Edit: D Ẹ O & Beta: NấmVăn Điềm sợ hãi mở to mắt lùi về sau hai bước, ngón tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo, “Không chịu!”
Sở Hướng Thiên nhìn bộ dạng oan ức tội nghiệp của cậu càng thêm tức cười, cố ý áp sát giả bộ âm trầm hù dọa cậu, “Giờ ngươi muốn tự cởi hay để ta cởi đây?”
Hắn thân vốn đã cao to, đứng lại gần khiến Văn Điềm chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn hắn. Cộng thêm mày kiếm nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, như thể giây sau sẽ nổi giận ầm ầm, Văn Điềm vốn muốn giả trang ta đây chẳng sợ, nhưng vừa thấy Sở Hướng Thiên sầm mặt áp sát về phía mình, cậu đã lộ nguyên hình.
Lắc đầu nguầy nguậy, Văn Điềm lui tới trong góc, phần lưng xanh tím không cẩn thận va vào tường, đau đến giật nảy, đã vậy còn phải đối mặt với tên hung thần ác sát Sở Hướng Thiên, cậu gấp đến độ viền mắt cũng đỏ hoe, như con thỏ nhỏ bị dồn vào tuyệt cảnh, vừa bất lực lại vừa đáng thương.
Sở Hướng Thiên vốn chỉ định đùa cậu chút cho vui, kết quả không ngờ lại đem người ta dọa khóc, hắn lúng ta lúng túng tằng hắng hai hơi, nhượng bộ lùi về sau, “Đừng khóc mà, ta chỉ giỡn chút thôi.”
Văn Điềm bấu lấy vạt áo cuộn tròn trong góc, trên lưng hẳn còn đau, lại bồi thêm tâm lý sợ hãi không kiềm được, cứ thế thu mình vào một góc khóc thút thít.
Sở Hướng Thiên: “…”
Không ngờ mình lại dọa con người ta phát khóc, tiếng nức nở của Văn Điềm truyền vào tai khiến hắn tâm hoảng ý loạn, vội vã vơ lấy chai rượu thuốc đặt trên bàn, “Thôi nào, đừng khóc nữa mà, ta thực sự chỉ đang giỡn chơi thôi, nhìn nè, lại ta bôi thuốc cho ngươi nha.”
Văn Điềm mặc kệ hắn tiếp tục khóc, phát tiết hết bao lo âu sợ hãi kiềm nén từ lúc mới bị bắt cóc đến tận bây giờ, tiếng khóc bé nhỏ lại nghẹn ngào liên miên không dứt, phảng phất lại như trời giông mưa bão đập ầm ầm trong lòng Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên dỗ vài câu thấy không có hiệu quả, hết cách đành nghiêm mặt ngồi một cục bên cạnh bồi cậu khóc, vừa mong cậu ngừng khóc lại vừa tự hỏi mình đã làm gì sai mà tiểu thiếu gia lại khóc dữ như vậy.
(Tại mày ngu đó con trai, chọc nó cho cố vào)
Qua hồi lâu, tiếng khóc mới nhỏ dần, Sở Hướng Thiên lén liếc nhìn cậu, Văn Điềm vẫn đang núp trong góc phòng, tóc tai rối bời ôm chặt bộ hồng y trong ngực, tựa một đóa hoa xinh đẹp lung lay trong gió lớn.
Sở Hướng Thiên định thần lại, vừa âm thầm cảm thán tiểu thiếu gia quả là mỹ nhân bại hoại, ngay cả khóc cũng đẹp nữa, một bên lại vừa nỗ lực dỗ dành cậu, “Đừng khóc, còn khóc nữa mắt sẽ sưng đó.”
“Nếu ngươi không muốn ta bôi thuốc vậy để lát nữa ta gọi Tiểu Kiều sang giúp ngươi.”
Văn Điềm xụt xịt vài cái, chôn đầu trong đầu gối không thèm để ý đến hắn.
Sở Hướng Thiên líu lưỡi, biết bản thân gặp phải khắc tinh rồi, cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì đang hầu tiểu tổ tông, hắn sống 27 năm trên đời còn chưa thèm hầu ai bao giờ đâu, mà có bị hắn dọa khóc cũng tự mà lo lấy chứ hắn liên quan gì.
