Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Chương 134

Ở Dương trấn, chẳng có tửu lâu nào sang trọng, lại thêm mùa đông lạnh giá nên trời tối sớm. Hầu hết dân chúng đều trở về nhà từ lúc chập tối, đến đêm khuya thì chẳng còn ai lảng vảng ngoài đường. 

Vào đông, việc buôn bán của các tửu lâu thường ế ẩm. Chưởng quỹ co ro, tay đút vào ống áo để sưởi ấm, hơi thở phả ra làn khói trắng nhìn tửu lâu trống rỗng mà tính toán đóng cửa sớm để nghỉ ngơi. 

Đang mải nghĩ ngợi, một cỗ xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa. Chưởng quỹ tinh mắt, lập tức nhận ra, vội vàng chạy ra đón, cúi người cười nói: “Đại gia, có muốn vào dùng chút món nóng hổi không?” 

Ngay sau đó, rèm xe được một bàn tay nhỏ nhắn vén lên. Một cô nương khoác áo choàng đen tuyền nhảy xuống xe, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, trông vô cùng thuần thục. 

Nhưng nhìn kỹ, dưới lớp áo choàng lộng lẫy ấy lại là một bộ y phục vải thô cũ kỹ, đôi giày vải dính đầy bụi bẩn, trên người chẳng có lấy một món trang sức. Duy chỉ có chiếc áo choàng là sáng chói rõ ràng là vật phẩm quý giá. 

Lại một người từ trong xe bước ra, là một tiểu công tử diện mạo tuấn tú, vận cẩm y ngọc sức được thị vệ đỡ xuống xe một cách chậm rãi. 

Chưởng quỹ trố mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Tiêu Cẩn lúc này đói đến mức bụng réo sôi, tâm trạng như sắp phát điên bất cứ lúc nào. Thấy chưởng quỹ đứng ngây ra đó, chàng nhíu mày, giọng điệu không chút thiện ý: “Không làm ăn nữa sao?” 

Tuổi tuy nhỏ, nhưng khí thế thì ngút trời. 

Chưởng quỹ giật mình tỉnh táo, vội vàng mời mấy người vào trong, nhiệt tình hỏi xem khách muốn dùng gì. 

Chưởng quỹ dường như nhận ra Lục Thư Cẩn ăn mặc sang trọng, ánh mắt cứ dán vào nàng hy vọng nàng lên tiếng. Nhưng Lục Thư Cẩn, người chưa từng tiêu xài bên ngoài làm sao biết cách gọi món. Nàng đành im lặng, lặng lẽ đi sau Tiêu Cẩn. 

Tiêu Cẩn lại tỏ ra hào phóng, mở miệng nói: “Mang hết những món ngon nhất của tửu lâu này lên!” 

Chưởng quỹ mừng rỡ, vội rót trà nóng cho hai người rồi chạy đi sắp xếp món ăn. 

Trong tửu lâu chẳng có khách nào khác. Tiêu Cẩn nhìn khung cảnh mà tỏ ra chán ghét, nhưng lúc này cũng chẳng còn lựa chọn nào. Chàng ngồi xuống, liếc Lục Thư Cẩn một cái rồi bảo mấy thị vệ: “Các ngươi ra ngoài chờ.” 

Lục Thư Cẩn rất biết điều, khẽ vẫy tay ra hiệu cho thị vệ rời đi. 

Nàng ngồi đối diện Tiêu Cẩn, đôi mắt ngây thơ nhìn chàng chăm chú. 

Đó là khuôn mặt của chính nàng nhưng nàng lại không quen thuộc. Bởi trong phòng nàng chẳng có gương soi.

Nàng chỉ từng nhìn thấy dung nhan mình qua chiếc gương nhỏ ở chỗ biểu tỷ, đủ để phản chiếu rõ ràng diện mạo, giúp nàng nhìn kỹ khuôn mặt mình. 

Giờ đây, khi đã hoán đổi thân xác với tiểu thiếu gia nóng nảy này, nàng mới có cơ hội ngắm kỹ khuôn mặt của mình. 

Những món ăn Lục Thư Cẩn thường dùng chẳng đủ để nuôi dưỡng một đứa trẻ khỏe mạnh nên nàng trông gầy gò, mặt vàng vọt, chỉ có đôi mắt là to tròn, đen láy. 

Lúc này, trong cơ thể ấy là linh hồn của Tiêu Cẩn, một nhân vật như chàng, dù chỉ ngồi im không nói cũng toát lên khí chất cao ngạo khó gần. 

Ngược lại, Lục Thư Cẩn trong thân xác Tiêu Cẩn lại khom lưng, hơi co cổ, dáng vẻ quen thuộc từ những năm tháng sống trong hoàn cảnh u ám. Tiêu Cẩn nhìn thấy, không kìm được tức giận, quát: “Ngươi thẳng lưng lên, ngồi ngay ngắn vào!” 

Lục Thư Cẩn không ngờ chàng đột nhiên nổi giận, sợ hãi vội ngồi thẳng, cúi đầu không dám nói gì. 

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tiêu Cẩn hỏi. 

“Ta cũng không rõ,” Lục Thư Cẩn thành thật đáp, “Hôm nay tỉnh dậy, ta đã thấy mình ở Tiêu phủ, thân xác cũng không phải của ta. Ta nghe người trong phủ nói về thân phận của ngươi, sau khi ăn cơm xong, ta liền ra ngoài đến đây, rồi tìm được ngươi…” 

Tiêu Cẩn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn moi ra sự thật từ từng nét mặt. Một lúc sau, chàng lại hỏi: “Trước khi đi ngủ, ngươi có cảm thấy khó chịu gì, hoặc làm gì đặc biệt không?” 

Lục Thư Cẩn theo bản năng lắc đầu. Tiêu Cẩn lạnh giọng: “Nghĩ kỹ rồi trả lời.” 

