Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 674

Trình Khanh đưa ra bản vẽ quy hoạch, ghi rõ vị trí từng cửa hàng, diện tích, vừa xem liền hiểu.

Mấy chục thương nhân ghé vào bản vẽ nhìn nửa ngày, chỉ chỉ trỏ trỏ, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, luôn mãi dò hỏi có phải chỉ có cửa hàng mới có thể giao dịch hay không, sau khi được đến hồi đáp khẳng định, có mấy thương nhân đã nhảy tới trước mặt Trình Khanh, bao quanh Trình Khanh.

Hồ huyện thừa cảm thấy không ai sẽ đồng ý, trên thực tế các thương nhân vì tranh đoạt quyền kinh doanh, thiếu chút nữa ở huyện nha đánh nhau, may mà có bọn nha dịch liều mạng kéo ra.

"Trình đại nhân, tiểu nhân nguyện ra trăm kim!"

"Trình đại nhân, nhà tiểu nhân ba đời kinh doanh xe ngựa, rất nổi danh ở Tây Bắc, ngài hãy suy xét tiểu nhân đi……"

"Trình đại nhân, tiểu nhân muốn mua đồ pha lê!"

Thương nhân muốn mua đồ thủy tinh bị kéo ra ngoài, hôm nay không nói chuyện này.

Trình Khanh không nghe nịnh nọt, nàng chỉ nhận thực tế, ai ra bạc nhiều, quyền kinh doanh liền giao cho người đó.

Về phần sau khi mua được quyền kinh doanh phát hiện chính mình không thích hợp làm sinh ý này, Trình Khanh cho phép bọn họ tương lai có thể bán.

Sau khi hết thảy trần ai lạc định, Trình Khanh hỏi Hồ huyện thừa:

"Hiện tại không thiếu bạc đi?"

Hồ huyện thừa trước gật đầu lại lắc đầu, thoạt nhìn ngây ngốc.

"Đâu chỉ không thiếu, là quá nhiều."

Trình Khanh còn để lại một vị trí cho tiền trang, quản sự tiền trang Dụ Phong rất thống khoái bỏ tiền mua quyền kinh doanh.

Trên thực tế, tiền trang Dụ Phong ở huyện Tần An mở chi nhánh, vốn chính là một loại tín hiệu, huyện Tần An kinh tế phát triển, tiền trang mới có thể tới.

Hồ huyện thừa ôm gắt gao rương gỗ đựng ngân phiếu, ồn ào bạc quá nhiều, Trình Khanh cười nói: "Lão Hồ, ngươi có hơi chút tiền đồ được không, hiện tại bạc đủ rồi, ngươi mau đi làm chuyện nên làm."

Chuyện gì nên làm?

Tường thành mới còn muốn tiếp tục xây dựng.

Cổ vũ dân chúng vay tiền huyện nha mua mầm, làm chăn nuôi, hình thành quy mô hóa!

Nha môn thu tiền thuế, yêu cầu lao dịch mới là thường lệ, trái lại đuổi theo bá tánh muốn cho vay bạc, đúng là hiếm thấy.

Tuy rằng Trình Khanh chế định điều ước là mượn tiền không ràng buộc, không lãi, các bá tánh vẫn nửa tin nửa ngờ.

Hồ huyện thừa cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ mang bạc đến hai đầu bờ ruộng tuyên truyền, khuyên nhóm chân đất đến nha môn vay tiền…… Đây là thế đạo gì, sao không rõ ràng như vậy!

Hồ huyện thừa nói đến khô cả họng, l.i.ế.m liếm da môi nứt nẻ, hỏi hương dân trong thôn:

"Các ngươi nghe minh bạch lời bản quan nói không?"

Nhóm hương dân hơi hơi cúi đầu, yên tĩnh không tiếng động.

Nghe hiểu, nhưng bọn họ không dám tin.

Chu huyện thừa trước đây là người hung ác, bá tánh trong huyện Tần An đều nghe qua hung danh của Chu huyện thừa.

