Lục Thư Cẩn mang vẻ mặt ngây thơ vô tội.Nàng không rõ vì sao Tiêu Cẩn lại nói những lời ấy, nhưng nàng biết rõ Tiêu Cẩn tuyệt đối sẽ không động thủ đánh nàng.
Quả nhiên, hắn cười một lúc, rồi đem hai tờ giấy bị nhòe mực đến mức không thể đọc được chữ vo thành một cục, vỗ nhẹ vào góc bàn nàng mà nói: “Lại đây, ta giúp ngươi chuyển bàn qua.”
Lục Thư Cẩn đưa tay ngăn lại, “Không được, ta không muốn…”
“Không muốn gì chứ?” Tiêu Cẩn đặt hai tay lên bàn, thân mình hơi nghiêng tới trước, tiến sát nàng mà hỏi.Lục Thư Cẩn trầm ngâm một lát, mới đáp: “Trợ Trụ vi ngược.”
*Trợ Trụ vi ngược:Trụ vương là nhân vật nổi tiếng tàn bạo trong lịch sử Trung Quốc,ở đây hiểu nôm na là giúp kẻ ác làm điều xấu
“Hay lắm!” Tiêu Cẩn bị chọc tức đến bật cười: “Ngươi dám nói ta như vậy sao?”
Vốn dĩ Tiêu Cẩn cũng không định để nàng tiếp tục giúp mình gian lận trong kỳ kiểm tra, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng, hắn không nhịn được muốn trêu chọc, liền thuận tay nhấc luôn cái bàn lên, hừ một tiếng: “Ngươi có không chịu cũng chẳng được!”
Hắn nhẹ nhàng đem bàn của nàng đặt ngay cạnh chỗ ngồi của mình. Lục Thư Cẩn không còn cách nào khác, đành ôm hộp sách của mình đi theo sau. Tiêu Cẩn động tác rất nhanh, kéo bàn của hắn và Quý Thạc Đình lùi về phía sau một chút, rồi đặt bàn của Lục Thư Cẩn lên phía trước, nói: “Từ nay về sau, ngươi ngồi ở đây.”
Lục Thư Cẩn cũng không cần thiết phải tranh cãi với hắn về chuyện này, bởi đối với nàng, ngồi ở đâu cũng đều như nhau.Tiêu Cẩn thấy nàng ngồi xuống, cũng theo đó mà an tọa, sau đó thẳng thừng bỏ lại bàn của Tưởng Túc, nói: “Bàn của hắn, để hắn tự chuyển.”
Thế là khi Tưởng Túc hớn hở đến học đường, hắn nhìn thấy chỉ còn mỗi bàn của mình trơ trọi đứng đó, lập tức ủy khuất chạy đến bên cạnh chỗ Tiêu Cẩn, nhìn hắn đầy oán trách, hỏi: “Tiêu ca, sao huynh lại cướp mất người ngồi cùng bàn của ta? Tuy ý kiến của ta không quá quan trọng, nhưng dù sao Lục Thư Cẩn cũng đã ngồi cùng ta một thời gian, ta đối với hắn cũng có chút tình cảm. Huynh ít nhất cũng nên hỏi qua ý ta chứ…”
“Đừng lải nhải nữa,” Tiêu Cẩn mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Ngươi cũng qua đây ngồi đi.”Tưởng Túc lập tức vui vẻ, nhe hàm răng trắng tinh, lon ton chạy về chuyển bàn của mình qua, ngồi xuống rồi còn dùng vai huých vào cánh tay Lục Thư Cẩn, khẽ nói: “Cuối cùng ta lại được ngồi cùng Tiêu ca rồi.”
Lục Thư Cẩn mỉm cười hỏi: “Trước đây ngươi cũng ngồi ở đây sao?”
Tưởng Túc đáp: “Ta vốn ngồi phía sau Tiêu ca, nhưng trước kia ta ngủ gật trong lớp, còn ngáy to, liên lụy Tiêu ca bị Kiều lão mắng, thế là hắn đuổi ta đi.”
