Quý Thạc Đình biết rõ Diệp Tuân vô cùng yêu thương muội muội, nhưng có những lúc, dù nghĩ thế nào chàng cũng không thể hiểu nổi một số hành vi của Diệp Tuân.
Chẳng hạn, không dạy Diệp Cần đọc sách, nhận biết chữ nghĩa.
Chẳng hạn, không dạy Diệp Cần đạo lý “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Chẳng hạn, ngay lúc này, tại một bữa tiệc chỉ toàn nam tử, lại dẫn nàng theo, để mặc nàng kề sát Lục Thư Cẩn, đầu chạm đầu, thì thầm những lời nhỏ nhẹ mà hoàn toàn không hề ngăn cản.
Khi nàng nói chuyện, nửa thân mình gần như ngả vào người Lục Thư Cẩn kề sát tai hắn ta. Như vậy, còn ra thể thống gì?
Diệp Cần đã mười bảy xuân xanh! Một thiếu nữ hoàn toàn có thể xuất giá, mà Lục Thư Cẩn lại là nam tử, hành động thân mật như thế còn ra dáng vẻ gì nữa?
Thế nhưng, đôi mắt Diệp Tuân dường như mù lòa.
Nhìn Diệp Cần và Lục Thư Cẩn càng lúc càng kề cận, thì thầm những lời chẳng ai nghe thấy, lồ ng ngực Quý Thạc Đình bỗng dưng nặng nề chỉ muốn tìm cớ gây sự.
Chàng liếc mắt nhìn Diệp Tuân, cất tiếng hỏi: “Diệp thiếu gia hôm nay sao lại đến sớm thế?”
Diệp Tuân đáp: “Còn không phải vì Cần Cần sao? Nghe nói ta đến dùng bữa với các huynh, nàng cứ nằng nặc giục ta mau mau đến.”
Nói đoạn, Diệp Tuân cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía Diệp Cần. Thấy sắc mặt Lục Thư Cẩn trầm xuống còn Diệp Cần lộ vẻ sợ hãi, hắn lập tức cho rằng Lục Thư Cẩn đang bắt nạt muội muội, liền lớn tiếng gọi: “Cần Cần!”
Hai người kia đồng thời ngoảnh đầu nhìn lại, thế là cảnh Lục Thư Cẩn nắm chặt cổ tay Diệp Cần bị mọi người nhìn rõ mồn một.
Quý Thạc Đình thầm nghĩ, Diệp Cần nên trở về nhà thôi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nàng dường như rất hứng thú với Lục Thư Cẩn. Thậm chí chẳng cần Lục Thư Cẩn chủ động cho nàng đồ ăn hay bắt chuyện, nàng đã tự nguyện kề cận bên hắn ta. Diệp Cần chưa từng đối với ai như thế.
Ngày trước, khi mới quen biết Diệp Cần, Quý Thạc Đình không biết đã lấy bao nhiêu đồ ngon từ nhà, chạy đi chạy lại Diệp phủ bao nhiêu lần mới khiến nàng chịu chủ động nói chuyện với chàng.
Còn Lục Thư Cẩn bây giờ, chẳng cần làm gì, đã khiến Diệp Cần tự mình đuổi theo.
Quý Thạc Đình không nhận ra tâm trạng mình đã có chút kỳ lạ. Đến khi phát giác, lồ ng ngực chàng như bùng lên một ngọn lửa, chẳng tìm được nơi trút giận.
Chàng thấy Diệp Cần chạy đến bên Tiêu Cẩn, nói muốn ngồi cùng Tứ ca, ngọn lửa trong lòng cuối cùng cũng bùng lên. Tay nhanh hơn đầu, chàng giật mạnh chiếc ghế nàng định ngồi.
Diệp Cần lập tức ngã nhào, nhưng khi chạm đất, nàng lại ngồi lên mu bàn chân Quý Thạc Đình, sau gáy khẽ va xuống sàn, không nặng cũng chẳng phát ra tiếng động.
