Có lẽ từ năm ấy, khi Quý Thạc Đình chứng kiến cảnh thi thể nằm ngổn ngang vì nạn đói trong lòng chàng đã bị bao phủ bởi một tấm lưới mang tên oán hận che khuất đôi mắt.
Tấm lưới ấy khiến chàng quên mất rằng năm gặp Diệp Tuân, chàng mới chỉ tám xuân xanh. Diệp Tuân, hơn chàng bốn tuổi đã cùng chàng và Tiêu Cẩn lớn lên. Chàng từng đưa Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình l3n đỉnh Phong Đình sơn trang ngắm gió, đứng dưới tán cây chùa Ninh Hoan cầu nguyện, cùng thả đèn trời trong đêm Thượng Nguyên, nâng chén vui say.
Trong những năm tháng đồng hành ấy, Quý Thạc Đình chỉ nhớ rằng Diệp phủ là đám gian thần hại dân, đặt lợi ích lên trên hết thảy. Chàng chưa từng nghiêm túc tìm hiểu Diệp Tuân nên chẳng thể nhận ra rằng, dưới lớp máu tanh đầy mình, Diệp Tuân lại cất giấu một trái tim hướng về ánh sáng.
Nhưng giờ đây, tất cả đã muộn màng, chẳng thể vãn hồi.
Diệp Tuân cầm ngọn đèn mờ nhạt dẫn Diệp Cần rời đi như trong giấc mộng. Dù Quý Thạc Đình gào thét thế nào, cầu xin họ ở lại, chàng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn biển lửa nuốt chửng hai người.
Quý Thạc Đình ngồi trên giường, hồi lâu chẳng động đậy. Lệ từ đôi mắt đỏ hoe lăn dài, cảm xúc không thể kìm nén khiến cổ họng chàng phát ra tiếng nức nở.
Giọt lệ chảy vào miệng, hóa ra lại đắng ngắt, là vị của hối hận khiến chàng đau đớn khôn nguôi.
“Thiếu gia!” Tiểu tư thấy chàng rơi lệ, cũng bật khóc theo, lấy tay áo lau nước mắt, nói: “Người hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng tự làm khổ thân mình nữa. Người chết chẳng thể sống lại…”
Quý Thạc Đình ngẩn ngơ giơ tay, chạm vào sợi dây trên cổ, chậm rãi tháo vật treo trên đó xuống.
Đó là chiếc nhẫn ngọc mà Diệp Cần tặng chàng ở chùa Ninh Hoan.
Tài bắn cung của Quý Thạc Đình chẳng xuất sắc, chàng cũng chẳng ưa dùng cung, nên vốn chẳng bao giờ đeo nhẫn ngọc. Nhưng khi chiếc nhẫn ngọc xanh biếc ấy được đưa đến trước mặt, chàng quả thực đã động lòng.
Chiếc nhẫn được chế tác từ ngọc thượng hạng, màu sắc tươi sáng mà thuần khiết, dưới ánh sáng lấp lánh ánh ngọc dịu dàng.
Hơn nữa, đó là món quà từ Diệp Cần.
Ngẫm lại những năm quen biết Diệp Cần, nàng tặng chàng chẳng được bao nhiêu thứ, đếm trên đầu ngón tay là đủ mà đa phần đều là đồ ăn.
Lần trước, nàng tặng chàng một khối bạch ngọc, chàng đem chế thành cây quạt nhưng chỉ dùng khối ngọc ấy làm một thanh xương quạt. Cây quạt ấy chàng luôn mang theo, được mài giũa sáng bóng.
Nhưng khi chiếc nhẫn ngọc được đưa đến, Quý Thạc Đình đang chìm trong ngõ cụt, một mực muốn Diệp Cần rời xa mình. Thế là chàng ném chiếc nhẫn xuống sông.
Sau đó, chàng đích thân dẫn người xuống sông tìm, suốt một đêm mới tìm được. Rửa sạch rồi, màu sắc nhẫn càng thêm rực rỡ. Quý Thạc Đình cầm nhẫn, ngồi dưới ánh đèn nhìn kỹ, phát hiện trên đó còn khắc hình cây kẹo hồ lô do chính tay Diệp Cần khắc.
Đó là khởi đầu câu chuyện giữa nàng và chàng.