Lục Thư Cẩn nói: “Vậy xem ra, được ngồi lại đây, ngươi vui lắm?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Đương nhiên rồi!” Tưởng Túc quay đầu nhìn Tiêu Cẩn, cười hì hì: “Ta chỉ muốn ở bên Tiêu ca thôi! Tốt nhất là dùng hồ gạo dính chặt hai chúng ta lại, đi đâu cũng không rời!”
Nàng cũng quay lại nhìn, thấy Tiêu Cẩn đang chống cằm mắng hắn: “Nếu ngươi có bệnh trong người thì mau đi tìm đại phu chữa đi, đừng để bệnh tình thêm nặng.”
Tưởng Túc cố ý nháy mắt với Tiêu Cẩn, “Đây là bệnh trong lòng ta, bệnh tương tư, đại phu không chữa được, chỉ có Tiêu ca mới trị nổi.”
Lời này khiến Tiêu Cẩn buồn nôn, hắn nhíu mày, lùi người về sau, định mở miệng nói gì đó, nhưng ánh mắt bất chợt lướt qua Lục Thư Cẩn. Nàng đang lắng nghe hai người nói chuyện, trong mắt ánh lên nụ cười nhẹ, dường như cảm thấy rất thú vị.Tiêu Cẩn thoáng sững sờ, những lời định mắng Tưởng Túc cũng không thốt ra.Tưởng Túc được đà lấn tới, định dụi đầu vào vai Tiêu Cẩn. Tiêu Cẩn phản ứng nhanh, lập tức đưa tay chặn đầu hắn lại, hai người cứ thế giằng co.
Đúng lúc này, Quý Thạc Đình bước vào học đường.Đối với buổi học sáng của Đinh Tự Đường, Quý Thạc Đình là khách hiếm. Hắn không giống Tiêu Cẩn, muốn đến thì đến, muốn nghỉ thì nghỉ. Dùng lời của chính hắn, hắn là người rất giữ quy củ, đã nói không đến buổi học sáng thì sẽ không đến.Nhưng hôm nay hắn lại xuất hiện.
Thấy Lục Thư Cẩn và Tưởng Túc ngồi phía trước, hắn lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hiểu ra đây chắc chắn là ý của Tiêu Cẩn.Hắn tiện tay kéo Tưởng Túc ra khỏi người Tiêu Cẩn, rồi tự mình ngồi xuống, cười nhạo: “Ta đã nói gì nào, có ngày ngươi sẽ hối hận.”
“Hối hận gì chứ?” Tưởng Túc ngơ ngác hỏi.Quý Thạc Đình không đáp, ngược lại Tiêu Cẩn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nếu ngươi còn tiếp tục nổi điên với ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, vì ta sẽ đánh ngươi đến mức mũi xanh mặt tím, ngay cả tiểu cữu cữu của ngươi cũng không nhận ra ngươi nữa.”
Lời này quả nhiên hiệu quả, Tưởng Túc lập tức thu mình lại.Câu nói của Quý Thạc Đình là dành cho Tiêu Cẩn. Khi Lục Thư Cẩn mới được điều đến Đinh Tự Đường, Quý Thạc Đình đến học đường sau buổi học sáng mới biết chuyện.
Lúc đó, hắn nhìn vị trí của Lục Thư Cẩn, đã nói một câu: “Để hắn ngồi xa như vậy, có ngày ngươi sẽ hối hận.”
Lúc ấy, Tiêu Cẩn chỉ cười khẩy, không để tâm.Hôm nay, khi bước vào, hắn thấy Lục Thư Cẩn ngồi một mình ở góc trong cùng gần tường.
Những người xung quanh đều cười nói rôm rả, chỉ riêng nàng lặng lẽ đọc sách. Dù đã đến Đinh Tự Đường một thời gian, nàng vẫn như người ngoài cuộc, không hòa nhập.Ý nghĩ để Lục Thư Cẩn chuyển xuống ngồi phía sau chợt lóe lên trong đầu Tiêu Cẩn, không mang theo bất kỳ ý đồ nào khác.Nhưng lời Quý Thạc Đình từng nói giờ đây ứng nghiệm, hắn không thể biện giải, đành giả vờ không nghe thấy.
