Edit: D Ẹ O & Beta: NấmSáng hôm sau, dương quang ôn hoà, khí trời sáng sủa. Văn Điềm bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện khe khẽ ngoài kia, cậu dụi mắt rời giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, phía dưới bày một loạt chậu hoa, sau một đêm chúng đã đâm chồi.
Qua nay vẫn chưa từng được thả lỏng nên cậu suýt quên béng mất năng lực kỳ lạ này của mình, nằm nhoài bên cửa sổ ngóng mấy chậu cây trọc lóc nói chuyện.
“Sắc trời hôm nay thật đẹp.”
“Nhưng đất này cứng quá, lá của ta héo hết cả rồi.”
Một thanh âm non nớt khác oán giận: “Nếu mình mà được đặt đằng hoa viên thì tốt biết mấy, những năm này chúng ta cứ phải chôn chân ở chốn đây, có muốn xoay người cũng khó khăn.”
“Đúng rồi đó, chỗ này vừa chật vừa hẹp, hai năm nay hoa của ta chẳng có tý khởi sắc nào cả.”
Có thể do mới ngủ dậy, đám hoa cỏ nói chuyện rất rôm rả, Văn Điềm để ý thấy, phần lớn thời gian chúng đều sống trong im lặng, số lần tán gẫu là cực kỳ ít.
Cậu chậm rãi xoay người, lười biếng nằm nhoài tại đó, nói với đám cây bên dưới: “Vậy lát để ta xách các ngươi qua hoa viên nha.”
“…”
Thanh âm náo nhiệt bên dưới ngưng bặt, chỉ còn lá non mới mọc nhẹ đưa trong gió.
Văn Điềm chặc lưỡi, sao tụi nó gan nhỏ thế nhỉ.
Cậu mặc áo khoác vào, gọi Đại Phúc.
“Công tử, ngài dậy rồi sao.” Đại Phúc bưng dụng cụ rửa mặt tiến vào, hầu hạ cậu mặc y phục.
Văn Điềm không để hắn hỗ trợ, tự mình chuẩn bị tốt rồi đưa tay chỉ mấy chậu cây ngoài cửa sổ, “Ngươi đem mấy chậu cây ấy ra đặt ở hoa viên đi.”
Đại Phúc lại nhìn thử, kỳ quái nói: “Mấy chậu này đều không chịu phát triển, Vương thúc mới sai nô tài đặt nó ở đây đấy.”
Văn Điềm cười cười, “Thì chuyển sang nơi khác, biết đâu nó lại ra hoa thì làm sao.”
“Được, tý nữa ta sẽ đi kiếm Vương thúc nói chuyện.” Đại Phúc đáp, sau đó hỏi thăm chân Văn Điềm sao rồi, cẩn thận tháo băng gác, vết thương đã bắt đầu lên da non.
“Công tử, thuốc trị thương này tốt thật đấy, chân người sắp khỏi hẳn rồi này.” Đại Phúc bật thốt.
Văn Điềm kinh ngạc nhìn thử, quả vậy, đã mọc da non chứng tỏ chân cậu cũng sắp lành rồi. Cậu giật giật ngón chân, thử dậm lên đất, ô, không đau nữa này.
“Tuyệt thật đấy.” Văn Điềm bây giờ mới để ý hình như sau mấy bận bị thương, lần nào cậu cũng khỏi rất nhanh.
Cậu nhìn tay mình trong chốc lát, lại liên tưởng đến khả năng kỳ dị bất ngờ xuất hiện kia, nói không chừng hai chuyện này đều có liên quan đến nhau. Đứng dậy đi thử hai bước, Văn Điềm cười rộ lên, thôi, nói thế nào đây cũng là một chuyện tốt.
Mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, Văn Điềm đi vào trong sân.