Chàng lên tiếng, bảo Diệp Tuân đưa nàng về.
Thế là Diệp Cần bắt đầu lau nước mắt. Nàng nghe ra ý muốn đuổi mình về của Quý Thạc Đình, không muốn nàng ở lại đây.
Diệp Cần khóc không ầm ĩ, nhưng nước mắt tuôn rơi không ngừng, từng giọt từng giọt lăn dài, thoáng chốc đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Quý Thạc Đình, chẳng còn chút khói nào. Cơn cảm xúc kỳ lạ kia cũng hoàn toàn tan biến.
Vốn dĩ chàng đã lạnh mặt, ép Diệp Tuân đưa nàng về nhưng nhìn thấy nước mắt Diệp Cần, những lời cứng rắn kia lại chẳng thể thốt ra.
Chàng thầm nghĩ, phải luyện tập thêm mới được.
Quý Thạc Đình tự nhủ, nhất định sẽ tìm được cơ hội khiến Diệp Cần hoàn toàn từ bỏ chàng, sinh lòng sợ hãi rồi tự nhiên mà tránh xa chàng.
Cơ hội ấy đến rất nhanh, vào ngày mọi người cùng đến chùa Ninh Hoan.
Diệp Cần không biết từ đâu mua được một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, lén lút đứng trong bóng tối quan sát chàng hồi lâu. Cuối cùng, nàng tìm cơ hội chặn chàng lại, hai tay nâng chiếc nhẫn, nói muốn tặng chàng.
Đôi mắt nàng ngập tràn hy vọng, long lanh như chú nai con, chăm chú nhìn Quý Thạc Đình, chờ chàng nhận món quà nàng tỉ mỉ chuẩn bị.
Quý Thạc Đình cúi đầu nhìn nàng, chợt nhận ra, muốn Diệp Cần hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống, khỏi tầm mắt chàng là điều không thể. Bởi Diệp Cần không ngừng tiến gần chàng. Dù đã bị sự lạnh lùng của chàng làm tổn thương, nàng vẫn tự mình xoa dịu vết thương, giả vờ như chưa từng có gì rồi lại mang theo kỳ vọng tìm đến chàng.
Nhưng giữa chàng và Diệp Cần, không chỉ đơn giản là cách nhau vài con phố.
Giữa họ là vô số mạng người vô tội bị Diệp Đình hại chết, là cuộc đối đầu binh đao không thể tránh khỏi trong tương lai, là mối huyết hải thâm thù khắc sâu vào cốt tủy chẳng thể xóa nhòa.
Một ngày nào đó, chàng sẽ đích thân vung kiếm, chém chết phụ thân và huynh trưởng của Diệp Cần, hủy diệt toàn bộ thế lực Diệp phủ khiến gia đình nàng tan nát, biến nàng thành con gái của tội thần.
Đó là rào cản chẳng thể vượt qua.
Thế nên, Quý Thạc Đình cầm lấy chiếc nhẫn, giơ tay ném xuống sông lạnh lùng nói: “Tránh xa ta ra.”
Diệp Cần giữa đông lạnh giá lao xuống dòng sông băng buốt, về nhà bệnh nặng một thời gian dài. Diệp Tuân tức giận không thôi, liên tục nhiều ngày không cho nàng ra khỏi cửa.
—
Vân Thành gió nổi mây trôi, tất cả những kẻ bị cuốn vào vòng xoáy đều bắt đầu toan tính của riêng mình. Chỉ có Diệp Cần cả ngày ăn uống vô tư, như chú cá nhỏ vui vẻ. Nỗi phiền muộn của nàng chẳng qua chỉ là không ai chơi cùng, huynh trưởng lại cấm nàng ra ngoài.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Diệp Cần không chịu nổi cảnh nhàn rỗi. Nàng lẻn vào phòng Diệp Tuân, trộm lấy lệnh bài của huynh trưởng, chạy đến Hải Châu học phủ tìm Lục Thư Cẩn.
Lục Thư Cẩn là người bạn duy nhất của nàng.
