Giờ Ngọ.
Sau bữa trưa, Diệp Tuân bảo Diệp Cần trở về phòng. Chẳng bao lâu, hắn bưng một bát rượu nếp viên nhỏ vào.
Diệp Cần đang mải mê xem xét món đồ sứ trang trí trên bàn, nghe tiếng hắn gọi bèn bước tới, ngồi xuống chiếc ghế bọc đệm mềm mại bên cạnh.
“Đến đây, nếm thử món này xem.” Diệp Tuân dùng thìa khuấy nhẹ, một mùi ngọt ngào lan tỏa. Hắn liếc thấy trên thìa còn vương chút bột trắng, vội khéo léo dùng ngón tay lau đi, thần sắc không chút thay đổi.
Diệp Cần vui vẻ ngồi lại gần, há miệng thật to, “A!”
Diệp Tuân đút viên rượu nếp vào miệng nàng, đoạn nói: “Trời đang âm u, e là sắp mưa. Muội cứ ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng đi đâu cả, biết chưa?”
Diệp Cần nhai viên tròn nhỏ trong miệng, ngập ngừng hỏi: “Thế còn huynh thì sao?”
“Huynh đến đây, đương nhiên là có việc cần làm. Muội thực sự nghĩ huynh đến để vui chơi sao?” Diệp Tuân vừa đút từng viên rượu nếp cho nàng, vừa thong thả nói: “Nghe lời, biết chưa?”
Diệp Cần gật đầu, lặp lại: “Nghe lời.”
Nàng ăn no từ bữa trưa, chỉ nếm vài viên đã không muốn ăn thêm. Diệp Tuân dỗ dành vài câu, nàng vẫn ôm bụng bảo đã no.
Diệp Tuân bất đắc dĩ, đành đặt bát lên bàn, chậm rãi thu dọn những món đồ trên bàn bị Diệp Cần làm lộn xộn. Khi ngoảnh lại, nàng đã tựa vào ghế mềm, ngủ thiếp đi.
Hắn bước tới, nhẹ nhàng bế Diệp Cần lên, đặt nàng lên giường, cởi giày, đắp chăn cẩn thận, rồi ngồi xuống bên mép giường.
Tân niên vừa qua, Diệp Cần đã mười tám tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn như thiếu nữ mười sáu. Khi ngủ, nàng càng thêm ngoan ngoãn, bất động như một bức tượng sứ trắng được chế tác tinh xảo.
Diệp Tuân khẽ thì thầm: “Cần Nhi, muội phải là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này.”
Diệp Cần chìm trong giấc ngủ, không đáp lời. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Diệp Tuân ngồi thêm một lát, mở cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi bước ra ngoài, để Diệp Cần ngủ lại trong phòng.
Giờ Thân.
Diệp Cần tỉnh dậy, đầu óc vẫn mơ màng. Nàng ngồi dậy, dù đã ngủ một giấc, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Gió mưa sắp đến, trời bên ngoài âm u, trong phòng không thắp đèn nên tối tăm. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, Diệp Cần hoảng hốt xuống giường, mang giày, gọi hai tiếng “Ca ca”, nhưng trong phòng không một bóng người.
Nàng mở cửa bước ra, sân viện cũng vắng lặng, trời mờ tối, dường như chỉ còn lại mình nàng.
“Ca ca!” Diệp Cần cất tiếng gọi to.
Không ai đáp lại.
Nàng khoác lên mình chiếc áo choàng trắng như tuyết, vội vã chạy ra khỏi Phong Lâm Viện, ngó nghiêng khắp nơi tìm Diệp Tuân.
Vẻ hoảng loạn của nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của hạ nhân trong sơn trang. Hai nha hoàn bước tới, lo lắng hỏi: “Diệp cô nương, có chuyện gì mà vội vã thế?”
“Ca ca ta đâu rồi? Ta tỉnh dậy thì không thấy huynh ấy nữa.” Diệp Cần nắm tay nha hoàn, vẻ mặt hoảng hốt, như thể sắp òa khóc.
Nha hoàn thấy vậy cũng khó xử, đáp: “Bọn ta cũng không biết Diệp đại nhân đi đâu.”
Diệp Cần sốt ruột, xách váy định chạy đi, muốn tìm ca ca trong sơn trang rộng lớn này.
Nha hoàn biết Diệp Cần đầu óc không được nhanh nhẹn, lại là khách quý của sơn trang, nếu xảy ra chuyện thì không phải việc nhỏ, bèn bước tới đề nghị: “Hay là chúng ta đưa cô nương đi hỏi ý trang chủ trước?”