Nàng đành nghiêm túc nhớ lại, cố gắng hồi tưởng xem hôm qua mình đã làm gì. 

“Ta đọc sách, khi buồn ngủ thì rửa chân qua loa, rồi lên giường ngủ,” Lục Thư Cẩn nói. 

“Đọc đến giờ nào?” 

“Ta không biết, chắc là muộn lắm, vì mắt ta cay xè, không mở nổi.” 

“Sao ngươi lại không biết giờ giấc?” 

Lục Thư Cẩn làm sao biết giờ giấc. Một ngày của nàng chỉ có ba thời khắc: bình minh khi thức dậy, giữa trưa khi mặt trời lên cao, và bóng tối khi đêm về. 

Lục Thư Cẩn hỏi: “Còn ngươi thì sao?” 

“Cái gì?” 

“Tối qua… ngươi đã làm gì?” 

Tiêu Cẩn nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngươi quản ta làm gì?” 

Lục Thư Cẩn thầm nghĩ, sao lại có người ngang ngược thế này, chẳng chút lý lẽ! 

“Mau đổi lại thân xác của chúng ta,” Tiêu Cẩn ra lệnh. 

“Ta cũng không biết phải làm sao,” Lục Thư Cẩn đáp. 

Tiêu Cẩn muốn nổi giận, nhưng chàng quá đói, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên. Nếu còn tức giận thêm, e là sẽ ngất xỉu vì đói. Chàng đành kìm nén, mặt mày cau có, nhìn Lục Thư Cẩn, cố dùng ánh mắt uy hiếp nàng. 

Lục Thư Cẩn quả nhiên bị dọa, khẽ co người, lưng lại định khom xuống, nhưng vừa mới cúi vai, đã nghe tiếng Tiêu Cẩn gầm lên: “Ngươi ngồi thẳng vào!” 

Nàng vội thẳng lưng, nhìn Tiêu Cẩn như thể sắp bùng nổ, liền chủ động nói: “Ngươi… ngươi đừng giận nữa. Ăn cơm trước đã, no bụng rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Ta lặn lội xa xôi đến tìm ngươi, cũng chỉ để bàn chuyện này.” 

Tiêu Cẩn dường như là người ăn mềm không ăn cứng. Lời nói nhẹ nhàng của nàng khiến sắc mặt chàng dịu đi đôi chút. 

Chẳng bao lâu, chưởng quỹ tự tay bưng từng đ ĩa thức ăn lên bàn. 

Tiêu Cẩn vừa nhìn, sắc mặt vừa dịu đi lại trở nên khó coi. Ánh mắt lướt qua từng món, chàng lạnh lùng hỏi: “Đây là món ngon nhất của các ngươi?” 

Từ nhỏ đã quen thưởng thức sơn hào hải vị, Tiêu Cẩn đương nhiên chẳng coi những món này ra gì. Chàng vốn đói cồn cào ruột gan nhưng nhìn cách trình bày các món, lại chẳng buồn động đũa. Tức giận, chàng lập tức gây sự với chưởng quỹ: “Những thứ này mà gọi là món ngon? Chẳng trách tửu lâu của ngươi không một bóng khách. Hay là các ngươi nhầm lẫn, đem thức ăn cho heo lên đây?” 

Chưởng quỹ vội kêu khổ, than thở: “Khách quan, ngài đừng oan uổng chúng tôi! Đây đều là món ngon nhất của tửu lâu, tiểu nhân nào dám chậm trễ với quý khách!” 

Tiêu Cẩn ném đũa: “Ai ăn nổi mấy thứ đồ cho heo này?” 

Chưởng quỹ không dám đáp, ánh mắt chuyển sang Lục Thư Cẩn. Tiêu Cẩn nhìn theo, chỉ thấy Lục Thư Cẩn đã nhét đầy miệng thức ăn, đũa còn gắp một miếng thịt kho tàu, chuẩn bị đưa vào miệng. 

Bộ dạng này khiến Tiêu Cẩn tức điên, không chịu nổi khi thấy khuôn mặt của mình lại có dáng vẻ kỳ quặc như thế. Chàng quát: “Ngươi là ma đói đầu thai à? Ăn chậm thôi!” 

Lục Thư Cẩn giật mình, bị sặc, đánh một cái ợ. 

Chưởng quỹ vội rót trà cho nàng, cười nói: “Tiểu công tử, từ từ dùng.” 

Tiêu Cẩn thấy bát cơm của nàng đã vơi đi một nửa, cũng không tiện gây sự với chưởng quỹ nữa, đành cầm đũa, kén chọn bắt đầu ăn. 

Lục Thư Cẩn ăn ngấu nghiến vài miếng cho đỡ thèm, tốc độ chậm lại. Nhìn Tiêu Cẩn đầy vẻ chán ghét, nàng nhớ đến bữa sáng ở Tiêu phủ với đủ món sơn hào hải vị, nghĩ rằng phản ứng của chàng cũng là thường tình. Nàng khẽ nói: “Nơi này đương nhiên không sánh bằng Tiêu phủ của ngươi. Dù sao cũng ăn cho no bụng, kẻo ngươi ngất vì đói.” 

Tiêu Cẩn im lặng một lúc, bất chợt ngẩng lên nhìn nàng: “Ngươi từng ngất vì đói?” 

Lục Thư Cẩn gật đầu: “Có lần trong phủ tổ chức yến tiệc, hạ nhân bận rộn, quên đưa cơm cho ta. Ta nhịn đói cả ngày, ngất đi một lúc nhưng tỉnh lại ngay sau đó.” 

Tiêu Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc và bình thản của nàng, nhất thời không nói nên lời. Lòng chàng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, không nói gì thêm, cắm cúi ăn, cố gắng lấp đầy bụng. 