Hồ huyện thừa hiện tại nghe nói rất được Trình đại nhân coi trọng, nhưng trước kia đã từng trộn lẫn với Chu huyện thừa, có thể là người tốt sao?

Chỉ sợ ở trước mặt Trình đại nhân giả làm người tốt, chờ Trình đại nhân rời đi, lại lộ nguyên hình!

Lão nhân trong thôn kiến thức nhiều, đều nói Trình đại nhân là vị quan tốt vài thập niên khó gặp, Trình đại nhân muốn giúp tất cả mọi người khẳng định không giả dối, nhưng Trình đại nhân là quan triều đình, chờ Trình đại nhân rời khỏi huyện Tần An, tri huyện khác tới, chính lệnh Trình đại nhân đã từng ban hành đều sẽ bị sửa đổi.

Bọn họ dám mượn bạc của Trình đại nhân, lại không dám mượn bạc của các vị quan lão gia khác.

Phía dưới lặng ngắt như tờ, mỗi người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Hồ huyện thừa.

Quan uy của bản quan lớn như vậy?

Hồ huyện thừa một chút cũng không cao hứng.

Vừa nhận chức quan, chuyện thứ nhất đã làm hỏng, Hồ huyện thừa nào còn có mặt mũi.

Hồ huyện thừa nghĩ mãi không thông, ngữ khí hơi nặng một chút, hương dân sợ tới mức phát run, như chim cút bị ức hiếp.

Hồ huyện thừa không có biện pháp, chỉ đành bắt lấy trưởng thôn hỏi chuyện.

Một phen gõ, trưởng thôn bị bức nói thật.

Hồ huyện thừa hít sâu một hơi.

Hắn không thể mắng hương dân, nói hương dân là buồn lo vô cớ.

Chờ Trình Khanh rời đi, ai sẽ đến Tần An làm tri huyện, Hồ huyện thừa cũng không biết.

Tần An không có khả năng vĩnh viễn là "Huyện", sớm hay muộn gì cũng sẽ thăng lên thành "Châu", huyện thừa thăng làm tri huyện còn được, nếu thăng làm tri châu…… Hồ huyện thừa không phải dựa vào khoa khảo nhập sĩ, nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.

Hồ huyện thừa nói băn khoăn của nhóm hương dân cho Trình Khanh nghe.

Trình Khanh cười cổ vũ hắn: "Lão Hồ, ngươi lại nỗ lực thêm một chút, bản quan biết muốn xoay chuyển ấn tượng của hương dân rất khó, nhưng nếu ngươi muốn làm thành chuyện này, luôn sẽ có biện pháp. Ngươi không làm cho nhóm hương dân tín nhiệm ngươi, sao có thể giúp Tần An thay đổi diện mạo mới?"

Hồ huyện thừa hổ thẹn.

Nói đến cùng, vẫn là hành sự trước kia lưu lại tai hoạ.

Hồ huyện thừa lẩm bẩm nói: "Hương dân tín nhiệm đại nhân……"

Nếu Trình đại nhân nguyện ý đi đến nông thôn một chuyến, hiệu quả còn tốt hơn so với hắn đi mười chuyến.

Trình Khanh lại hỏi hắn: "Bản quan có thể đi một chuyến như vậy, nhưng chờ đến khi bản quan điều nhiệm, bá tánh Tần An nên tín nhiệm ai? Hồ huyện thừa, cơ hội của mỗi người cả đời đều có định số, bỏ lỡ một lần, khả năng sẽ không có lần thứ hai."

Trình Khanh giống như là ám chỉ gì đó, trái tim Hồ huyện thừa đập bang bang.

Hồ huyện thừa lạy dài: "Hạ quan không dám cô phụ kỳ vọng của đại nhân."

….

