Trước đó ở ngoài đồng hoang, ánh sáng mờ mịt khiến người ta không nhìn rõ, mãi đến khi đám hộ vệ dẫn Tiêu Cẩn cùng mấy người khác vào trong phòng, đứng dưới ánh đèn sáng tỏ, mới nhận ra được vài gương mặt quen thuộc.Ngọn lửa ở trại heo vẫn chưa tắt hẳn, nhưng sức cháy đã giảm đi nhiều, không khí tràn ngập mùi cháy khét hòa lẫn với hương thịt thơm nồng, quyện vào nhau tạo thành một thứ mùi khó tả, vừa khó chịu vừa khiến người ta bất an.
Trong đại sảnh đông nghịt người, vòng ngoài là đám hộ vệ và hạ nhân của trại heo, bên trong là một vòng thị vệ nhà họ Tiêu, còn ở chính giữa chính là Tiêu Cẩn, Diệp Tuân cùng vài người khác.Dẫu cho người của trại heo đã chắc mẩm kẻ phóng hỏa chính là Tiêu Cẩn, họ vẫn không dám manh động, thậm chí còn để hắn ung dung ngồi lên chiếc ghế nằm bằng gỗ thật, chân gác lên nhau đung đưa trước sau, dáng vẻ nhàn tản tự tại như chẳng màng thế sự.
Quý Thạc Đình thì nghiêng người tựa vào cạnh ghế, đôi mắt khép hờ, tay nghịch viên ngọc châu, khóe môi khẽ nhếch, không rõ là đang cười thật hay chỉ thoáng qua.
Hai người này rõ ràng chẳng khác gì lão luyện giang hồ, dù gây ra họa lớn đến vậy vẫn không chút hoảng loạn.
Ngược lại, sắc mặt Diệp Tuân khó coi vô cùng, gương mặt xanh trắng đứng im lặng một bên không nói lời nào.Diệp Cần dường như cũng nhận ra tâm trạng của huynh trưởng, chẳng dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng sát bên cánh tay Diệp Tuân.
Lục Thư Cẩn lúc này vẫn giữ được bình tĩnh. Dù sao chuyện đã xảy ra, việc đến nha môn là điều không thể tránh khỏi. Tiêu Cẩn từng nói sẽ bảo vệ nàng không sao, hẳn là lời này có trọng lượng. Nhưng bị Kiều Bách Liêm trách mắng thì chắc chắn không thoát được. Trước đây, ông đã nhiều lần cảnh cáo nàng không nên qua lại quá nhiều với Tiêu Cẩn, vậy mà cuối cùng nàng vẫn bị hắn lôi kéo, dính vào họa sự.Trong lòng nàng không tức giận sao nổi?
Tiêu Cẩn này quả thật quá rảnh rỗi, tự mình ngang ngược làm bậy đã đành, lại còn kéo nàng theo. Ban đầu nàng trốn khỏi nhà dì đã phải phí biết bao tâm sức, nếu giờ lại bị Hải Châu học phủ đuổi đi, nàng biết đi đâu mà lần?
Trước đây, nàng từng chép cho Tiêu Cẩn cuốn Giới Nữ Sắc, đã chép được hơn nửa, hiện trong tay có hơn một trăm ba mươi lượng bạc và chín trăm hai mươi đồng tiền, tất cả đều từ Tiêu Cẩn mà ra. Trong thời gian đó, nàng mua sắm đồ đạc, thay toàn bộ y phục vải thô bằng thứ tốt hơn, tiêu tốn cũng không ít.Một trăm lượng bạc này, dù đi nơi nào, mua một gian cửa hiệu để làm ăn nhỏ cũng dư dả. Nhưng nàng là một nữ tử đơn thân làm ăn bên ngoài, khó tránh khỏi những trở ngại.
Hơn nữa, nàng chưa từng buôn bán, không hiểu rõ những mánh khóe trong đó. Nếu bị kẻ gian lừa hết bạc, đó mới là đại họa mất mạng.Vậy nên, nếu bị đuổi khỏi Hải Châu học phủ, tình cảnh của Lục Thư Cẩn sẽ trở nên cực kỳ gian nan.
Đứng giữa đám đông, nàng bắt đầu suy nghĩ cách lựa lời để cầu xin sự tha thứ từ Kiều Bách Liêm, mong được tiếp tục ở lại học phủ đọc sách.Trong thoáng chốc, mỗi người một tâm tư, đại sảnh chìm vào im lặng, không ai lên tiếng hồi lâu. Mãi đến khi cánh cửa gỗ bị đập mạnh, một tiếng quát vang lên: “Mở cửa! Nha môn tra án!”
Việc trại heo nhà họ Tề bốc cháy dữ dội không phải chuyện nhỏ. Sau khi nhận được tin báo, nha môn lập tức phái một đội nhân mã đông đảo đến dập lửa và truy bắt kẻ phóng hỏa. Người dẫn đầu, Lục Thư Cẩn từng gặp qua, chính là vị Phương đại nhân kia.Bên cạnh Phương Cẩn là một bộ đầu vạm vỡ, da ngăm đen, lông mày rậm ngang, gương mặt hung dữ, đứng ở cửa xoay đôi mắt sắc như chim ưng, lạnh lùng hỏi: “Kẻ cầm đầu phóng hỏa ở đâu?”
Không ai dám chỉ thẳng Tiêu Cẩn. Mọi người chỉ lặng lẽ dạt ra, mở đường qua từng vòng vây, để lộ Tiêu Cẩn đang ung dung nằm trên ghế giữa trung tâm, rơi vào tầm mắt của bộ đầu.Hắn khẽ nhướn mí mắt nhìn vị bộ đầu, đối diện ánh mắt hung lệ của đối phương mà chẳng chút e ngại, mở lời: “Hà bộ đầu, ngài không thể chỉ nghe lời một phía mà vội kết tội. Bọn ta chỉ vô tình đi ngang qua cửa, vậy mà đã bị gán cho tội phóng hỏa, oan uổng quá đỗi!”
Hà Triêm rõ ràng không lạ gì Tiêu Cẩn, đôi mắt khẽ híp lại, khí thế quanh người tỏa ra đáng sợ, giọng nói sắc bén như dao: “Lại là ngươi, Tiêu Cẩn! Bất cứ chuyện gì gán lên đầu ngươi cũng chẳng oan! Nhà họ Tiêu là tướng môn, không phải giặc cướp! Ngươi sao lại hành sự ngông cuồng, làm nhục gia phong như vậy!”
Giọng hắn vang vọng đầy uy lực, từng chữ như búa tạ giáng xuống.