Quý Thạc Đình vốn không muốn quá để t@m đến món quà của Diệp Cần. Chàng cố kìm nén bản thân, nhưng dù đặt chiếc nhẫn ở đâu, chàng cũng muốn lấy ra, cầm trong tay ngắm nghía. Sau vài lần, Quý Thạc Đình đành chịu thua, lấy dây xâu nhẫn, đeo lên cổ.
Nhưng giờ đây, người đã chẳng còn, tất cả đều hóa vô nghĩa.
Quý Thạc Đình nắm chặt chiếc nhẫn, đứng dậy định xuống giường.
“Thiếu gia!” Tiểu tư lao tới đỡ chàng, khẩn cầu: “Thiếu gia, hai ngày nay người bị thương quá nặng, cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Quý Thạc Đình gạt tay tiểu tư ra, lạnh lùng nói: “Ta chẳng sao, không cần nghỉ.”
Thi thể vẫn chưa tìm đủ, Quý Thạc Đình chưa thấy một thi thể nguyên vẹn chưa dừng lại.
Sau cơn đại bệnh, chàng sức yếu, đi được hai bước đã loạng choạng. Nhưng chàng vẫn bướng bỉnh tự mặc y phục, buộc tóc, chẳng màng tiểu tư bên cạnh khóc lóc van xin đẩy cửa bước ra ngoài.
Tốn Huyên và Quý lão phu nhân đã đến kinh thành từ vài năm trước. Hiện tại, trong Quý phủ ở Vân Thành chẳng có nữ nhân nào đủ sức quản thúc Quý Thạc Đình. Nhưng thấy chàng tự hành hạ bản thân, bất chấp sinh tử các nữ quyến cũng cứng rắn đứng ra.
Phu nhân của nhị đường huynh đứng dưới mái hiên, gọi Quý Thạc Đình: “Thạc Đình, bệnh tình ngươi nặng như thế, vừa tỉnh đã chạy ra ngoài sao?”
Sắc mặt Quý Thạc Đình trắng bệch, vệt lệ trên khóe mắt chưa khô, đôi mắt đỏ rực trông vô cùng yếu ớt đáng thương. Nhưng thần thái vẫn lạnh lùng như cũ, đối mặt với đường tẩu chàng thậm chí chẳng buồn khách sáo: “Ta còn việc phải làm.”
“Nếu ngươi để thân thể suy kiệt, chúng ta biết ăn nói thế nào với Quý nhị gia?” Những người khác cũng lên tiếng phụ họa: “Khi bệnh tình chưa khỏi, chúng ta quyết không để ngươi ra ngoài.”
Quý Thạc Đình nhìn đám nữ quyến chắn trước mặt, nỗi đau và phiền muộn đè nặng trong lòng khiến chàng khó thở.
Chàng nghĩ, đến bước này, chàng chẳng thể trách ai.
Dù từ nhỏ chàng luôn tin rằng không ai có thể chi phối đời mình nhưng lớn lên dưới sự dạy dỗ của trưởng bối Quý gia, trong những quy củ ràng buộc, chính chàng đã tự trói buộc mình.
Cuối cùng, Quý Thạc Đình vẫn chẳng thể rời Quý phủ. Các nữ quyến trong nhà ra sức ngăn cản, sai gia đinh canh gác lối ra buộc chàng trở về phòng.
Chàng rơi vào mê mang, chẳng biết nên làm gì, chỉ vô thức dùng ngón tay vuốt v3 chiếc nhẫn. Trong đầu, hình ảnh Diệp Cần thoáng qua nhanh chóng, từng nụ cười, từng cái nhíu mày.
Thậm chí, đôi khi tỉnh dậy từ giấc mơ mơ màng, chàng vẫn quên rằng Diệp Cần đã bị nổ chết, chỉ nghĩ mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng mỗi lần từ niềm vui thoát khỏi ác mộng mà tỉnh táo lại, chàng lại nhận ra Diệp Cần và Diệp Tuân đã chết trong vụ nổ, rơi từ mây xanh xuống vực sâu. Chàng đắm chìm trong đau khổ, không thể tự thoát ra.
Thế nên, Quý Thạc Đình chẳng muốn ngủ nữa, mở mắt chờ đến bình minh. Khi trời vừa hửng sáng, chàng khoác áo đứng dậy, quyết rời Quý phủ.
Hạ nhân ngăn cản, tiếng ồn làm kinh động các nữ quyến. Mọi người vội vàng chạy đến khuyên nhủ. Chẳng mấy chốc, cả Quý phủ sáng rực đèn, ồn ào náo loạn.
