Phần bụng của Lục Thư Cẩn mềm mại, dù cách lớp áo bông dày vẫn cảm nhận được thân hình chẳng mấy cân thịt, chắc hẳn vòng eo nàng mảnh mai vô cùng.
Tiêu Cẩn nhẹ nhàng kiểm soát lực đạo, tay khẽ xoay vòng xoa bóp phần bụng nàng.Lực đạo này rõ ràng rất hợp ý Lục Thư Cẩn, nàng trong lòng Tiêu Cẩn dần yên tĩnh, không còn nức nở mà chỉ phát ra vài tiếng hừ hừ mơ hồ rồi chẳng còn âm thanh nào khác, tựa như lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lục Thư Cẩn sau cơn say và trận khóc lóc trông thật yếu ớt, chẳng còn chút dáng vẻ nam nhi, hệt như một cô nương vô thức làm nũng. Nàng cuộn mình trong lòng Tiêu Cẩn, nửa gương mặt vùi vào ngực hắn theo bản năng nép sát vào hơi ấm của hắn.Lò sưởi trong phòng bắt đầu tỏa nhiệt, không gian dần ấm lên, xua tan mọi giá lạnh. Ánh đèn phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt dịu dàng chiếu lên đôi người đang tựa vào nhau, tạo nên một bóng hình mờ ảo đầy ám muội.Quá tĩnh lặng. Tiêu Cẩn bất động ôm lấy nàng, lòng ngập tràn những tình cảm khó tả, như muốn nứt ra.
Một tia ích kỷ đen tối len lỏi trong tim hắn, hắn thầm mong thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc yên bình này, chẳng bao giờ trôi tiếp.Lục Thư Cẩn lại ngủ say, đôi mắt khép chặt, hơi thở đều đặn, trán nàng tựa vào ngực hắn, ngay vị trí trái tim.
Tiêu Cẩn cúi đầu nhìn nàng thật lâu, nhận ra nàng dường như hơi lạnh, liền khẽ động thân định bế nàng từ ghế mềm sang giường.
Nhưng vừa cử động, hắn phát hiện vạt áo mình chẳng biết từ lúc nào đã bị Lục Thư Cẩn nắm chặt trong tay. Dù nàng nắm không mạnh nhưng chỉ một chút kéo nhẹ cũng khiến nàng như sắp tỉnh giấc, lông mày khẽ nhíu lại đầy bất an.
Tiêu Cẩn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ giữa đôi mày nàng, rồi ôm trọn nàng, bế đến đặt lên giường.
Do Lục Thư Cẩn vẫn không buông tay, Tiêu Cẩn đành thuận thế cởi giày nằm xuống bên cạnh nàng, kéo chăn đắp kín cho nàng.
Lục Thư Cẩn vì chút xáo động vừa rồi mà hơi tỉnh, lông mày lại bất an khẽ nhíu.
Nàng vô thức đưa tay nắm lấy thứ gì đó, chẳng rõ đang tìm gì, nhưng không tìm được, bàn tay đành nắm hờ thành quyền đặt bên mép chăn.
Trong lúc cử động, cổ tay trái nàng để lộ sợi dây đỏ quấn quanh. Tiêu Cẩn nhìn thoáng qua, rồi bất chợt nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng mở những ngón tay đang cuộn chặt, kéo đầu lại gần, đặt lòng bàn tay nàng lên má mình.
Tay Lục Thư Cẩn đã được Tiêu Cẩn nắm ấm thật lâu, lòng bàn tay giờ nóng hổi, mềm mại vô cùng. Rõ ràng chẳng có mùi hương gì, nhưng Tiêu Cẩn lại cảm thấy tay nàng thơm ngát.
Hắn lưu luyến cọ má vào lòng bàn tay nàng, còn nghiêng đầu đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.Nếu Lục Thư Cẩn lúc này tỉnh táo, e rằng sẽ bị ánh mắt Tiêu Cẩn, nơi chẳng thể che giấu tình ý nồng đậm làm cho hoảng sợ.
Nhưng Tiêu Cẩn không đoán được lý do nàng đeo sợi dây đỏ trên cổ tay, cũng chẳng biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Hắn chỉ biết mình bị nàng cuốn hút, chẳng thể kiềm chế mà muốn gần gũi nàng hơn.Đêm ba mươi tết náo nhiệt vô cùng, khắp các con phố lớn nhỏ ở Vân Thành đều rộn ràng người vui chơi, ánh đèn vạn nhà thắp sáng chẳng tắt, từng bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Bên ngoài ồn ào tưng bừng, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng lạ thường.
Lục Thư Cẩn đã giãn lông mày, ngủ say an nhiên. Tiêu Cẩn vùi đầu vào lòng bàn tay nàng, tựa như cánh chim mỏi mệt tìm được nơi trú ẩn, bình yên dừng chân.Những ngày qua, hắn luôn ép mình trốn tránh những cảm xúc ấy.
Hắn quỳ trước từ đường, lần lượt nghĩ về dòng họ Tiêu thị hưng thịnh mà đồ sộ, nghĩ về những gian thần hại dân, nghĩ về những lời dạy dỗ và sự rèn luyện bao năm, để luôn khắc ghi rằng mình là đứa con trai duy nhất của dòng chính Tiêu gia, gánh vác bao trọng trách, không thể để Tiêu gia bị thế nhân chỉ trỏ, không thể khiến người trong tộc phải hổ thẹn.Nhưng khi đứng trước Lục Thư Cẩn, nghe tiếng thở dài đều đặn của nàng, Tiêu Cẩn lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ, khi nàng bị cái bánh bao ném trúng đầu, ngơ ngác ngoảnh nhìn; nhớ đến sự tinh ranh của nàng khi lợi dụng hắn trừng trị Lưu Toàn; nhớ đến vẻ bình thản khi nàng cúi mắt nói mình không có phụ mẫu.