Dù Lục Thư Cẩn không phải người bị mắng, cũng không khỏi giật mình kinh hãi.Nhưng Tiêu Cẩn chẳng mảy may phản ứng, vẫn lười biếng đung đưa ghế, cười khẽ một tiếng: “Phụ thân ta là tướng, ta thì không. Hà bộ đầu nếu tiếc cho gia phong nhà họ Tiêu, sao không đổi sang họ Tiêu, thay ta làm rạng danh tổ tông?”
Hà Triêm tức thì nổi giận, định mở lời thì Phương Cẩn bước lên, đưa tay ngăn lại.Phương Cẩn trước mặt mọi người,rõ ràng công tư, không như lần trước gặp Tiêu Cẩn mà niềm nở chào hỏi. Ánh mắt ông quét qua đám đông một lượt, rồi nói với Hà Triêm: “Hà bộ đầu, giải về nha môn thẩm vấn sau. Ngọn lửa này vẫn chưa tắt hẳn, thiệt hại không thể đong đếm ngay. Phải đợi dập lửa xong, kiểm kê rõ ràng mới định tội được.”
Hà Triêm tức tối không nguôi, hít sâu mấy hơi mới kìm được cơn giận, vung tay ra lệnh: “Giải hết đi!”
Lục Thư Cẩn nhìn mà sợ hãi. Với thân hình cao lớn và vẻ mặt hung dữ của Hà Triêm, nếu động thủ, chắc chắn không nương tay.
Nàng còn nghĩ có khi hắn sẽ đánh nhau với Tiêu Cẩn ngay tại đây.May mà không có chuyện đó xảy ra. Đám bộ khoái vây quanh mấy người, đưa họ đến xe quan của nha môn, bắt từng người xếp hàng lên xe.Dẫu sao cũng không phải cưỡi ngựa nữa, đây coi như là điều may mắn duy nhất giữa đống chuyện tồi tệ này.Nha môn Vân Thành nằm ở khu đông thành. Đông thành là nơi nổi tiếng phú quý ở Vân Thành, phần lớn là phủ đệ của các quan viên quyền quý trong thành. Tiêu phủ cũng tọa lạc tại đây, vì thế khu đông còn được gọi là “Tiêu Đông khu”.
Nha môn được xây dựng vô cùng khí thế, trước cửa có một chiếc trống đỏ khổng lồ, hai bên là hai bức tượng đá uy nghiêm, một đứng một ngồi. Phía sau là cánh cổng lớn cao bằng hai người, hai bên có cửa phụ kích thước bình thường, treo tấm biển xanh trắng đan xen, trên viết: Vân Phủ Nha.
Lục Thư Cẩn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tấm biển này treo cao vời vợi, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được uy áp đè nặng trong lòng. Nhìn thêm đám bộ khoái mặt lạnh đứng thành hai hàng, nàng không khỏi run sợ.Hồi nhỏ, khi còn ở nhà di mẫu, Lục Thư Cẩn từng được phép lên bàn ăn cùng các biểu tỷ muội. Nhưng có lần nàng vô tình làm rơi bát của nhị biểu tỷ, mảnh sứ vỡ cắt vào mắt cá chân khiến nhị biểu tỷ chảy máu, khóc lóc thảm thiết. Di mẫu thấy con gái chảy nhiều máu như vậy, đau lòng không chịu nổi, lớn tiếng mắng chửi nàng cố ý hại tỷ muội, còn dọa sẽ giải nàng đến nha môn để quan phủ trừng trị kẻ ác tâm như nàng.
Lời này đương nhiên chỉ là nói trong lúc nóng giận để dọa nàng, nhưng khi đó nàng còn nhỏ, tin là thật, mấy ngày liền bị ác mộng quấn thân. Từ đó về sau, nàng không còn ăn cùng bàn với các biểu tỷ muội nữa.Dù lớn lên nàng hiểu nha môn là nơi xét xử kẻ ác, nhưng bóng ma tâm lý từ thuở nhỏ vẫn khiến nàng mỗi khi thấy nha môn là không khỏi căng thẳng.Nhưng lúc này không phải lúc để sợ hãi.
Nàng hít sâu một hơi để trấn tĩnh, thu ánh mắt nhìn về phía trước, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Tiêu Cẩn.Tiêu Cẩn đi phía trước chẳng biết từ lúc nào đã dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng. Đám bộ khoái áp giải bên cạnh thấy vậy cũng không dám giục hắn.Lục Thư Cẩn vội bước nhanh hai bước đuổi theo bên cạnh Tiêu Cẩn. Hắn mới tiếp tục đi, không hỏi nàng sao dừng lại.Theo quy củ nha môn, bất kỳ ai bị giải vào đây, trước khi thẩm vấn, dù có tội hay không cũng phải bị giam tạm trong ngục.Dù Hà Triêm lớn tiếng đòi nhốt Tiêu Cẩn vào ngục, nhưng đám bộ khoái dưới trướng không phải kẻ ngốc. Họ biết chẳng bao lâu sẽ có người đến nha môn mở cửa thả người, Tiêu Cẩn không thể ở đây lâu, nhốt vào ngục chỉ tổ chuốc họa.Hơn nữa, hắn không phải lần đầu đến đây, người trong nha môn đều quen mặt, nên thuần thục dẫn họ đến phòng khách ở hậu viện.
Hậu viện rộng rãi, giữa sân đặt vài giá gỗ, trên phủ vải trắng, nhìn qua đã biết là thi thể.Phương Cẩn đi đầu, vừa vào sân đã cau mày, gọi một bộ khoái đến hỏi: “Thi thể này không để ở nghĩa trang, mang đến nha môn làm gì?”
Bộ khoái cúi đầu, có phần sợ sệt đáp: “Bẩm Phương đại nhân, là Tần ngỗ tác sai người mang đến. Ông ấy nói phải khám nghiệm qua đêm để tìm nguyên nhân tử thi.”
Phương Cẩn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Dời thi thể sang góc, lấy cửa gỗ che lại.”
Bộ khoái nhận lệnh, lập tức gọi người đến hỗ trợ. Phương Cẩn dẫn mấy người tiếp tục đi vào trong. Lục Thư Cẩn đi ngang qua, không kìm được ngoảnh đầu nhìn. Đúng lúc hai bộ khoái khiêng một giá gỗ có thi thể, gió thổi bay tấm vải trắng, để lộ hơn nửa cơ thể.Lục Thư Cẩn nhìn kỹ, lập tức giật mình hoảng hốt, lông tơ dựng ngược. Chỉ thấy làn da lộ ra ngoài của thi thể đỏ rực như bị nấu chín, trên cổ chi chít vết loét, mủ vàng lẫn máu đã khô lại, vừa kinh dị vừa ghê tởm.
