Mấy ngày nay, Tiêu Cẩn quấn quýt bên nàng không rời lại đúng lúc mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, chàng rảnh rỗi nên chẳng màng đến việc Hải Châu học phủ đã khai giảng, cũng không trở lại lớp học. Phần lớn thời gian chàng chỉ quanh quẩn trong tiểu viện của Lục Thư Cẩn.
Ban đầu, ban ngày chàng còn biết kiềm chế đôi chút. Nhưng rồi đến giữa thanh thiên bạch nhật khi tình ý dâng trào, chàng chẳng ngại ngần ôm nàng vào phòng, đóng cửa để hành sự.
Thiếu niên mới nếm mùi tình ái quả thực không biết tiết chế, tinh lực dường như vô tận. Lần này, chàng khiến Lục Thư Cẩn mệt mỏi không chịu nổi.
Cuối cùng, nàng nổi giận khóa chặt cửa sổ, bắt Tiêu Cẩn đứng ngoài sân nửa ngày. Sau khi hai người thỏa thuận rằng chàng sẽ không được quá phóng túng như vậy nữa, nàng mới mở cửa cho chàng vào.
Tiêu Cẩn giữ lời, nhờ thế Lục Thư Cẩn mới có được vài ngày thanh tịnh.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Lục Thư Cẩn thuê một cỗ xe ngựa khá rộng rãi dẫn theo Tiêu Cẩn, lên đường trở về Dương Trấn.
Rời Dương Trấn gần một năm, nay trở lại, Lục Thư Cẩn đã không còn là cô nhi cô độc từng chịu bao bắt nạt và tủi nhục năm xưa. Nàng giờ đây có người thương, có bằng hữu, có những thứ từng chỉ dám mơ ước trong mộng.
Tiêu Cẩn chê xe ngựa chật hẹp, nhưng vẫn nhất quyết chen chúc ngồi cạnh Lục Thư Cẩn như thể muốn lúc nào cũng dính chặt lấy nàng.
Năm xưa, Lục Thư Cẩn từ Dương Trấn trốn đến Vân Thành, hành trình mất hơn nửa tháng. Nhưng lần này trở về, chỉ vỏn vẹn hai ngày đã tới nơi.
Dương Trấn không sánh được với sự phồn hoa náo nhiệt của Vân Thành. Trên đường phố hiếm thấy những tòa cao lầu, đi mãi cũng chỉ thấy một vẻ tiêu điều khó tả.
Tiêu Cẩn chưa từng đến Dương Trấn. Chàng vén rèm xe nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy cảnh sắc nào đáng chú ý. Đây chỉ là một thị trấn bình thường chả có gì đặc biệt.
Xe ngựa theo chỉ dẫn của Lục Thư Cẩn, dừng lại trước cổng chính Liễu trạch.
Liễu trạch cũng chỉ là nhà của một thương hộ tầm thường. Cửa lớn tuy có đặt đôi sư tử đá trông cũng ra dáng nhưng thực tế chỉ lớn hơn nhà dân thường một chút. Trên cửa không có mái hiên, cũng chẳng có biển hiệu, chỉ treo hai chữ “Liễu trạch” đơn sơ.
Trạch viện không rộng, hậu viện Lục Thư Cẩn chưa từng đặt chân đến, tiền viện cũng hiếm khi bước vào. Nơi nàng ở nằm ở góc phía nam, sát tường, lạnh lẽo, hẻo lánh.
Nàng xuống xe, tiến đến gõ cửa.
Tiểu tư trong trạch nghe tiếng, mở cửa nhìn ra, thấy một thiếu nữ vận váy màu vàng nhạt đứng trước cửa. Nàng có dung mạo thanh tú, thần sắc điềm tĩnh thoạt nhìn là một mỹ nhân kiều diễm.
“Cô nương tìm ai? Có phải nhầm cửa không?” Tiểu tư ngạc nhiên hỏi.
“Tìm chủ nhân nhà ngươi.” Lục Thư Cẩn đáp: “Ngươi vào bẩm báo, nói rằng Lục Cẩn đang chờ ngoài cửa.”
Tiểu tư mơ hồ nhưng vẫn nghe lời đi vào thông báo.
Hai người đứng đợi ngoài cửa không lâu, phu thê Liễu thị vội vã bước ra theo sau là vài gia đinh khỏe mạnh. Cửa lớn mở toang, chưa thấy người, đã nghe tiếng quát the thé, cay nghiệt vang lên: “Con nhỏ kia, ngươi còn biết đường quay về sao!”
