Tâm tư của Tiêu Cẩn rối bời như tơ vò, chàng đốt đi lá thư đã viết xong định gửi cho phụ thân. Trong thư, chàng từng nhắc đến ý định muốn phụ thân nhận Lục Thư Cẩn làm nghĩa đệ. Nhưng trong cơn hỗn loạn cảm xúc, chàng mơ hồ cảm nhận được một tia kỳ lạ, khiến bản năng mách bảo rằng không thể tiếp tục xem Lục Thư Cẩn như nghĩa đệ được nữa.
Do dự hồi lâu, chàng viết lại một lá thư mới. Trong thư vẫn nhắc đến Lục Thư Cẩn, nhưng không còn nửa lời nào nói về việc nhận nàng làm nghĩa đệ.
Quý Thạc Đình và Tiêu Cẩn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hiểu nhau như lòng bàn tay, giữa hai người có vô số sự ăn ý không cần nói ra. Sau cái đêm say mèm được những con bướm bạc vây quanh, Quý Thạc Đình đã nhận ra Tiêu Cẩn có chút bất thường.
Sự bất thường ấy không quá rõ ràng, chỉ thể hiện qua những khoảnh khắc Tiêu Cẩn bất chợt thất thần, mỗi khi nhắc đến Lục Thư Cẩn thần sắc chàng thoáng đổi, ánh mắt luôn vô thức hướng về phía nàng. Tiêu Cẩn đã nhận ra Quý Thạc Đình đang nghi ngờ mình. Phần lớn thời gian, chàng cố tỏ ra như không có chuyện gì, ra sức che giấu sự khác lạ của bản thân.
Nhưng hình ảnh Lục Thư Cẩn trong dáng vẻ thiếu nữ cứ liên tục xuất hiện trong giấc mộng, khiến chàng không kịp đề phòng. Hễ yên tĩnh một chút, chẳng bao lâu sau, tâm trí Tiêu Cẩn lại tràn ngập hình bóng nàng.
Chưa từng có thiếu nữ nào khiến chàng vương vấn đến vậy, như thể nàng len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của chàng. Dù là lúc đọc sách, hình ảnh nàng cũng từ những kẽ hở mà chen vào, chiếm trọn tâm tư chàng.
Tình trạng này quả thực không bình thường. Ban đầu, Tiêu Cẩn còn bị chính mình dọa cho hoảng sợ. Nhưng trong mộng, Lục Thư Cẩn luôn hiện lên trong bộ y phục thiếu nữ, với khuôn mặt thanh tú, đôi mày, ánh mắt, chiếc mũi, đôi môi – mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều khiến Tiêu Cẩn không ngừng suy ngẫm, rõ ràng như được khắc sâu vào tâm trí.
Có một khoảng thời gian, Tiêu Cẩn thường trằn trọc đến tận khuya mới chợp mắt. Dù Quý Thạc Đình đã nhận ra manh mối, dùng nụ cười trêu chọc để dò hỏi Tiêu Cẩn cũng chỉ cứng miệng, gượng gạo nói những lời trái với lòng mình.
Chàng có lẽ đã hiểu vì sao mình trở nên như vậy. Tuy chưa từng trải qua tình ái nhưng để đóng vai công tử phong lưu, Tiêu Cẩn đã đọc không ít thoại bản, không phải là người hoàn toàn chẳng biết gì.
Tình trạng của chàng rõ ràng là đã động tâm, vương vấn tình ý. Nhưng đối tượng lại không phải nữ tử, cũng chẳng phải nam tử, mà là hình dáng thiếu nữ do Lục Thư Cẩn cải trang.