Bộ khoái vội kéo vải trắng phủ lại, Lục Thư Cẩn cũng thu mắt, không dám nhìn thêm.Vào trong phòng, Phương Cẩn sai người mang lên một bình trà nóng, rồi dẫn Diệp Cần rời đi.Mấy người trải qua chuyện này, nào còn tâm trạng ngồi uống trà. Vừa lo lắng vừa phấn khích, họ đứng cạnh cửa sổ thì thầm to nhỏ. Diệp Tuân quay lưng lại, đứng trước một bức họa, từ lúc Tiêu Cẩn giơ chén rượu chỉ về phía đống lửa rực rỡ kia, hắn không nói thêm lời nào, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tiêu Cẩn ngồi xuống, rót một chén trà, ngáp dài, mắt phủ một tầng sương mỏng. Hắn vẫy tay với Lục Thư Cẩn: “Lại đây uống chút trà.”
Lục Thư Cẩn lúc hoảng loạn không thấy khát, giờ vào phòng mới cảm nhận được cổ họng khô rát. Nghe vậy, nàng ngồi xuống, nhận chén trà từ tay Tiêu Cẩn, lòng bàn tay áp vào thành chén, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.Quý Thạc Đình đặt viên ngọc châu lên bàn, tự rót cho mình một chén, thở dài: “Chuyện này phải lằng nhằng đến bao giờ, đêm nay còn ngủ được không đây?”
Tiêu Cẩn đáp: “Ngươi đâu phải lên lớp sớm, cứ ngủ đến khi mặt trời lên cao rồi đến học phủ là được.”
“Ta tuy không lên lớp sớm, nhưng luôn đúng giờ vào lớp trước khi chuông vang.” Quý Thạc Đình lắc đầu nói: “Đây là quy củ, không theo quy củ là phải chịu phạt.”
Không biết câu này có ẩn ý gì không, Lục Thư Cẩn nghe mà thấy kỳ lạ, liếc mắt nhìn Quý Thạc Đình. Dư quang thoáng thấy Diệp Tuân đang đứng đối diện tường cũng quay đầu nhìn hắn.Tiêu Cẩn cười: “Đúng vậy, nha môn tra án cũng có quy củ. Chỉ cần chúng ta một mực nói chỉ đi ngang qua, không khai gì thêm, ai dám gán tội phóng hỏa cho chúng ta?”
“Dù tội danh có rơi xuống, cũng có ngươi, Tiêu Cẩn, gánh vác.” Quý Thạc Đình cười trên nỗi đau của người khác.Hai người trò chuyện qua lại, thậm chí còn đoán xem ngọn lửa kia thiêu chết bao nhiêu heo, nhà họ Tề thiệt hại đến mức nào, Tề Minh còn dám tìm Tiêu Cẩn gây sự nữa không. Lục Thư Cẩn vừa uống nước vừa nghe, để ý kỹ mới thấy họ toàn nói chuyện vô bổ: heo chết bao nhiêu thì bảo là nhiều, thiệt hại thế nào thì nói là nặng, Tề Minh có dám đến không thì bảo là không, chẳng có thông tin gì hữu ích.Trò chuyện một lúc, Tiêu Cẩn bỗng nghiêng đầu, nhìn vào chén của Lục Thư Cẩn, rồi hỏi: “Ngươi sợ nha môn à?”
Lục Thư Cẩn bị câu hỏi bất ngờ làm cho ngơ ngác, rồi chợt nhớ lúc trước cổng nha môn, hắn từng dừng chân nhìn lại nàng. Có lẽ lúc đó Tiêu Cẩn đã nhận ra nàng sợ hãi nơi này.Nói gì thì nói, Tiêu Cẩn là người rất tinh tế, hay đúng hơn là nhạy bén. Điều này Lục Thư Cẩn đã nhận ra từ ngày đầu gặp hắn ở học phủ.Nàng đáp: “Ta chỉ là một thảo dân chân chất, lần đầu bước vào chốn quan phủ trang nghiêm thế này, khó tránh khỏi lòng có chút e dè.”
“Có gì đâu mà sợ? Nha môn là nơi phân rõ trắng đen, trừng trị kẻ ác. Ngươi đâu phải phạm nhân bị bắt, cần gì phải lo? Hơn nữa, chúng ta còn đi cùng nhi tử của tri phủ đại nhân, lần này đến nha môn chẳng khác nào về nhà.”
Tiêu Cẩn nói xong, lớn tiếng hỏi Diệp Tuân: “Có phải không, Diệp nhị lang?”Diệp Tuân quay đầu, nở nụ cười gượng gạo chẳng chút thật lòng.
Đang nói chuyện, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra. Mọi người hướng mắt nhìn, thấy một trung niên nam tử mặc thường phục đứng ở ngưỡng cửa. Y phục hắn chỉnh tề, dáng người ngay thẳng, thân hình không cao lớn, nhưng khí thế lại áp đảo. Khi không cười, nét mặt trông có phần hung dữ, mang uy nghiêm của kẻ lâu năm ở vị trí cao.Bên cạnh hắn là Kiều Bách Liêm, phía sau là Phương Cẩn và Hà Triêm, Diệp Cần đứng ở bên còn lại.
Lục Thư Cẩn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình đã đồng thời đứng dậy.Cả hai cung kính hành lễ: “Kiều viện trưởng, Diệp đại nhân.”
Lục Thư Cẩn lập tức hiểu thân phận người đến. Dù chậm một nhịp, nàng cũng vội làm lễ bù. Những người khác trong phòng thấy vậy cũng rối rít hành lễ. Diệp Tuân từ phía sau bước lên, cúi đầu gọi: “Phụ thân.”
“Ừ.” Diệp Đỉnh đáp một tiếng, nở nụ cười ôn hòa nhìn Tiêu Cẩn: “Tiêu Tứ lang, ngươi lại gây họa sao nổi? Trước khi phụ thân ngươi lên kinh thành, còn dặn ta trông nom ngươi kỹ càng. Ai ngờ ngươi ngoan được vài ngày đã lại bắt đầu quậy phá.”
Lời tuy như trách móc, nhưng giọng điệu hoàn toàn không phải vậy, giống một trưởng bối hiền từ, trong lời nói ngập tràn yêu chiều.Dường như với ông, Tiêu Cẩn chỉ vô tình đốt cháy một cái cây ven đường, chứ không phải cả trại heo nhà họ Tề.Tiêu Cẩn cười cầu xin: “Diệp đại nhân ngàn vạn lần đừng nói với phụ thân ta, bằng không ta lại mất thanh tịnh.”
Kiều Bách Liêm bên cạnh trừng mắt: “Ngươi còn biết sợ? Làm ra chuyện hoang đường như vậy, trông cậy ai che đậy cho ngươi? Mau ra đây!”
Tiêu Cẩn đành chắp tay với Diệp Đỉnh, bước ra khỏi phòng. Kiều Bách Liêm chỉ Quý Thạc Đình: “Mấy người các ngươi cũng ra đây, theo ta về học phủ, từng người một tính sổ sau!”
