Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Chương 119

Sự thay đổi của Quý Thạc Đình rõ rệt đến mức không ai có thể không nhận ra. 
Thế nhưng, chẳng một ai có thể hỏi ra nguyên nhân. Quý Thạc Đình đối với chuyện này dường như lười mở lời, dù Tốn Huyên đã nhiều lần dò hỏi cả công khai lẫn kín đáo nhưng vẫn không thể moi được tâm sự trong lòng chàng, đành phải từ bỏ. 

Diệp Tuân đối với việc này cũng vô cùng phẫn nộ. Muội muội mà hắn yêu thương nhất, sao có thể để Quý Thạc Đình đem ra đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy? Vì thế, hắn không ít lần tỏ thái độ khó chịu với Quý Thạc Đình. Bề ngoài, hắn vẫn giữ vẻ hòa hợp nhưng mỗi khi ở cùng, hắn luôn tìm cách tranh cao thấp với Quý Thạc Đình. 

Thậm chí, ngay cả Tiểu Hương Ngọc mà Quý Thạc Đình để ý, Diệp Tuân cũng cố tình giành lấy. Dù không làm gì, chỉ cần khiến Quý Thạc Đình phiền lòng một chút cũng đã đủ khoái chí. 

Hai người âm thầm so kè, còn Tiêu Cẩn ở giữa lại giả vờ như không biết, phần lớn chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt. 

Kể từ khi gặp nhau, thoáng chốc cả ba thiếu niên đều đã trưởng thành. Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình cũng đã tròn mười bảy xuân xanh. 

Gặp đúng dịp Thượng Nguyên tiết ở Vân Thành, Diệp Cần ở nhà nằng nặc đòi đi chơi, nhất định muốn theo Diệp Tuân ra ngoài. 

Diệp Tuân từ lâu đã cấm Diệp Cần lại gần Quý Thạc Đình, nói rằng chàng ta là kẻ lòng dạ đen tối, chỉ biết làm tổn thương người khác. Nhưng Diệp Cần chẳng bận tâm, nàng chỉ nói: “Thạc Đình ca ca có lẽ không cố ý làm vậy đâu.” 

“Không cố ý? Thế hắn còn muốn thế nào nữa?!” Diệp Tuân lập tức tức giận, véo má nàng một cái, bực dọc nói: “Không được gọi tên kẻ xấu xa đó là Thạc Đình ca ca nữa!” 

Diệp Cần ôm má, ngơ ngác hỏi: “Vậy gọi là gì?” 

“Lòng dạ đen tối, kẻ xấu xa, cứ gọi thế!” Diệp Tuân đáp. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Dù vậy, cuối cùng Diệp Tuân vẫn dẫn Diệp Cần ra ngoài. Hắn từ chối lời mời của Tiêu Cẩn, định đưa Diệp Cần đi dạo chơi thỏa thích trong ngày Thượng Nguyên. 

Thượng Nguyên tiết ở Vân Thành vô cùng náo nhiệt, trên phố đèn hoa rực rỡ tựa như một tòa thành không bao giờ ngủ, phồn hoa như gấm. 

Diệp Cần thích những nơi náo nhiệt thế này, chỉ là trên phố người đông như mắc cửi, Diệp Tuân sợ nàng vì quá vui mà lạc mất trong đám đông nên lúc nào cũng kè kè bên cạnh. 

Thế nhưng Diệp Cần lại thích chen vào chỗ đông người khiến Diệp Tuân cũng phải lặn lội trong dòng người qua lại, giữa tiết trời lạnh giá mà mồ hôi túa ra đầy mình. 

Chơi được chừng một canh giờ, thấy đêm đã khuya, Diệp Tuân định đưa Diệp Cần về phủ. 

Hắn vừa kéo Diệp Cần ra khỏi đám đông, thì đối diện xuất hiện một người quen chính là tân nhiệm Doãn Phán, tên gọi Phương Cẩn. 

Phương Cẩn có lẽ đã nhìn thấy Diệp Tuân từ xa, chen qua dòng người tiến đến, chưa kịp đến gần đã giơ tay chắp lễ đến trước mặt thì cười nói: “Diệp công tử, không ngờ lại gặp được ngài ở đây, quả là duyên phận.” 