Tiêu Cẩn tự thấy mình thật kỳ quái. Tâm tư chàng bị xé làm đôi. Khi nhìn thấy Lục Thư Cẩn, chàng xem nàng như tiểu đệ mà mình yêu thương và nâng niu, không hề có chút ý nghĩ mờ ám. Nhưng trong bóng tối, chàng lại không thể quên được thiếu nữ váy trắng tuyết mang gương mặt Lục Thư Cẩn ngày ấy. Trong mộng, chàng ôm nàng, hôn nàng ngàn vạn lần làm mọi điều chàng khao khát, rồi tỉnh dậy lại phải giả vờ như không có gì.
Chàng dẫn Lục Thư Cẩn leo l3n đỉnh núi chùa Ninh Hoan, cùng nàng đứng trên cao nhìn xuống phóng tầm mắt ra xa. Non xanh, mây trắng tận thu vào đáy mắt. Tiêu Cẩn đón ngọn gió trên đỉnh núi, những cảm xúc kỳ lạ quấn quanh tim bấy lâu dường như trong khoảnh khắc này tạm thời tan biến.
Núi cao, đường xa, lối đi gập ghềnh, Tiêu Cẩn muốn cùng Lục Thư Cẩn chậm rãi bước tới. Chàng quay đầu nhìn, thấy Lục Thư Cẩn đứng giữa ngọn gió núi xào xạc, mái tóc dài tung bay. Đôi mắt hạnh luôn quẩn quanh trong mộng của chàng trong khoảnh khắc này hóa thành hiện thực, ánh lên tia sáng rực rỡ, khiến lòng chàng xao động.
Nàng mỉm cười nhìn Tiêu Cẩn, đáp lại lời chàng. Chỉ một thoáng, Tiêu Cẩn như lạc giữa mộng và thực, tim đập loạn nhịp trong lòng dâng lên ý muốn ôm nàng vào lòng như đã từng làm vô số lần trong giấc mơ.
Nhưng Lục Thư Cẩn trước mặt lại khiến Tiêu Cẩn tỉnh táo. Nàng vận nam trang, giữa đôi mày ánh lên vẻ anh khí thoắt ẩn thoắt hiện. Nàng là nam tử không phải thiếu nữ trong mộng cứ mãi không chịu rời đi.
Tiêu Cẩn thầm nghĩ, điều này thật sự quá dày vò.
Nhưng chỉ cần phân biệt rõ mộng và thực, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Tiêu Cẩn cho rằng tình trạng này chỉ là nhất thời. Theo thời gian, chàng sẽ nhận ra thiếu nữ trong mộng không tồn tại, Lục Thư Cẩn trong hiện thực là nam tử, và chàng không thể động lòng với một nam tử. Rồi cảm xúc ấy sẽ dần phai nhạt.
Vì thế, Tiêu Cẩn không vội. Chàng kiên nhẫn giấu kín tâm sự, tự mình hóa giải.
Lại một đêm trằn trọc khó ngủ, Tiêu Cẩn nằm trên giường, chợt nghe thấy tiếng động từ phía Lục Thư Cẩn. Chàng đứng dậy xem, hóa ra nàng làm đổ bát nước khi uống, khiến giường ướt sũng.
Lục Thư Cẩn đang mang bệnh, cơn sốt vẫn chưa lui hẳn, không thể ngủ trên giường ướt trong ngày lạnh thế này. Vậy nên, Tiêu Cẩn không chút do dự bế nàng sang giường mình.
Dù lý do nghe rất chính đáng, nhưng nói rằng chàng không có chút tư tâm nào thì hoàn toàn không thể.
Lục Thư Cẩn ngoan ngoãn nằm trong góc giường, chăn đắp kín, chỉ lộ ra gương mặt thanh tú, dịu dàng. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mày mắt nàng trở nên mềm mại, không còn chút vẻ nam tử nào, bất ngờ trùng khớp với hình ảnh trong mộng của Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn muốn dời mắt đi, nhưng đã muộn. Như thể người mà chàng ngày nhớ đêm mong đột nhiên nằm ngay bên cạnh, lặng lẽ nhắm mắt. Vì đang mang bệnh, nàng lộ ra vài phần yếu ớt khó nhận ra. Tim chàng lập tức loạn nhịp, cả người nóng ran.