Thức ăn thật sự khó nuốt. Đối với tiểu thiếu gia, bữa ăn này chẳng khác nào một trận chiến ác liệt. Dù miễn cưỡng no bụng, sắc mặt chàng vẫn chẳng khá hơn. 

Hai người rời tửu lâu. Lục Thư Cẩn đứng bên Tiêu Cẩn. Trên phố, người qua lại thưa thớt, khiến cả con đường trông có phần tiêu điều. 

Tiêu Cẩn khoác áo choàng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng sau khi ăn no, uống nước nóng, chàng cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều, tính tình cũng không còn bùng nổ như trước. 

“Bây giờ phải làm sao?” Lục Thư Cẩn chủ động hỏi. 

“Chúng ta biến thành như thế này chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó…” Tiêu Cẩn suy nghĩ, quay sang nhìn nàng: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?” 

Lục Thư Cẩn nhìn chàng, trong đầu thoáng nhớ đến hai năm trước ở chùa Ninh Hoan, nhưng nàng đáp: “Chưa từng. Ta luôn ở Dương trấn chưa bao giờ rời đi.” 

Tiêu Cẩn không nghi ngờ lời này, vì trong ký ức của chàng, chàng cũng chưa từng đến Dương trấn. Hai người chẳng có cơ hội gặp mặt. 

Nhưng rốt cuộc vì sao, chàng và một cô nương xa lạ cách xa nhau đến vậy, lại hoán đổi thân xác? 

Tiêu Cẩn trầm tư, mày khẽ nhíu, dáng vẻ nghiêm trọng. Lục Thư Cẩn len lén nhìn nghiêng khuôn mặt chàng, thầm nghĩ cuối cùng người này cũng bình tĩnh lại. 

Gió lạnh thổi qua, Tiêu Cẩn co cổ vì lạnh, vừa trèo lên xe ngựa vừa tức giận nói: “Trần Ngạn đâu rồi? Bảo hắn đi tìm y phục mà khó thế sao?” 

Lục Thư Cẩn cũng leo lên xe. Cửa xe đóng lại, không gian bên trong lập tức ấm áp. Trong xe thoang thoảng hương thơm, đệm lót và ghế đều làm từ lông chồn mềm mại. Tiêu Cẩn thoải mái ngả người lên ghế. 

Ngồi một lúc, Lục Thư Cẩn hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra cách nào chưa?” 

Tiêu Cẩn đáp: “Tạm thời chưa có manh mối, nhưng chúng ta phải thử. Phải tìm ra nguyên nhân khiến chúng ta hoán đổi thân xác. Tối nay, chúng ta sẽ làm lại những việc trước khi đi ngủ hôm qua, biết đâu tìm được đầu mối.” 

Hiện tại chẳng có cách nào khác, chỉ có thể thử nghiệm một cách mù quáng. Nhưng Lục Thư Cẩn băn khoăn: “Nếu vậy, chẳng phải ta phải về Tiêu phủ sao?” 

Tiêu Cẩn liếc nàng: “Không được về! Ngươi phải đi cùng ta đến cái ổ chó đó.” 

Lục Thư Cẩn ngẩn ra, rồi mới hiểu “ổ chó” mà chàng nói là chỗ ở của nàng. “Nơi đó quá nhỏ, không đủ chỗ cho hai người…” 

“Tìm cái gã đầu trọc béo ú đó xin thêm hai phòng!” Tiêu Cẩn tức giận: “Ai muốn ngủ chung với ngươi?” 

Gã đầu trọc béo ú mà chàng nhắc đến là cô phu của Lục Thư Cẩn, Liễu Tuyên Lực. 

Lục Thư Cẩn nói: “Ta về Liễu trạch ở e là không ổn…” 

Tiêu Cẩn nhướng mày: “Có gì không ổn? Nếu hắn dám đuổi ngươi, ngươi cứ đến quan phủ rồi quay lại đập tan cái trạch tử rách nát đó!” 

“Nhưng đó là ỷ thế hiếp người,” Lục Thư Cẩn không sợ chết mà nói. 

Tiêu Cẩn nổi giận: “Thì phải làm sao? Tiếp tục ăn mấy thứ đồ chó má đó, ngủ trong cái ổ chó của ngươi? Ta là con trai độc nhất của Tiêu tướng quân, ta ỷ thế hiếp người thì đã làm sao?! Có bản lĩnh thì lôi ta xuống, khiến ta không thể dựa vào thế lực Tiêu gia! Ngươi ngày ngày sống trong cái nơi khốn khổ đó, lại còn bênh vực lũ người ác độc ấy. Từ đâu mà ngươi có cái lòng từ bi phổ độ chúng sinh thế hả? Đồ ngu xuẩn, dù có bị đói ngất thêm mười lần nữa, ngươi cũng đáng đời!” 

Lục Thư Cẩn bị mắng một trận té tát, không dám hé răng. 

Nói rằng nàng không oán trách nhà dì thì là nói dối. Những năm qua, nàng sống thế nào, chỉ mình nàng biết. Nhưng dù là ăn cơm thừa canh cặn, ngủ trong căn phòng lạnh lẽo, nhà họ Liễu rốt cuộc cũng cho nàng một miếng ăn không để nàng chết đói. Đó là ơn nuôi dưỡng. 

Lục Thư Cẩn không muốn thấy nhà họ Liễu bị Tiêu Cẩn đập phá, nên nói: “Ngươi nói gì thì là thế. Nhưng di mẫu và cô phu ta đều là dân lành, ngươi tuyệt đối không được đập nhà họ.” 

Tiêu Cẩn chỉ nói cho hả giận, đương nhiên không thật sự đi đập nhà người ta. Thấy Lục Thư Cẩn ngoan ngoãn, chàng không làm khó nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ. 