Trong nhóm, chỉ Lục Thư Cẩn và Quý Thạc Đình là người của Hải Châu học phủ, những người khác không thuộc quyền quản lý của Kiều Bách Liêm. Nhưng uy vọng của ông ở Vân Thành rất cao, từng làm quan nhị phẩm, ngay cả Diệp Đỉnh cũng phải kính nể vài phần. Đám thiếu niên không dám cãi lời, cúi đầu ngoan ngoãn xếp hàng ra khỏi phòng, chỉ còn Diệp Tuân đứng yên chưa động.Sau khi Kiều Bách Liêm dẫn Tiêu Cẩn mấy người rời khỏi hậu viện, nụ cười trên mặt Diệp Đỉnh lập tức tan biến, khóe môi trầm xuống lạnh như băng. Ông để Diệp Cần ở ngoài, tự mình vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.Diệp Cần mở to đôi mắt hoảng loạn, muốn ghé sát cửa sổ nghe ngóng, nhưng chỉ nghe được vài tiếng thì thầm vụn vặt, không rõ phụ thân và huynh trưởng nói gì.
Bỗng bên trong vang lên một tiếng “bốp” thật lớn, Diệp Cần giật mình hoảng hốt.Cửa bật mở, Diệp Tuân bước ra với dấu tay đỏ tươi in trên mặt, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.Diệp Cần vội chạy tới, ánh mắt dán chặt vào gò má sưng đỏ của huynh trưởng, kiễng chân dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, mím môi gọi: “Nhị ca…”
Diệp Tuân nắm tay nàng, nói: “Ca không sao. Sao tay muội lạnh thế này? Về nhà với ca, đừng để bị lạnh.”
Trăng sáng treo cao, nha môn sau một phen lộn xộn lại trở về tĩnh lặng. Dù vụ án lớn đến đâu, cũng phải qua đêm nay mới tiếp tục xử lý. Kiều Bách Liêm dẫn Tiêu Cẩn mấy người rời nha môn, bất ngờ không trách mắng Tiêu Cẩn, chỉ bảo hắn dẫn Lục Thư Cẩn về học phủ trước, ngày mai đến Kiều trạch một chuyến.Tiêu Cẩn lúc này đã buồn ngủ đến mức ngáp liên hồi, gật đầu rồi mượn xe ngựa nhà họ Kiều, đưa Lục Thư Cẩn về học phủ. Quý Thạc Đình cũng đi lối khác rời khỏi. Chuyện hoang đường này tạm thời lắng xuống.
Lục Thư Cẩn trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng không như Ngô Thành Vận, thiếu tinh ý mà túm người hỏi han. Thấy Tiêu Cẩn mệt mỏi, mí mắt rũ xuống như sắp ngủ, nàng đè nén mọi thắc mắc, không quấy rầy hắn.Đêm khuya về đến phòng, Tiêu Cẩn nhanh chóng rửa mặt rồi leo lên giường ngủ. Còn Lục Thư Cẩn nằm mãi không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt, nàng lại thấy ngọn lửa ngút trời đêm nay.Nhà họ Tề gần như độc chiếm việc buôn bán thịt heo ở Vân Thành. Giờ một trận hỏa hoạn thiêu rụi không biết bao nhiêu heo, chắc chắn giá heo sẽ tăng vọt, thậm chí rơi vào cảnh cung không đủ cầu. Dân chúng bình thường e là một thời gian dài không được ăn thịt heo.Nàng nhớ đến sự im lặng khác thường của Quý Thạc Đình đêm nay, nhớ đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của Diệp Tuân khi thấy ngọn lửa, lại nhớ đến điều nàng luôn thắc mắc: Diệp Cần là nữ tử, sao lại cùng đám nam tử ra ngoài giữa đêm khuya? Bao câu hỏi xoay vòng trong đầu, Lục Thư Cẩn nghĩ mãi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Lục Thư Cẩn mơ một giấc mơ kỳ lạ.Nàng mơ thấy mình quỳ trước mặt Tiêu Cẩn. Tiêu Cẩn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đầy băng giá và khinh miệt. Sau lưng hắn là một đám đông, Lục Thư Cẩn nhìn qua từng người: Quý Thạc Đình, Tưởng Túc, Phương Nghĩa…“Đối đầu với Tiêu ca, chẳng ai có kết cục tốt. Ngươi, một kẻ nghèo hèn không gia thế, cũng dám đấu với Tiêu ca sao?”
Có người dùng giọng điệu cay nghiệt quát nàng.Nhưng Lục Thư Cẩn không tỏ ra sợ hãi. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn, bình tĩnh nói: “Ta tưởng chúng ta là bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Tiêu Cẩn lên tiếng, khóe môi nhếch lên cười nhạt: “Ngươi xứng sao?”Cảnh tượng chuyển đổi, Lục Thư Cẩn thành người ngoài cuộc, đứng bên nhìn Tiêu Cẩn đánh người. Hắn ra tay rất hung bạo, đè cổ người kia xuống, liên tục đấm vào đầu, bất kể tiếng kêu gào thảm thiết cũng không ngừng tay. Đôi mắt Tiêu Cẩn đỏ ngầu, như hóa thành một kẻ điên cuồng hung tàn.Lục Thư Cẩn giật mình tỉnh giấc, mở bừng mắt.
Khoảnh khắc ý thức trở lại, tim nàng đập thình thịch dữ dội. Những cảm xúc mơ hồ trong mơ lập tức ùa ra, trở nên rõ ràng. Nỗi sợ như dây leo quấn chặt lấy trái tim nàng.Nàng chậm rãi nhận ra, đây là một cơn ác mộng.Lục Thư Cẩn ngồi ngây trên giường một lúc, rồi đứng dậy khoác áo ngoài, buộc tóc, rửa mặt xong mở cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào, rơi trên quyển sách để bàn, tiếng chim lướt qua thoáng chốc.
Dư âm ác mộng vẫn chưa tan, nàng ngồi xuống, nhìn xa về phía cây trụi lá, ngẩn ngơ.Không biết ngồi bao lâu, Lục Thư Cẩn xoa mặt, đẩy cửa gọi hạ nhân mang cơm vào.Ban đầu nàng không quen với việc này, nhưng Tiêu Cẩn ép buộc quá gắt, những thứ khác hắn không quan tâm, chỉ nghiêm khắc về chuyện ăn uống. Hắn không cho nàng đến nhà ăn nữa. Nếu nàng không ăn, món ngon làm sẵn sẽ bị đổ đi. Lục Thư Cẩn xót của, dần dần quen, mỗi sáng rửa mặt xong sẽ mở cửa báo hạ nhân nàng đã dậy. Không quá nửa canh giờ, cơm sẽ được mang đến.Tiêu Cẩn không ở trong phòng, chắc đã đến Kiều trạch. Lục Thư Cẩn ăn một mình, xong xuôi liền rời Hải Châu học phủ.