Chuông vang lên, Lục Thư Cẩn quay lại đọc sách, Tưởng Túc cũng trở nên ngoan ngoãn. Quý Thạc Đình tiến lại gần Tiêu Cẩn, khẽ hỏi: “Tối qua ở ký túc xá, ngươi không làm loạn gì chứ?”
Tiêu Cẩn nhớ đến chuyện này liền tức giận, liếc hắn một cái: “Sao ngươi lại đưa ta về ký túc xá? Ta chẳng phải đã nói muốn về Tiêu phủ sao?”
Quý Thạc Đình giang tay: “Đến cổng Tiêu phủ, ngươi ôm chặt lấy con sư tử đá trước cửa, sống chết không chịu vào. Lời của nhị ca ngươi, ngươi cũng không nghe, sức lực thì như trâu bò,ta chỉ còn cách đưa ngươi về ký túc xá.”
Hắn đổi giọng, hỏi: “Sao, ngươi động thủ với Lục Thư Cẩn à?”
Tiêu Cẩn lắc đầu: “Ta không nhớ rõ, nhưng chắc là không đánh. Trên mặt hắn không có vết bầm nào.”
“Cũng chưa chắc,” Quý Thạc Đình hạ giọng, “Có khi đánh rồi mà hắn không nói. Hắn vốn là người trầm tính như hồ lô bít miệng. Ngươi say rượu rồi thích đánh người, lại hay quên chuyện, cái tật này thật sự chết người. Sau này đừng uống say nữa.”
Tiêu Cẩn tự biết mình đuối lý, không phản bác.
Hôm qua cả ngày trạng thái của hắn không ổn, trong tai toàn là những âm thanh náo nhiệt, nhưng hắn lại không thể hòa mình vào không khí lễ hội rộn ràng ấy.
Hắn không ít lần thất thần, đến khi định thần lại, mới nhận ra vừa rồi trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh Lục Thư Cẩn giả trang thành cô nương.
Tiêu Cẩn từng gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như vậy. Hắn cảm thấy lòng mình bình lặng, không còn dao động như khi lần đầu nhìn thấy Lục Thư Cẩn trong bộ dạng ấy, nhưng chẳng hiểu sao, hắn cứ thất thần hết lần này đến lần khác.Vì thế hôm qua hắn mới vô ý uống quá chén.Nhưng sáng nay, khi thấy Lục Thư Cẩn trở lại dáng vẻ bình thường, những cảm xúc kỳ quặc ấy tan biến, hắn cũng tự thấy mình buồn cười.
Có lẽ vì Lục Thư Cẩn giả trang thành cô nương quá giống, khiến hắn có chút không quen.Tiêu Cẩn ngẩng mắt, nhìn vào gáy Lục Thư Cẩn.Hắn nghĩ, giờ thì bình thường rồi.“Sao hôm nay ngươi đến sớm vậy?”
Tiêu Cẩn hỏi ngược lại.Quý Thạc Đình đến buổi học sáng là chuyện rất bất thường.Quả nhiên, khi nhắc đến việc này, sắc mặt Quý Thạc Đình cứng lại, nụ cười nhanh chóng tắt lịm, hắn nói: “Ta cả đêm không ngủ, nằm không nổi nên dậy, tiện đường đến học buổi sáng.”
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Cẩn thuận miệng hỏi.
“Tối qua về phủ, nhận được thư của tổ phụ ta.” Quý Thạc Đình khẽ thở dài, nhíu mày: “Thôi, không nói nữa, phiền lòng.”