Nàng dẫn Lục Thư Cẩn đến Xuân Phong lâu, Nguyệt Thủy gian, lần đầu gặp Tiểu Hương Ngọc.
Chuyện Quý Thạc Đình thích Tiểu Hương Ngọc, nàng nghe được từ miệng Diệp Tuân đã lâu, nhưng Diệp Tuân chỉ nhắc một lần. Diệp Cần dường như rất để tâm nên nhớ mãi đến giờ.
Nàng thấy Tiểu Hương Ngọc là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, mang vẻ đẹp khiến người ta chỉ nhìn một lần đã phải trầm trồ. Diệp Cần chăm chú nhìn hồi lâu, lại nghĩ Quý Thạc Đình thích một nữ tử như vậy cũng là lẽ thường, bởi nàng quả thực quá mỹ lệ.
Diệp Cần chẳng nghĩ sâu xa, mọi ý nghĩ đều bộc lộ trên bề mặt.
Nàng thậm chí không hiểu thế nào là mất mát, chỉ cảm thấy khó hiểu và buồn bã trước sự lạnh lùng của Quý Thạc Đình, chưa từng nghĩ đến một ngày chàng sẽ hoàn toàn cắt đứt với nàng.
Diệp Tuân từng nói, Quý Thạc Đình cũng như nàng khi còn nhỏ, bị ngã hỏng đầu, nên tính tình mới thay đổi.
Diệp Cần từng trải qua những ngày ấy, hiểu cảm giác đó ra sao, nên rất thông cảm với Quý Thạc Đình. Nàng còn nghĩ nàng và chàng là đồng loại, bởi đầu óc cả hai đều từng “hỏng”.
Nhưng bao giờ chàng mới khỏi đây?
Bộ dạng lạnh lùng của chàng thật sự rất đáng sợ, khiến Diệp Cần cảm thấy tổn thương.
Diệp Cần ham ăn, uống quá nhiều rượu, cả người mơ mơ màng màng đến khi Lục Thư Cẩn bị Tiêu Cẩn đưa đi cũng chẳng hay biết.
Đến lúc nàng lờ mờ tỉnh lại, đôi chút thanh tỉnh, Lục Thư Cẩn bên cạnh đã không còn. Trong phòng, mọi ngọn đèn đều tắt, không một tia sáng. Diệp Cần hoảng loạn, tay sờ soạng lung tung, miệng không ngừng gọi tên Lục Thư Cẩn.
Chẳng ai đáp lại, dường như nơi đây chỉ còn lại mình nàng, bị bỏ rơi.
Diệp Cần òa khóc, gọi Lục Thư Cẩn rồi gọi huynh trưởng, muốn đứng dậy chạy ra ngoài nhưng lại chóng mặt dữ dội, chưa kịp bò dậy đã ngã xuống.
Song nàng không ngã xuống đất, mà được một người đỡ lấy.
Diệp Cần chạm vào tay người ấy, lạnh buốt nhưng mềm mại. Nàng còn chạm vào lồ ng ngực người đó, áo lông chồn mịn màng, cánh tay rắn chắc và một mùi hương quen thuộc.
Nàng theo bản năng chui vào lòng người ấy, quen thuộc ôm lấy eo vùi mặt vào, nước mắt thấm ướt áo lông chồn, lặng lẽ, không còn khóc lớn.
Xung quanh tối đen như mực nhưng Quý Thạc Đình vẫn tìm được chiếc sạp mềm, dẫn Diệp Cần ngồi xuống.
Nàng ôm rất chặt, không ngừng động đậy, cánh tay từ eo chàng trườn lên, ôm lấy cổ, vùi vào hõm cổ chàng.
Quý Thạc Đình nhớ lại cảnh vừa vào cửa, thấy nàng và Lục Thư Cẩn ôm nhau dựa sát, lại nhớ đến tiếng gọi Lục Thư Cẩn đầy lo lắng của nàng, lồ ng ngực như bị một cây chùy sắt đâm vào chỗ mềm, đau nhức,l khó kiềm chế cảm xúc dâng trào.