Trên phố người đông như núi, tiếng ồn ào khắp nơi vậy mà hắn vẫn nhận ra Diệp Tuân và tìm đến, quả thật là một sự trùng hợp hiếm có. 

Diệp Tuân trước tiên dặn Diệp Cần đứng yên bên cạnh, không được chạy lung tung, rồi mới đáp lễ Phương Cẩn, nói: “Hôm nay là tiết Nguyên Tiêu, Vân Thành náo nhiệt thế này, tự nhiên phải vui chơi cho trọn vẹn.” 

Phương Cẩn hỏi: “Công tử không đi cùng Tiêu thiếu gia sao? Vừa rồi ta gặp họ ở phía trước.” 

“Xá muội nằng nặc đòi ra ngoài chơi, ta bèn dẫn nàng đi dạo một chút giờ đang định quay về,” Diệp Tuân đáp. 

Hắn thầm nghĩ, nếu Tiêu Cẩn và những người khác ở phía trước, vậy không thể dẫn Diệp Cần đi tiếp chi bằng quay đầu ngay tại đây. 

Ai ngờ, chỉ trong lúc khách sáo đôi ba câu với Phương Cẩn, phía trước bỗng nhiên ồn ào náo động, dòng người đột nhiên trở nên chen chúc, Diệp Tuân và những người khác không kịp đứng vững, bị sức đẩy bất ngờ của đám đông làm cho tách rời, thoáng chốc đã cách nhau vài trượng. 

Diệp Tuân hoảng hốt, lội ngược dòng người, lớn tiếng gọi tên Diệp Cần: “Cần Cần!” 

Nhưng xung quanh người đông vô kể, thân hình Diệp Cần lại nhỏ nhắn, bị dòng người xô đẩy đi xa chỉ còn nhìn thấy đầu người nhấp nhô, hoàn toàn không thấy bóng dáng nàng đâu. Diệp Tuân gào thét đến khản giọng, nhưng chẳng nhận được hồi đáp. 

Hắn vội vàng thoát ra khỏi đám đông, tìm đến các thị vệ giữ trật tự của nha môn gần đó, huy động người tìm kiếm Diệp Cần đồng thời sai người về Diệp phủ gọi thêm người đến. 

Diệp Cần bị dòng người đẩy đi rất xa, nàng nghe thấy tiếng gọi của Diệp Tuân, muốn nhảy lên vẫy tay với huynh trưởng, nhưng tiếng ồn ào xung quanh át đi tiếng nàng, dòng người không ngừng đẩy nàng tiến về phía trước. Nàng gọi vài tiếng không được, đành tạm thời đi tiếp. 

Đi được khoảng vài trăm bước, dòng người đông đúc mới dần thưa thớt, xung quanh không còn quá chen chúc. 

Diệp Cần nhìn hai bên đường đầy các cửa hàng bán đủ thứ đồ, vừa nghĩ phải nhanh chóng quay lại chỗ ban nãy để tìm huynh trưởng vừa không kìm được bị những món đồ rực rỡ hấp dẫn. Đến khi nàng quay lại chỗ bị lạc đã không còn thấy bóng dáng Diệp Tuân. 

Diệp Cần có chút thất vọng, cúi đầu ủ rũ đứng một lúc rồi theo dòng người bước tiếp, nhất thời không biết phải làm sao. 

Nàng không nhớ đường về nhà, trên người cũng không có bạc, chỉ mang theo một chiếc khăn tay do chính nàng thêu là thành quả luyện tập bao ngày. 

Nàng không biết làm cách nào để về nhà, nghĩ rằng nếu đến chỗ thuê xe ngựa, nói mình là người Diệp gia liệu chủ tiệm có tin mà đưa nàng về không? 

Tất nhiên, điều kiện là nàng phải tìm được tiệm xe ngựa giữa con phố náo nhiệt này đã. 

Diệp Cần theo dòng người bước đi, chẳng mấy chốc đã quên mất nỗi buồn trong lòng, lại bị những thứ trên phố thu hút. Nhìn những đôi nam nữ trẻ tuổi qua đường, có người nắm tay, có người thân mật tựa vào nhau, tay cầm những chiếc đèn hoa nhỏ xinh, đầu cài trâm hoa lộng lẫy, trong lòng nàng không khỏi ngưỡng mộ. 

Nếu huynh trưởng ở đây, chắc chắn sẽ mua cho nàng. 