“Tần di?” Diệp Cần dừng bước, gật đầu nói: “Đúng rồi, Tần di chắc chắn biết ca ca đi đâu!”
Thế là nha hoàn dẫn nàng đến lầu các nơi Tần Lan Lan cư ngụ.
Tần Lan Lan là một người mù, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, hiếm khi ra ngoài. Khi nha hoàn gõ cửa báo tin, bà đang dùng ngón tay chậm rãi vuốt v3 những chữ khắc. Nghe nói là Diệp Cần, bà lập tức cho mời vào.
“Tần di!” Diệp Cần vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi: “Là con, Cần Nhi đây!”
Tần Lan Lan mỉm cười: “Ta biết là con, mau lại đây ngồi.”
Diệp Cần không thường đến như Diệp Tuân, nhưng Tần Lan Lan rất quý cô nương ngây thơ, thuần khiết này, dù nàng hay hỏi những câu khó trả lời.
Diệp Cần ngồi đối diện Tần Lan Lan, nửa người tựa lên bàn thấp, ghé sát bà, nói: “Tần di, ca ca con không thấy đâu nữa. Con vừa tìm mãi mà không thấy huynh ấy.”
Tần Lan Lan đưa tay lên, Diệp Cần liền cúi đầu để bà xoa nhẹ, nghe bà nói: “Đừng lo, ca ca con đến hậu sơn xem xét địa hình. Con cứ ở đây đợi, khi nào huynh ấy xong việc sẽ đến tìm con.”
Diệp Cần hỏi: “Xem xét địa hình gì ạ?”
Dù biết rằng có giải thích Diệp Cần cũng không hiểu, Tần Lan Lan vẫn đáp: “Khe núi ở hậu sơn Phong Đình Sơn Trang là một con đường bí mật dẫn đến Vân Thành. Ca ca con đi xem có thể dùng nó vào việc gì không.”
Quả nhiên Diệp Cần không hiểu, chỉ “ồ” một tiếng. Có người trò chuyện, nàng bớt lo lắng, cúi đầu nhìn đồ vật trên bàn Tần Lan Lan, nói: “Tần di, di lại đọc sách ạ?”
Ngón tay Tần Lan Lan lướt qua trang sách khắc chữ, khựng lại một chút, rồi mỉm cười: “Ừ.”
Diệp Cần nói: “Vậy con ngồi đây, không nói gì, không làm phiền di đọc sách đâu.”
Tần Lan Lan vẫy tay gọi nha hoàn, dặn mang lên ít bánh ngọt và đồ ăn vặt.
Nhưng Diệp Cần không còn tâm trạng ăn uống, bánh được mang lên nàng cũng chẳng động tới. Vì lo lắng cho Diệp Tuân, tâm trạng nàng sa sút, chỉ ngồi co mình ở góc ghế mềm, lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng đáp lại vài câu của Tần Lan Lan.
Giờ Dậu.
Sấm sét vang trời, màn đêm buông xuống, gió gào thét, mưa lớn trút như thác đổ.
Lương Xuân Uyên mở cửa, gió lạnh ùa vào, hắn ho khan hai tiếng, vừa mở ô định bước đi thì Tưởng Túc đã chen vào dưới tán ô.
“Lương huynh, huynh đi đâu thế?” Tưởng Túc thân thiết khoác vai Lương Xuân Uyên.
Lương Xuân Uyên mấy ngày nay nghe câu “Lương huynh” này đã thấy đau đầu. Tưởng Túc chẳng chút tinh ý, cứ bám riết lấy hắn. Nhưng tính hắn ôn hòa, không nói được lời nặng nề, đành chịu đựng.
Lương Xuân Uyên cao lớn, cánh tay Tưởng Túc khoác lên vai khiến hắn hơi nghiêng người, một bên vai cao, một bên thấp, trông khá buồn cười.
“Ta muốn ra ngoài đi dạo.” Lương Xuân Uyên đáp.
“Trời mưa to thế này, đi dạo sao nổi?” Tưởng Túc nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
“Tiếng mưa ồn ào, nhưng kỳ diệu thay lại có thể xoa dịu tâm tư. Từ nhỏ ta đã thích đi dạo dưới mưa.” Lương Xuân Uyên ôn tồn nói.
Tưởng Túc cau mày nhìn mưa lớn, thầm nghĩ mưa này tạt vào mặt đau như roi quất, đi dạo trong thời tiết này đúng là đầu óc có vấn đề.