Bóng đêm trở thành lớp vỏ che chở cho chàng như chiếc mặt nạ chàng từng đeo trong Tết Thượng Nguyên.
Chàng tự giận một lúc, rồi cảm thấy Diệp Cần khẽ động đậy bên hõm cổ, dường như bất an.
Thế là chàng mới vươn tay ôm lấy nàng, kéo vào lòng, Diệp Cần tìm được bình yên, ngoan ngoãn nép vào chàng không động đậy nữa.
Diệp Cần như một chú thú nhỏ mềm mại, lại thơm ngát, ôm vào khiến người ta lưu luyến không rời.
Quý Thạc Đình giấu chút tư tâm, cố ý kéo dài thời gian, mãi sau mới sai người đưa nàng về Diệp phủ.
Thế là lại khiến Diệp Tuân tức đến phát điên.
Quý Thạc Đình nghĩ, tức chết hắn càng tốt. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chẳng bao lâu, Tiêu Cẩn tìm đến, vừa đóng cửa đã nhìn chàng hỏi: “Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?”
Quý Thạc Đình vờ không hiểu: “Cái gì?”
Chàng và Tiêu Cẩn lớn lên cùng nhau, tình cảm với Diệp Cần đương nhiên không giấu được Tiêu Cẩn. Để tránh bị truy vấn, Quý Thạc Đình đáp trả: “Gần đây ngươi và Lục Thư Cẩn thân thiết quá mức, hai nam tử như thế, không thấy có vấn đề sao?”
Sắc mặt Tiêu Cẩn lập tức thay đổi, cứng cổ đáp: “Có vấn đề gì? Ta còn thân với ngươi hơn chục năm, sao không nói chúng ta có vấn đề? Ta làm sao có thể thích một nam tử?”
Quý Thạc Đình lười đáp lời.
Tiêu Cẩn không buông tha, truy hỏi mãi, cuối cùng Quý Thạc Đình nhìn hắn nói: “Ngươi muốn ta làm sao? Nghe lời phụ thân, đính hôn với Diệp Cần? Tranh đoạt hoàng vị sắp diễn ra, nếu chúng ta có hôn ước đến lúc hai nhà sống mái với nhau, nàng chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị lợi dụng. Ai sẽ bảo vệ Diệp Cần? Nếu chúng ta thắng, Diệp gia bị chém cả nhà, ta phải giấu nàng bên mình, che giấu việc ta khiến gia đình nàng tan nát cả đời để nàng mãi là kẻ ngốc sống trong lời nói dối được dệt nên sao?”
“Ai muốn cuộc sống như thế?” Quý Thạc Đình bình tĩnh lạ thường, mỗi lời nói ra như dao đâm vào tim, dù lòng rỉ máu, từng chữ thốt ra vẫn bình thản. “Chỉ vì đầu óc Diệp Cần từng hỏng, nàng đáng bị đối xử như vậy sao?”
Tiêu Cẩn im lặng hồi lâu, nói: “Ngươi đã cố chấp đến mức nhập ma.”
“Ta sẽ tìm mọi cách bảo vệ nàng khỏi Diệp gia. Sau này, dù nàng đi đâu, sống cùng ai tuyệt đối sẽ không phải là ta” Quý Thạc Đình nói.
Tiêu Cẩn đáp: “Ngươi tốt nhất giữ lời.”
Quý Thạc Đình không muốn tranh cãi, phản bác: “Trước tiên lo cho chuyện của ngươi đi.”
Lúc này, cả hai đều mạnh miệng.
Sau này, mặt cả hai đều bị vả đau điếng.
Tiêu Cẩn động lòng với Lục Thư Cẩn tự hành hạ mình không ít, nửa tháng đã gầy đi mấy cân, trông tiều tụy, cô đơn.
Còn Quý Thạc Đình, trong đêm mưa lớn ở Phong Đình sơn trang, đã ôm Diệp Cần ngã dưới đất vào lòng để nước mắt nàng thấm vào cổ mình.