Xe ngựa trở lại Liễu trạch. Cổng lớn mở toang, gia đinh ở cửa thấy họ đến, không dám cản, ngược lại còn cung kính mời vào. 

Chẳng bao lâu, Liễu Tuyên Lực nhận được tin, dẫn vợ con ra đón, cúi đầu khom lưng trước Lục Thư Cẩn. 

Lục Thư Cẩn nhìn Liễu Tuyên Lực và di mẫu mình nở nụ cười nịnh nọt, nhớ lại những năm tháng sống trong góc khuất của Liễu trạch, số lần gặp hai người này đếm trên đầu ngón tay. Nàng không khỏi cảm thấy chua xót. 

Đây là di mẫu ruột của nàng, muội muội của mẫu thân nàng. Những lần hiếm hoi gặp mặt, trên mặt di mẫu luôn là vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn như thể nói với nàng một câu cũng thấy phiền. Vậy mà giờ đây, di mẫu lại đứng trước mặt nàng đầy vẻ nịnh nọt. 

Liễu Tuyên Lực dẫn Lục Thư Cẩn đi vào, Tiêu Cẩn bị chen lấn, tụt lại phía sau, lập tức không hài lòng lạnh giọng: “Vừa vào cửa đã quên thân phận của mình, còn dám đi trước ta?” 

Lục Thư Cẩn biết tiểu thiếu gia này lại muốn gây chuyện, vội dừng bước, quay lại nhìn chàng. 

Thiếu gia được nuôi dưỡng trong phủ đại tướng quân quả nhiên lợi hại. Tuy còn nhỏ, nhưng tính tình ngạo mạn, kiêu ngạo. Lục Thư Cẩn hoàn toàn không đối phó nổi. 

Tiêu Cẩn hừ lạnh, bước lên trước. Lục Thư Cẩn đành đi theo sau. 

Liễu Tuyên Lực và Vương thị nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Nhìn thấy Tiêu Cẩn bước vào chính sảnh, ngồi xuống không chút khách khí, nói với Liễu Tuyên Lực: “Chuẩn bị hai gian phòng thượng hạng, hắn hôm nay sẽ ở lại đây.” 

Liễu Tuyên Lực nằm mơ cũng không ngờ chất nữ trầm lặng của thê tử mình lại có ngày sai khiến hắn một cách ngạo mạn như vậy. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi quen biết với tiểu thiếu gia Tiêu gia sao?” 

“Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Tiêu Cẩn không khách khí quát. 

Liễu Tuyên Lực trợn mắt: “Ngươi… ngươi dám nói với ta như vậy?” 

Vương thị cũng quát: “Lục Cẩn, đừng quá phóng túng!” 

Lục Thư Cẩn nghe cái tên xa lạ này, thoáng ngẩn người. Đã nhiều năm chẳng ai gọi nàng như thế. Khi mới đến Liễu trạch, nàng được đặt tên này nhưng nàng không thích, tự thêm chữ “Thư” vào, cho rằng Lục Thư Cẩn mới là tên của mình. 

Tiêu Cẩn liếc nàng. Nàng lập tức hoàn hồn, nói: “Hôm nay ta quả thực muốn ở lại đây, làm phiền nhị vị.” 

Nghe nàng nói với thái độ khiêm nhường như vậy, Tiêu Cẩn lập tức nổi giận, đập bàn quát: “Ngươi nói lại!” 

Tiếng quát bất ngờ khiến Liễu Tuyên Lực và Vương thị giật mình, còn Lục Thư Cẩn đã quen. Nàng biết nếu không làm tiểu thiếu gia hài lòng, chắc chắn chàng sẽ gây rối trong sảnh này. 

Nàng hắng giọng, bắt chước dáng vẻ của Tiêu Cẩn, nói: “Hôm nay ta muốn ngủ ở đây. Mau chuẩn bị phòng, nếu chậm trễ, ta sẽ…” 

Nàng bỗng khựng lại, không biết nói tiếp thế nào. 

Tiêu Cẩn tiếp lời: “Nàng sẽ về Tiêu phủ tìm Tiêu tướng quân mách tội rồi dẫn kỵ binh Tiêu gia san bằng cái viện tử rách nát này!” 

Lục Thư Cẩn: “Đúng! Là như vậy!” 

Liễu Tuyên Lực sợ đến mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, vội sai người đi chuẩn bị, quay lại nịnh nọt Lục Thư Cẩn: “Tiêu thiếu gia cần gì cứ nói, chỉ là nhà thảo dân không giàu có, nếu có chỗ nào sơ suất mong thiếu gia lượng thứ.” 

Tiêu Cẩn: “Tuyệt không lượng thứ.” 

Lục Thư Cẩn: “Ta sẽ cố lượng thứ.” 

Tiêu Cẩn: “Các ngươi phải dốc lòng hầu hạ, nếu không ta không tha!” 

Lục Thư Cẩn: “Các ngươi cứ tận tâm hầu hạ, ta là người khoan dung độ lượng, sẽ không làm khó các ngươi.” 

Tiêu Cẩn: “Không được tự ý sửa lời ta!” 

Lục Thư Cẩn vội vẫy tay với Liễu Tuyên Lực và Vương thị, khẽ nói: “Mau đi đi.” 

Liễu Tuyên Lực mơ hồ, không dám hỏi thêm, dẫn Vương thị rời đi, trước khi đi dặn hạ nhân mang trà nóng lên. 

Lục Thư Cẩn nhận ra Tiêu Cẩn đang trừng nàng, liền cúi đầu uống trà, tránh ánh mắt chàng. 


Gian phòng Liễu Tuyên Lực chuẩn bị sạch sẽ, rộng rãi, lò sưởi đã được đốt sẵn, vô cùng ấm áp. 