Nhưng nhiệm vụ bí mật Tiêu Cẩn giao không thể lơ là, Tưởng Túc nghiến răng nói: “Thật khéo, ta cũng thích đi dạo ngày mưa. Cùng đi chứ?”
Lương Xuân Uyên nhìn biểu cảm của Tưởng Túc, chỉ muốn cầm gương soi cho hắn thấy vẻ mặt nói dối của mình.
Hắn nói: “Tưởng huynh cứ ở lại trong phòng đi, mưa gió đường trơn, khó tránh nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì chứ, chẳng lẽ ngã chết ta được sao?” Tưởng Túc cười lớn, vỗ vai Lương Xuân Uyên, thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”
Lương Xuân Uyên bất đắc dĩ, đành cầm ô cùng hắn bước ra. Tưởng Túc quay đầu nói với Lục Thư Cẩn: “Lục Thư Cẩn, nói với Tiêu huynh đừng ngâm suối nước nóng lâu quá, kẻo chóng mặt đấy.”
Lục Thư Cẩn ôm bình rượu và chén, ngẩn ngơ gật đầu, nhìn hai người rời khỏi Phong Lâm Viện.
Mưa lớn bị gió cuốn, chiếc ô không che nổi hai người, nước mưa tạt vào mặt Tưởng Túc.
Hắn phì phì lau nước trên mặt, kéo chặt áo, co cổ nói: “Dù Phong Đình Sơn Trang ngày thường phong cảnh đã đẹp, nhưng phải nói, sơn trang trong mưa cũng có một nét riêng.”
Ô không che đủ, nước mưa chảy dọc vai Lương Xuân Uyên, hắn cũng lạnh đến run người, nói: “Xuân triều mang mưa đến muộn, mưa này rơi, xuân đã chẳng còn xa.”
“Thật có tài học.” Tưởng Túc nghiến răng khen.
Hai người đi trong mưa một đoạn, lạnh đến không chịu nổi, bèn vào Tàng Thư Các tránh mưa.
Tàng Thư Các có ba tầng, phòng lớn nhỏ không ít, hành lang trống trải, không có hạ nhân canh gác.
Họ đi vào trong, hành lang kín gió, Tưởng Túc mới run rẩy nói: “Thư các này sao không một bóng người?”
Lương Xuân Uyên thu ô, vắt tay áo ướt, đáp: “Sách vở vốn chẳng cần người trông.”
Tưởng Túc cởi áo ngoài vắt nước, nói: “Giờ tính sao đây, mưa càng lúc càng lớn, về kiểu gì?”
Lương Xuân Uyên chưa kịp đáp, chợt nghe “bịch” một tiếng phía sau. Tưởng Túc giật mình quay lại, thấy Lương Xuân Uyên nhắm mắt ngã xuống đất.
“Lương Xuân Uyên!” Hắn hoảng hốt chạy tới xem, phát hiện trên cổ hắn cắm một cây ngân châm nhỏ. Hắn vội rút ra, kinh hãi, hét lên: “Ai?!”
Vừa dứt lời, cổ hắn nhói đau, sờ lên, lại rút ra một cây ngân châm nữa.
Ngáp ngủ ập đến, Tưởng Túc chưa kịp phản ứng, mắt tối sầm, ngã ngửa ra sau, dùng chút tỉnh táo cuối cùng đè lên người Lương Xuân Uyên làm đệm, tránh đầu mình va vào sàn.
Ý thức hoàn toàn biến mất.
Giờ Tuất khắc thứ nhất.
Diệp Cần ngáp dài, bóng nàng dưới ánh đèn khẽ lay động.
Tần Lan Lan nghe tiếng, ngẩng đầu, dịu dàng hỏi: “Con buồn ngủ rồi sao?”
Diệp Cần gật đầu, lẩm bẩm: “Sao ca ca vẫn chưa đến tìm con?”
Tần Lan Lan nói: “Mưa lớn thế này, chắc bị kẹt đâu đó, đừng lo.”
Diệp Cần đáp: “Tần di, con không lo.”
“Nếu buồn ngủ, vào phòng trong nằm trên ghế mềm nghỉ một lát, khi nào ca ca con đến ta sẽ gọi.” Tần Lan Lan nói.
Diệp Cần lắc đầu, rồi nhớ ra bà không thấy, bèn nói: “Không sao, con đợi ở đây.”
Tần Lan Lan không nói thêm, đưa tay lấy bánh ngọt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa hỗn loạn, sấm chớp không ngừng. Một tiếng kêu khẽ văng vẳng trong cơn mưa, lọt vào tai.