Thời tiết trở lạnh, muỗi biến mất, kế hoạch thả muỗi cắn Tiêu Cẩn không còn khả thi. Tiêu Cẩn cầu kỳ trong ăn mặc ở đi lại, phòng ốc dần được cải tạo, ngoài nhỏ một chút thì không tìm ra khuyết điểm. Đuổi hắn đi là bất khả thi, Lục Thư Cẩn đành tìm chỗ ở bên ngoài.May mà gần học phủ có chỗ cho thuê. Nhiều học tử từ nơi khác đến đây cầu học, có người xây nhà cho thuê quanh học phủ, chỉ là giá khá cao.Dù trong tay Lục Thư Cẩn có hơn trăm lượng, nàng vẫn không muốn tiêu hoang.
Nàng gặp ba chủ thuê, hỏi giá, xem chỗ ở, so sánh kỹ càng. Hôm nay là ngày hẹn với chủ thứ ba.Khi nàng đến nơi, đã có một phụ nhân chờ sẵn. Người này trông chất phác, thân hình thấp bé mũm mĩm.Phụ nhân họ Vương, chồng là rể ở rể, việc làm ăn trong nhà đều do bà quản lý, nhưng chỉ là buôn bán nhỏ. Bà nhiệt tình, thấy Lục Thư Cẩn liền cười rạng rỡ, bước lên đón: “Tiểu lang quân, đợi ngươi một lúc rồi.”
Lục Thư Cẩn nói: “Là ta đến muộn, mau dẫn ta đi xem nhà.”
Vương phụ đưa Lục Thư Cẩn đến chỗ cho thuê. Nơi này gần học phủ, ở mé tây tường, nằm trong khu náo nhiệt. Một sân một hộ, nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ phòng tắm, nhà xí, bếp, yên tĩnh mà không cô quạnh, rất hợp ý Lục Thư Cẩn.Nàng hỏi giá, thuê tối thiểu nửa năm, tổng cộng hai mươi lăm lượng, đặt cọc năm lượng.So với hai chỗ trước, hai mươi lăm lượng hơi cao, nhưng Lục Thư Cẩn xem đi xem lại căn nhà, không tìm ra khuyết điểm. Nàng dày mặt mặc cả với Vương phụ nửa ngày, cuối cùng không bớt được đồng nào, đành nghiến răng đưa năm lượng đặt cọc.Vương phụ thành công giao dịch, mừng rỡ ra mặt, càng thêm nhiệt tình với Lục Thư Cẩn, vừa dẫn nàng ra ngoài vừa nói không ngừng: “Ta với ông nhà ở gần đây, coi như là láng giềng. Tục ngữ có câu ‘bà con xa không bằng láng giềng gần’, có việc gì cứ gọi ta giúp. Ngươi lúc nào cũng có thể dọn đến, đến lúc trả đủ tiền thuê ta sẽ giao chìa khóa…”
Lục Thư Cẩn giải quyết xong tâm sự, lòng cũng nhẹ nhõm, trò chuyện vài câu với Vương phụ, hẹn năm ngày sau trả tiền thuê, rồi rời đi.Vương phụ tiễn nàng nhiệt tình, nhìn bóng lưng nàng khuất xa mới ôm năm lượng bạc xoay người định đi. Chưa bước được mấy bước, trước mặt bất ngờ xuất hiện hai nam tử cao lớn chặn đường.Vương phụ chưa từng bị nam tử chặn đường ở đây, giật mình hoảng hốt, theo bản năng ôm chặt bạc, căng thẳng hỏi: “Hai vị lang quân có việc gì?”
Hai người chặn đường không đáp, từ góc đường phía sau bước ra một công tử trẻ tuổi mặc hồng y, đầu đội ngọc quan trắng tuyết, hai dải tua đỏ vàng đan xen buông xuống hòa vào mái tóc dài. Hắn dung mạo tuấn tú, mắt không phải đen tuyền, dáng người cao, từng bước tiến đến trước mặt Vương phụ.Vương phụ nhìn thoáng qua, trong lòng thầm khen: Đẹp trai quá!Khi hắn đến gần, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi. Bà chợt nhớ cách đây không lâu, khi đi ngang cổng chính Hải Châu học phủ, từng thấy người đánh nhau. Bà hiếu kỳ xem náo nhiệt, vẫn nhớ cảnh lúc đó. Nhìn kỹ công tử trước mặt, bà lập tức nhận ra: Đây chẳng phải kẻ đã đè một tên béo xuống đánh ngày hôm ấy sao?!Bà nhớ người xem nói hắn là con trai chính thất nhà họ Tiêu. Làm ăn lâu năm, bà biết nhìn sắc mặt, lập tức cười nói: “Tiêu thiếu gia, đến thuê nhà sao?”
“Thuê nhà?” Tiêu Cẩn nhướn mày, nhìn theo hướng Lục Thư Cẩn rời đi, hỏi: “Người vừa rồi tìm ngươi, là để thuê nhà?”
“Đúng vậy! Tiểu lang quân kia ưng một căn nhà có sân riêng, vừa đưa tiền đặt cọc.” Vương phụ cảm giác Tiêu thiếu gia chặn đường là để hỏi chuyện này, vội kể hết.Quả nhiên, Tiêu Cẩn ánh mắt trầm xuống, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.Lục Thư Cẩn bên này hoàn toàn không biết việc thuê nhà đã lộ. Nàng còn nghĩ cách nói với Tiêu Cẩn, cần tìm lý do hợp lý mới được.Hôm nay nghỉ học, xong việc nàng không còn gì làm, về phòng chép Giới Nữ Sắc.
Cả ngày không thấy Tiêu Cẩn, Lục Thư Cẩn chép sách mệt, mang ghế ra ngồi dưới mái hiên, lúc nhìn hoàng hôn treo phía tây, lúc xem sách. Đến sau bữa tối, Tiêu Cẩn mới về.Hắn vào phòng cởi giày, chân chạm đất không chút tiếng động, vòng qua bình phong đến bên Lục Thư Cẩn. Nhìn qua đã thấy nàng tay chống đầu, gật gù như gà mổ thóc, thỉnh thoảng đầu rớt khỏi tay, mắt không mở mà vẫn mơ màng đặt lại.Lục Thư Cẩn bình thường đọc sách rất nghiêm túc, kính sách như bảo vật, hiếm khi vẽ bậy hay ngủ gục trên sách mà ch ảy nước miếng. Bỗng thấy nàng tay cầm trang sách, tay chống đầu ngủ gật, Tiêu Cẩn cảm thấy buồn cười.Hắn đứng cạnh bình phong nhìn một lúc, rồi khẽ ho, đánh thức Lục Thư Cẩn.
Nàng mở to đôi mắt ngái ngủ, mơ màng nhìn Tiêu Cẩn, ngẩn ra một lúc mới nói: “Tiêu thiếu gia, ngươi về rồi?”