Diệp Cần mải mê bước đi, không để ý, bất cẩn va vào một thiếu phụ trẻ. 

Nàng vội lùi lại hai bước, nhanh chóng xin lỗi: “A, xin lỗi, ta không nhìn thấy!” 

Nhưng thiếu phụ ấy tính tình chẳng mấy ôn hòa, dù nghe nàng xin lỗi cũng không lộ vẻ hòa nhã, trừng mắt quát: “Ngươi đi đường không mở mắt sao? Cứ nhè người khác mà va vào à?” 

Diệp Cần nghiêm túc đáp: “Ta có mở mắt nhưng vừa rồi không thấy ngươi.” 

“Thôi, thôi, vị tiểu nương tử này không cố ý, va cũng không mạnh không sao đâu” người nam tử đứng cạnh thiếu phụ vươn tay ngăn nàng ta, đứng ra làm người hòa giải, mỉm cười hỏi Diệp Cần: “Nhưng tiểu nương tử sao lại đi một mình ở đây? Có phải lạc mất người nhà, không tìm được đường về?” 

Diệp Cần gật đầu: “Ta bị lạc mất huynh trưởng, đang tìm huynh ấy.” 

“Trên phố người đông thế này, làm sao tìm được? Chi bằng nàng đến tệ xá nghỉ tạm, ta sẽ sai người báo quan giúp nàng tìm huynh trưởng,” nam tử nói. 

Thiếu phụ kia lập tức nhận ra ý đồ không tốt của phu quân, giận đến đỏ mặt, quát: “Trên phố bao nhiêu người, sao chỉ mình ngươi đứng ra làm người tốt? Cô nương này lai lịch không rõ, ai biết có phải trốn từ đâu ra không!” 

Diệp Cần bị khí thế sắc bén của thiếu phụ làm cho hoảng sợ, rụt cổ lại định mở lời, nhưng nam tử kia đã bước tới, định nắm lấy cổ tay nàng nói: “Nàng đừng để tâm những lời đó, ta đưa nàng về trước, nhất định sẽ giúp nàng tìm được huynh trưởng.” 

Diệp Cần vội lùi lại, khiến nam tử kia chụp hụt. Hắn cười nói tiếp: “Tiểu nương tử đừng sợ, ta không phải người xấu.” 

Bỗng nhiên, một người bước đến trước mặt Diệp Cần che chắn nửa thân nàng, đứng đối diện nam tử kia, đẩy bàn tay hắn vừa chìa ra trở lại. 

Người này dáng cao, mặc trường y màu mực điểm kim, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hung thú răng nanh để lộ phần gáy trắng nõn. 

Nhìn từ phía trước, dưới hàm răng nanh dữ tợn của mặt nạ là đôi mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào nam tử kia. 

Cặp phu thê trẻ thấy vậy, tưởng rằng đây chính là huynh trưởng mà nàng tìm kiếm. Thấy người này khí thế bức người, họ không dám gây chuyện thêm liền lúng túng rời đi. 

Người ấy quay đầu, nhìn về phía Diệp Cần. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Diệp Cần dường như bị chiếc mặt nạ của hắn làm giật mình, kêu lên một tiếng, xoay người chen vào đám đông bỏ chạy. 

Người kia khựng lại, ngẩng mắt nhìn thấy một sạp bán mặt nạ bên đường bày đầy những chiếc mặt nạ hình thỏ, hồ ly được vẽ tay xinh xắn. Hắn bước đến, tháo chiếc mặt nạ hung thú trên mặt xuống để lộ một gương mặt tuấn tú, chính là Quý Thạc Đình. 

Hắn vốn đi cùng Tiêu Cẩn, lúc Phương Cẩn gặp Diệp Tuân, thực ra hắn đã đứng cách đó không xa. Khi dòng người đột nhiên ùa đến, Quý Thạc Đình tận mắt thấy Diệp Cần bị đẩy đi xa rời khỏi Diệp Tuân. 

Không kịp nghĩ ngợi, Quý Thạc Đình đuổi theo Diệp Cần trong đám đông, đi đến tận đây, thấy nàng bị đôi phu thê trẻ quấy nhiễu mới ra mặt. 

Diệp Cần chạy được một đoạn, cảm thấy mệt, liền rời khỏi dòng người, đến ngồi trên một chiếc ghế đá bên đường. 