Bức tường kiên cố trong lòng chàng sụp đổ, mộng và thực dễ dàng hòa lẫn. Tiêu Cẩn hoàn toàn lạc lối, không tìm thấy phương hướng.
Chàng không phân biệt được thiếu nữ khiến mình động lòng và Lục Thư Cẩn, cũng không thể tách bạch hai người. Điều này khiến chàng lo âu, bứt rứt, như đứng bên bờ vực, chỉ chực rơi xuống.
Chàng bắt đầu cảnh giác với Lương Xuân Uyên, người cố ý tiếp cận Lục Thư Cẩn, và ghen tuông khi thấy nàng thân thiết với Diệp Cần. Chàng sinh ra một thứ d*c vọng chiếm hữu chưa từng có, không muốn nàng gần gũi bất kỳ ai.
Nhưng chàng cũng sợ hãi, không dám tiến quá gần Lục Thư Cẩn, lo rằng cảm xúc và hành vi của mình mất kiểm soát, gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Tiêu Cẩn nhẫn nhịn rất khổ sở. Nỗi đau này còn khó chịu hơn cả lúc chàng cắn răng chịu đựng vết thương gãy xương sườn. Những tình ý ấy thấm vào từng ngóc ngách trong tim, mỗi lần nhìn thấy Lục Thư Cẩn, chúng lại gào thét, vô hình kiểm soát ánh mắt và suy nghĩ của chàng.
Tiêu Cẩn phải dồn hết mười hai phần tinh thần để che giấu, cố sức ngụy trang.
Nhưng tất cả nỗ lực ấy, khi thấy Lục Thư Cẩn say khướt tựa vào Diệp Cần, đều bị ngọn lửa ghen tuông thiêu rụi.
Chàng không chịu nổi cảnh Lục Thư Cẩn thân mật với Diệp Cần. Lửa giận bùng lên trong lòng, lần đầu tiên chàng nổi giận với nàng, để lộ vẻ hung dữ.
Thậm chí khi biết Lục Thư Cẩn không có ý định theo đuổi con đường quan lộ, cú sốc kép khiến Tiêu Cẩn mất lý trí. Dù trong lòng không muốn, dù thấy đôi mắt ngấn nước và vẻ mặt tổn thương của nàng khiến chàng mềm lòng, chàng vẫn không kiềm chế được, thốt ra những lời làm tổn thương nàng.
Chàng biết mình đã kìm nén quá lâu, lý trí bị phản phệ, mọi cảm xúc chiếm thế thượng phong, khiến chàng chỉ muốn trút giận.
Nhưng Tiêu Cẩn hiểu rõ, Lục Thư Cẩn không hề có lỗi. Nàng thích qua lại với Diệp Cần, không muốn theo con đường quan lộ, đó là lựa chọn của nàng. Không ai có quyền can thiệp, cũng không ai được phép chỉ trích.
Đến nay, chàng không thể tiếp tục tự dối mình, che giấu trái tim mình nữa.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lục Thư Cẩn cải trang thành nữ tử, chàng đã động lòng. Thứ tình cảm bí mật ấy bị chàng ép xuống đáy lòng, dùng chính tiếng nói của mình để phủ nhận.
Chàng tự nhủ rằng mình không thích nam tử, nhưng mỗi khi nhớ đến thiếu nữ với đôi bướm bạc vờn quanh bên tai, chàng lại không kiềm được mà động lòng. Vậy là chàng cố tách biệt người trong mộng và Lục Thư Cẩn, tự lừa mình rằng họ không phải cùng một người.
Nhưng mỗi cái nhướn mày, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt sinh động của Lục Thư Cẩn đều khiến Tiêu Cẩn không kiềm được mà nhớ đến dáng vẻ thiếu nữ của nàng. Đó chính là cùng một người. Dù chàng tự an ủi bao nhiêu lần, tất cả đều vô ích.