Cau mày suy nghĩ nửa ngày, Sở Hướng Thiên nhượng bộ hỏi, “Người đừng khóc nữa ha, nín khóc ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi.”
Tiếng xụt xịt ngừng lại, Văn Điềm ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt, nhỏ giọng khàn khàn: “Ta muốn về nhà.”
Sở Hướng Thiên: “…”
Đúng là tự đào mồ chôn mình mà, hắn giả bộ ho khan, ánh mắt cẩn thận liếc Văn Điềm chỉ lo cậu vừa nghe hắn nói dứt câu lại bật khóc: “Bây giờ còn chưa được, nhưng ta cam đoan nhiều nhất là mười ngày sau ta sẽ đưa ngươi trở về.”
Văn Điềm đỏ mắt, suy nghĩ xem có nên tin lời hắn hay không.
Sở Hướng Thiên nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, không nhịn được lại mủi lòng, giải thích cho cậu nghe: “Giữ ngươi trên núi chẳng qua do ta muốn mượn thời cơ xử lý chút chuyện mà thôi, chừng nào sự việc xong xuôi, ta bảo đảm sẽ đem ngươi lông tóc vô thương về tận cửa nhà được không.”
Văn Điềm ngờ vực nhìn hắn, một lát sau mới thấp giọng xác nhận, “Mười ngày?”
Sở Hướng Thiên gật đầu, ung dung nói: “Tối đa chỉ mười ngày.”
Thấy vẻ mặt hắn kiên định như vậy, không giống đang có ý lừa gạt Văn Điềm, hơn nữa bản thân cậu lại đang ở trên địa bàn của người ta, Sở Hướng Thiên hà tất phải lừa cậu làm gì, Văn Điềm khẽ gật đầu, giơ tay lau nước mắt nước mũi tèm lem.
Thấy cậu cuối cùng cũng chịu nín, Sở Hướng Thiên thoáng thở phào nhẹ nhỏm rồi lại nhớ tới mục đích tại sao mình đến đây, đem chai rượu thuốc đẩy sang chỗ Văn Điềm, “Để ta gọi Tiểu Kiều sang bôi cho ngươi, thuốc này lúc bôi phải mạnh tay mới có hiệu quả.”
Cầm bình thuốc lên, Văn Điềm mím mím môi, “Không cần phải làm phiền Tiểu Kiều vậy đâu, tự ta bôi cũng được rồi.”
“Bị thương đằng sau lưng thì ngươi sao mà bôi?” Sở Hướng Thiên cau mày không đồng tình, “Hoặc là Tiểu Kiều hoặc là ta, ngươi chọn đi.”
Văn Điềm cắn môi, mày đẹp nhăn lại, suy nghĩ mặt lợi mặt hại trong chuyện này, rũ đầu cam chịu đưa thuốc cho Sở Hướng Thiên, “Vậy làm phiền Sở đương gia.”
Sở Hướng Thiên cười rộ lên, cần lấy chai thuốc rồi chỉ về phía giường, “Ngươi mau cởi áo ra rồi nằm lên giường đi.”
Tình thế lại quay về vạch xuất phát.
Văn Điềm bĩu môi kéo kéo vạt áo, Sở Hướng Thiên cũng không giục cậu, thậm chí còn dời mắt đi chỗ khác, Văn Điềm sốc lại tinh thần, kéo áo xuống, nằm úp sấp ở trên nệm, sau đó hô một tiếng với Sở Hướng Thiên ra hiệu mình đã chuẩn bị xong.
Tầm mắt Sở Hướng Thiên rơi trên người Văn Điềm, chỉ thấy tấm lưng trắng nõn của cậu che kín những mảng bầm xanh tím.
Ánh mắt hắn ngưng trọng, tâm tư đen tối gì đó bay sạch, nhìn thương thế của Văn Điềm quả thực có chút dọa người.
“Sao mà bầm dữ vậy?” Cau mày chạm nhẹ chỗ bả vai, khiến Văn Điềm run lên, trên da nổi một tầng da gà, cậu nghiêng người lí nhí giải thích: “Từ nhỏ đã vậy rồi, cùng là bị thương với nhau nhưng xuất hiện trên người ta thì luôn nặng hơn những người khác.” Đau cũng sẽ đau hơn.