Và càng không thể kìm lòng mà nhớ đến đôi mày thanh tú, đôi môi đỏ, khuyên tai hình bướm bạc buông dài, cùng dáng vẻ mỹ lệ của nàng trong bộ váy lụa trắng như tuyết.
Tiêu Cẩn bị những suy nghĩ mâu thuẫn ấy hành hạ đến gần phát điên, cả người như bị ngọn lửa vô tận thiêu đốt.
Sau mỗi đợt d*c vọng cháy bỏng qua đi, những tàn tro còn sót lại cũng đủ khiến hắn nghẹt thở.Hắn từng giận dữ, từng oán hận, từng chìm vào sự tự ghê tởm không lối thoát.
Sau tất cả những cảm xúc giằng xé ấy, khi đứng trước Lục Thư Cẩn, hắn chỉ còn lại sự bất lực sâu sắc.
Ít nhất giờ đây, khi lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nàng, trong lòng hắn chẳng còn bất kỳ ý niệm tranh đấu nào, chỉ muốn mãi ở bên nàng.
Sẽ có cách thôi, Tiêu Cẩn tuyệt vọng nghĩ.
Hắn cam nguyện chịu đựng sự giày vò trong lòng, kiềm chế d*c vọng của bản thân, chỉ để không bao giờ để Lục Thư Cẩn phải chịu thêm ủy khuất.
Những ý nghĩ hỗn loạn nhanh chóng lướt qua đầu hắn, bất chợt một tiếng chuông trầm vang vọng từ xa truyền đến, âm thanh du dương kéo dài. Cùng lúc, tiếng pháo hoa bùng nổ khắp Vân Thành, cả thành trì chìm trong những âm thanh rộn ràng.Tiêu Cẩn rời khỏi lòng bàn tay nàng, từ trong ngực lấy ra một chuỗi gồm năm đồng tiền vàng, đặt dưới gối nàng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên ấn đường nàng, khẽ nói: “Năm mới rồi, Lục Thư Cẩn, chúc ngươi thêm một tuổi mới.”
Lục Thư Cẩn vẫn nhắm mắt, ngủ say ngọt ngào.
Tiếng pháo hoa kéo dài đến nửa đêm mới dần lắng xuống. Năm mới bắt đầu, vạn vật đổi thay, mọi người mang theo những ước nguyện tốt đẹp chìm vào giấc ngủ, đón chào một năm mới.
Tiêu Cẩn lại chẳng ngủ chút nào, chỉ mải mê ngắm nhìn Lục Thư Cẩn không biết mệt.
Cuối cùng, trước khi trời sáng, hắn vuốt v3 gò má nàng, lưu luyến rời đi.
Khi Tiêu Cẩn trở về phủ, Tiêu Vân Nghiệp đang luyện võ buổi sáng. Thấy hắn từ ngoài về, ông hỏi: “Tiểu tử thối, đêm giao thừa mà ngươi chạy đi đâu cả đêm không về?”
Gương mặt Tiêu Cẩn lộ vẻ mệt mỏi vì thức trắng, đôi mày rũ xuống, chẳng giống dáng vẻ đi ăn chơi.
Hắn dừng chân, đáp: “Đi xem ngọc.”
Tiêu Vân Nghiệp ngạc nhiên liếc hắn, bỗng như nghĩ ra gì đó, quát: “Tiểu tử ngươi, đừng bảo là để ý vợ người ta đấy nhé?”
Tiêu Cẩn đối diện với suy đoán hoang đường này, chẳng còn sức mà phản bác, chỉ nói: “Không có.”
Tiêu Vân Nghiệp hừ một tiếng, bảo: “Ngươi tự biết giữ chừng mực. Tiêu gia chúng ta dù gì cũng là danh gia vọng tộc hàng đầu nước Yến, nếu ngươi làm ra chuyện khiến Tiêu gia mất mặt, ta sẽ đâm đầu vào đống phân trâu mà chết!”
Tiêu Cẩn liếc mắt nhìn phụ thân, đáp: “Danh tiếng Tiêu gia sớm đã bị con làm ô uế rồi.”
Tiêu Vân Nghiệp giữ vẻ uy nghiêm chẳng được bao lâu, lại nheo mắt cười: “Cũng phải, ai mà chẳng biết Tiêu gia nuôi một đứa con trai thừa tự phế vật.”
Ông cầm kiếm gỗ, vung vài đường, như vô tình hỏi: “Mấy ngày nữa ta phải lên Bắc Cương giúp Tam hoàng tử dẹp loạn tặc, Vân Thành này, ngươi giữ nổi không?”
Tiêu Cẩn đứng tại chỗ một lúc, vẻ mệt mỏi trong mắt thoáng chốc tan biến, thay bằng sự nghiêm túc, hắn đáp: “Giữ được.”
Tiêu Vân Nghiệp cười nói thêm vài câu, rồi mới thả hắn đi nghỉ.Mùng một tết vốn là ngày thăm viếng chúc tết, nhưng dòng chính Tiêu gia đơn bạc, Tiêu Vân Nghiệp chỉ có một muội muội ruột nhưng đã mất sớm vì bệnh.
Các trưởng bối dòng chính đa phần ở kinh thành, còn những trưởng bối dòng thứ không đủ tư cách khiến Tiêu Đại tướng quân đích thân dẫn con đến chúc tết. Vì vậy, ngày này Tiêu phủ chỉ có vài tiểu bối dòng thứ đến bái kiến, vẫn coi như thanh tịnh.
