Edit: D Ẹ O & Beta: NấmNgày 12 tháng 4, đoàn người chuẩn bị xuất phát đến Thượng Minh trấn.
Tính cả Phó Cát, tổng cộng có sáu người cùng đi Thượng Minh trấn, chọn chiếc xe ngựa to nhất trong phủ mới vừa đủ cho mọi người ngồi.
Lần này đi Thượng Minh trấn, Phó Điềm không mang theo Đại Phúc, Đại Phúc xếp hành lý cho cậu, vừa ôm cái bọc quần áo vừa lải nhà lải nhải tiễn cậu ra khỏi cửa.
Xe ngựa đã dựng sẵn ở cửa, Sở Hướng Thiên đang đứng dựa vào thành xe, thấy bọn họ đi ra thì đến xách hành lý dùm cậu.
Phó Điềm vỗ vỗ lên vai Đại Phúc, bảo hắn cứ vô nhà trước đi, rồi tự mình đạp lên băng xe chui vào trong.
Tiểu Kiều đã sớm ngồi ở trỏng, để cho tiện, nàng thay đổi một bộ nam trang, thấy Phó Điềm tới, liền cười chào hỏi cùng cậu.
“Đi thôi.”
Người đều đã đến đông đủ, Sở Hướng Thiên và Chu Truyện Thanh cũng lên xe, còn để Phó Cát và Thường Hỉ ngồi ở ngoài —— đảm nhận nhiệm vụ làm phu xe.
“Chờ một chút!” Phó Thư Nguyệt và thị nữ mang theo hộp cơm vội vàng chạy lại.
Biết hôm nay cậu sẽ đi, Phó Thư Nguyệt tranh thủ lúc trời còn chưa sáng đã dậy làm điểm tâm cho Phó Điềm. Tứ Phương trấn cách Thượng Minh trấn khá xa, khoảng hai canh giờ đi xe, vậy nên nàng mới cố ý làm điểm tâm cho mọi người lót bụng trên đường đi.
Phó Thư Nguyệt chạy chậm lại đây, thở hổn hển nhận lấy chiếc hộp từ trong tay thị nữ, đưa nó cho Phó Điềm đang ló đầu từ trong xe ra, “Ta mới vừa làm xong đó, đệ mang theo chờ lát nữa đói thì lấy mà ăn.”
Phó Điềm cầm lấy, cậu cảm nhận được cả hơi ấm còn vương trên thành hộp, phất phất tay chào tạm biệt Phó Thư Nguyệt, “Tỷ tỷ cứ yên tâm, chẳng mấy chốc đệ lại về liền đó mà.”
“Ừm, đi đường nhớ cẩn thận.” Phó Thư Nguyệt nhẹ vén tóc rối hai bên má, lui về sau tránh đường cho xe ngựa đi.
Phó Cát giơ roi vụt lên mặt đất, con ngựa hí vang, cất vó chậm rãi hướng về đằng xa xa.
Phó Điềm vẫy tay tạm biệt Phó Thư Nguyệt lần cuối, mãi khi xe ngựa đã rẽ qua một con đường khác mới chịu ngồi lại chỗ.
Thả chiếc hộp lên bàn, Chu Truyện Thanh nhìn chằm chằm vào cái hộp, quạt xếp nhẹ gõ vào lòng bàn tay, “Lệnh tỷ thực sự là một người hiền lương thục đức.”
Phó Điềm mím môi cười cười, mở hộp ra. Hộp cơm tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng đều là một loại điểm tâm khác nhau, mới vừa ra lò, vẫn còn nóng hổi.
Tầng chót còn có cả một bình mật hoa, cậu lôi trong hộc xe ra vài ba cái chén dĩa nhỏ để lên bàn, mọi người ở trên xe vừa ăn vừa nói chuyện.
Chu Truyện Thanh bưng chén mật hoa nhấp một ngụm, hưởng thụ mà híp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên đùi mấy lần, như đang vô ý hỏi: “Sau lần từ hôn ấy lệnh tỷ có còn xem trọng ai không?”
Kỳ thực y hỏi vậy không quá thích hợp, nhưng dù sao mọi người cũng đã thân quen, Phó Điềm chỉ nghĩ y thuận miệng quan tâm mà thôi, không mấy so đo, “Vẫn chưa, tỷ tỷ nói không vội muốn lấy chồng.”
Mười sáu tuổi đã là tuổi thích hợp để gả, mọi người thường thường đều sẽ xuất giá ở cái tuổi này, nếu không phải Phó Điềm hao hết tâm tư để hủy cái mối hôn sự kia thì chắc bây giờ Phó Thư Nguyệt cũng đã sớm gả vào Tiêu gia.