“Có nhắc gì đến tình hình triều đình không?” Tiêu Cẩn hạ giọng hỏi.“Có nhắc sơ qua, Tam hoàng tử trước đó đi Bắc Cương, nhất thời chưa về được, e là không có duyên với Đông cung. Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử hiện chưa có công trạng gì nổi bật, còn Lục hoàng tử trước đây dâng kế sách xử lý nạn châu chấu ở phía Tây, được hoàng thượng rất hài lòng, đang là lúc được sủng ái.” Quý Thạc Đình cũng khẽ đáp.
Tiêu Cẩn nghe xong, hơi thu lại ánh mắt, không biết đang nghĩ gì, chợt nói: “Ta ngược lại cảm thấy, Tam điện hạ có khả năng được lập làm Thái tử nhất.”
Quý Thạc Đình nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc: “Sao lại nói vậy?”
Hắn vẫy tay: “Lại đây, ghé tai.”
Hai người kề đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ.Mà ở bàn phía trước, hai người cũng rất ăn ý, dựa sát vào nhau, thì thào trò chuyện.“Này, Lục Thư Cẩn,” Tưởng Túc huých vai nàng, khẽ nói: “Cho ta chép một đoạn sách luận của ngươi đi, dù sao phu tử cũng không xem kỹ, chắc không phát hiện đâu.”
Lục Thư Cẩn liếc nhìn người bên cạnh, mới nghiêng người đáp khẽ: “Không được, ngươi không thể chép hết của ta. Sớm muộn gì cũng bị phu tử phát hiện, đến lúc đó còn liên lụy đến ta.”
“Đều là huynh đệ thân thiết, sao ngươi lại dùng từ ‘liên lụy’ chứ? Chẳng phải đâm dao vào tim ta sao?”
Tưởng Túc tức giận nói: “Hồi trước ta vì không nộp sách luận mà bị phu tử lôi ra cửa mắng, lần này nếu lại không nộp, phu tử chắc chắn sẽ báo về nhà. Đến lúc đó ta thật sự chịu không nổi đâu! Ngươi nỡ nhìn ta chịu khổ vậy sao?”
Lục Thư Cẩn bất đắc dĩ đáp: “Ngươi sợ bị phạt thì tự viết sách luận đi, sao lần nào cũng không viết, đến học đường mới chép?”
“Nếu ta viết được, ta còn phải đến đây chép sao? Ngươi lại tổn thương huynh đệ khác họ của mình thế à?” Tưởng Túc nghiến răng.
Vừa dứt lời, đầu hắn bị đánh một cái, làm cả hai người đang thì thào giật mình, đồng loạt quay lại, mới phát hiện là Tiêu Cẩn cầm quyển sách gõ lên đầu Tưởng Túc.
Hắn nhíu mày, hung dữ hỏi: “Kề đầu vào nhau nói gì đó?”
Tưởng Túc cười hì hì: “Ta đang cùng Lục Thư Cẩn trao đổi tình cảm, một đêm không gặp, hắn với ta đã xa cách không ít.”
“Ngươi đến học phủ để đọc sách hay để kết bái vậy? Chuông vào lớp đã điểm, ngươi còn mặt dày làm phiền người khác làm gì? Ngươi không học, hắn còn muốn học! Thành thật chút đi!” Tiêu Cẩn nghiêm mặt quở trách.
Tưởng Túc đầu óc mơ hồ, không hiểu sao mình bị mắng, nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Cẩn, hắn không dám nói thêm, đành quay đầu lại.
Tiêu Cẩn tiện tay kéo tay áo Lục Thư Cẩn, nói: “Hắn nói nhiều lắm, ngươi ít để ý đến hắn,chuyên tâm đọc sách của ngươi, sách luận cũng đừng cho hắn chép.”
Nàng nghe xong, trong mắt ánh lên ý cười, khẽ gật đầu. Khi quay lại, nàng thấy Tưởng Túc đang điên cuồng nháy mắt với mình.
Trước đây cũng thường như vậy, Lục Thư Cẩn không lay chuyển được hắn, cuối cùng vẫn lén lút đưa sách luận cho Tưởng Túc khi Tiêu Cẩn không để ý, nhưng chỉ cho phép chép một đoạn.
