châu.

Trước khi đi, còn ra một đống bài tập cho đám học sinh huyện học, nói chính mình khi trở về Tần An sẽ kiểm tra.

Trình Khanh không tính toán mang Hà Uyển đi, vì suy nghĩ cho an nguy của Hà Uyển, nàng cố ý gọi đám quan lại Tần An Chu huyện thừa đến:

"Bản quan tới Tây Bắc, vẫn luôn muốn đi gặp bằng hữu cũ, bất đắc dĩ công vụ bận rộn không thể đi được, hiện giờ Tiêu thế tử phái người tới mời, bản quan không chối từ được, chỉ đành phó thác công vụ của huyện thành cho chư vị, mong chư vị lo lắng nhiều hơn!"

Chu huyện thừa nhìn nàng phảng phất như đang nhìn đồ ngốc.

Trình Khanh nhìn nhìn người Tiêu Vân Đình phái tới, người nọ ôm quyền nói:

"Thế tử nhớ thương Trình đại nhân, mong Trình đại nhân mau chóng theo tiểu nhân nhích người."

Vốn dĩ Vinh Cửu còn tưởng đi theo Trình Khanh đi Lan Châu, nói lão sư có việc, đệ tử phụng dưỡng.

Trình Khanh trực tiếp bảo hắn lưu tại Tần An:

"Ta không cần ngươi phụng dưỡng, nếu ngươi có tâm, hãy lưu tại huyện Tần An phụng dưỡng sư mẫu ngươi."

Hà Uyển còn muốn xây dệt phường, Trình Khanh không ở huyện Tần An, Hà Uyển liền không thể không kiêng nể gì ra cửa, có Vinh Cửu ở bên trong truyền lời, làm chạy chân cũng không tồi.

Trình Khanh chỉ dẫn theo Tiểu Bàn và Võ Nhị đi Lan Châu, ngay cả Tôn An cũng không mang.

Tiểu Bàn ở trên đường thực lo lắng, cảm thấy Tiêu Vân Đình kêu Trình Khanh đi Lan Châu là không có ý tốt.

Trình Khanh lắc đầu: "Hiện tại toàn bộ Tây Bắc gần như đều là Tiêu Vân Đình định đoạt, hắn tưởng đối phó ta, không cần phiền toái như vậy."

Đúng hay không, Trình Khanh còn để ý sao?

Thọ mệnh dư lại của nàng vốn dĩ chính là nhặt được, sống lâu một ngày tính một ngày.

Nếu nàng bất hạnh c.h.ế.t ở thành Lan Châu, vậy cũng hay, sắp c.h.ế.t còn kiếm được danh tiếng trung thần, cẩu hoàng đế còn phải bóp mũi nhận.

Nghĩ như thế nào, đều là Trình Khanh chiếm tiện nghi.

Một người ngay cả c.h.ế.t còn không sợ, thiên hạ to lớn này, nơi nào không thể đi?

Trình Khanh tiêu tiêu sái sái đi thành Lan Châu.
Bình Luận (0)
Comment