Sau khi chuyện xấu xa của Tiêu Trường Hiến bị tuôn ra ngoài, tuy nói Phó Thư Nguyệt quyết tuyệt từ hôn, nhưng miệng người đời biết đâu mà lần, vẫn sẽ bị ảnh hưởng không nhiều thì ít, lời gièm pha đâu đâu mà chẳng có. Thế nhưng nói cho cùng thì người có hành vi không ngay thẳng vẫn là Tiêu Trường Hiến, Phó gia chủ động từ hôn là chuyện bình thường, đâu có gì sai. Huống hồ Phó gia có sản nghiệp đồ sộ, dù cho đã từ hôn thì vẫn không thiếu người lục tục đến cửa muốn cầu hôn, dẫu vậy trải qua vụ việc kia khiến tâm Phó Thư Nguyệt giờ như tro tàn, tạm thời không muốn nhắc đến chuyện kết hôn.
“Phó tiểu thư tài mạo vẹn toàn, vẫn nên từ từ chọn lựa thì hơn.” Chu Truyện Thanh gật đầu tán thành, cười ôn văn nhĩ nhã.
Phó Điềm quái dị trong lòng, ngồi thảo luận vấn đề này với Chu Truyện Thanh cậu cứ có cảm giác làm sao sao ấy, lễ phép cười cười cho qua chuyện, cũng không nói thêm lời nào nữa, chậm rãi chuyển sang đề tài khác.
Sở Hướng Thiên bất động thanh sắc liếc nhìn con hồ ly Chu Truyện Thanh, trước đây cứ mỗi lần bọn họ hợp mưu bẫy quân địch là y lại cười y chang vậy, tên này không biết đang ôm ý xấu gì trong bụng nữa đây.
…
Hai canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng đã đến được Thượng Minh trấn vào giữa trưa.
Thượng Minh trấn phồn hoa hơn Tứ Phương trấn rất nhiều, lối vào trấn ở hướng nam, ngay đó được đặt một tảng đá lớn hình trụ có khắc ba chữ như họa bằng bút lông—— Thượng Minh trấn.
Xe ngựa chậm rãi vào bên trong, Phó Điềm vén màn xe, hiếu kỳ nhìn dáo dát xung quanh.
Đường phố nơi đây rộng rãi hơn ở Tứ Phương trấn, mặt đường được lát đá bằng phẳng, coi như cả ba chiếc xe ngựa to bằng vầy đi song song cũng có thể dễ dàng lướt qua nhau. Ven hai bên đường là những quầy hàng rong náo nhiệt, thậm chí còn có cả xiếc và ảo thuật, thỉnh thoảng mọi người sẽ dừng chân đứng xem, một cảnh tượng phố phường rộn ràng.
“Công tử, người có muốn ta đến cửa hàng thông báo một tiếng trước không?” Phó Cát hỏi.
Bọn họ quyết định quá vội vàng, trước khi đi cũng chưa kịp báo để quản sự bên ấy biết đường cho người ra đón tiếp.
“Không cần đâu, đi thẳng đến khách điếm trước đi.”
Phó Điềm lắc đầu từ chối, cậu vốn cố ý muốn làm vậy. Lặng lẽ đến Thượng Minh trấn mà không để ai biết, vì muốn khiến đối phương không kịp trở tay, nếu còn ngồi mà thông báo, chả khác nào đang cho chúng thời gian để chuẩn bị, phi tang chứng cứ, rồi đợi khi cậu đến, có còn tra được gì nữa mới là lạ.
Phó Cát đánh xe ngựa đến khách điếm tốt nhất trấn, tiểu nhị mắt thấy bọn họ vừa vào liền chạy ra nghênh đón, chu đáo an bài người chăn ngựa dắt xe ngựa ra sân sau.
Tiểu nhị bưng trà đến, mọi người cùng ngồi xuống nghỉ, Phó Cát đến quầy để đặt phòng, một lát sau Phó Cát khó xử quay về, thấp giọng nói: “Phòng hảo hạng chỉ còn có bốn gian, còn lại đều là phòng tập thể.”
“Sao đông dữ vậy?” Phó Điềm cau mày khó hiểu.
Tiểu nhị đang đứng hầu hạ bên cạnh nghe vậy thì giải thích: “Mấy vị đây chắc mới vừa từ nơi khác tới nên không biết, mấy ngày nữa trên trấn sẽ tổ chức thi hội hoa, nghe đâu hoa vương sẽ tái xuất, không ít người muốn đến đây để xem hoa, vậy nên toàn bộ khách điếm trong trấn đều đã kín hết phòng, cũng may khách điếm của chúng ta lớn, vẫn còn dư lại mấy phòng trống.”
Trầm ngâm một hồi, Phó Điềm nhìn về phía những người khác, “Nếu đã vậy thì chúng ta cố gắng nhịn vài hôm hai người ở chung một phòng nhé?”
Mọi người không ai có ý kiến gì, để Phó Cát đi thuê nốt bốn phòng còn lại, mọi người chuẩn bị mang hành lý lên phòng.