Cũng thanh tịnh như thế, là nơi ở của Lục Thư Cẩn.
Nàng bị một chuỗi tiếng pháo đánh thức, mở mắt ra thì trời vẫn chưa sáng, lò sưởi cháy rực, cả căn phòng ấm áp lạ thường.Lần say rượu này tỉnh dậy, nàng không khó chịu như trước, chỉ thấy đầu hơi nặng nề.
Nàng nằm trên giường, mở mắt thật lâu mới dần lấy lại ý thức.
Nàng nhớ đêm qua mình đã thấy Tiêu Cẩn, hắn ở ngay trước mặt, ôm nàng vào lòng, thì thầm khe khẽ.Lại là giấc mơ sau cơn say ư?
Lục Thư Cẩn nghi hoặc nghĩ.Nhưng đêm qua nàng rõ ràng cảm thấy mình còn tỉnh táo, đã nói rất nhiều, còn khóc một trận.
Chỉ là những ký ức ấy, dưới tác động của men rượu, trở nên mơ hồ, khiến nàng nhất thời không phân biệt được thực hay mộng.
Rồi nàng nhanh chóng nhớ ra, đêm qua mình mang ghế ngồi ngoài cửa ngắm pháo hoa, sao lại ngủ trên giường? Lò sưởi trong phòng là ai nhóm?
Nàng giật mình ngồi bật dậy, vén chăn bước xuống, vội vã mang giày, bước nhanh ra mở cửa.Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, từng chiếc lồ ng đèn đỏ rực thắp sáng cả khu vườn tĩnh lặng, dưới bầu trời xám mờ, chúng lấp lánh tỏa sáng, ánh sáng rơi vào mắt Lục Thư Cẩn, làm đôi mắt nàng sáng bừng.
Nàng khoác áo choàng, bước ra ngoài, từ hậu viện đi đến tiền viện, phát hiện tất cả lồ ng đèn dọc đường đều được thắp sáng. Cả ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, không một chiếc nào tắt.Lục Thư Cẩn nhớ rõ, tối qua khi trời tối, nàng chỉ thắp vài chiếc đèn ở hậu viện gần phòng ngủ và nhà bếp, còn những chiếc treo cao dưới mái hiên nàng chẳng buồn đụng đến. Vậy mà khi tỉnh dậy, tất cả đèn trong nhà đều sáng, không sót một chiếc.
Là Tiêu Cẩn, đêm qua hắn thực sự đã đến.
Hắn không chỉ bế nàng vào phòng, mà còn thắp sáng tất cả lồ ng đèn trong nhà.Nàng đứng ngây tại chỗ, ánh mắt lướt qua từng chiếc đèn đỏ, trước mắt như hiện ra hình ảnh Tiêu Cẩn đứng dưới bầu trời đêm, từng bước thắp sáng từng chiếc đèn.
Dù hắn có nhanh nhẹn đến đâu, làm xong những việc này rồi rời đi, chắc cũng phải nửa đêm. Đêm giao thừa, hắn không ở lại Tiêu phủ, đến đây làm gì?Lục Thư Cẩn cảm thấy lồ ng ngực như ngập nước, ngưa ngứa khó tả.
Nàng quay về, rửa mặt xong xuôi thì đến nhà bếp, nhưng thấy món ăn và bát đ ĩa để trên bàn hôm qua đều đã được dọn sạch, bàn trống trơn chẳng còn gì.Nàng đứng ở cửa, tay vịn khung cửa, ngẩn ngơ hồi lâu mới trở về phòng ngủ.
Lúc vội vã thức dậy, nàng chưa để ý, trên bàn có một hộp gỗ dài.Nàng bước tới mở hộp, đập vào mắt là một bộ y phục màu hoa đào.
Nàng lấy ra giũ nhẹ, tấm vải mềm mại tự bung ra, màu sắc giống hoa đào mới nở, là một sắc phi nhạt, nhưng rõ ràng là y phục nam tử.
Tay áo và vạt áo được thêu viền vàng hình dây leo, bên trong lót một lớp bông gì đó, nhìn mỏng manh nhưng cầm lên lại nặng tay, vải lấp lánh ánh sáng dịu dưới ánh đèn.Bên dưới là áo lót trắng tuyết và quần dài đen, giống như ba bộ Tiêu Cẩn từng tặng trước đây, đều là một bộ hoàn chỉnh.
Lục Thư Cẩn lập tức đoán được ý của Tiêu Cẩn. Vì hôm nay là mùng một tết, hắn tặng nàng một bộ y phục mới.
Mũi nàng cay cay, chẳng hiểu sao cảm xúc lại dâng trào.
Có những lúc, người ta gặp chuyện buồn, chịu ủy khuất, lòng đau đớn, nhưng nhờ tính cách kiên cường, họ vẫn có thể nhẫn nhịn, tự an ủi vài câu là qua.
Điều đáng sợ là sự dịu dàng và quan tâm bất ngờ từ ai đó.
Một khi nhận được sự quan tâm này, người ta dễ lầm tưởng mình được yêu thương, khiến những nỗi buồn và ủy khuất vốn có thể chịu đựng được bỗng hóa thành sóng lớn ngập trời, phá hủy mọi bức tường kiên cố trong lòng.
Lục Thư Cẩn chớp mắt, vành mắt đã ươn ướt. Nàng vừa khóc vừa cười, dùng mu bàn tay lau đi những giọt lệ chưa kịp rơi, như mang chút bướng bỉnh.
Nàng đóng cửa, đến bên giường cởi áo bông, bất chợt thấy dưới gối lộ ra một đoạn tua vàng. Lục Thư Cẩn chưa bao giờ có thói quen để đồ dưới gối, cũng chẳng có món gì có tua vàng.