Sở Hướng Thiên đang bận đánh quyền, hắn mặc một thân áo rộng rãi, ống tay áo cùng chân quần được buộc chặt, mỗi một động tác đều tràn ngập khí lực. Văn Điềm vừa lại gần, đã có thể cảm nhận được sát khí dày đặc quanh thân hắn.
Cậu xưa nay chưa từng tiếp xúc với những loại người như vậy, cũng chẳng biết gì về giang hồ, nhìn hắn khiến cậu liên tưởng đến tựa những đại hiệp thạo khinh công vượt nóc băng tường trong mấy bộ truyện lưu truyền trong thiên hạ.
Không lên tiếng quấy rầy, Văn Điềm lại cạnh đình ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn đánh quyền, nhưng không ngờ Sở Hướng Thiên bỗng nhiên dừng động tác, hướng đến chỗ cậu.
“Sao lại dừng rồi?” Văn Điềm tiếc nuối hỏi, cậu còn chưa xem đủ mà.
Sở Hướng Thiên tới trước mặt, cúi đầu nhìn cậu, “Thương lành chưa?”
Văn Điềm chưa hoàn toàn xoay chuyển được bao ấn tượng xấu đối với hắn, bởi vậy khi thấy thái độ tựa như đã thân quen lắm của hắn cậu cứ thấy kỳ kỳ làm sao đó, đáp cụt lủn: “Ổn.”
Nói xong lại hiếu kỳ với đoạn quyền pháp ban nãy, “Thổ phỉ mà cũng học võ nữa hả?”
Sở Hướng Thiên bị cậu chọc cười, “Ừ, không chỉ đánh võ mà còn có thể ra trận giết giặc.”
Văn Điềm sửng sốt, sau đó nhìn nụ cười trên mặt hắn mới biết hắn đang trêu mình, lườm hắn tóe lửa, “Nói hưu nói vượn.”
Sở Hướng Thiên cười rộ lên, cúi sát lại gần, đưa tay xoa đầu cậu, mập mờ nói: “Ta vừa phát hiện ra… hình như ta càng ngày càng thích ngươi rồi, phải làm sao đây.”
Văn Điềm: “…”
Hất tay hắn ra, ty tý hảo cảm vừa tích lũy nãy giờ bay biến hết, dữ dằn trừng Sở Hướng Thiên, khí thế hùng hổ mang Đại Phúc ra chính đường.
Tình cờ gặp phải quản gia, Văn Cát hình như đang tìm kiếm cái gì đó, thấy cậu lại thì hỏi thăm: “Thiếu gia ngài có nhìn thấy Sở công tử đâu không?”
Văn Điềm khó hiểu chỉ tay về phía viện nhà mình, “Hắn đang ở trong sân ta kìa.”
Văn Cát cũng hoang mang không kém, “Ngày hôm qua Sở công tử không có nghỉ tại khách viện sao? Hạ nhân nói hắn tối hôm qua ra ngoài mãi không về.”
“…” Văn Điềm bắt được trọng điểm, “Khách viện?”
Văn Cát: “Phu nhân có an bài Sở công tử tá túc tại khách viện vài hôm.”
Sở Hướng Thiên đột nhiên xuất hiện, nói với quản gia: “Tối hôm qua Văn công tử và Sở mỗ trò chuyện đến tối muộn nên mới lưu lại đông viện nghỉ ngơi.”
Văn Điềm kinh ngạc nhìn hắn mặt dày ba hoa chích chòe, mặt đỏ rần rần, nhưng lại ngại mặt mũi không làm được gì, chỉ có thể dùng ánh nhìn hình viên đạn lườm hắn toé lửa, như thế muốn đục một lỗ trên người Sở Hướng Thiên, tức giận dậm chân bỏ đi.
Khốn nạn! Hắn dám chơi mình!
Sở Hướng Thiên sờ sờ cằm, nhìn theo bóng lưng cậu, đêm nay chắc cả thư phòng cũng đừng hòng đặt chân vào được rồi, haiz.