Nàng mặc áo váy đỏ thắm, hoa văn mực kim lấp lánh ánh hoa lệ dưới ánh đèn lồ ng rực rỡ. Trên đầu nàng là mũ hổ đỏ, lưng khom, đầu cúi, trông như thu mình thành một khối nhỏ bé vừa đáng thương vừa đáng yêu. 

Nàng vừa ngồi xuống chưa bao lâu, bỗng như cảm nhận được điều gì ngoảnh đầu nhìn, thấy người mặc trường y mực kim, đeo mặt nạ hung thú ban nãy đang đứng cách đó không xa, dường như đang nhìn nàng. 

Lúc này, mặt nạ trên mặt hắn đã đổi thành hình thỏ, trông đáng yêu hơn nhiều không còn vẻ hung tợn như trước. 

Diệp Cần đứng dậy, bước qua vài người, đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn không biết là đang nhìn mặt nạ hay đôi mắt của hắn. 

“Ngươi theo ta làm gì?” Diệp Cần hỏi. 

Quý Thạc Đình không nói, ánh mắt nghi hoặc của Diệp Cần in vào mắt hắn. Có chiếc mặt nạ này che chắn, khi đối diện nàng hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, một cảm giác đã lâu không có. 

“Ngươi câm sao? Không biết nói?” Diệp Cần lại hỏi. 

Quý Thạc Đình vẫn im lặng, sợ rằng vừa mở miệng, nàng sẽ nhận ra ngay. 

Diệp Cần thở dài, từ bỏ ý định hỏi tiếp, chỉ nói: “Ngươi có thể đưa ta về nhà không? Ta lạc mất huynh trưởng, huynh ấy không tìm được ta chắc hẳn đang rất lo.” 

Quý Thạc Đình gật đầu, vốn dĩ hắn cũng định đưa nàng về. 

Diệp Cần vui vẻ cười, nói: “Diệp phủ, ngươi đưa ta về Diệp phủ là được!” 

Quý Thạc Đình không hiểu nàng vui vẻ vì điều gì. Trên phố, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng lấy được lòng tin của nàng. May mà hắn luôn lặng lẽ theo sau, nếu không có ai để ý e rằng nàng đã bị lừa đi mất rồi. 

Hắn lấy từ trong tay áo một sợi dây đỏ mua ở sạp bên đường, một đầu buộc vào cổ tay Diệp Cần, đầu kia buộc vào tay mình sợ nàng đi sau lưng lại lặng lẽ biến mất. 

Sợi dây không dài, chỉ cách nhau ba bốn bước. Chỉ cần Diệp Cần dừng lại, Quý Thạc Đình sẽ lập tức nhận ra và ngoảnh đầu nhìn. 

Hai người một trước một sau đi được một đoạn, Diệp Cần bỗng dừng lại, giật sợi dây vài cái. Quý Thạc Đình cảm nhận được, cũng dừng bước. 

Chỉ thấy Diệp Cần chăm chú nhìn một vòng người vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài bên đường, thoáng thấy người ở giữa đang lộn nhào trên không, biểu diễn tạp kỹ. 

Mọi sự chú ý của Diệp Cần đều bị thu hút, không nói với Quý Thạc Đình một tiếng đã chen thẳng vào đám đông. Quý Thạc Đình không ngăn cản, lặng lẽ đi theo sau. 

Đến vòng ngoài, Diệp Cần cố chen vài lần không vào được lại vì người phía trước che khuất tầm nhìn, nàng nhảy vài cái cũng không thấy được bên trong. Nghĩ một lúc, nàng giật sợi dây, nói với Quý Thạc Đình một câu. 

Nhưng xung quanh quá ồn, Quý Thạc Đình chỉ thấy đôi môi hồng nhuận của nàng mấp máy, không nghe rõ nàng nói gì. 

Hắn cúi xuống, ghé tai lại gần. 

Diệp Cần nói: “Ta không thấy gì.” 

Quý Thạc Đình thầm nghĩ, nàng không thấy thì ta biết làm sao? Chẳng lẽ đuổi hết dân chúng phía trước đi? 

Rồi lại nghe Diệp Cần nói: “Ngươi ngồi xổm xuống, mau để ta cưỡi lên cổ ngươi.” 

Quý Thạc Đình: “?!” 

Bình Luận (0)
Comment