Tim nàng đập thình thịch, đưa tay mò lấy vật ấy.
Đó là năm đồng tiền vàng cỡ đồng xu được xâu lại với nhau, làm từ vàng ròng, nặng trịch, mài nhẵn bóng, lấp lánh dưới ánh đèn.Thấy món đồ này, Lục Thư Cẩn thoáng ngẩn ngơ, rồi nhớ ra rằng mỗi dịp giao thừa, các bậc trưởng bối thường gói vài đồng tiền nhỏ trong vải đỏ, để trẻ nhỏ đặt dưới gối ngủ một đêm, cầu mong sức khỏe và may mắn.
Từ khi hiểu chuyện, nàng chưa từng nhận được tiền mừng tuổi. Mười sáu năm qua đi, nàng chẳng ngờ vào năm mười bảy, mình lại nhận được món tiền mừng tuổi quý giá đến thế.Lại là Tiêu Cẩn tặng nàng.
Lục Thư Cẩn nắm chặt chuỗi vàng, ngồi bên giường, dùng mu bàn tay dụi mắt, vành mắt đỏ hoe.Nàng ngồi thật lâu, đến khi trời sáng rõ, mới đứng dậy cất những món Tiêu Cẩn tặng vào hộp gỗ, đặt sâu trong tủ, rồi mặc bộ y phục mới nàng đã chuẩn bị từ trước.
Tất cả lồ ng đèn trong nhà cháy hết lõi nến, tự tắt. Bầu trời sáng bừng, mặt trời ló dạng, ánh sáng không ấm áp nhưng chiếu sáng mọi ngóc ngách của Vân Thành phủ tuyết trắng.
Năm Thừa Tường hai mươi sáu, Lục Thư Cẩn lại thêm một tuổi.
Nàng chắp tay, thầm khấn trong lòng: Chỉ mong năm mới hơn năm cũ.Đêm qua nàng định thức canh năm mới, nhưng chẳng ngờ uống quá chén, bỏ lỡ thời khắc cầu nguyện tốt nhất.
Hy vọng giờ bù lại vẫn có chút hiệu quả.
Cầu nguyện xong, nàng đi làm chút đồ ăn, mở cửa sổ phòng, để gió thổi vào, thông thoáng không gian.Lục Thư Cẩn ở Vân Thành chẳng có thân thích, nên không cần đi thăm viếng. Cả ngày nàng ở trong phòng viết chữ, đọc sách, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, chẳng khác ngày thường.
Diệp Cần đoán chừng sau tết sẽ bận rộn, không còn thời gian ghé thăm nàng.
Trương Nguyệt Xuyên thì sai người mang đến quà mừng năm mới, kèm theo một lá thư. Trong thư, hắn ngắn gọn báo cáo tình hình vài vụ làm ăn, cuối cùng còn nhắc đến đôi vợ chồng từng đến cửa hàng gây rối trước đó.
Kể từ hôm ấy, ngay ngày hôm sau, Trương Nguyệt Xuyên đã hoàn trả toàn bộ tiền đặt cọc. Người đàn ông kia ban đầu hai lần đến cửa la lối om sòm, trách móc Trương Nguyệt Xuyên tự ý hủy giao kèo. Sau khi bị đuổi đi, hắn đột nhiên đổi thái độ, hạ giọng van xin, thậm chí còn muốn bỏ thêm vài lạng bạc để nối lại việc làm ăn.
Trương Nguyệt Xuyên cương quyết từ chối.
Nhưng người vợ của hắn lại kỳ lạ, mỗi lần đến đều bóng gió dò hỏi tin tức về Lục Thư Cẩn. May mà Lục Thư Cẩn đã dặn dò trước, khiến Trương Nguyệt Xuyên hết sức cảnh giác, không hé lộ bất kỳ thông tin nào, đuổi hai người đi không dưới vài lần.
Lục Thư Cẩn nhận được thư, đọc kỹ một lượt, thầm nghĩ quả nhiên vị biểu tỷ kia đã sinh nghi. Nhưng Vân Thành rộng lớn như vậy, dù nàng ta có muốn điều tra cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Lục Thư Cẩn không cần làm gì cả, chỉ cần chờ đôi vợ chồng ấy rời khỏi Vân Thành là được.
Nàng viết thư hồi đáp, dặn dò vài chuyện liên quan đến việc làm ăn, bảo Trương Nguyệt Xuyên nếu họ còn đến nữa, cứ trực tiếp giao cho quan phủ xử lý.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lục Thư Cẩn xoa bụng, cảm thấy hơi khó chịu, liền trở về giường nằm nghỉ.
Không biết có phải do lâu rồi không đến tháng, lại thêm đêm giao thừa không để ý uống rượu lạnh hay không, nhưng kỳ nguyệt sự của nàng thường chỉ kéo dài đến ngày thứ ba là bắt đầu giảm, đến ngày thứ tư, thứ năm thì gần như hết hẳn. Vậy mà nay đã là ngày thứ tư, vẫn còn rất nhiều, thỉnh thoảng bụng còn hơi đau.
Nàng nằm trên giường, cân nhắc liệu có nên đi mua chút thuốc để điều hòa.
Chớp mắt đã đến mùng sáu tháng Giêng, không khí tết vẫn chưa tan, nhưng phần lớn dân chúng Vân Thành bắt đầu trở lại với cuộc sống thường nhật. Nhiều cửa tiệm liên tục khai trương.