Trong sáu người thì chỉ có mình Tiểu Kiều là con gái, nên đương nhiên sẽ được ở riêng một mình một phòng, Phó Cát vốn định đề nghị để bản thân ở phòng tập thể, còn chừa đâu thì hai người chịu khó ở chung với nhau cũng được. Không ngờ Sở Hướng Thiên bỗng dưng lại lên tiếng: “Chi bằng cứ để ta ở chung một gian với Phó Điềm đi?”
Phó Điềm kinh ngạc nhìn về phía hắn, ánh mắt mê man như chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Sở Hướng Thiên chính trực mà nói: “Mấy người bọn họ vừa nhìn đã biết tướng ngủ xấu thậm tệ rồi, dễ bị ảnh hưởng rồi mất ngủ lắm.”
Thường Hỉ đầu óc ngay thẳng, nghe vậy cũng cười phụ họa, “Ta đúng tướng ngủ hơi xấu thật.”
Chu Truyện Thanh cười lạnh, nhưng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập trào phúng mà nhìn hắn.
Sở Hướng Thiên mặt không đổi sắc, xem Chu Truyện Thanh như không khí, chỉ chăm chú nhìn Phó Điềm, thấp giọng hỏi: “Có được không?”
“…” Phó Điềm xoắn xuýt một hồi, thấy Sở Hướng Thiên vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ bất quá chỉ ngủ có hai ba hôm thôi mà, do dự gật đầu đồng ý.
Nhận được đáp án mình muốn, Sở Hướng Thiên thoả mãn câu môi, cầm hành lý của cả hai, ôm lấy vai Phó Điềm mà đi, “Vậy ta cùng về phòng dọn hành lý nào.”
Phó Cát bị bỏ rơi đằng sau cứ cảm thấy không hợp lý chút nào, há miệng định gọi bọn họ lại, nhưng người đã sớm đi về phòng mất rồi, ông cứ đứng nguyên tại chỗ xoắn xuýt không thôi, nhưng rồi cũng không định nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, Thường Hỉ lại vinh hạnh được hưởng một phòng riêng, còn Chu Truyện Thanh và Phó Cát thì ở chung một phòng, mọi người sau khi cất hành lý xong xuôi liền cùng xuống ăn cơm trưa.
Bên cạnh khách điếm có một tửu lâu, mọi người quyết định qua đó ăn. Cơm nước xong xuôi, Phó Điềm đề nghị muốn qua cửa hàng xem thử.
“Cát thúc ngươi không cần đi đâu, người bên đó đã biết mặt ngươi cả rồi đúng chứ.” Phó Điềm nói.
Phó Cát sửng sốt, bừng tỉnh sau khi hiểu được ý cậu, “Công tử, người đang định…”
“Ừ ” Phó Điềm lộ một nụ cười nhạt nhẽo, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, “Trước tiên cứ để ta xuất quân thử xem sao.”
Sở Hướng Thiên đi bên cạnh, cúi đầu cười nói: “Còn biết dùng cả chiến thuật cơ à?”
Phó Điềm đắc ý hất cằm, “Binh bất yếm trá, Chu đại ca dạy ta đó.”
Binh bất yếm trá: Đã là chiến tranh thì không ngại việc lừa dốiThừa dịp bọn chúng không phòng bị, thăm dò trước một bước, đó là cách tốt nhất để biết được tình trạng thật sự của cửa hàng hiện nay, nếu như may mắn, nói không chừng còn có thể bắt được nhược điểm của đối phương.
Đoàn người băng băng đến cửa hàng gạo của Phó gia, Phó Điềm đi vào trước.
Hai bên bày đầy những bịch gạo và kê được mở sẵn, tùy ý để khách hàng chọn lựa, tiểu nhị thì ngồi ở quầy ngủ gà ngủ gật, chẳng hề hay biết có người vào.
Phó Điềm ho nhẹ, nghe thấy có thanh âm, tiểu nhị mới tỉnh dậy, vừa mới nhìn Phó Điềm đã sáng mắt, tươi cười lanh lẹ chạy lại đón. Phó Điềm cố ý ăn mặc đẹp, hệt một vị công tử nhà giàu, mắt gã đến liếc cũng chẳng thèm liếc những người còn lại, chỉ một mực sáp lại chỗ Phó Điềm.
“Công tử muốn mua gì nào?”
Phó Điềm liếc gã một phen, lạnh nhạt đáp, “Trong nhà nhưỡng rượu, cần loại gạo tốt nhất ở đây, ta muốn được tự mình chọn lựa.”
Tiểu nhị vừa nghe thì mặt mày hớn hở, chỉ vào những loại tốt nhất mà nói: “Công tử xem đây này, đây đều là những loại tốt nhất của cửa hàng chúng ta đấy.”
Phó Điềm giả vờ giả vịt ngó nghiêng ngó ngửa, sau đó hỏi: “Giá cả thế nào?”