Cửa mở, người cũng hiện ra.
Phu thê Liễu thị lập tức sững sờ, sắc giận trên mặt cứng đờ.
Chỉ thấy cô gái mà một năm chẳng gặp nổi vài lần, trong trí nhớ luôn vận y phục cũ kỹ, dáng người gầy gò lặng lẽ cúi đầu, lúc nào cũng ngoan ngoãn, giờ đây lại mặc một bộ váy áo sắc màu rực rỡ. Mái tóc đen óng mượt được vấn thành búi tinh xảo, cài trâm liễu quấn tơ vàng. Đôi môi điểm son, lông mày cong mảnh, dung nhan kiều diễm.
Nhưng đôi mắt nàng vẫn như xưa, đen thẳm như mực, bình lặng không gợn sóng nhìn thẳng vào phu thê Liễu thị.
Dù nàng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng vẫn có thể nhận ra ngay đó là nàng.
Bên cạnh nàng là một thiếu niên dáng cao, vận áo gấm màu mực viền vàng, tóc búi cao, chân đi giày gấm thêu chỉ bạc, bên hông đeo ngọc bội trắng tinh không tì vết. Từ đầu đến chân, chàng toát lên vẻ cao quý.
Phía sau hai người là bốn tùy tùng đeo đao đứng thẳng tắp.
Phu thê Liễu thị liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra. Cảnh tượng này đâu giống một nha đầu bỏ trốn, chịu đủ khổ sở rồi hết đường quay về? Rõ ràng là nàng đã “hóa phượng hoàng” trở lại để phô trương thanh thế!
Liễu Tuyên Lực dù sao cũng đã lớn tuổi lại là thương nhân thường giao thiệp với đủ loại người, đương nhiên biết cách xử lý. Thấy người đến không còn là nha đầu rách rưới năm xưa, ông ta lập tức thu lại vẻ giận dữ nhưng cũng không nặn nổi nụ cười, chỉ hỏi: “Ngươi còn biết quay về sao?”
Việc Lục Thư Cẩn bỏ trốn khỏi hôn sự khiến giao kèo với nhà gã thọt kia tan tành. Cửa hiệu mất, việc buôn bán cũng tiêu tan, lễ hỏi đã nhận phải trả lại từng món chịu đủ báng bổ và sỉ nhục khiến Liễu gia mất sạch thể diện.
Nhưng họ không dám rêu rao, cũng chẳng dám phái người tìm kiếm rầm rộ. Trước đó, đại cô nương từ Vân Thành trở về có mang theo chút tin tức nói rằng thấy một nam tử giống cô nương bỏ trốn nhưng cũng không dám chắc.
Ngoài ra, không còn tin tức gì nữa. Phu thê Liễu thị tưởng rằng nha đầu này đã chết ngoài kia nào ngờ nàng lại dám quay về, còn dẫn theo một gã đàn ông lạ mặt.
Đang nghĩ ngợi, gã đàn ông kia lên tiếng, cằm khẽ hếch, dáng vẻ ngạo mạn: “Có ai tiếp khách như các ngươi sao? Chặn cửa tra hỏi thế à?”
Chàng nhướn mày, đem khí thế kiêu ngạo của Tiêu thiếu gia thể hiện đến tận cùng. Dù sao chàng cũng đóng vai này hơn mười năm, thành thục vô cùng.
Liễu Tuyên Lực thấy vậy, lập tức bị trấn áp. Ông ta nhìn trang phục của Tiêu Cẩn, quả thực không tầm thường, cộng thêm khí thế bức người. Dù có tìm khắp Dương Trấn cũng chẳng thấy nhà quyền quý nào sánh được với chàng.
Ông ta cân nhắc một chút, rồi nói: “Đương nhiên không có đạo lý để người không rõ lai lịch vào nhà. Xin hỏi quý nhân là ai?”
“Vân Thành Tiêu gia.” Tiêu Cẩn chẳng vòng vo, rút ra một khối ngọc bài, khảm chỉ vàng, chính giữa khắc chữ “Tiêu” vuông vắn, chói mắt.
“Vào được cửa nhà Liễu đại nhân ngươi chứ?” Chàng mỉa mai hỏi.
Tiêu thị ở Vân Thành, ai mà chưa nghe danh? Liễu Tuyên Lực lập tức hồn bay phách lạc, cả người cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào.