Vương Dụ cùng thê tử Liễu Hoa Kiều đã lưu lại Vân Thành gần mười ngày. Vụ lùm xùm trước đó không chỉ làm mất cơ hội làm ăn, mà chi phí sinh hoạt mười ngày qua ở đây cũng thành ra uổng phí. Vương Dụ mang tâm trạng uất hận, mặt mày đen sì, từ sáng sớm đã chỉ trích sai lầm của thê tử.
Liễu Hoa Kiều thu dọn hành lý, biết tính chồng đang nổi nóng rất dễ động tay đánh người, nên chỉ cúi đầu không dám hé môi.
“Ra ngoài làm ăn mà mang theo nữ nhân đúng là xúi quẩy!” Vương Dụ giận dữ mắng một câu.
Liễu Hoa Kiều nghe vậy, cuối cùng không chịu nổi, ném mạnh y phục trong tay xuống, cãi lại: “Muốn giở trò ép tiệm buôn giao hàng sớm để chiếm mười lạng bạc là ý của chàng, thiếp đã khuyên rồi mà chàng không nghe, sao giờ lại đổ hết lỗi lên thiếp?”
Vương Dụ vốn đang bực bội, nghe nàng cãi lại, lập tức nổi cơn tam bành, nhảy dựng lên túm lấy cổ áo Liễu Hoa Kiều, tát hai cái liên tiếp khiến mặt nàng sưng đỏ. Liễu Hoa Kiều đau đớn kêu lên, miệng chửi bới, dùng móng tay sắc nhọn cào hắn. Hai vợ chồng liền lao vào đánh nhau túi bụi.
Đúng lúc gà bay chó sủa, bỗng có tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên.
Hai người chẳng thèm để ý, người bên ngoài gõ một lúc rồi đột nhiên đá tung cửa. Cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng động lớn, khiến cả hai sợ hãi, đồng thời dừng tay.
Ngay sau đó, hai nam tử cao lớn, bên hông đeo đao, bước vào phòng trọ. Gương mặt họ lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người, nói: “Vương thị phu thê, theo bọn ta đi một chuyến.”
Vương Dụ sợ đến hồn vía lên mây, đâu còn chút dáng vẻ hung hăng vừa đánh vợ, vội vàng cầu xin: “Nhị vị đại nhân, Vương mỗ có điều gì mạo phạm, xin hãy nói rõ, mọi chuyện đều có thể thương lượng!”
“Chủ nhân muốn gặp ngươi.” Một người nói thêm một câu, rồi túm lấy cổ áo Vương Dụ, định lôi đi.
“Tướng công! Các ngươi định đưa tướng công ta đi đâu?!” Liễu Hoa Kiều hét lên the thé, sợ hãi ôm chặt cánh tay Vương Dụ.
Vương Dụ lập tức kéo theo Liễu Hoa Kiều, nói với người kia: “Đây là thê tử của ta, xin mang nàng đi cùng.”
Thế là cả hai bị áp giải rời khỏi phòng trọ. Bên ngoài là một cỗ xe ngựa, Vương thị phu thê bị đẩy lên xe, co rúm lại một góc, lúc này chẳng còn tâm trạng cãi lộn.
Xe ngựa đi qua khu phố, dừng trước một tửu lâu xa hoa. Vương thị phu thê được dẫn vào trong. Họ còn chưa kịp ngắm nghía vẻ tráng lệ của tửu lâu đã bị đưa thẳng đến một căn phòng thanh nhã ở hậu viện.
Cửa vừa mở, hương trà thơm ngát thoảng ra, hòa lẫn với mùi trầm hương mờ ảo, là thứ mùi đặc trưng của nhà quyền quý.
Vương Dụ bị người phía sau đẩy một cái, bước qua ngưỡng cửa, tiến vào hai bước, thê tử đi theo sau.
Cửa đóng lại, trong phòng lò sưởi cháy đỏ, hơi ấm lan tỏa, xung quanh tĩnh lặng.
Vương Dụ không nhịn được, ngẩng đầu liếc nhìn, liền thấy một thiếu niên áo đỏ đứng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ngắm bức họa trên tường.
Thiếu niên dáng người cao lớn, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa bằng ngọc quan, nửa gương mặt lộ ra tuấn tú lạ thường, nhìn qua chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Vương Dụ thấy thiếu niên này toát lên vẻ phú quý, khí thế áp người, nên hoàn toàn không dám lên tiếng, chỉ đứng đó, lòng nóng như lửa đốt.
Một lúc lâu sau, thiếu niên mới chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt màu nhạt khẽ động, ánh nhìn rơi trên người Vương Dụ, mở miệng nói: “Vương Dụ.”
Vương Dụ vốn nhát gan, chỉ đứng một lúc mà tâm lý đã đến cực hạn. Khi thiếu niên gọi tên mình, chân hắn mềm nhũn như sợi mì, quỳ sụp xuống, cúi gập người thưa: “Đại nhân! Tiểu nhân không biết đã phạm lỗi gì, xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng!”
Liễu Hoa Kiều cũng vội quỳ theo.
Thiếu niên xoay người, ánh sáng chiếu qua cửa sổ phác họa đôi mày mắt hắn thêm phần sắc nét.
Vương Dụ và Liễu Hoa Kiều không phải người Vân Thành, lại càng hiếm khi đến đây, nên không nhận ra người trước mặt chính là đích tử của Tiêu đại tướng quân.
Đôi giày gấm đen thêu chỉ bạc dừng lại cách hai người không xa, thiếu niên ngồi xuống.
“Vụ làm ăn của ngươi cuối năm ở Vạn Thư Phường, vì sao bị hủy?” Tiêu Cẩn hỏi.
“Cái gì?” Vương Dụ thoáng ngạc nhiên, nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức đáp: “Là do chủ tiệm nói không thể giao hàng đúng hạn, nên mới trả lại tiền đặt cọc của tiểu nhân.”