Tiêu Cẩn tựa vào bình phong, hỏi: “Ăn tối chưa?”
Lục Thư Cẩn gật đầu: “Ăn rồi.”
Tiêu Cẩn lại hỏi: “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi.” Nàng đáp.
“Phòng này, ngươi ở có chỗ nào không vừa ý không?” Giọng Tiêu Cẩn rất nhẹ nhàng, như câu hỏi vu vơ lúc trò chuyện.Lục Thư Cẩn vội lắc đầu, dứt khoát phủ nhận: “Dĩ nhiên không có.”
Không chỉ không có, đây còn là nơi tốt nhất nàng từng ở trong hơn chục năm qua. Nếu không phải vì không thể chung sống lâu dài dưới một mái nhà với Tiêu Cẩn, nàng tuyệt đối không rời đi.Tiêu Cẩn nhìn kỹ mặt nàng, muốn tìm chút dấu vết nói dối, nhưng nhìn đi nhìn lại, vẫn không thấy nàng giả tạo. Nàng nói thật.
Hắn hỏi: “Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?”
Lục Thư Cẩn gật đầu.Tiêu Cẩn ánh mắt khẽ động: “Lời gì? Ngươi nói đi.”
“Kiều lão hôm nay… không làm khó Tiêu thiếu gia chứ?” Lục Thư Cẩn cẩn thận chọn lời, thực ra nàng muốn hỏi ông có mắng ngươi không.Tiêu Cẩn khẽ lắc đầu: “Không có.”
“Vậy chuyện phóng hỏa đốt trại heo nhà họ Tề, họ không truy cứu ngươi sao?”Tiêu Cẩn nhếch môi cười khẩy, khóe mắt lộ chút khinh miệt: “Họ dám truy cứu sao?”
Lục Thư Cẩn thầm nghĩ cũng phải. Với thân phận Tiêu Cẩn, nhà họ Tề lấy gì truy cứu? Dù Tiêu Vân Nghiệp hiện không ở Vân Thành, chưa chắc đã có ai dám động đến đứa con trai độc nhất của ông.Thấy nàng lại im lặng, Tiêu Cẩn đợi một lúc, không nhịn được hỏi: “Còn lời gì nữa không?”
Lục Thư Cẩn đưa hai trang giấy vừa chép hôm nay cho Tiêu Cẩn, nói: “Đây là hôm nay ta chép.”Tiêu Cẩn nhận lấy, cúi đầu xem, nhưng ánh mắt không đặt vào chữ, mà nhớ lại cảnh ban ngày Lục Thư Cẩn cười nói với Vương phụ, đưa năm lượng bạc. Ngón tay hắn xoa nhẹ tờ giấy, lấy mười lượng đưa nàng. Trước đó đã thỏa thuận một trang năm lượng.Mỗi lần nhận bạc, khóe mắt Lục Thư Cẩn khẽ cong lên, lộ ra niềm vui khó giấu.
Nàng cầm bạc xoay người, vừa đi hai bước, Tiêu Cẩn lại gọi: “Lục Thư Cẩn.”
Nàng nghi hoặc quay đầu, thấy hắn nhướn mày: “Không còn lời nào khác sao?”
Tiền đã nhận, còn gì để nói? Nàng không nghĩ nhiều, lắc đầu: “Không có, Tiêu thiếu gia nghỉ sớm đi.”
Tiêu Cẩn nhìn nàng một lúc, khẽ “ừ” một tiếng, quay sang bên kia bình phong.Đêm không lời, Lục Thư Cẩn ngủ đến sáng tự nhiên tỉnh, nói với hạ nhân ngoài cửa một tiếng, rồi thắp đèn ngồi đọc sách. Trời vừa hửng sáng, bữa sáng được nhẹ nhàng mang vào, Tiêu Cẩn cũng tỉnh dậy.Lục Thư Cẩn mở cửa sổ, ăn cơm, đọc sách. Tiêu Cẩn mặc y phục, rửa mặt, buộc tóc.Đến khi trời sáng rõ, giờ học buổi sáng bắt đầu, cả hai cùng bước ra.
Tiêu Cẩn chân dài bước lớn đi trước, nếu khoảng cách xa quá, hắn sẽ dừng lại đợi Lục Thư Cẩn đuổi theo. Hai người một trước một sau vào Đinh Tự đường.Đinh Tự đường ồn ào náo nhiệt, đều bàn về chuyện trại heo nhà họ Tề bị cháy.Nhưng có lẽ tin tức bị ai đó khống chế, mọi người không biết ngọn lửa là do Tiêu Cẩn đốt, thậm chí việc Tiêu Cẩn, Lục Thư Cẩn và mấy người khác đêm trước vào nha môn cũng không ai hay.Nghe nói lửa cháy đến sáng mới tắt hẳn. Sáu nghìn con heo lớn và bốn nghìn heo con vừa mua, tổng cộng một vạn con, không sót một con nào. Có con chết cháy thành thịt thơm, có con thoát khỏi chuồng bị thiêu rụi mà chạy mất, cuối cùng nhà họ Tề chỉ bắt lại được chưa đến mười con.Nhà họ Tề lần này thiệt hại nặng nề, gia nghiệp lớn lao tan tành, lập tức thành đề tài bàn tán sau bữa cơm của cả thành.Như Lục Thư Cẩn dự đoán, giá thịt heo tăng vọt, chỉ hai ngày đã gấp ba lần, thịt heo trở thành hàng hiếm.Mấy ngày nay khá yên bình, ngọn lửa đêm đó như được lật qua nhẹ nhàng. Điều Lục Thư Cẩn lo lắng không xảy ra, Kiều Bách Liêm không nhắc đến chuyện này, thỉnh thoảng gặp ở học phủ, ông vẫn cười nói với nàng như thường.Việc Tiêu Cẩn phóng hỏa không có hậu quả, lặng lẽ trôi qua.
Vài ngày sau lại đến ngày nghỉ, Lục Thư Cẩn hẹn với Vương phụ hôm nay trả tiền thuê. Tan học, nàng thu dọn sách vở định đi, bất ngờ bị Tiêu Cẩn chặn lại.“Đi vội thế, định làm gì?”
Tiêu Cẩn từ phía sau kéo hộp sách của nàng, buộc nàng dừng bước.“Tiêu thiếu gia có việc?”
Nàng liếc mắt, thấy bên cạnh hắn còn có Quý Thạc Đình, Tưởng Túc mấy người, biết ngay hắn lại tổ chức hoạt động gì đó.Quả nhiên, Tiêu Cẩn gỡ hộp sách khỏi lưng nàng, ném cho hạ nhân, khoác vai nàng nói: “Đi, dẫn ngươi ăn một bữa ngon.”