Đặc biệt khi Lục Thư Cẩn lặng lẽ nằm đó, khóe mắt vương vệt lệ, mọi tình ý trong lòng Tiêu Cẩn đạt đến đỉnh điểm. Chàng cuối cùng buông bỏ, không chống cự nữa. Chàng cúi đầu, hôn lên môi Lục Thư Cẩn – một nam tử.
Trời biết, đất biết, Tiêu Cẩn biết chàng đã động lòng với một nam tử. Không một ai khác hay biết.
Dù triều đại này phong tục cởi mở, trong giới quyền quý ở kinh thành, việc nuôi tiểu quan không phải hiếm, nhưng ở Vân Thành thì chẳng mấy ai làm vậy.
Song, chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra trong Tiêu gia. Tiêu Cẩn lại là người cố chấp, chưa từng động lòng với ai. Nếu đã thích một người, chàng nhất định muốn cùng người ấy chung sống trọn đời.
Nhưng Lục Thư Cẩn là nam tử, làm sao có thể cùng chàng cả đời? Nếu Tiêu Vân Nghiệp biết được, e rằng sẽ tức tốc từ kinh thành trở về đánh gãy chân chàng trước rồi mới nói tiếp.
Tiêu Cẩn từng nghĩ, chỉ cần không để ý đến thứ tình cảm này, nó sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Nhưng càng lâu, tình cảm càng sâu đậm. Lột bỏ lớp vỏ ngoài chỉ còn lại yêu thương không thể hóa giải. Nỗi nhớ nhung Lục Thư Cẩn, chẳng biết từ bao giờ đã đến mức không thể gỡ bỏ.
Trong lòng chàng trào dâng khát khao mãnh liệt, muốn chiếm Lục Thư Cẩn làm của riêng, như trong mộng, ôm nàng hôn ngàn vạn lần, biến nàng thành nữ tử, giữ bên mình, không cho đi đâu cả.
Những ý nghĩ u ám, cố chấp ấy, chàng giấu kín trong lòng, cùng với tình cảm dành cho Lục Thư Cẩn. Cả trái tim chàng như muốn nổ tung, không chịu nổi nữa.
Tiêu Cẩn hôn lên môi Lục Thư Cẩn, để lại những giọt lệ hèn nhát.
—
Không còn cách nào khác, Tiêu Cẩn chọn cách trốn tránh.
Xưa nay, khi đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, Tiêu Cẩn chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh. Chàng luôn tìm được cách giải quyết, khả năng vượt trội hơn người, mới tạo nên tính cách kiêu ngạo của chàng.
Nhưng vấn đề lần này quá nan giải, Tiêu Cẩn hoàn toàn không biết phải xử lý ra sao.
Trốn tránh tuy hèn nhát, nhưng ít ra cũng có chút tác dụng. Trong những ngày không gặp Lục Thư Cẩn, chàng có thể tĩnh tâm suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Tiêu Cẩn đến từ đường Tiêu gia, quỳ xuống trước bài vị tổ tiên, tự sám hối tội lỗi của mình.
Không ăn không uống, quỳ đến khi đầu gối mất cảm giác. Nỗi đau ban đầu qua đi, chỉ còn lại sự tê dại vô tận. Mỗi khoảnh khắc đều là sự kiên trì chịu đựng, đau đớn khôn cùng.
Nhưng mọi đau đớn trên thân thể không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng. Chàng căm hận bản thân vì động lòng với nam tử, nhưng khi nhớ đến Lục Thư Cẩn, lòng lại dâng lên dòng chảy ấm áp. Nỗi tương tư khó hóa giải, quấn chặt lấy tim chàng, bóp nghẹt hơi thở, giằng xé dữ dội với lý trí của chàng.