“Ồ? Vậy ra không phải vì ngươi quấy rối, đòi tiệm giao hàng sớm, nếu không sẽ ép họ bồi thường mười lạng bạc, khiến họ buộc phải hủy giao kèo?” Tiêu Cẩn thần sắc bình thản, giọng nói nhẹ nhàng, như đang trò chuyện vu vơ.
Vương Dụ lại toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, “Tiểu nhân… tiểu nhân biết lỗi.”
Tiêu Cẩn liếc sang Liễu Hoa Kiều, tiếp tục hỏi: “Còn thê tử của ngươi, vì sao lại liên tục dò hỏi tin tức về một thiếu niên?”
Liễu Hoa Kiều nghe hắn nhắc đến mình, sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội nói: “Dân phụ chỉ thuận miệng hỏi, không hề cố ý dò la!”
Tiêu Cẩn nhấp một ngụm trà, nói: “Trong năm ngày, các ngươi đến tiệm bảy lần, trong đó bốn lần ngươi đều hỏi về người ấy, còn dám nói là thuận miệng? Nếu ngươi không muốn nói thật, cứ đợi qua tháng Giêng rồi hẵng về nhà!”
Trước đó, hắn đã nhận được tin về việc đôi phu thê này gây rối ở tiệm, còn khiến Lục Thư Cẩn mất đi một vụ làm ăn lớn. Chuyện này thôi cũng được, nhưng người phụ nữ này lại hết lần này đến lần khác dò hỏi về Lục Thư Cẩn. Nghe được, Tiêu Cẩn tức đến nghiến răng.
Người mà chính hắn ngày nhớ đêm mong, không dám xuống tay, vậy mà lại bị một phụ nhân đã có chồng để mắt tới?
Tiêu Cẩn không chịu nổi dù chỉ một khắc. Vừa rảnh rỗi, hắn lập tức sai người bắt họ đến, quyết tâm phải dọa cho họ một trận.
“Còn dám nói dối gạt ta, mỗi người để lại hai ngón tay trước đã!” Tiêu Cẩn đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt hung dữ nhìn họ. Tiếng động vang lên khiến cả hai sợ đến run lẩy bẩy.
Vương Dụ tức giận lườm thê tử, quát khẽ: “Mau nói rõ lý do với đại nhân!”
Liễu Hoa Kiều không còn cách nào, đành run rẩy thưa: “Đại nhân tha mạng! Dân phụ thấy thiếu niên ấy trông giống một người thân xa, nên mới nhiều lần dò hỏi.”
“Thân thích?” Tiêu Cẩn nhíu mày, nhận ra mình vừa nghĩ sai hướng, liền hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”
“Dương Trấn.”
Tiêu Cẩn khẽ nhướn mày. Hắn nhớ Lục Thư Cẩn từng nói nàng từ Dương Trấn đến.
“Là thân thích gì của ngươi?” Hắn hỏi tiếp.
Liễu Hoa Kiều đáp: “Là ngoại chất nữ của chủ mẫu nhà dân phụ trước khi xuất giá. Nàng mồ côi từ nhỏ, sau khi tổ mẫu nuôi nàng qua đời, nàng được đón về nhà dân phụ. Nhưng nàng quanh năm đóng cửa không ra ngoài, dân phụ chỉ gặp nàng vài lần, chỉ biết chủ mẫu đã sắp xếp hôn sự cho nàng. Sau đó, nàng tự ý bỏ trốn, đến nay vẫn chưa tìm được…”
“Láo toét!” Tiêu Cẩn hừ lạnh: “Người đó rõ ràng là nam tử, sao lại giống ngoại chất nữ của chủ mẫu ngươi? Giới tính không khớp, ngươi định lừa ai?!”
Thấy thiếu gia sắp nổi giận, Vương Dụ tức tối tát thê tử một cái, quát: “Mau nói thật đi!”
Liễu Hoa Kiều bị đánh đau điếng, ôm nửa bên mặt khóc nức nở, tuôn hết sự thật: “Dân phụ nói đều là thật! Ngoại chất nữ của chủ mẫu tên Lục Cẩn, dân phụ nghe chủ tiệm gọi thiếu niên ấy là Lục huynh, lại thấy gương mặt có vài phần quen thuộc nên mới sinh nghi mà dò hỏi…”
“Lục Cẩn?” Tiêu Cẩn nghe cái tên này, tim đập mạnh một nhịp, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Liễu Hoa Kiều, hỏi gấp: “Lục nào? Cẩn nào?!”
Các cô nương nhà họ Liễu đều được học chữ, Liễu Hoa Kiều từ nhỏ đã theo phụ thân làm ăn, phụ giúp chủ mẫu quản lý hậu viện, dĩ nhiên biết tên Lục Thư Cẩn viết thế nào.
Nàng vội đáp: “Lục là đất đai, Cẩn là ngọc đẹp bên cạnh chữ vương.”
Tiêu Cẩn đầu óc như hóa gỗ.
Hắn nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên hỏi: “Người thân thích của ngươi bỏ trốn từ khi nào?”
“Tháng Tám năm ngoái.” Liễu Hoa Kiều đáp.
“Nàng bao nhiêu tuổi?” Tiêu Cẩn hơi thở bất ổn, cố đè nén sóng gió trong lòng. Một suy đoán khó tin dần nhú lên từ đáy lòng, nhanh chóng đâm chồi nảy lộc.
Hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ, hơi thở vô thức nhẹ đi, chờ đợi câu trả lời hắn mong muốn.