Giường trải chăn đệm mềm mại, trên bàn bày bánh ngọt và trà nóng, tốt hơn chỗ ở của Lục Thư Cẩn gấp trăm lần. 

Nhưng Tiêu Cẩn cực kỳ bất mãn. Chàng cau có bước vào phòng. Chẳng bao lâu, Trần Ngạn trở về tìm Lục Thư Cẩn trước. 

Hắn cầm một bộ y phục, rõ ràng vừa đi mua, hỏi Lục Thư Cẩn: “Thiếu gia, y phục này xử lý thế nào?” 

Lục Thư Cẩn chỉ sang phòng bên: “Đưa cho nàng ấy. Ngươi cẩn thận, đừng làm trái ý nàng, nàng sẽ nổi giận.” 

Trần Ngạn nói: “Một cô nương thôn dã mà dám ra oai với thiếu gia. Sao chúng ta không bắt nàng đến quan phủ?” 

Lục Thư Cẩn đáp: “Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta.” 

Trần Ngạn vâng lời, đến phòng bên, gõ cửa. Bên trong lập tức vang lên tiếng Tiêu Cẩn tức giận: “Ai?!” 

Trần Ngạn nói: “Cô nương, thiếu gia sai ta mang y phục đến cho cô…” 

Lời chưa dứt, cửa đã bị kéo ra. Tiêu Cẩn quát: “Bảo ngươi đi mua một bộ y phục mà lâu thế? Làm việc ngày càng tệ, giữ ngươi ở Tiêu phủ để làm gì? Đuổi đi chuồng ngựa cho rồi!” 

Trần Ngạn trừng mắt: “Ngươi… ngươi, cô nương này…” 

Thấy Trần Ngạn sắp cãi lại chủ nhân, Lục Thư Cẩn vội gọi: “Trần Ngạn!” cắt ngang lời hắn. 

Trần Ngạn đành nuốt giận, lui sang một bên. Tiêu Cẩn tự lấy y phục vào phòng thay. 

Chốc lát, chàng cầm bút mực, kéo cửa đến trước phòng Lục Thư Cẩn, gõ vài cái: “Mở cửa.” 

Lục Thư Cẩn mở cửa, thấy chàng đã thay một bộ áo bông dày, có lẽ Trần Ngạn không biết kích cỡ cơ thể nàng, mua áo hơi rộng trông hơi cồng kềnh, nhưng Tiêu Cẩn chẳng bận tâm. 

Hôm nay, chàng suýt chết đói, suýt chết cóng, coi như đã nếm trải khổ đau nhân gian. 

Chàng kéo Lục Thư Cẩn đến bàn. Lúc này trời đã tối, Tiêu Cẩn thắp đèn, căn phòng được ánh nến ấm áp bao phủ. 

Chàng viết lên giấy: “Chúng ta nhớ lại tối qua đã làm gì, từ khi trời tối, ghi ra giấy.” 

Chàng đưa cho Lục Thư Cẩn một cây bút, nhưng thấy nàng nhìn ngọn đèn ngẩn ngơ chẳng biết đang nghĩ gì. 

“Này, ngươi có nghe ta nói không?” Tiêu Cẩn bực bội hỏi. 

Lục Thư Cẩn hoàn hồn, nhận bút, đặt tờ giấy trước mặt, cúi đầu viết. 

Cuộc sống hằng ngày của nàng cực kỳ đơn giản, chẳng cần nghĩ nhiều. Tối qua, nàng ăn cơm trước khi trời tối, sau đó tranh thủ chút ánh sáng còn lại để lau người, thắp ngọn nến duy nhất trong phòng, rồi ngồi dưới ánh nến đọc sách. 

Nàng nhớ ánh nến đã cháy đến tận gốc, ngọn lửa nhỏ xíu, nàng phải ghé sát mới thấy rõ không như ngọn đèn bây giờ, thắp lên khiến cả phòng sáng bừng, xua tan bóng tối. 

Sau đó, nàng đọc sách liên tục, khi đói, lấy nửa cái bánh bao để dành ăn với nước lạnh, rồi tiếp tục đọc. Nàng không biết giờ giấc, chỉ biết đến khi mệt mỏi, buồn ngủ, nàng dùng nước lạnh rửa tay chân, rồi leo lên giường ngủ. 

Khi tỉnh lại, nàng đã thành đích tử độc nhất của Tiêu gia. 

Lục Thư Cẩn viết xong, đứng chờ. Mãi một lúc sau, Tiêu Cẩn mới viết xong. 

Hai tờ giấy đặt cạnh nhau, một tờ chi chít chữ, một tờ chỉ vài dòng. 

Lục Thư Cẩn nhìn nội dung Tiêu Cẩn viết. Chữ của chàng giống con người chàng, ngạo mạn, bay bổng nhưng rất đẹp. Nội dung bắt đầu từ giờ Dậu. 

Giờ Dậu, trời tối, Tiêu Cẩn ăn tối xong, cảm thấy no, liền đến vườn hoa Tiêu phủ tản bộ tiêu thực, đi khoảng nửa canh giờ. Sau đó, chàng sai người lấy kiếm, bảo người canh ngoài, một mình luyện kiếm trong vườn. 

Đến giờ Tuất, chàng thấy người đầy mồ hôi, dính dáp khó chịu, sai người chuẩn bị nước, tắm rửa sạch sẽ. 

Tắm xong, Quý Thạc Đình đến thăm, chàng chạy ra tiền viện gặp. Quý Thạc Đình mang theo một bộ cờ làm từ mã não, kéo chàng chơi cờ. Sau vài ván, chàng chán đuổi Quý Thạc Đình về, lúc đó là giờ Hợi. 

Sau đó, hai người ra ngoài đến một tần quán, ngồi nghe đàn, Tiêu Cẩn ăn thêm ít bánh ngọt rồi mới về phủ. 