Tiêu Cẩn tự hành hạ mình như vậy, chỉ mười mấy ngày, đã gầy đi rõ rệt, tiều tụy không ít.
Quý Thạc Đình nhìn thấy, nhưng không nói rõ, chỉ tặng chàng một chiếc áo khoác lông cáo, dặn chàng giữ ấm.
Giữa đông lạnh giá, Tiêu Cẩn hành hạ bản thân như thế, không ngoài dự đoán, chàng ngã bệnh. Trong cơn mê man, chàng lại gặp Lục Thư Cẩn trong mộng.
Chàng thấy một thiếu niên áo xanh từ xa bước tới. Càng đến gần, gương mặt đặc trưng của Lục Thư Cẩn càng rõ ràng. Đau đớn và niềm vui đan xen trong lòng, Tiêu Cẩn ngây ngốc nhìn nàng tiến lại.
Đến trước mặt, nàng đột nhiên biến đổi, trong chớp mắt hóa thành dáng vẻ thiếu nữ váy trắng bạc.
Hình ảnh ấy như trở thành cơn ác mộng, quấn lấy chàng, kéo chàng chìm vào vũng lầy.
Tiêu Cẩn không thể thoát ra, hoặc có lẽ không muốn thoát. Chỉ trong mộng, chàng mới tìm được chút an ủi và thỏa nguyện.
Sau một trận bệnh, Tiêu Cẩn trở lại Hải Châu học phủ, mới biết Lục Thư Cẩn đã dọn về Giáp Tự đường. Cuộc tranh cãi lần trước đã khiến khoảng cách giữa chàng và nàng trở nên xa cách.
Lục Thư Cẩn có lẽ đang giận chàng vì mất kiểm soát hôm đó, nhưng Tiêu Cẩn không hề nhắc đến lý do mình xa cách nàng. Mọi người xung quanh đều ngầm cho rằng hai người đã cắt đứt, chỉ có Tưởng Túc không biết điều, cứ nhắc đến Lục Thư Cẩn trước mặt Tiêu Cẩn.
Sau hai lần nổi giận, Tưởng Túc mới dần thu liễm. Một thời gian, cái tên Lục Thư Cẩn bị cố ý né tránh, biến mất khỏi cuộc sống của Tiêu Cẩn.
Những ngày không có Lục Thư Cẩn, như trở về trước kia, nhưng lòng Tiêu Cẩn luôn trống rỗng, không gì có thể lấp đầy. Càng ở nơi yên tĩnh không người, sự trống trải ấy càng rõ rệt. Gió lạnh mùa đông luồn qua tim, khiến chàng không thể phớt lờ.
Chỉ khi nhìn thấy Lục Thư Cẩn, khoảng trống ấy mới tạm thời được lấp đầy, khiến tim chàng không bị gió lạnh làm đông cứng.
Ngày gặp lại ở Diệp phủ, Tiêu Cẩn cố ý tránh ánh mắt của Lục Thư Cẩn. Chàng nhận ra nàng gầy đi, đôi mắt vẫn trong trẻo, nhưng không còn rực rỡ như trước, như đang phiền muộn vì điều gì.
Lục Thư Cẩn vốn không chú trọng ăn uống. Để tiết kiệm, nàng thậm chí có thể dùng một chiếc bánh lớn để qua ba bữa, chẳng màng ngon hay dở, sống qua loa cho xong.
Trước đây, Tiêu Cẩn luôn bảo đầu bếp nhà mình chuẩn bị thêm một phần cơm cho nàng. Nàng thích những món ngon, ăn như chưa từng được ăn, dù no đến mức phải ôm bụng mà đi, cũng nhất định ăn hết.
Nhờ thời gian được nuôi dưỡng, thân hình gầy gò của nàng dần đầy đặn, có chút dáng vẻ của thiếu niên.