Nay Tiêu đại tướng quân là cánh tay đắc lực giúp tân đế đăng cơ. Hai người con trai lớn đều ở kinh thành, chỉ có đích tử ở lại Vân Thành. Mới đây, chàng còn dẫn ba vạn tinh binh chiếm lại Vân Thành, trước mặt mọi người chém đầu địch tướng. Một nhân vật như thế, vốn đứng trên mây cao, ai ngờ có ngày lại đến thị trấn hẻo lánh này, đứng trước cửa Liễu gia.
Quả là tổ tiên hiển linh!
Liễu Tuyên Lực lúc này chẳng màng thể diện lập tức cúi đầu khom lưng, nhiệt tình như chó gặp chủ, chỉ hận không thể vẫy đuôi thật mạnh mời Tiêu Cẩn vào cửa: “Hóa ra là thiếu tướng quân! Là chúng ta mắt kém, không nhận ra, xin thiếu tướng quân thứ tội! Mau mau mời vào!”
Tiêu Cẩn hừ nhẹ, cố ý gây sự: “Ta thấy không phải mắt ngươi kém, mà là già rồi mắt chẳng còn dùng được, chi bằng đào ra cho chó ăn.”
Liễu Tuyên Lực toát mồ hôi lạnh, lập tức hiểu vấn đề nằm ở đâu, vội quay sang Lục Thư Cẩn: “Ngoại chất nữ thân yêu, con cuối cùng cũng về rồi! Con không biết đâu, con đi khỏi, di mẫu con lo lắng biết bao! Mau mau vào để di mẫu xem con có bị thương chỗ nào không.”
Vương thị, thê tử Liễu Tuyên Lực, thấy vậy cũng hiểu ý vội tiến lên định thân mật nắm tay Lục Thư Cẩn nhưng nàng khéo léo tránh đi, chẳng nể mặt chút nào.
Lục Thư Cẩn nói: “Không cần giả vờ giả vịt, lòng ngươi ta đều rõ. Lần này ta đến là để giải quyết chuyện chính.”
Nàng thần sắc lạnh lùng, thái độ công việc không chút cảm xúc dư thừa như tát thẳng vào mặt phu thê Liễu thị.
Nhưng Liễu Tuyên Lực vốn chẳng biết xấu hổ, đương nhiên không để tâm, vẫn cười rạng rỡ quay lại hô: “Dâng trà ngon, dâng trà ngon!”
Nói rồi, cung kính dẫn hai người vào Liễu trạch.
Nói ra cũng nực cười, sống ở đây hơn mười năm, Lục Thư Cẩn chưa từng thực sự nhìn rõ Liễu trạch. Tiền viện nàng chỉ đến vài lần, hậu viện nơi các dì và biểu tỷ muội ở nàng càng ít lui tới. Khi bỏ trốn năm xưa, nàng cũng chỉ theo người hầu đi mua sắm, lén thoát qua cửa hông.
Nay nhìn lại, trạch viện từng nghĩ là to lớn, hóa ra cũng chỉ vậy, chỉ nhỉnh hơn tiểu viện của nàng một chút. Cảnh vật bên trong bình thường thậm chí không sánh bằng những món đồ trang trí tinh xảo hay phong cảnh mỹ lệ trong tiểu viện của nàng.
Hai người được mời ngồi ở chính sảnh. Liễu Tuyên Lực nhiệt tình quá mức không ngừng bắt chuyện với Tiêu Cẩn, thái độ hèn mọn đến mức như muốn quỳ xuống dập đầu. Lục Thư Cẩn nhìn mà chán ghét.
Tiêu Cẩn đương nhiên cũng phiền, nếu là người khác, chàng đã sớm đá một cước. Nhưng vì Lục Thư Cẩn, chàng dù mỉa mai, châm chọc vẫn nhẫn nhịn đôi phần.
Lục Thư Cẩn vừa ngồi xuống, lập tức nói: “Hôm nay đến, ta muốn cùng nhị vị tính rõ món nợ cũ.”
Liễu Tuyên Lực nghe vậy, lòng thót lại vô thức nhìn sang thê tử.
Bao năm nay, ông ta coi như trong nhà chẳng có người này. Đến khi nàng mười sáu tuổi, ông ta mới nhớ ra, muốn dùng hôn sự để đổi lấy một mối làm ăn. Bình thường, mọi việc đều do thê tử lo liệu.
Vương thị cũng thấp thỏm, trán toát mồ hôi, ngồi không yên.