Đương nhiên, Tưởng Túc cũng không ngốc đến mức chép y nguyên.Chuyển chỗ ngồi xuống phía sau, thay đổi rõ ràng nhất là xung quanh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Buổi học vừa kết thúc, rất nhiều người đã vây quanh Tiêu Cẩn.Trước đây, Lục Thư Cẩn từng nghe Ngô Thành Vận nói rằng, tuy người quanh Tiêu Cẩn nhìn thì đông, nhưng thực ra hắn có chọn lọc. Những kẻ gia thế bình thường căn bản không thể đến gần hắn, chỉ có con cháu thế gia mới được theo hắn giao du.
Nhưng Lục Thư Cẩn quan sát kỹ, phát hiện sự thật không hẳn vậy.Những người đó vây quanh Tiêu Cẩn, ríu rít trò chuyện, Tiêu Cẩn tuy không tỏ ra phiền chán, nhưng cũng hiếm khi đáp lại, chỉ ứng phó qua loa, lạnh nhạt.Điều này cũng là cần thiết.
Lục Thư Cẩn thầm đoán, Tiêu Cẩn bình thường làm nhiều việc khiến thanh danh bị tổn hại, một số việc tuy nhỏ, nhưng rất quan trọng.Tề Minh có thể cài nội gián bên cạnh Tiêu Cẩn, thì những người khác cũng có thể làm điều tương tự. Tiêu Cẩn hoàn toàn không phòng bị. Vì thế, Lục Thư Cẩn đoán, cả Tiêu phủ e rằng cũng không sạch sẽ.
Do đó, trước đây dù bị thương, Tiêu Cẩn vẫn khăng khăng ở lại ký túc xá chật hẹp.
Buổi chiều, Kiều Bách Liêm đích thân lên lớp.Từ khi đến Đinh Tự Đường, Lục Thư Cẩn thường xuyên gặp ông. Ông vẫn ôn hòa như trước, vừa vào lớp đã đặt đồ lên bàn, mỉm cười hỏi: “Sách luận trước lễ ta giao, ai chưa làm, hoặc cảm thấy mình làm có vấn đề, tự đứng lên để ta xem có bao nhiêu người.”
Lục Thư Cẩn vô thức nghĩ đến Tiêu Cẩn phía sau, quay đầu nhìn hắn một cái, không ngờ lại chạm đúng ánh mắt của hắn. Cả hai đều khẽ giật mình.Hắn đang chống cằm, ánh mắt trống rỗng như đang ngẩn ngơ. Thấy Lục Thư Cẩn, ánh mắt hắn tập trung lại, nghi hoặc nhướng mày.Lục Thư Cẩn không nói gì, quay lại.Lá gan thật không nhỏ, còn có Tưởng Túc nữa, dám chép một đoạn sách luận của nàng, giờ vẫn ngồi vững như núi Thái.
Có câu nói thế này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Tưởng Túc,” Kiều Bách Liêm từ trên gọi to: “Phải để ta điểm danh ngươi mới chịu đứng lên sao?”
Quả nhiên, vừa thấy “quan tài”, Tưởng Túc đã “rơi lệ”, run rẩy đứng dậy, mặt mếu máo: “Thưa tiên sinh, sách luận của học trò đã tốn rất nhiều công sức để hoàn thành.”
“Ta thấy ngươi tốn công sức để chép thì có!” Kiều Bách Liêm đập bàn, lập tức nổi giận: “Tiểu tử ngươi, cũng không động não một chút. Ngươi chép nguyên một đoạn sách luận của Lục Thư Cẩn, chẳng khác nào vẽ một con vật đầu heo, thân rồng, đuôi gà. Ngươi nghĩ tiên sinh đều ngốc, không nhìn ra sao?”
“Lăn ra ngoài đứng!” Kiều Bách Liêm chỉ tay ra cửa.Tưởng Túc rụt cổ, lủi thủi đi ra.