Cảm thán tiểu thiếu gia này đúng giống mấy cô tiểu thư liễu yếu đào tơ, Sở Hướng Thiên đổ rượu ra tay xoa xoa, sau đó nhẹ nhàng thoa lên lưng Văn Điềm, nhắc nhở: “Mấy chỗ máu ứ đọng phải xoa mới tan được, hơi đau chút, ngươi cố chịu đựng.”
Văn Điềm gật gật đầu, ngón tay theo bản năng xoắn chặt lại.
Sở Hướng Thiên sợ làm cậu bị thương, lúc xoa chỉ dám dùng ba phần lực, nhưng nào ngờ đâu hắn vừa mới ấn một phát cậu đã la như heo chọc tiết.
Bị tiếng thét của cậu dọa nhảy dựng, Sở Hướng Thiên lập tức ngừng tay, khó hiểu hỏi: “Đau lắm hả? Ta còn chưa dùng sức mà.”
“Đau…” Nước mắt vì đau lại lăn xuống, Văn Điềm cố kiềm chế, nhỏ giọng đề nghị, “Ngươi xoa nhẹ nhẹ thôi.”
Sở Hướng Thiên nhìn cậu vì đau mà sắc môi tái nhợt, quyết định chỉ xài một phần lực: được rồi, cả một phần lực còn chưa tới, cẩn thận từng ly từng tý giúp cậu xoa xoa.
Máu ứ đọng trên lưng Văn Điềm thực sự quá nghiêm trọng, nếu không xoa thì chẳng biết đến bao giờ nó mới tan được, đau dài chẳng bằng đau ngắn. Sở Hướng Thiên tận lực khống chế lực đạo, bỏ lờ tiếng thét của Văn Điềm ở ngoài tai, cứ thế thoa lên mấy chỗ bị bầm đen.
“Lão đại là đang bá vương ngạnh thượng cung con người ta thiệt đấy hả…” Thường Hỉ lén lén lút lút nằm nhoài bên cửa sổ nhòm vào trong, nương theo ánh nến xuyên thấu nhìn bóng hai người đang ở trong phòng, mơ hồ có thể thấy nam nhân cao lớn nửa quỳ ở trên giường, bàn tay xoa loạn trên người thiếu niên, trong phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở.
Lại nghĩ đến tiểu thiếu gia xinh đẹp kia, Thường Hỉ cũng có chút không đành lòng, thì thầm to nhỏ với Chu Truyện Thanh đứng bên cạnh, “Vầy không hay lắm đâu…”
Bọn họ đều bị tiếng gào thất thanh của Văn Điềm dọa chạy lại đây, nhưng Chu Truyện Thanh chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết chẳng phải chuyện gì to tát, y ngáp một cái rõ to, “Nói lung tung gì đấy, lo về ngủ sớm đi.”
Những người khác nghe vậy lập tức giải tán, chỉ có chừa lại mình Thường Hỉ cong mông kiên trì nhòm ngó bên trong, dù gì thì người cũng là do hắn quắp lên đây, nếu lão đại thật sự chơi hỏng con người ta, trong lòng hắn cũng sẽ có chút áy náy chứ.
Sở Hướng Thiên thoa thuốc cho Văn Điềm xong, phát hiện có bóng ai thập thà thập thò ngoài cửa sổ, liền phủ thêm quần áo cho Văn Điềm còn hắn thì im lặng đi về phía cửa. Bên ngoài con gấu ngu Thường Hỉ vẫn đang bận bịu với sự nghiệp nhìn trộm của mình.
“Ngươi đang nhìn gì đấy?”
“Có nhìn được gì đâu…” Thường Hỉ chối lia lịa, rồi lại thấy hình như có gì đó sai sai, kinh tủng quay đầu lại, “Má ơi, lão đại!”
Sở Hướng Thiên nhìn hắn lại nhớ đến vết thương trên lưng Văn Điềm, càng nhìn càng thêm ngứa mắt, không khách khí đạp hắn một đạp, “Đêm hôm khuya khoắt thập thò ở đây làm gì?!”
Thường Hỉ da dày thịt béo đương nhiên không đau, hắn lui lui về phía sau, đưa tay chỉ cánh cửa phòng, đánh bạo hỏi: “Cậu ta không sao chứ?”