Lục Thư Cẩn giọng bình thản: “Từ năm bốn tuổi, ta đến Liễu trạch sống mười hai năm. Mỗi ngày ăn cơm thừa canh cặn, một bữa tính ba văn tiền, một ngày chín văn. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mười hai năm tổng cộng là ba vạn chín nghìn bốn trăm hai mươi văn. Quần áo ta mặc phần lớn là đồ cũ của các biểu tỷ, áo mới tổng cộng chỉ bốn bộ, một bộ tính một trăm văn, tổng cộng ba mươi chín lượng bạc. Ta thêm mười một lượng, làm tròn năm mươi lượng.”
Nàng nói chậm rãi, từng món nợ này chẳng biết đã tính toán trong lòng bao lần, rõ ràng rành mạch.
Rồi nàng lấy ra một tờ ngân phiếu, đúng năm mươi lượng đặt lên bàn.
“Từ hôm nay, ta, Lục Thư Cẩn, và ngươi, Vương thị, không còn bất kỳ liên hệ nào. Sau này, cầu về cầu, lộ về lộ, chẳng còn quen biết.”
Lục Thư Cẩn nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.
“Cẩn nhi! Ta là di mẫu ngươi, máu mủ tình thân, sao nỡ cắt đứt?!” Vương thị bị phu quân ra hiệu, vội đuổi theo.
Chưa kịp đến gần nàng đã bị tùy tùng chặn lại. Lục Thư Cẩn dừng bước, quay lại nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng: “Vương thị, những năm qua ngươi đối xử với ta thế nào, lòng ngươi tự biết. Năm mươi lượng này trả ơn nuôi dưỡng, không có gì hơn. Giữa ta và ngươi chẳng có tình thân, tốt nhất đừng dây dưa.”
Ánh mắt Lục Thư Cẩn lạnh như băng như mũi băng nhọn đâm vào lòng Vương thị khiến bà ta run rẩy, chẳng rõ vì sợ hãi hay điều gì khác.
Lời Lục Thư Cẩn, bà ta hiểu rõ. Liễu gia đối xử với nàng như vậy, nay nàng trở lại trả ơn nuôi dưỡng, chỉ để cắt đứt hoàn toàn với người dì này không còn vương vấn.
Vương thị nhìn Lục Thư Cẩn, biết phu quân phía sau đang sốt ruột nhưng bà ta nửa ngày chẳng thốt nên lời chỉ trơ mắt nhìn nàng rời đi.
Lục Thư Cẩn dẫn Tiêu Cẩn đến nơi nàng từng sống.
Nơi đó nhỏ đến mức chẳng thể duỗi chân. Sân viện chật hẹp, căn phòng sát tường, mở cửa nhìn vào những cuốn sách từng chất đống giờ đã bị dọn sạch. Giường, bàn ghế cũng bị dỡ đi chỉ còn lại đống đồ lộn xộn, càng khiến căn phòng thêm chật chội, lếch thếch.
Phòng không có cửa sổ, dù là ban ngày trông vẫn âm u.
Tiêu Cẩn đứng ở cửa nhìn vào, lòng chẳng chút dễ chịu.
Chàng không thể tưởng tượng nổi Lục Thư Cẩn thời ấu thơ trong căn phòng nhỏ bé này, ban ngày ngồi cạnh cửa đọc sách, ban đêm thắp một ngọn đèn nhỏ, nằm trên bàn luyện chữ. Không ai quan tâm, không ai bầu bạn, ăn cơm thừa canh cặn đáng ba văn tiền, từng chút một, từ một đứa trẻ lớn lên thành nàng của hôm nay như thế nào.
Lòng chàng xót xa khó chịu vô cùng vội ôm lấy Lục Thư Cẩn, hôn nàng một hồi lòng mới vơi bớt chút đau.
Sau một lúc quấn quýt, Lục Thư Cẩn kéo Tiêu Cẩn rời tiểu viện, gọi người đập bỏ căn phòng này.
Căn phòng ấy đã giam cầm nàng mười hai năm, từng khiến nàng nghĩ cả đời này chỉ có thể sống trong không gian ẩm thấp, chật hẹp, tối tăm ấy. Trong những tháng ngày u ám không thấy lối thoát, nàng từng lần từng lần vuốt v3 quẻ thượng thượng, mong một ngày được bước ra khỏi lồng giam, đứng dưới ánh nắng rực rỡ, thoát khỏi những xiềng xích này.
May mắn thay, trong đêm mưa bão một năm trước, nàng đã dũng cảm trốn khỏi lồng giam đến Vân Thành.
Trong cõi đất trời bao la này, nàng đã tìm được chốn nương thân.