Lục Thư Cẩn bất đắc dĩ, nghĩ dù sao cũng sắp dọn đi, ăn một bữa cũng không sao, nhân tiện nói chuyện rời khỏi phòng với Tiêu Cẩn.Mấy người lên xe ngựa rời học phủ, đến một tửu lâu nổi tiếng ở Vân Thành. Tiêu Cẩn là khách quen, vừa vào cửa, chưởng quỹ đã thấy, lập tức cúi người đón tiếp, cười nói: “Ôi Tiêu thiếu gia, ngài cuối cùng cũng đến! Vẫn là thực đơn hạng nhất chứ?”
Tiêu Cẩn gật đầu, bước lên lầu, thẳng đến gian phòng trên tầng bốn, quen thuộc như về nhà mình.Tưởng Túc ngồi cùng bàn với Lục Thư Cẩn hơn nửa tháng, thân thiết hơn, lúc ngồi đặc biệt nhường chỗ bên phải Tiêu Cẩn cho nàng, mình ngồi cạnh nàng.Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình cười nói, Tưởng Túc kéo Lục Thư Cẩn hỏi han, chủ yếu hỏi chuyện cháy trại heo rốt cuộc thế nào, có phải Tiêu Cẩn đốt không.Lục Thư Cẩn không tiện đáp, chỉ kể chi tiết cảnh lửa cháy cho Tưởng Túc nghe, khiến hắn phấn khích vỗ đùi, liên tục khen Tiêu ca lợi hại, sao hôm đó không rủ hắn cùng.Đến khi món ăn dọn lên, Tưởng Túc mới yên.
Bàn đầy ắp, chiên xào nấu hấp đủ cả, đều là món tủ của tửu lâu, nhìn rất bắt mắt.Lục Thư Cẩn ăn chậm, nhưng từng miếng đều chắc nịch, ăn xong không nói nữa, chăm chú ăn, trong lòng cân nhắc lời nói về việc rời học phủ.Nhưng bữa ăn đến nửa chừng, gian phòng đột nhiên có người xông vào, như bất chấp ngăn cản của hạ nhân ngoài cửa, đập mạnh cửa mà vào. Tiếng cửa va tường vang dội khiến tiếng cười nói trên bàn ngưng bặt.
Lục Thư Cẩn giật mình, tay cầm viên thịt trượt ra, rơi vào bát làm soup bắn tung tóe, phỏng tay nàng.Nàng lấy khăn lau soup, ngẩng đầu nhìn, thấy một nam tử chừng hai mươi đứng ở cửa, mặc bạch y, thở hổn hển, mắt dán chặt vào Tiêu Cẩn.Người trên bàn đều đứng dậy, tỏ ra thù địch với người này.Tiêu Cẩn đặt đũa xuống, nghiêng đầu: “Đây không phải Tề thiếu gia sao? Cũng đến ăn cơm?”
Người đến chính là Tề Minh. Trước đây hắn từng tranh gian phòng ở Xuân Phong lâu với Tiêu Cẩn, nhưng sau vụ Tiêu Cẩn đốt trại heo mấy ngày trước, thù hận đã thành sống chết. Hắn đột ngột xông vào khiến Tưởng Túc mấy người cảnh giác cao độ, đám thiếu niên vừa cười nói giờ đầy hung hãn, như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.Ai ngờ Tề Minh nhìn Tiêu Cẩn hồi lâu, đột nhiên quỳ sụp xuống, không còn dáng vẻ đại thiếu gia tranh giành trước kia.
Hắn cúi lưng, trán chạm đất gõ mạnh một cái, lớn tiếng: “Cầu Tiêu thiếu gia cho một con đường sống!”
Cửa gian phòng đóng lại, đám thiếu niên lập tức thả lỏng, bắt đầu kẻ một lời ta một câu chế nhạo Tề Minh.Tiêu Cẩn đứng dậy, khoanh tay bước qua bàn, đến trước mặt Tề Minh đang quỳ, cười nói: “Ta nào có mặt mũi lớn vậy, có thể uy hiếp tính mạng Tề đại thiếu gia.”
“Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, trước đây là ta mắt mù, lớn mật đối đầu với ngài. Giờ ta thật sự biết sai rồi, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho nhà họ Tề chúng ta!”
Tề Minh như thật sự cùng đường, chẳng biết trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý thế nào, giờ hoàn toàn vứt bỏ thể diện, quỳ bò lên vài bước, định ôm chân Tiêu Cẩn.Tiêu Cẩn không chút nương tình, giơ chân đạp vào ngực hắn. Lực đạo không hề nhẹ, đạp Tề Minh lật ngửa ra sau, trán va vào cạnh bàn, phát ra tiếng “ầm” lớn, làm bàn ăn rung mạnh.Soup trong bát Lục Thư Cẩn đổ ra, nàng vội đứng dậy lùi lại, đặt đũa xuống.Tề Minh ngã xuống đất, lập tức bò dậy, chắp tay cầu xin với vẻ hèn mọn: “Ngài đánh ta thế nào cũng được, chỉ cần ngài tha…”
Hắn chưa nói xong, Tiêu Cẩn túm cổ áo hắn, một quyền giáng vào mặt. Sát khí lại tràn vào mắt hắn, bàn ăn bị hắn kéo đổ, bát đ ĩa rơi vỡ tan tành, tiếng vỡ vang hồi lâu.Lục Thư Cẩn như thấy lại cơn ác mộng mấy ngày trước. Tiêu Cẩn đầy hung bạo, từng cú đá nặng nề giáng lên người Tề Minh, để lại dấu giày rõ mồn một trên y phục trắng. Trán Tề Minh chảy máu, dính nửa mặt, má và mắt bị đấm sưng đỏ tím bầm, chỉ trong chốc lát đã không còn hình người.Nàng sợ hãi, vô thức lùi lại.Tiêu Cẩn đánh không lâu, như trút hết giận mà dừng tay, mu bàn tay đầy máu. Nhưng hắn chưa dừng lại, vẫy tay với Tưởng Túc: “Đánh hắn.”
Tưởng Túc, Phương Nghĩa mấy người xông lên, vây Tề Minh ở giữa. Quyền cước lập tức giáng xuống người hắn. Tề Minh lúc đầu còn nghiến răng chịu đựng, nhưng chẳng bao lâu đã không trụ nổi, gào lên cầu xin: “Đừng đánh nữa, cầu các người đừng đánh nữa!”
“Biết đau rồi sao?” Tiêu Cẩn lạnh lùng nhìn, cười nhạt, giọng ác liệt: “Ít nhất cũng phải đánh gãy hai xương sườn của ngươi.”
Lục Thư Cẩn nhìn cảnh tàn bạo trước mắt, đầu ngón tay run rẩy, tai nghe tiếng kêu gào của Tề Minh xen lẫn lời mắng chửi của đám thiếu niên, chói tai không chịu nổi.