Diệp Cần không nghe thấy, nhưng Tần Lan Lan nhờ thính giác nhạy bén đã nhận ra, sắc mặt lập tức biến đổi, nói với nha hoàn: “Dẫn cô bé vào tủ trong phòng, giấu đi.”
Nha hoàn hành động nhanh, bước tới nắm tay Diệp Cần, kéo nàng dậy, nói: “Cô nương, theo ta!”
Diệp Cần ngơ ngác, bị vẻ căng thẳng của hai người dọa sợ, lặng lẽ theo nha hoàn vào phòng trong, bị nhét vào tủ quần áo.
Trong tủ treo đầy y phục, nàng bị đẩy vào giữa, bóng dáng khuất lấp. Nha hoàn ngồi xổm, dặn: “Dù có chuyện gì, cô nương tuyệt đối đừng lên tiếng.”
Diệp Cần sợ hãi gật đầu. Cửa tủ đóng lại, tầm mắt nàng chìm vào bóng tối.
Chẳng bao lâu, cửa phòng bị đẩy mạnh, va vào tường phát ra tiếng “rầm” lớn.
“Đẩy cửa nhẹ thôi.” Diệp Tuân bước qua thi thể đầy máu dưới sàn, đến cửa, thu ô lại.
“Diệp Tuân?” Tần Lan Lan nghe tiếng, nghi hoặc hỏi.
Diệp Cần nghe tên ca ca, lòng mừng rỡ, định đẩy cửa tủ bước ra, nhưng qua khe hở, nàng thấy một thanh trường kiếm lóe hàn quang bay tới, xuyên thẳng qua cổ nha hoàn, đâm thủng cổ mảnh mai.
Nàng kinh hoàng bịt chặt miệng, nhìn nha hoàn ngã xuống, thân thể giật vài cái rồi bất động, máu chảy lênh láng.
Diệp Tuân ánh mắt lạnh lùng, quay sang người bên cạnh, nói: “Ai cho phép ngươi ra tay?”
Người đó da ngăm đen, từ dưới mắt trái đến mang tai có một vết sẹo dữ tợn, toát lên sát khí tàn nhẫn, khinh miệt đáp: “Dù sao cũng phải giết, sớm một khắc muộn một khắc có gì khác nhau?”
Diệp Tuân treo ô lên giá cạnh cửa, bước tới ngồi đối diện Tần Lan Lan, nhìn vẻ hoảng loạn của bà, nói: “Tần di, con đến để nói với di vài lời cuối.”
Tần Lan Lan không thấy gì, nhưng tai nghe rõ nha hoàn thân cận bị giết, nước mắt trào ra thấm ướt dải lụa đen che mắt, bà nói: “Diệp Tuân, ta đối đãi với ngươi không tệ, rốt cuộc vì sao ngươi làm thế này?”
Diệp Tuân thở dài, không trả lời, chỉ nói: “Có những lời trong lòng, hôm nay không nói, sau này e không còn cơ hội.”
“Con luôn biết ơn những lời di từng nói với con. Chính vì di, con mới kiên định với quyết tâm này.” Diệp Tuân tiếp: “Di cũng từng bảo, đời này làm gì có nhiều người tốt. Người vì lợi, người vì mình, lương tâm là thứ càng sớm xóa bỏ càng tốt, như thế ngày tháng mới dễ chịu hơn.”
“Di sống một đời cũng khổ, có thời gian dài con từng rất thương xót di. Nhưng không còn cách nào, Diệp gia muốn lấy mạng di, con chỉ đành tuân lệnh.” Diệp Tuân sắc mặt bình thản, giọng điệu không chút dao động, như đang kể một chuyện rất đỗi bình thường, “Khi di qua đời, con sẽ tìm cách mua lại sơn trang này, cố gắng khôi phục nguyên trạng. Biết đâu sau này hồn phách di và phu quân có thể đoàn tụ nơi đây.”
Tần Lan Lan siết chặt tay, nghiến răng nói: “Diệp Tuân, ngươi cam tâm làm chó săn cho Diệp gia sao? Dù ngươi xóa bỏ lương tâm, chẳng lẽ không nghĩ cho muội muội mình? Ngươi nghĩ nàng muốn có một ca ca tội ác đầy mình sao?”
Diệp Tuân đáp: “Nó sẽ không biết.”