“Còn ngươi, Lục Thư Cẩn.” Giọng Kiều Bách Liêm hạ xuống, không còn gay gắt như trước: “Dung túng Tưởng Túc chép sách luận của ngươi chính là hại hắn. Ngươi cũng ra ngoài đứng đó mà suy ngẫm.”Lục Thư Cẩn thở dài.
Khi Tưởng Túc bị gọi tên, nàng đã đoán được kết cục này, liền đứng dậy nói: “Học trò biết lỗi,” rồi bước ra ngoài.
Ánh mắt Kiều Bách Liêm chuyển sang, hung dữ nói: “Ta không nói ngươi thì thôi,Tiêu Cẩn! Ngươi nhe răng cười gì đó? Ngươi nộp lên cái gì đây?”
“Mưa làm ướt mất rồi,” giọng Tiêu Cẩn lấp lửng từ phía sau vang lên. Lục Thư Cẩn vừa bước đến cửa, nghiêng đầu nhìn, thấy trong tay Kiều Bách Liêm chính là hai tờ giấy bị vo tròn, mực nhòe nhoẹt.
Dám nộp cả cái đó, Tiêu Cẩn thật gan lớn.“Ngươi cũng lăn ra ngoài!”
Kiều Bách Liêm xé tan hai tờ giấy nhòe mực.Lục Thư Cẩn vừa đứng cạnh Tưởng Túc, Tiêu Cẩn đã đi ra. Hắn gãi gáy, bước đến trước mặt nàng, hỏi: “Không phải ta bảo ngươi đừng cho hắn chép sao?”
Nàng cũng không muốn, nhưng nhớ lại lúc Tưởng Túc ra sức nháy mắt với mình, Lục Thư Cẩn thật sự sợ mắt hắn nháy đến hỏng, đành bất đắc dĩ đưa sách luận cho hắn.Không ngờ lại xui xẻo thế này, Kiều Bách Liêm lại đích thân kiểm tra.Lục Thư Cẩn dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn lên. Hôm nay dù là ngày mưa âm u, nhưng những giọt mưa tí tách rơi từ mái hiên, kèm theo âm thanh rả rích, lại mang một nét thi vị riêng.
Chẳng bao lâu, Quý Thạc Đình cũng ra, đứng cạnh Tiêu Cẩn. Bốn người đứng thành hàng.Tưởng Túc thò đầu hỏi: “Quý ca cũng không làm sách luận sao?”
“Ta có làm,” Quý Thạc Đình nhún vai: “Ta chỉ là trốn quá nhiều buổi học sáng. Kiều tiên sinh nói đó là tội nặng. Các ngươi chỉ cần đứng nửa canh giờ, nhưng ta phải đứng đến khi tan học.”
“Ha,” Tiêu Cẩn nói: “Ngươi đáng đời.”Quả nhiên, ba người chỉ đứng một lúc đã được Kiều Bách Liêm gọi vào, để lại Quý Thạc Đình một mình đứng canh cửa như thần giữ cổng.Tan học, Tiêu Cẩn lập tức dẫn Lục Thư Cẩn và Tưởng Túc rời học phủ, lên xe ngựa đi đến Tỏa Hương Lâu nổi tiếng ở khu đông thành.Đến nơi, Tiêu Cẩn xuống xe trước, nhận ô từ tay tùy tùng, đứng cạnh xe che ô, gọi Lục Thư Cẩn xuống.
“Chỉ xuống xe thôi mà cũng đón, có cần vậy không?” Tưởng Túc ở phía sau bĩu môi nói.
Tiêu Cẩn khựng lại, lúc này mới nhận ra những hành động chăm sóc Lục Thư Cẩn của mình đều là vô thức, không suy nghĩ nhiều.
“Ngươi nói nhảm gì đó? Vậy ta không đón ngươi, tự xuống đi, để mưa ướt!” Tiêu Cẩn quay sang Tưởng Túc.