Không ngờ chỉ nửa tháng, nàng lại để mình gầy đi. Tiêu Cẩn nhìn mà đau lòng, chỉ muốn kéo nàng lại hỏi vì sao không chịu ăn uống tử tế.
Nàng là người đọc sách, lẽ nào không biết “có thực mới vực được đạo”? Sao lại tự bạc đãi mình như vậy?
Lục Thư Cẩn vẫn bình tĩnh, nhìn Tiêu Cẩn không chút hờn dỗi. Khi người khác hỏi, nàng thẳng thắn nói nàng và Tiêu Cẩn chỉ là đồng môn, như thể những tháng ngày thân thiết, cùng cười đùa, cùng ngủ chung giường đều tan biến.
Tiêu Cẩn trong lòng chua xót, bướng bỉnh mím môi, giấu đi cảm xúc không muốn để lộ.
Thời gian xa cách, chàng tưởng mình có thể kìm nén những cảm xúc không nên có. Nhưng khi gặp lại Lục Thư Cẩn hôm nay, chàng mới biết, những thứ ấy chưa bao giờ tan biến. Chỉ cần thấy nàng, chúng lại cuộn trào mãnh liệt.
Như uống thuốc độc để giải khát, trở về nhà, chàng lại rơi vào nỗi cô đơn vô hạn.
Năm mới sắp đến, Tiêu Cẩn bận rộn việc nhà, đến khi rảnh rỗi thì đã cuối năm.
Ngày ba mươi, trời đổ tuyết. Hôm ấy nhàn rỗi, Tiêu Vân Nghiệp không ra ngoài, sáng sớm đã gọi Tiêu Cẩn dậy, tự tay dán câu đối, treo đèn lồ ng đỏ.
Tiêu Cẩn luôn thất thần, nghĩ đến Lục Thư Cẩn không về quê, hẳn đang đón năm mới một mình. Không biết nàng đang làm gì, có dán câu đối không, có ăn một bữa tất niên thịnh soạn không.
Ý nghĩ này quấn lấy Tiêu Cẩn, khiến chàng không thể yên lòng. Sau khi vội vàng ăn xong bữa tất niên, chàng một mình ra ngoài, cưỡi ngựa đến chỗ ở của Lục Thư Cẩn.
Chàng nghĩ, hôm nay là ngày giao thừa, Lục Thư Cẩn ở Vân Thành không người thân thích. Dù chỉ vì tình nghĩa trước đây, chàng cũng nên đến thăm nàng.
Huống chi, nàng đã được chàng đặt trong lòng bao ngày, chuyến này chàng không thể không đi.
Ngôi nhà lớn không có lấy một gia nhân canh cửa. Ban đầu, Tiêu Cẩn còn tưởng Lục Thư Cẩn đã cho hạ nhân về hết, còn nàng thì trở về Dương Trấn.
Nhưng chàng không cam lòng, trèo qua tường vào trong. Vừa đặt chân xuống, cả sân tối om, không một ánh sáng, cả ngôi nhà lặng lẽ như tờ.
Xung quanh, pháo hoa pháo nổ vang trời, chỉ riêng ngôi nhà này như cách biệt với thế gian, không chút không khí vui mừng của năm mới.
Tiêu Cẩn mang theo nghi hoặc đi về hậu viện, bất chợt thấy dưới mái hiên sáng lên hai ngọn đèn. Lục Thư Cẩn ngồi đó.
Nàng dường như đang ngắm tuyết, nhưng lúc này đã ngủ thiếp đi.
Gió lạnh thổi qua, cũng không làm nàng tỉnh. Nàng rụt cổ, ôm tay, thân hình nhỏ bé cuộn tròn trên ghế mây, đầu nghiêng sang một bên.
Tiêu Cẩn nhìn thấy, tim như bị đâm một nhát, chậm rãi bước tới gần nàng.