“Mười sáu.” Liễu Hoa Kiều nói: “Qua năm nay hẳn là mười bảy.”
Hơi thở Tiêu Cẩn run rẩy, tim đập điên cuồng. Dù hắn cố kiềm chế, cả Vương Dụ và Liễu Hoa Kiều đều nhận ra hắn đang khác thường.
“Đại nhân…” Vương Dụ sợ hãi gọi một tiếng.
“Nhà ngươi ở đâu?”
Liễu Hoa Kiều ngơ ngác.
“Nhà ngươi ở đâu!” Tiêu Cẩn vô thức cao giọng.
Liễu Hoa Kiều giật mình, vội đáp: “Đông Minh phố, Dương Trấn, nhà họ Liễu.”
Tiêu Cẩn lập tức sải bước ra ngoài, nhanh đến mức khi hai người kịp phản ứng, cửa đã chẳng còn ai.
“Tiêu Cẩn, ta không có cha mẹ.”
“Ta lớn lên ở nhà di mẫu, ít nhất được ăn no mặc ấm, so với những đứa trẻ mồ côi lang thang ngoài đường thì tốt hơn nhiều.”
“Ta từng đi bộ từ Dương Trấn đến trấn bên cạnh, mất hai ngày một đêm.”
Những lời này đều là Lục Thư Cẩn vô tình nói ra khi trò chuyện với hắn. Trước đây, Tiêu Cẩn còn thắc mắc vì sao từ khi đến Vân Thành, Lục Thư Cẩn chưa từng nhận được thư hay bạc từ gia đình, cũng hiếm khi nhắc đến quê nhà.
Giờ thì hắn đã hiểu. Hóa ra nàng bỏ trốn! Sau khi bị di mẫu sắp đặt hôn sự, nàng bất mãn, tự ý rời đi, cải trang thành nam tử, thi vào học phủ Hải Châu. Vì thế, nàng mới thuê một căn viện tồi tàn ở khu bắc thành nửa năm. Từ khi đặt chân đến Vân Thành, nàng chưa từng có ý định quay về!
Tiêu Cẩn nhất thời khó chấp nhận sự thật này, lại cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Đáng lẽ phải sớm nhận ra. Lục Thư Cẩn dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, thoạt nhìn như nam tử có nét nữ tính. Nếu mặc y phục nữ tử, chắc chắn không hề lạc lõng. Lúc mới quen, hắn đã thấy nàng có chút yếu đuối như tiểu cô nương, nhưng khi ấy không để tâm, vậy mà lại không chút nghi ngờ giới tính của nàng?!
Nếu Lục Thư Cẩn thực sự là nữ tử, thực sự bỏ trốn từ nhà họ Liễu, thì những ngày tháng đau khổ của hắn hóa ra chỉ là một trò cười.
Nhưng Tiêu Cẩn lại vô cùng hy vọng chuyện này là thật, chứ không phải sự trùng hợp đáng nguyền rủa.
Hắn phái thám tử đi điều tra, tốc độ rất nhanh. Ngày thứ ba đã có tin về.
Họ đến hai nơi xác minh. Thứ nhất là nhà họ Liễu ở Dương Trấn. Tin tức xác thực, nhà họ Liễu quả có nuôi một ngoại chất nữ của chủ mẫu, nhưng cô nương này ít ra ngoài, ngoài người trong hậu viện, hầu như không ai biết đến. Hỏi thăm trên phố, chẳng ai nghe qua nhân vật này.
Năm ngoái, cô nương ấy được sắp xếp một mối hôn sự với đích tử một nhà buôn ngọc, người này ba mươi hai tuổi, chưa vợ, bị què chân, hôn lễ định vào tháng Tám.
Đầu tháng Tám, nàng bỏ trốn, đến nay mất tích. Vì sợ xấu hổ, nhà họ Liễu không báo quan, chỉ âm thầm tìm kiếm ở các trấn lân cận, ngoài người nhà, hầu như không ai hay biết.
Tin thứ hai đến từ khu bắc thành Vân Thành, căn viện tồi tàn ấy. Thám tử hỏi Dương Bội Nhi, xác nhận Lục Thư Cẩn thuê nhà từ ngày mười bốn tháng Tám năm ngoái.
Như vậy, tuổi tác, thân phận, thời gian đều khớp.
Lục Thư Cẩn chính là ngoại chất nữ bỏ trốn của nhà họ Liễu. Nàng đổi tên, giả nam tử, thi đỗ vào học phủ Hải Châu.
Tiêu Cẩn cầm lá thư thám tử gửi về, đọc đi đọc lại từng chữ, xác nhận không sai sót, tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Hắn không thể diễn tả tâm trạng lúc này. Tim như bị trăm ngàn cảm xúc chen chúc, phình to, sắp nổ tung! Nhưng sau khi nổ, lại hóa thành những giọt nước vui sướng bắn tung tóe.
Những ngày qua, Tiêu Cẩn bị lý trí và d*c vọng giằng xé đến sống không bằng chết, hóa ra chỉ là trò cười. Hắn vừa tức giận, vừa vui mừng khôn xiết khi biết Lục Thư Cẩn là nữ tử. Hai cảm xúc va chạm dữ dội, không thể hòa hợp, khiến hắn trở nên phức tạp lạ thường.
Tay hắn run rẩy, muốn cười, lại muốn khóc.
Lục Thư Cẩn là nữ tử?
Lục Thư Cẩn là nữ tử!
Nàng thực sự là nữ tử!
Hèn chi nàng luôn mặc y phục chỉnh tề khi ngủ! Hèn chi nàng luôn cảnh giác với mọi người, chỉ thân thiết với Diệp Cần! Hèn chi nàng nói mình không thể dự khoa cử, không thể theo con đường làm quan! Hóa ra, tất cả vì nàng là nữ tử!