Mưa bên ngoài lại trút xuống. Quý Thạc Đình vừa mới khỏi bệnh, nếu ra ngoài dầm mưa, e rằng lại phải khiêng về. Sao dám để chàng đi?
Đang lúc hỗn loạn, bỗng có hạ nhân chạy đến bẩm báo, nói ngoài cổng có một thiếu nữ trẻ tuổi ngồi đó không chịu rời đi, hỏi gì cũng chẳng đáp.
Quý Thạc Đình nghe tin, chẳng màng mọi người ngăn cản, bước thẳng vào màn mưa, dầm mưa đến cổng.
Chàng thấy ngoài cổng quả nhiên có một người ngồi. Dù y phục nàng bị bùn đất vấy bẩn, dù nàng cong lưng co ro, búi tóc rối bời như kẻ ăn xin ven đường, Quý Thạc Đình vẫn nhận ra ngay đó là Diệp Cần.
Bóng lưng nàng luôn hiện lên trong giấc mơ, Quý Thạc Đình đã nhìn ngàn vạn lần không thể nhầm.
Chàng bước tới, khoảnh khắc thấy Diệp Cần, lệ nóng từ mắt trào ra. Nhưng mưa đã thấm ướt mặt chàng, những giọt lệ mừng rỡ hòa vào mưa, chẳng ai hay biết.
Chàng nửa quỳ xuống, cúi đầu nhìn Diệp Cần. Gương mặt nàng bẩn thỉu, khóe môi trầm xuống, không chút biểu cảm. Đôi mắt trống rỗng, như một con rối gỗ chẳng còn hơi thở.
Bộ dạng này khiến lòng Quý Thạc Đình như bị bóp nghẹt, đau đớn dữ dội đến thở cũng khó khăn.
Chàng thận trọng tiến lại gần, chẳng dám chạm vào, chỉ khẽ khàng gọi bằng giọng nhỏ nhẹ: “Diệp Cần?”
Diệp Cần chẳng đáp, nàng ôm một chiếc hộp gỗ trong lòng, ngồi im bất động.
Như lần đầu gặp gỡ, Diệp Cần vẫn chẳng để t@m đến Quý Thạc Đình. Nhưng Diệp Cần năm ấy đắm mình trong thế giới riêng, vô tư lự, chẳng ai quấy rầy được.
Còn Diệp Cần giờ đây, lại chẳng chút sinh khí.
Rồi nàng khẽ nghiêng đầu, môi mấp máy, nói: “Ta là cô nhi nhà Hứa thị, Hứa Cần Cần.”
Quý Thạc Đình ngẩn ra một thoáng, lấy khăn lụa từ trong ngực, định lau đi bùn đất trên mặt nàng. Nhưng khi tay chàng vừa tiến đến, Diệp Cần đột nhiên nghiêng đầu, tránh đi.
Nàng dường như kháng cự sự gần gũi của chàng.
Quý Thạc Đình chẳng dám để Diệp Cần sinh ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào lúc này. Chàng vội rút tay về, thành khẩn hỏi: “Chúng ta vào trong trước, được không?”
“Vào trong…” Diệp Cần lẩm bẩm: “Đi Quý phủ.”
“Đúng vậy, đây chính là Quý phủ.” Quý Thạc Đình chỉ vào tấm biển lớn dưới mái hiên, nói: “Nàng tìm đúng nơi rồi.”
Diệp Cần cụp mắt, đứng dậy bước vào trong. Quý Thạc Đình vội vàng theo sát phía sau.
Nàng vừa đi được chục bước, cả người đã loạng choạng ngã xuống. May mà Quý Thạc Đình nhanh tay, bước lên đỡ lấy nàng, tiện thể giữ luôn chiếc hộp gỗ.
Thân thể Diệp Cần nhẹ đến đáng sợ. Quý Thạc Đình ôm nàng trong lòng, siết chặt vòng tay, sợ chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ biến mất.
Vì sao nàng đột nhiên xuất hiện? Thi thể nữ nhân được đưa ra từ phòng Diệp Tuân là ai? Diệp Tuân đi đâu? Những câu hỏi ấy giờ chẳng còn quan trọng. Quý Thạc Đình chỉ muốn ôm chặt nàng không buông tay.
Nếu đây lại là một giấc mộng hư ảo, tỉnh dậy chẳng còn gì, Quý Thạc Đình e rằng sẽ hóa điên.