Về đến phòng đã gần giờ Tý, chàng chưa buồn ngủ, lấy sách ra đọc nhưng không phải kinh thư hay sách thánh hiền, mà là mấy quyển truyện tạp nham. 

Đọc đến khi mệt, chàng sai người mang nước nóng, ngâm chân, rồi lên giường nghỉ. 

Lục Thư Cẩn đọc xong, thán phục. Tiêu Cẩn khoanh một vòng trên hai tờ giấy, nói: “Hành động của chúng ta có điểm chung, là đọc sách và ngâm chân.” 

Lục Thư Cẩn: “Ngươi định làm gì?” 

“Tối nay, chúng ta lặp lại những việc này, xem có tác dụng gì không,” Tiêu Cẩn nói. 

Lục Thư Cẩn thầm nghĩ, có lẽ vô ích, nhưng không dám nói. 

Đêm đến, hạ nhân do Liễu Tuyên Lực phái đến hầu hạ. Tiêu Cẩn sai lấy sách, ném cho Lục Thư Cẩn một quyển, bảo nàng ngồi đọc. 

Lục Thư Cẩn nghe lời, cầm sách ngồi dưới ánh đèn, phát hiện nội dung khó hiểu, vượt ngoài khả năng của nàng. Nàng muốn ngẩng đầu xin đổi sách, nhưng thấy Tiêu Cẩn đang đọc rất chăm chú. 

Sau một ngày ồn ào, phát hỏa, lúc này Tiêu Cẩn cuối cùng cũng bình tĩnh. 

Ánh đèn chiếu lên mặt chàng, Lục Thư Cẩn như nhìn thấy chính mình những đêm dài, đọc sách dưới ánh nến. 

Nàng không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu đọc sách khó hiểu. 

Khuya, Tiêu Cẩn gấp sách, gọi hạ nhân mang bánh bao đến. 

Thế là Tiêu Cẩn và Lục Thư Cẩn mỗi người cầm một cái bánh bao ăn. Lục Thư Cẩn đã quen, bánh bao là món nàng thích, vì no lâu, rất hữu dụng. 

Nhưng với Tiêu Cẩn, nó khó nuốt vô cùng. Chàng kìm nén tức giận, ăn một miếng phải uống ba ngụm nước, toàn thân toát lên khí thế hung dữ. 

Lục Thư Cẩn không dám nhìn chàng, sợ chàng trút giận lên mình. 

Chẳng mấy chốc, bánh bao được ăn hết. Hai người im lặng, tiếp tục đọc sách. 

Đến khi Tiêu Cẩn thấy mí mắt nặng trĩu, nhận ra cơ thể này cần nghỉ ngơi, chàng gấp sách, sai hạ nhân mang nước nóng vào. 

Nước nóng nhanh chóng được đưa đến. Tiêu Cẩn và Lục Thư Cẩn ngồi đối diện ngâm chân. Trước khi rời đi, Tiêu Cẩn chỉ vào giường, nói với nàng: “Bây giờ đi ngủ, không được làm gì khác.” 

Lục Thư Cẩn gật đầu. Khi Tiêu Cẩn đi, nàng cởi áo, leo lên giường, ôm chăn đệm mềm mại, chui vào chăn ấm, nhanh chóng ngủ thiếp đi. 

Đêm đó, nàng ngủ ngon lành, chẳng mộng mị, cho đến khi một tiếng hét làm nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng hoảng hốt ngồi dậy. 

Nhìn khung cảnh xung quanh, nàng nhớ lại chuyện kỳ lạ hôm qua. Nghĩ đến tiếng hét vừa rồi, nàng định xuống giường xem thì nghe “bịch” một tiếng, cửa bị đạp tung. Tiêu Cẩn chỉ khoác tạm một chiếc áo ngoài, xông vào. 

Mặt chàng còn ngái ngủ, xen lẫn tức giận: “Sao vẫn không được?! Tại sao chúng ta chưa đổi lại?!” 

Chàng khí thế hùng hổ, Lục Thư Cẩn sợ hãi chui vào chăn: “Ta làm sao biết?” 

Tiêu Cẩn tiến đến kéo nàng. Lục Thư Cẩn cuộn mình trong chăn, quấn chặt thành một cục chống lại sức kéo của chàng. 

Chàng kéo vài cái không được, mệt đến thở hổn hển, ngồi phịch xuống mép giường: “Cách này thất bại rồi, phải đổi cách khác.” 

Lục Thư Cẩn mới ló đầu ra: “Ngươi nói đổi cách gì?” 

“Thiếu gia! Thiếu gia!” Trần Ngạn xông vào, hét lên với Tiêu Cẩn: “Con nhóc hung hãn này, tránh xa thiếu gia ta ra!” 

Tiêu Cẩn đang tức, lại bị Trần Ngạn quát, lập tức bật dậy, vung nắm đấm định đánh. 

Lục Thư Cẩn sợ hãi, nhảy xuống giường, lao đến ôm lấy lưng Tiêu Cẩn, giữ chặt hai tay chàng, dùng hết sức kéo lại, miệng khuyên: “Đừng đánh! Không được đánh người!” 

Trần Ngạn vẫn không biết sống chết, kích động: “Thiếu gia! Ngài thả con nhóc ngang ngược này ra, ta sẽ dạy dỗ nó!” 

Tiêu Cẩn giãy giụa muốn đứng dậy. Lục Thư Cẩn đành ôm chặt hơn, dùng cả hai chân quấn lấy eo chàng, ngăn chàng thoát ra. 

Nàng hét: “Ra ngoài!” 