Năm mới đến, cả Vân Thành chìm trong niềm vui đoàn viên, nhà nhà rộn ràng, phố xá đông đúc, tiếng pháo vang khắp nơi. Trong ký ức của Tiêu Cẩn, mỗi năm vào ngày này, Vân Thành như một thành không ngủ. Chỉ sau giờ Tý, khi mọi nhà trong tiếng cười nói đón năm mới, âm thanh mới dần lắng xuống.
Nhưng ở đây, với Lục Thư Cẩn, tất cả dường như chẳng liên quan đến nàng.
Nàng yên tĩnh, lặng lẽ, cô độc.
Nàng cho hạ nhân về đoàn tụ với gia đình, còn mình ăn bữa tất niên trong ngôi nhà lạnh lẽo, kéo ghế ngồi dưới mái hiên ngắm tuyết.
Không biết nàng đã ngồi bao lâu, mà ngủ quên trong gió lạnh như thế.
Có lẽ chút nữa, nàng sẽ bị tiếng pháo của nhà nào đó đánh thức, hoặc bị gió lạnh làm tỉnh, khoác áo trở vào phòng. Hoặc tệ hơn, nàng ngủ đến sáng, bị đông lạnh mà sinh bệnh.
Tiêu Cẩn đứng bên nhìn nàng, ánh mắt lặng lẽ phác họa từng đường nét trên gương mặt nàng, hồi lâu không động.
Trong lòng chàng trào dâng nỗi tự trách. Chàng sớm biết Lục Thư Cẩn là người luôn nghĩ cho người khác, không muốn phiền ai. Một mình ở lại đón năm mới, quả đúng là việc nàng sẽ làm.
Như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi khiến Tiêu Cẩn dâng lên niềm thương xót và đau lòng.
Chàng bế Lục Thư Cẩn vào phòng, đốt lò sưởi, sưởi ấm tay nàng. Lục Thư Cẩn tỉnh dậy.
Nàng bắt đầu khóc, trách Tiêu Cẩn thất hứa, oán chàng vì những hành động gần đây, nói hết những uất ức trong lòng.
Làm sao Tiêu Cẩn có thể bình tâm? Từng lời, từng giọt lệ của nàng như dao đâm vào tim chàng, đau đớn khôn xiết. Những vết thương dù đau đến đâu, chàng cũng có thể nghiến răng chịu đựng. Nhưng những giọt nước mắt của Lục Thư Cẩn, như lưỡi dao mềm mại, cứ thế cắ m vào tim chàng, khiến chàng cũng rơi lệ theo.
Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Cẩn không biết là mình đang hành hạ bản thân hay hành hạ Lục Thư Cẩn.
Nhưng Lục Thư Cẩn vô tội biết bao. Nàng không phải kẻ xu nịnh, không bao giờ nịnh bợ để làm lành với chàng. Ngoài việc lặng lẽ liếm láp vết thương trong góc khuất không người, nàng chẳng biết làm gì khác.
Còn Tiêu Cẩn, chàng không thể chấp nhận một bản thân thích nam tử, càng không thể đối mặt với gia tộc và thế nhân. Bức tường cao ngăn cách giữa chàng và Lục Thư Cẩn mãi mãi tồn tại.
Nhưng hôm nay, chàng buông thả bản thân, ôm Lục Thư Cẩn vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Ra khỏi cánh cửa này, chàng sẽ trở lại như trước, chăm sóc nàng chu đáo, không để nàng cô đơn nữa. Nhưng tất cả tình cảm, chàng sẽ chôn sâu trong lòng, không nói với bất kỳ ai.
Vì đây là nghiệp chướng của chàng, chỉ chàng phải gánh chịu.
Có lẽ tình cảm này sẽ sớm tan biến, không để lại dấu vết.
Hoặc có lẽ, tình ý ấy sẽ mãi tồn tại, khiến chàng bó tay không cách nào giải quyết. Nhưng chàng tuyệt đối không để bất kỳ ai biết, kể cả Lục Thư Cẩn.