Diệp Cần được đưa vào một gian khách phòng sạch sẽ. Quý Thạc Đình đứng dưới mái hiên ngoài cửa, mưa lớn vẫn trút xuống, tiếng ồn ào vang bên tai.
Nhưng lòng chàng lại bình lặng lạ thường. Từ khoảnh khắc thấy Diệp Cần, chàng như thoát khỏi nỗi đau khổ, đây là cách duy nhất khiến chàng nhanh chóng hồi sinh.
Tỳ nữ mang từng chậu nước nóng vào, thay y phục, lau rửa cho Diệp Cần, làm sạch toàn thân nàng, rồi mời đại phu đến chẩn trị. Suốt thời gian ấy, Quý Thạc Đình luôn đứng ngoài cửa, chẳng rời nửa bước.
Đến khi mọi việc xong xuôi, đã gần chính ngọ. Tiểu tư đến mời Quý Thạc Đình dùng cơm.
Lúc này, chàng nào còn tâm trí ăn uống, thậm chí chẳng cảm thấy chút đói. Đợi đại phu kê đơn rời đi, chàng vội bước vào phòng.
Diệp Cần đã thay y phục mới, gương mặt sạch sẽ, mái tóc còn hơi ướt buông bên giường. Nàng đắp chăn mỏng, để lộ gương mặt trắng nhợt yếu ớt.
Bước chân Quý Thạc Đình nhẹ nhàng, sợ một tiếng động nhỏ cũng làm nàng giật mình.
Nhưng Diệp Cần quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, lúc này đang ngủ say.
Quý Thạc Đình ngồi bên giường, chẳng còn che giấu ánh mắt, nhìn chăm chú vào gương mặt nàng khi ngủ.
Chàng chẳng biết hai ngày qua Diệp Cần đi đâu, trải qua những gì. Nhưng chỉ cần nàng còn sống trở về, với Quý Thạc Đình, đó đã là phúc lớn, là kết quả tốt nhất.
Tay chàng luồn vào chăn, khẽ chạm vào chân nàng, kéo ra khỏi chăn.
Vừa nãy, đại phu nói chân nàng bị ma sát, nổi nhiều mụn nước, cần chích vỡ từng cái, bôi thuốc mới mau lành.
Quý Thạc Đình sai người lấy kim. Khi tỳ nữ dâng kim lên, nàng khẽ nói: “Thiếu gia, việc này để bọn nô tỳ làm là được.”
Quý Thạc Đình phất tay, ra hiệu nàng im lặng. Tỳ nữ liền lui sang một bên chờ.
Trong phòng có sáu tỳ nữ, ba người mỗi bên đứng thành hai hàng, cùng nhìn thiếu gia từ nhỏ đã quen được hầu hạ, giờ đây nâng chân thiếu nữ ấy đặt lên đùi mình. Chàng nhẹ nhàng chích từng mụn nước trên chân nàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem nàng có tỉnh hay không.
Dù đã cẩn thận như thế, Diệp Cần vẫn vì đau mà tỉnh giấc, đột nhiên khóc òa phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Quý Thạc Đình vội đặt chân nàng xuống, tiến lại gần, dịu dàng an ủi: “Cần Cần, đừng sợ, ta ở đây.”
“Ca ca…” Diệp Cần vẫn nhắm mắt, lệ tuôn rơi, như mơ thấy chuyện đau lòng.
“Cần Cần.” Quý Thạc Đình dùng ngón tay lau lệ cho nàng, gọi: “Tỉnh lại đi.”
Diệp Cần từ từ tỉnh, đôi mắt ướt đẫm, hàng mi dính những giọt lệ lấp lánh. “Ca ca.”
Chàng cố trò chuyện với nàng: “Mơ thấy ca ca của nàng sao?”
Diệp Cần nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn chàng. Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Quý Thạc Đình, nàng vội ngồi dậy, nhanh chóng bò về góc giường như tránh rắn rết.
“Diệp Cần…” Quý Thạc Đình đầy miệng đắng chát, bị phản ứng của nàng làm đau lòng.
Diệp Cần chẳng nói, chẳng để ý, ôm lấy hai chân, cúi đầu co ro như muốn bảo vệ mình, tràn đầy cảm giác bất an.
Quý Thạc Đình không phải ca ca của Diệp Cần.
Diệp Cần không cần chàng, chỉ cần ca ca.