Hồ huyện thừa được Trình Khanh khích lệ, vì "tiền đồ" Trình Khanh hứa hẹn liều mạng bôn tẩu, công phu không phụ người có tâm, sau rất nhiều lần đi xuống nông thôn, rốt cuộc có hương dân bị Hồ huyện thừa đả động, hướng nha môn mượn bạc.

Số bạc này sẽ không lấy phương thức hiện bạc phát đến trong tay hương dân, hương dân cuối cùng sẽ nhận con giống, Hồ huyện thừa cách mấy ngày liền đi xuống nông thôn xem hương dân nuôi dê, sợ hương dân làm c.h.ế.t dê.

Hương dân ban đầu còn sợ hãi Hồ huyện thừa, Hồ huyện thừa tới nhiều, lá gan của bọn họ cũng lớn hơn một chút.

Hồ huyện thừa ở trong mắt nhóm hương dân cũng là người có học vấn, nhóm hương dân gặp được sự tình không hiểu liền không nhịn được hỏi Hồ huyện thừa.

Hồ huyện thừa cũng không hiểu việc đồng áng, bị bức ngược lại đi thỉnh giáo nhi tử Hồ tiểu lang, Hồ tiểu lang mang tác nghiệp ngày thường làm ở huyện học về cho Hồ huyện thừa xem, Hồ huyện thừa chép tác nghiệp của nhi tử một chút đều không chột dạ, ban ngày ở nha môn làm công, buổi tối về nhà liền điên cuồng bổ sung tri thức.

Như thế tháng hai, Hồ huyện thừa nghiễm nhiên có xu thế chuyển biến thành quan viên giỏi kỹ thuật, có một lần ở trong huyện thấy Thiệu nhà giàu, há mồm liền cùng Thiệu nhà giàu nói kinh nghiệm chăn nuôi, làm cho Thiệu nhà giàu hoảng sợ.

Hồ huyện thừa chính mình đều ngẩn ra.

Hắn lần đầu tiên cảm nhận được, không vì bạc, không vì quyền thế, thậm chí không vì tiền đồ con cháu, chỉ vì chính hắn thích làm quan.

Loại cảm giác này, vừa xa lạ vừa kỳ diệu.

—— đều do nhóm hương dân quá tín nhiệm hắn, quá sùng bái hắn, Hồ huyện thừa không quá tự tại mà tưởng.

Hồ huyện thừa cảm nhận được lạc thú chân chính khi làm quan, trầm mê không thể tự kềm chế.

Có hương dân đi đầu, công tác của Hồ huyện thừa liền tương đối dễ triển khai, lục tục có hương dân tới huyện nha "vay", từ đơn thuần trồng ruộng, biến thành vừa làm ruộng vừa nuôi dưỡng.



Tiến độ tường thành mới lại không được như mong muốn.

Thời gian tiến vào tháng 11, tường thành mới chỉ xây được một nửa.

Các thương nhân vẫn còn đang khí thế ngất trời tự xuất tiền túi xây khu mua bán, việc này quan hệ đến sinh ý của bọn họ, tiến độ thật ra không chậm.

Bọn họ không cảm thấy quân đội man nhân có thể đánh tới Tần An, tường thành mới năm nay không xây xong, sang năm tiếp tục xây cũng được.

"Không được, không thể ngừng!"

Trình Khanh luôn luôn dễ nói chuyện, lúc này lại rất cường ngạnh.

"Đại nhân, gạo nếp trong thành không đủ……"

Ở khi Trình Khanh phạm sầu, Mạnh Hoài Cẩn tựa như mưa đúng lúc, mang đồ tới cho Trình Khanh.

Căn cứ công thức Trình Khanh dâng lên, Mạnh Hoài Cẩn mệnh Công Bộ bí mật thí nghiệm, thiêu chế ra xi măng!

Tây Bắc có mỏ quặng sắt, Mạnh Hoài Cẩn hạ lệnh xây xưởng xi măng ở Tây Bắc.

"Không cần gạo nếp!"
Bình Luận (0)
Comment