Đi được nửa đường, đã có hạ nhân chạy lại thông báo, nói Tiêu gia ghé thăm.
Văn Điềm khựng bước, vẻ mặt trở nên hung ác hẳn, “Bên phía mẫu thân ta đã biết chưa?”
“Lão gia và phu nhân đã ở tại chính đường.”
Văn Điềm gật đầu, tăng nhanh cước bộ.
Lúc đến nơi, Tiêu gia cũng đã ở đó, Văn Bác Lễ và Tiêu phụ hàn huyên với nhau, mà Phó Hữu Cầm thì trầm mặt, không nói một lời.
Văn Điềm sửa sang y quan, chậm rì rì đi vào, cười nói: “Ồ, xem ra thương chân của Tiêu công tử đã lành rồi nhỉ?”
Tiêu Trường Hiến sắc mặt khó coi, ngày hôm nay gã ta tới đây là vì muốn cứu vãn mối hôn sự này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngoài cười trong không cười khách sáo đáp: “Đúng vậy, hiền đệ không cần phải lo lắng.”
Văn Điềm nhàn nhạt liếc gã một cái, lại ngồi xuống bên cạnh Phó Hữu Cầm, lấy tay che miệng nhưng trên thực tế lại cố ý nói cho to: “Mẫu thân, đám người này còn tới đây làm gì vậy? Hôn cũng đã từ, chả nhẽ muốn đến tống tiền mình sao?”
Trên mặt bọn người Tiêu gia xanh loét một màu, thế nhưng Văn Điềm chỉ đang nói cho Phó Hữu Cầm nghe, bọn họ nghe thì nghe được nhưng có quyền gì mà đánh người ta.
Tiêu gia đành cắn răng làm bộ như không nghe thấy, ngược lại, Văn Bác Lễ cau mày nói: “Hữu Linh, ăn nói cho đàng hoàng.”
Văn Điềm bĩu môi, không thèm nói nữa, ánh mắt khinh bỉ quét mắt nhìn đám người nhà họ Tiêu.
Tiêu Trường Hiến quen sống trong nhung lụa, ở nhà hay ra đường đều có kẻ hầu người hạ đua nhau nịnh nọt, nào chịu được sỉ nhục liên tiếp như vậy, gã ta siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán lồi lên, cơ hồ sắp nhịn không được muốn đứng dậy phất áo rời đi.
Tiêu phụ ngồi cạnh cố ý vỗ lưng gẫ để nhắc nhở, Tiêu Trường Hiến hệt quả cầu bị xẹp hơi, xìu xuống không làm gì được.
Văn Điềm nhìn trò cười trước mắt. Tiêu Trường Hiến bạc tình bạc nghĩa, quá nửa là được di truyền từ cha mẹ quý hóa của gã ta.
Năm đó mẹ con cậu bị lừa đuổi ra khỏi nhà, sản nghiệp Phó gia bị chiếm đoạt, quan phủ giả điếc đóng cửa không giúp. Hết cách đành sang Nhạc Hà trấn cầu cứu Tiêu gia, hi vọng bọn người này có thể giúp họ lấy lại công đạo, ngờ đâu Tiêu phụ không chỉ không giúp, thậm chí còn móc mỉa khinh thường mẹ con cậu. Không lâu sau thì nghe tin Tiêu Trường Hiến hưu vợ cả, lấy thê thiếp vào nhà.
Cả cái nhà này, mặt ngoài thì giả bộ cao quý văn nhã, sau lưng thì vặn vẹo xấu xí đến đáng sợ, rặt một lũ lòng heo dạ chó.
Mục đích chính của Tiêu gia đã quá rõ ràng, trước tuy có đến hai lần nhưng đều bị Văn Thư Nguyệt gọi người đuổi khỏi cửa, sau khi nghe nói Văn Điềm đã được cứu mới mượn cớ thăm hỏi, trên thực tế ngầm âm mưu muốn tiếp tục đoạn hôn sự còn dở dang.