Sở Hướng Thiên cau mày, “Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Không có chuyện gì thì lo cút về ngủ đi.”
Thường Hỉ còn ráng nhướng người nhìn thêm cái nữa, bên trong nến đã tắt, cả thanh âm cũng mất, hắn còn định hỏi thêm dăm ba câu nhưng nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Sở Hướng Thiên lại thấy sờ sợ đành thôi, co giò chạy về nhà mình.
Sở Hướng Thiên híp mắt, thả lỏng tay ra, nếu vừa nãy Thường Hỉ còn nhây thêm một giây nào nữa thì đảm bảo giờ hắn đã no đòn rồi.
Quay về phòng, Văn Điềm đã sửa sang lại quần áo, tuy nhiên tóc tai vẫn rối bới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Với bộ dạng này thì sao mà ngủ cho được, Văn Điềm dù không muốn phiền Sở Hướng Thiên thêm nữa nhưng cả người cứ nhớp nhúa khó chịu, đành mặt dày hỏi Sở Hướng Thiên tìm chỗ để tắm rửa.
“Mới vừa ra mồ hôi, tắm rửa dễ bị cảm.” Sở Hướng Thiên tuy miệng thì nói vậy nhưng vẫn chạy ra ngoài bưng cho cậu một chậu nước nóng, “Ngươi lau người đỡ đi.”
Vậy cũng được rồi, Văn Điềm lên tiếng cảm tạ, vơ lấy sợi dây trên bàn buộc lại tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài. Khung xương tinh tế, da dẻ trắng trẻo, vài sợi tóc con còn ướt dính sát vào gáy, như một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo lại dễ vỡ, vô ý lại câu nhân.
Sở Hướng Thiên nhất thời không dời mắt được.
Văn Điềm nhúng khăn vào thau nước, chuẩn bị cởi đồ để lau người thì phát hiện đối phương vẫn chưa chịu rời đi, cậu ngẩng đầu nhìn Sở Hướng Thiên, uyển chuyển hạ lệnh trục khách, “Ta muốn tắm.”
Sở Hướng Thiên giật giật khóe mắt, nửa ngày mới ờ được một câu, xoay người bước khỏi phòng.
Hắn vừa đi, không khí trong phòng vui sướng hẳn, cái cảm giác ngột ngạt khó chịu cũng vơi đi rất nhiều. Văn Điềm thả lỏng hít một hơi, cởi quần áo cẩn thận lau thân thể.
Dọn dẹp xong xuôi, Văn Điềm uể oải ngã xuống giường, vừa đặt đầu vào gối đã ngủ thiếp đi.
Do trên lưng còn bầm tím, cậu ngủ nghiêng sang bên, khóa Trường Mệnh rơi ra từ trong cổ áo, thân khóa vốn ảm đạm phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ khắp người cậu.
Văn Điềm ngủ rất say, lông mày hơi nhíu, phát ra tiếng thở đều đều.
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau Văn Điềm bị âm thanh nói chuyện ồn ào đánh thức.
Ánh dương quang lười nhác len lói rọi vào trong căn phòng, ngoài cửa sổ tiếng tám chuyện lít chít hoài không dứt. Văn Điềm mơ hồ làu bàu lảu bảu trong miệng, khó chịu vô cùng, ngồi bật dậy quát lớn, “Ai đang nói chuyện vậy?”
Tiếng nói khe khẽ chợt khựng lại.
Chút buồn ngủ còn sót lại của cậu vẫn chưa bay hết, Văn Điềm vò vò đầu tóc rối, nhất thời không phân biệt được đang là mơ hay đã tỉnh.
“Cậu ta có thể nghe thấy chúng ta đang nói chuyện sao?” Thanh âm khe khẽ ban nãy lại tiếp tục vang lên.
Một tiếng nói khác trưởng thành hơn xen vào: “Đừng lo, cậu ta không nghe thấy được đâu.”
Văn Điềm: “…”
Cậu nhìn quanh quất khắp phòng, đồ trong đây không nhiều, cũng chẳng thừa chỗ để ẩn nấp, cậu đứng dậy mặc quần áo tử tế, rồi đột ngột dòm xuống gầm giường, dưới đáy giường cũng chẳng có ai.