“Đừng đánh nữa…” Nàng buột miệng nói ra suy nghĩ.Không ai nghe thấy, bạo lực vẫn tiếp diễn.
“Đừng đánh nữa!” Lục Thư Cẩn như không chịu nổi, hét lớn: “Đừng đánh nữa! Hắn sắp bị đánh chết rồi!”
Mấy người đồng loạt dừng tay, tiếng ồn trong phòng lập tức giảm, chỉ còn Tề Minh ôm đầu khóc lóc.Lục Thư Cẩn siết chặt nắm tay, cố kìm nỗi sợ trong lòng, ngẩng mắt nhìn Tiêu Cẩn.Tiêu Cẩn quả nhiên cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng đôi mắt ấy không còn nụ cười hay thiện ý như thường ngày. Ánh nhìn của hắn giờ lạnh lẽo như băng, khiến người ta rùng mình.
“Các ngươi đánh nữa, hắn sẽ chết.” Lục Thư Cẩn mở lời, mới nhận ra giọng mình run rẩy.“Thì sao?” Tiêu Cẩn lạnh giọng hỏi lại.
“Nhân mạng trong mắt ngươi, không đáng một đồng sao?” Lời của Lục Thư Cẩn bật ra không suy nghĩ.Tiêu Cẩn cứ thế nhìn nàng, mấy người khác cũng nhìn nàng. Quý Thạc Đình lên tiếng: “Thôi đi.”
“Lục Thư Cẩn.” Tiêu Cẩn gọi nàng: “Ngươi đến Vân Thành cũng gần hai tháng, hẳn đã nghe về những lời đồn liên quan đến ta, Tiêu Cẩn, đúng không? Nói ta nghe xem.”
Lục Thư Cẩn mím môi, không đáp.“Nói.”
Giọng Tiêu Cẩn đè ép nàng.
“Không học vấn không nghề, ngang ngược bá đạo.”
“Còn gì nữa?”
“Ỷ thế hiếp người, coi mạng người như cỏ rác.” Giọng Lục Thư Cẩn nhỏ dần.
“Đúng vậy, ngươi thấy rõ rồi đấy,” Tiêu Cẩn khẽ cười, nhưng trong mắt không chút vui vẻ, lạnh lẽo đến đáng sợ: “Ta chính là loại người như vậy.”
Hắn lại nói: “Ngươi cũng nghĩ thế, đúng không?”
Lục Thư Cẩn theo bản năng phản bác: “Không phải…”
“Nếu không phải, ngươi cũng chẳng vội vàng muốn rời khỏi học phủ, vội vàng tránh xa ta.” Tiêu Cẩn cười nhạo: “Dù ta sai người trong Tiêu phủ ngày ngày làm món mới cho ngươi, thay hết đồ trong phòng và bút mực giấy nghiên thành loại thượng hạng, đi đâu cũng dẫn ngươi theo, ngươi vẫn giữ khoảng cách với ta, không chịu đến gần.”Lục Thư Cẩn mặt trắng bệch, lòng hoảng loạn, căng thẳng nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Cẩn, nhất thời không nói được lời nào.
“Ngươi nói đúng, nhân mạng trong mắt kẻ như ta, chẳng đáng một đồng.”
Tiêu Cẩn giẫm lên tay Tề Minh, đạp mạnh một cái, Tề Minh kêu thảm, hắn quay đầu nói với Lục Thư Cẩn: “Ngươi không cần dọn đi đâu, cái phòng tồi tàn ở Hải Châu học phủ này, gia không ở nữa.”
Nói xong, hắn đẩy cửa, sải bước rời đi.
“Tiêu ca!” Tưởng Túc lo lắng, nhìn Lục Thư Cẩn, nói nhanh: “Tiêu ca đang nóng giận, huynh đệ đừng để tâm, đợi Tiêu ca nguôi giận sẽ ổn thôi. Lúc nãy ngươi đừng cản chứ…”
Nói xong, hắn chạy theo Tiêu Cẩn.Mấy người nhanh chóng rời đi, Quý Thạc Đình là người cuối cùng. Khi đi ngang Lục Thư Cẩn, hắn dừng lại, nói: “Ngươi phải tự về, trời chưa tối, trên đường cẩn thận.”
Gian phòng yên tĩnh hẳn, Lục Thư Cẩn vẫn đứng im, sắc mặt tái nhợt.Những lời Tưởng Túc và Quý Thạc Đình nói sau đó nàng không nghe rõ, trong đầu chỉ lặp lại ánh mắt cuối cùng của Tiêu Cẩn nhìn nàng, câu nói cuối cùng của hắn.Tiêu Cẩn rời khỏi học phủ, nghĩa là nàng không cần thuê nhà bên ngoài nữa, cũng nghĩa là Tiêu Cẩn sẽ mang đám công tử quyền quý kia rời xa nàng.
Như vậy cũng tốt. Tiêu Cẩn vốn không cùng thế giới với nàng. Hắn sinh ra đã cao quý, được mọi người nâng niu, từ nhỏ đến lớn luôn có người vây quanh, không thiếu bạn bè, không thiếu sự yêu thích và thiên vị. Nhưng Lục Thư Cẩn thì không.Nàng không cha không mẹ, ở nhờ ở nhà dì lạnh lùng khắc nghiệt, từ nhỏ đã cô đơn lớn lên. Ngoài nha hoàn bên cạnh miễn cưỡng được xem là bạn, nàng chưa từng nhận được chút yêu thương nào ngoài tình thân từ tổ mẫu. Nhưng tình thân ấy cũng dừng lại trước bốn tuổi, qua năm tháng phai nhạt, chỉ còn là ký ức mơ hồ qua bao lần hồi tưởng.
Lục Thư Cẩn đối mặt với vô vàn lạnh lùng và ngược đãi, sớm không còn kỳ vọng vào ai, học cách bảo vệ mình.Chỉ cần giữ khoảng cách xa lạ, sự gần gũi của Tiêu Cẩn chỉ là trò tiêu khiển lúc nhàn rỗi, sự rời đi của hắn cũng chẳng ảnh hưởng đến nàng.Dù sao nàng luôn cô độc một mình.
Nghĩ vậy, cảm xúc mãnh liệt trong lòng nàng dần bình ổn, tay không còn run dữ dội nữa. Nàng bỗng thấy chân mềm nhũn, kéo ghế gần đó định ngồi nghỉ.Nhưng khi cúi mắt xuống, một giọt lệ bất ngờ rơi từ khóe mắt, không kịp ngăn lại.Lục Thư Cẩn vội dùng mu bàn tay lau đi, như chỉ cần nhanh tay, giọt lệ ấy sẽ không tồn tại.Nhưng nước mắt sau đó rơi nhiều hơn, lau không xuể, nàng đành bỏ cuộc, thì thầm: “Ta không nghĩ vậy đâu.”