Hắn không yêu một nam tử. Người khiến hắn hồn xiêu phách lạc, tim đập rộn ràng, là một cô nương.
Thế là hắn bật cười, siết chặt tờ giấy trong tay. Mắt chớp một cái, vành mắt đỏ hoe nhỏ ra một giọt lệ, nhưng hắn vẫn cười, càng lúc càng to.
Trông hắn như phát điên.
“Lục Thư Cẩn, Lục Thư Cẩn…” Tiểu thiếu gia từ nhỏ chưa từng vấp ngã, suýt nữa ở đây gãy nát cả xương cốt, nhưng lòng hắn không chút oán hận. Lời trách móc nghiến răng đầy bất lực và tủi thân: “Nàng lừa ta khổ sở biết bao…”
Một ngọn lửa thiêu rụi gông xiềng nặng nề trong lòng Tiêu Cẩn. Sự tội lỗi và đau khổ trước đây hóa thành tro tàn. Tiêu Cẩn như được tái sinh.
Hắn mất cả nửa ngày mới bình tĩnh lại, rồi không thể chờ thêm, lập tức chạy đến phủ của Lục Thư Cẩn, gõ cửa.
Lục Thư Cẩn vừa ngủ dậy, còn mơ màng, nghe tiếng gõ cửa liền ra mở. Nàng thấy Tiêu Cẩn đứng ngoài cửa.
Hắn khoác áo choàng đen tuyền, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm cúi nhìn nàng, không rời một khắc.
Hình như đã lâu không gặp. Lục Thư Cẩn nhìn hắn, thoáng sững sờ.
Cả ngày nay, nàng uể oải, chẳng có hứng thú làm gì. Mãi đến khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Cẩn đứng trước cửa, trái tim nàng như sống lại, bắt đầu đập nhanh.
“Ngươi…” Nàng vừa mở miệng, đã bị Tiêu Cẩn bất ngờ véo má.
Tay Tiêu Cẩn thô bạo x0a nắn mặt nàng, ngón tay bóp má nàng, nghiến răng trong lòng mắng: Đồ lừa đảo nhỏ!
Lục Thư Cẩn không hiểu vì sao hắn đột nhiên xuất hiện rồi nổi điên, đẩy tay hắn ra, gọi: “Tiêu Cẩn!”
Nhưng Tiêu Cẩn lại kéo nàng vào lòng, hai tay siết chặt, ôm nàng thật mạnh.
Lục Thư Cẩn bị ép vào ngực hắn, áp lên áo choàng lông cáo mềm mại, mũi ngập trong mùi hương của Tiêu Cẩn. Nàng cảm nhận sức mạnh từ vòng tay hắn, như muốn khóa chặt nàng. Chưa kịp phản kháng, Tiêu Cẩn khẽ nới lỏng tay.
Rồi hắn cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ nàng. Có lẽ hắn vừa cưỡi ngựa đến, mặt lạnh buốt vì gió, áp vào cổ ấm áp của nàng khiến nàng giật mình né tránh, co cổ lại, bực bội đấm vai hắn hai cái: “Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra!”
Nhưng hai cú đấm ấy với Tiêu Cẩn chẳng xi nhê. Hắn chỉ cảm thấy thân thể nàng mềm mại, mùi hương dễ chịu, giọng nói mang chút nũng nịu, khiến hắn thần hồn điên đảo.
“Có nhớ ta không?” Tiêu Cẩn dính chặt vào cổ nàng, thì thầm hỏi.
Lục Thư Cẩn trừng mắt, tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi nói gì?!”
Tiêu Cẩn cọ cọ vào cổ nàng, rồi đứng thẳng, hỏi lại: “Lâu ngày không gặp, ngươi không nhớ ta sao?”
Lục Thư Cẩn đẩy mạnh hắn ra, lùi vài bước, nhìn chằm chằm mặt hắn, thần sắc kỳ lạ, do dự hồi lâu mới hỏi: “Ngươi điên rồi à?”
Tiêu Cẩn thầm nghĩ: Ta quả thực suýt bị nàng làm cho phát điên.
Lời tác giả:
【Nhật ký nhỏ của Tiêu Cẩn】:
Năm Thừa Tường hai mươi bảy, mùng tám tháng Giêng.
Thời gian qua tâm trạng không vui, chẳng muốn ghi lại mấy chuyện vặt vãnh.
Nhưng hôm nay ta vừa nhận được một tin vô cùng kinh ngạc, và ta chắc chắn là người đầu tiên biết. Nhờ trực giác nhạy bén và cái đầu thông minh của mình, nếu không, chẳng biết ta còn bị che mắt đến bao giờ.
Lục Thư Cẩn hóa ra là một cô nương.
Khi biết tin này, ta cực kỳ, cực kỳ phẫn nộ. Ta muốn trói nàng lại, đánh cho hả giận!
Nhưng nghĩ nàng giờ là cô nương, không thể động thủ, thế là ta tự tìm đến nàng, định tính sổ rõ ràng. Nhưng khi thấy nàng, lòng ta… tóm lại là không ra tay. Ta chẳng biết phải làm gì với nàng, thật phiền!
Hơn nữa, tại sao nàng không nói với ta chuyện quan trọng như vậy!? Nàng có biết những ngày qua ta đau khổ thế nào không!?
Hình như nàng thật sự không biết.
Nhưng ta mặc kệ, tóm lại chuyện này là lỗi của nàng, nàng đã lừa ta!
Ta muốn xem nàng định giả vờ đến bao giờ, lừa ta đến khi nào!
Tức chết tiểu gia rồi!