Thanh âm kia vẫn tiếp tục, “Năm nay khí trời thật ấm áp, nửa tháng nữa là ta nở hoa rồi đó.”
Văn Điềm: “???” Nở hoa á?
Cậu nương theo nơi phát ra âm thanh tìm thử, cuối cùng ánh mắt rơi trên hai chậu cây được đặt ngay cửa sổ, đó là hai chậu hoa Mẫu Đơn, một chậu chỉ có cành lá cùng cái nụ hoa nho nhỏ.
Văn Điềm nghi hoặc tiến lại gần, nhìn nụ hoa Mẫu Đơn lung lay nhè nhẹ, thanh âm quen thuộc lại bắt đầu vang lên, “Mi đang tính làm gì nụ hoa của ta đấy hả? Đồ xấu xa!!”
Văn Điềm: “…”
Cậu khiếp sợ nhìn xung quanh, nhưng ngoài bốn bức tường trống trơn ra thì còn người nào nữa đâu, lo lắng tưởng có kẻ giở trò đùa dai, cậu đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Chậu hoa Mẫu Đơn bên cạnh cũng quơ quơ lá ra vẻ tán dương, “Nhưng mà cậu trai này lớn lên trông đẹp thật đấy.”
Hai đạo thanh âm cứ chít chít méo méo tám chuyện rôm rả, Văn Điềm nghe các nàng bàn từ chuyện thời tiết hôm nay thiệt ấm áp cho tới chuyện năm nay chuẩn bị nở mấy mùa hoa, nghe xong ngây ngất cả người, bản thân như rơi vào sương mù.
Ủa sao mới ngủ giấc tỉnh dậy tất cả chỉ như là mơ thế này?
Văn Điềm xoa xoa mi tâm, máy móc cất bước trở lại giường, lừa mình dối người bò vào trong ổ chăn nhắm mắt lại.
Nhưng hai thanh âm kia cũng không biến mất như ước nguyện của cậu, trái lại càng nói càng xôm, cả cây rung rung lắc lắc suốt, nếu đổi lại vào ngày thường chắc có lẽ Văn Điềm còn tưởng là do gió thổi, thế nhưng hôm nay chính tai nghe chúng nó tán gẫu, có cho vàng cậu cũng không tin.
Đúng một khi đã xui thì có uống nước cũng bị giắt răng, Văn Điềm không biết do mình ăn bậy ăn bạ đụng trúng thứ gì hay do trúng tà, nhưng qua nay đã đủ xui rồi khiến cậu không muốn chịu đựng thêm chút nào nữa, xưng xỉa mặt mày xách hai chậu hoa vứt ra bên ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại, giả bộ không quan tâm.
Hai chậu hoa bị đặt ra bên ngoài phơi nắng lại tỏ ra rất vui vẻ, “Mặt trời ấm áp ghê luôn á, sao cậu ta biết là mình đang muốn phơi nắng nhỉ…”
Văn Điềm: “…”
Ôm cái đầu đau sắp nứt nằm trên giường, cậu muốn ngủ cũng ngủ không được, trằn trọc lăn qua lộn lại cuối cùng cũng nản lòng ngồi dậy, vò vò đạp đạp cái chăn tội nghiệp xả giận một phen.
Phát tiết xong, Văn Điềm thử lắng tai nghe tiếng nói chuyện ngoài hiên, do cách cả một bức tường, nỗ lực dỏng tai hóng một hồi chỉ nghe câu được câu mất, Văn Điềm lại lạch bạch chạy ra bưng hai chậu hoa vô phòng.
Cậu ngồi xổm trước mặt hai chậu hoa Mẫu Đơn, trực tiếp hỏi thẳng: “Các ngươi là yêu tinh hả?”
Chậu đã nở hoa lắc lắc lá cây, hỏi đồng bạn bên cạnh, “Ê, cậu ta đang nói chuyện với chúng ta kìa?”
Cây bên cạnh ra vẻ thận trọng đáp lại nó, “Hình như vậy á.”
Chợt một cây tru tréo dữ dội, lá cây cũng rung lên, “Chết rồi làm sao bây giờ?! Cậu ta nghe hiểu chúng ta nói chuyện kìa, mình gặp phải yêu quái rồi bay ơi!”
Văn Điềm: “……”