Trần Ngạn miễn cưỡng lui ra. Tiêu Cẩn giãy vài cái không thoát, nằm trên giường thở hổn hển. Lục Thư Cẩn nói: “Ngươi phải bình tĩnh, đừng động tay động chân. Hắn không biết chúng ta hoán đổi thân xác, chỉ vì trung thành với ngươi nên mới vậy. Ngươi nên thông cảm cho hắn.” 

“Thông cảm cho một hạ nhân?” Tiêu Cẩn lạnh lùng: “Ngươi dám dạy đời ta?” 

Lục Thư Cẩn: “Không có.” 

Tiêu Cẩn: “Thả ta ra.” 

Lục Thư Cẩn: “Ừ.” 

Cơ thể này quá yếu, Tiêu Cẩn dùng không quen. Sau khi Lục Thư Cẩn thả ra, chàng ngồi cạnh bàn, uống hai ngụm nước, bình tĩnh lại rồi nói: “Mặc áo, rửa mặt, hôm nay về Vân Thành.” 

“Ta cũng đi sao?” Lục Thư Cẩn hỏi. 

“Chẳng lẽ ta bảo cái bàn này mặc áo?” Tiêu Cẩn chỉ vào bàn bên cạnh, bực bội: “Cách này thất bại, dùng cách thứ hai, về Tiêu phủ trước.” 

Chàng đứng dậy rời đi, bỏ lại một câu: “Nhanh lên.” 

Lục Thư Cẩn không hiểu sao người này nóng nảy thế, nhưng nghĩ đến chênh lệch thân phận, nàng đành thở dài, đứng dậy mặc áo. 

Dưới sự tiếp đãi của Liễu Tuyên Lực, hai người ăn một bữa sáng mà theo Tiêu Cẩn là tạm chấp nhận được. Trước khi rời đi, Lục Thư Cẩn quay về căn phòng nhỏ của mình. 

Vào nhìn, nàng mới thấy Tiêu Cẩn đã làm cả viện tử rối tung, phòng nàng cũng bừa bộn, rõ ràng chàng đã “đại khai sát giới” ở đây. 

Lục Thư Cẩn không có thời gian dọn dẹp hay xót xa, đến cạnh giường, lật tấm đệm mỏng, thấy một tấm thẻ dài bên dưới. 

Nàng nhặt tấm thẻ, hai mặt đều trống, không chữ nhưng nàng cẩn thận cất như bảo vật. 

“Ngươi lấy gì mà lâu thế?” Giọng Tiêu Cẩn thiếu kiên nhẫn lại vang lên. 

Lục Thư Cẩn vội ra ngoài, đi theo Tiêu Cẩn. Hai người rời Liễu trạch, lên xe ngựa đến Vân Thành. 

Lên xe của Tiêu gia, Tiêu Cẩn mới thoải mái. Những chuyện hôm qua khiến chàng kiệt sức, giường ở Liễu trạch lại không thoải mái, chàng trằn trọc nửa đêm mới ngủ. Giờ nằm ở nơi quen thuộc, chẳng bao lâu chàng thiếp đi. 

Chàng ngủ say, dù xe có xóc cũng không tỉnh. Lục Thư Cẩn ngồi đối diện, giữ im lặng, thỉnh thoảng khẽ vén rèm nhìn cảnh vật. 

Đi được nửa đường, tuyết rơi. 

Lục Thư Cẩn thích ngắm tuyết. Nàng liếc Tiêu Cẩn đang ngủ, rồi thò đầu ra ngoài, nghịch ngợm đón những bông tuyết. Thị vệ cưỡi ngựa bên cạnh khẽ nhắc: “Thiếu gia, cẩn thận.” 

Lục Thư Cẩn chơi một lúc, thấy tay mặt lạnh buốt, thu đầu vào, quay lại thấy Tiêu Cẩn ngủ sát mép ghế, như sắp ngã. 

Xe đi ba canh giờ, đến Vân Thành thì đã chiều. Xe vừa dừng, Trần Ngạn hét to bên ngoài: “Thiếu gia! Đến nhà rồi!” 

Tiêu Cẩn bị đánh thức, mắt nhập nhèm mở ra, thấy Lục Thư Cẩn ngồi cạnh, lưng dựa vào chàng. 

Chàng giật mình, ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Ngươi ngồi đây làm gì?” 

Lục Thư Cẩn nghe chàng tỉnh, vội đứng dậy: “Ta thấy ngươi ngủ sắp ngã, nên ngồi đây chặn lại, để ngươi khỏi lăn xuống bị va đập.” 

Tiêu Cẩn nghe vậy, ngẩn người. 

Chàng chưa từng thấy ai ngốc nghếch như thế. 

Lục Thư Cẩn đã mở cửa xe, được Trần Ngạn đỡ xuống. 

Gió lạnh thổi qua, nàng kéo chặt áo, quay lại thấy Tiêu Cẩn khoác áo choàng đen nhảy xuống, bước vào phủ. 

Lục Thư Cẩn vội theo sau. Đến cổng, thị vệ thấy nàng, một người chạy vào báo, người khác tiến đến nói: “Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng về! Tối qua lão gia về phủ không thấy ngài, đã sai người ra ngoài thành tìm, tưởng ngài gặp nguy hiểm!” 

“Cái gì? Phụ thân ta về rồi?” Tiêu Cẩn kinh ngạc. 

Thị vệ nhìn chàng kỳ lạ, rồi nhìn Lục Thư Cẩn. 

Lục Thư Cẩn nói: “Ta… ta đi…” 

Nàng chưa nghĩ ra lý do. 

“Vào trước đã,” Tiêu Cẩn nói. 

Lục Thư Cẩn vòng qua thị vệ, theo Tiêu Cẩn vào phủ. Đây là nhà chàng, chàng rất quen thuộc. Đi trên đường đá ngọc, chàng khẽ nghiêng đầu nói với Lục Thư Cẩn: “Tạm thời giấu phụ thân ta. Nếu không còn cách mới nói thật. Lát gặp phụ thân, ngươi nói ra ngoài chơi, lạc đường, nghỉ chân ở nhà một thương hộ.” 