Tưởng Túc cười hì hì chui ra: “Ta không cần, nam tử hán đại trượng phu phải chịu mưa nhiều một chút.”
Đây là một câu vô lý, Lục Thư Cẩn không nhịn được, nói: “Ngươi chính là vì mưa nhiều quá rồi.”
Tưởng Túc phản ứng nhanh: “Ý ngươi là đầu ta bị nước vào à?”
Lục Thư Cẩn cười không đáp. Tiêu Cẩn đưa ô cho Tưởng Túc, tự mình cầm một chiếc khác đi sau cùng Quý Thạc Đình.
Mấy người vừa nói vừa bước vào tửu lâu.Đại sảnh trong lâu vô cùng náo nhiệt, ồn ào huyên náo. Chưởng quỹ tinh mắt, vừa thấy Tiêu Cẩn đã lập tức ra nghênh đón, dẫn họ lên nhã gian ở tầng hai.Cửa vừa mở, Lục Thư Cẩn đã thấy trong phòng có hai người, một nam một nữ.Nam tử là Diệp Tuân, người từng cùng Ngô Thành Vận bắt cóc nàng trước đây. Từ khi bị bắt ở Tề gia, Lục Thư Cẩn không còn gặp lại hắn.
Lúc này, hắn đang đứng cạnh cửa, chậm rãi rót trà. Thấy Tiêu Cẩn, hắn vội đặt chén trà xuống, cười tươi bước tới: “Đợi ngươi lâu lắm, sao giờ mới đến?”
Tiêu Cẩn cười đáp: “Trên đường đông người, lại mưa, nên xe ngựa đi chậm.”
“Diệp thiếu đến sớm thật,” Quý Thạc Đình cũng nói.Diệp Tuân cười lớn, khoác vai Quý Thạc Đình, đồng thời liếc nhìn Lục Thư Cẩn, mỉm cười với nàng.Lục Thư Cẩn không đáp lại.Thế lực ở Vân Thành đan xen phức tạp, vụ việc quan ngân, Diệp gia đã phủi sạch liên quan. Hiện giờ, họ đang hỗ trợ nhị ca của Tiêu Cẩn điều tra các quan viên liên quan đến quan ngân. Dù bên trong có thối nát thế nào, mặt ngoài vẫn phải giữ vẻ hòa hảo.
Vì thế, khi gặp nhau, ba người khoác vai bá cổ, cười nói vui vẻ, nâng chén cùng uống, trông như huynh đệ thân thiết, chẳng ai nhìn ra trong bóng tối họ đấu đá sống chết.Gần cửa sổ còn có một cô nương. Lục Thư Cẩn thoáng thấy cô ta đang nhìn mình, liền quay lại đối diện, nhận ra đó là muội muội của Diệp Tuân, Diệp Cần.
Lục Thư Cẩn không quen biết nàng ta. Đang định dời mắt đi, Diệp Cần đã bước tới, kéo tay áo nàng, dẫn nàng ra phía cửa sổ. Diệp Cần nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt to tròn, khiến Lục Thư Cẩn rất không thoải mái, bèn chủ động hỏi: “Diệp cô nương có chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện,” Diệp Cần khẽ nói: “Tiểu Tứ ca có phải thích nam nhân không?”
Lục Thư Cẩn giật mình, vội quay đầu nhìn mấy người đang cười nói gần cửa, rồi kéo Diệp Cần đi vào trong một chút.Nàng phải nói chuyện nghiêm túc với cô nương đầu óc không mấy sáng suốt này.
Tác giả có lời muốn nói:
【Nhật ký tiêu chuẩn kép của Tiêu Cẩn】:
Đối với Lục Thư Cẩn: Ta và ngươi là đôi bạn thân nhất thiên hạ, ta muốn kết bái với ngươi làm nghĩa đệ.
Đối với Tưởng Túc: Ngươi đến học phủ để đọc sách hay để kết bái? Chuông vào lớp đã điểm, ngươi còn mặt dày quấy nhiễu người khác làm gì?