“Còn ngươi?” 

“Bảo ta là thị nữ ngươi mua” Tiêu Cẩn nói. 

“Ta không phải thị nữ” Lục Thư Cẩn khẽ nói. 

“Ngươi đương nhiên không phải,” Tiêu Cẩn mỉa mai, “Ngươi giờ là đích tử độc nhất của tướng quân phủ.” 

Lục Thư Cẩn cứng họng, chợt nhớ đến một nghi vấn, nói: “Hôm qua ở Tiêu phủ, ta thấy hai phụ nhân ăn mặc sang trọng. Ai là mẫu thân ngươi? Nói trước để ta khỏi nhận nhầm.” 

“Không ai cả,” Tiêu Cẩn bình thản, “Mẫu thân ta đã qua đời. Hai người ngươi thấy là thiếp thất của phụ thân. Ta có hai huynh trưởng và một tỷ tỷ, đều là con thứ. Tỷ tỷ năm ngoái vào cung dự tuyển. Lát gặp người, nhớ kỹ, người lớn tuổi gọi là phụ thân, trẻ hơn gọi là đại ca, gần tuổi ta là nhị ca, những người khác không cần gọi.” 

Lục Thư Cẩn gật đầu, ghi nhớ. 

Đường đá ngọc dẫn đến hành lang, rồi đến chính sảnh. Tuyết phủ một lớp mỏng trên mặt đất, khiến Tiêu phủ càng thêm lộng lẫy. 

Dưới mái hiên chính sảnh, một nam nhân lớn tuổi đứng đó, vận cẩm y màu tối, thêu hoa văn đồng tiền thấy Lục Thư Cẩn liền nở nụ cười hiền từ. 

Lục Thư Cẩn nhớ lời Tiêu Cẩn, bước đến, ngoan ngoãn: “Phụ thân, người về rồi?” 

Nam nhân sững sờ. 

Lục Thư Cẩn thấy biểu cảm của ông, biết ngay có gì không ổn. Quả nhiên, Tiêu Cẩn phía sau tức đến suýt tắt thở, kéo tay nàng nghiến răng: “Ngươi gọi bừa cái gì thế?” 

Lục Thư Cẩn định nói chẳng phải ngươi bảo ta thấy người lớn tuổi thì gọi phụ thân sao, thì thấy một người từ trong sảnh bước ra. 

Người đó cao lớn uy mãnh, vận trường bào đen thêu chỉ vàng, thắt lưng đính ngọc đỏ rực, đầu đội mũ bạc ngọc tuyết, diện mạo tuấn tú cứng cỏi, trông chỉ hơn ba mươi mang vẻ uy nghiêm tự nhiên, khí thế bức người. 

Lục Thư Cẩn chỉ nhìn một cái, đã biết đây mới là phụ thân của Tiêu Cẩn, đại tướng quân lừng danh nước Yến, Tiêu Vân Nghiệp. 

Nàng co cổ, có chút sợ hãi. 

Tiêu Cẩn huých nàng, khẽ nói: “Gọi đi.” 

“Phụ thân,” Lục Thư Cẩn rụt rè. 

Tiêu Vân Nghiệp nghiêm mặt, quở: “Đi đâu, sao giờ mới về?” 

Lục Thư Cẩn đáp: “Con ra ngoài chơi, lạc đường, nghỉ ở nhà một thương hộ một đêm.” 

“Xung quanh Vân Thành, chỗ nào ngươi chưa đi, sao lại lạc?” Tiêu Vân Nghiệp hỏi. 

“Hôm qua con đến chỗ chưa từng đi,” Lục Thư Cẩn lí nhí. 

Tiêu Vân Nghiệp lại hỏi: “Cô nương này từ đâu đến?” 

Lục Thư Cẩn nói: “Là thị nữ con mua.” 

Tiêu Vân Nghiệp lập tức nổi giận, nhảy dựng: “Tốt lắm, tiểu tử ngươi, mới tí tuổi đã biết mua thông phòng! Ta bảo ngươi bớt đọc mấy quyển truyện diễm tình, ngươi không nghe. Ta, đại tướng quân nước Yến, lại sinh ra một tên công tử bột háo sắc như ngươi, mặt mũi ta để đâu?!” 

Giọng ông vang như chuông, khiến tai Lục Thư Cẩn ù đi, nàng sợ hãi lùi mấy bước, giờ mới biết tính tình nóng nảy của Tiêu Cẩn di truyền từ ai. 

Lục Thư Cẩn: “Con…” 

Tiêu Vân Nghiệp trừng mắt: “Không biết hối cải, hôm nay ta phải phạt ngươi!” 

Nói rồi, ông vung tay, nắm lấy cánh tay Lục Thư Cẩn, sức mạnh kinh người, kéo nàng đi một đoạn xa. 

Lục Thư Cẩn sợ chết khiếp, ngoảnh đầu cầu cứu Tiêu Cẩn, nhưng chàng chỉ vẫy tay, mặt mày thờ ơ. 

Lục Thư Cẩn bị Tiêu Vân Nghiệp lôi đi như lôi gà con, sợ đến hồn bay phách lạc, nghĩ nếu Tiêu đại tướng quân dùng gia pháp đánh nàng thì sao? Nàng từ nhỏ chịu khổ không ít, nhưng chưa từng bị đánh, chỉ nghĩ thôi đã sợ. 

Dưới cơn thịnh nộ của Tiêu Vân Nghiệp và sự lạnh lùng bỏ mặc của Tiêu Cẩn, nàng chảy hai hàng lệ. 

Bình Luận (0)
Comment