“Thật sao?” Tần Lan Lan cười lạnh, “Thôi được, ta một đời gập ghềnh, mất chồng, không con, bị ánh sáng bỏ rơi, chết chẳng có gì đáng sợ. Hôm nay ta không thoát được kiếp nạn này, cũng không giãy giụa. Nhưng phụ thân ta biết tin ta chết, chắc chắn sẽ khiến Diệp gia tan tành, đến lúc đó ngươi cũng đừng mong nguyên vẹn mà lui. Dù ta hóa thành lệ quỷ, cũng không tha cho Diệp gia.”
Diệp Tuân trầm mặc một lúc, đứng dậy, hướng Tần Lan Lan vái một lễ, nói: “Nếu Tần di thực sự hóa thành oan hồn đòi mạng, cứ tìm con.”
“Cút!” Tần Lan Lan giận dữ quát. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Diệp Tuân quay người rời đi, liếc mắt với gã mặt sẹo, vung tay, cầm ô bước ra ngoài.
Một tia chớp xé trời, khoảnh khắc ấy đất trời sáng rực, ánh sáng chiếu lên gương mặt Diệp Tuân.
Sấm vang đinh tai, Diệp Tuân thở ra một hơi lạnh, cầm ô cùng đèn, bước qua thi thể trên đất, đi xuống.
Cửa đóng lại, Tần Lan Lan chẳng thấy gì, chỉ cảm giác một luồng gió sắc lạnh lướt qua mặt, bà bản năng nghiêng đầu tránh.
Chỉ nghe “keng” một tiếng chói tai, một lưỡi dao từ cửa sổ bay vào, va chạm với con dao gã mặt sẹo ném ra. Lưỡi dao vốn có thể lấy mạng Tần Lan Lan bị đánh bật, trượt dài trên sàn, xoay tròn dừng lại cạnh tủ.
“Ai đó!” Gã mặt sẹo gầm lên.
Cửa sổ vỡ tan, một nam tử mặc bạch y đeo mặt nạ nhảy vào, con dao cong trong tay xoay trên ngón trỏ, rồi bị hắn nắm ngược, chỉ liếc gã mặt sẹo một cái, sát khí đã bùng lên dữ dội.
Gã mặt sẹo nhận ra người đến không tầm thường, lập tức vẫy tay: “Giết hắn!”
Mấy kẻ phía sau xông lên, nhanh như chớp lao về phía nam tử mặt nạ, còn gã mặt sẹo nhắm thẳng Tần Lan Lan.
Ai ngờ nam tử mặt nạ nhanh như quỷ mị, tốc độ khó lường. Dù khoảng cách khác nhau, khi gã mặt sẹo lao đến bàn, nam tử đã lướt tới, nửa ngồi trên bàn, che chắn Tần Lan Lan, dao cong giương ngang, kề sát cổ gã mặt sẹo.
Chiếc mặt nạ đỏ che đi đôi mày, chỉ lộ đôi môi khẽ nhếch cười.
Ngay sau đó, lưỡi dao vung lên như gió, gã mặt sẹo chỉ còn cách lùi lại né tránh.
Hắn chống tay lên bàn, lộn nhào ra sau, đáp xuống đất, chân sau đạp mạnh lao tới, ra chiêu tàn nhẫn đấu với gã mặt sẹo.
Ý đồ của nam tử không chút che giấu, hắn không rời khỏi Tần Lan Lan, mọi đợt tấn công từ xung quanh đều bị hóa giải. Vài lần giao đấu, nam tử mặt nạ ung dung, thậm chí còn ho khan vài tiếng, trong khi gã mặt sẹo và đồng bọn lại bị thương.
Dù vậy, nhiệm vụ chưa hoàn thành, họ không thể rút lui.
Mấy người đánh nhau trong phòng, đồ đạc vỡ tan, tiếng động hỗn loạn không ngừng.
Tần Lan Lan sợ hãi lùi lại, không thấy gì, không dám manh động. Đúng lúc đồ đạc trong phòng bị đập phá vang trời, bụng bà đột nhiên đau nhói, một ngụm máu trào lên, không kìm được phun ra sàn.
Trúng độc.
Tần Lan Lan nhớ đến bánh ngọt và trà mình đã ăn, ý nghĩ vừa lóe lên, phổi bà đau đớn khôn cùng, cảm giác ngạt thở mãnh liệt. Bà há miệng muốn thở, nhưng chỉ phát ra tiếng khò khè, giãy giụa vài cái trên sàn, rồi bất động.
Nam tử mặt nạ nghe tiếng, quay lại thấy Tần Lan Lan nằm bất động, máu phun đầy sàn, khẽ chẹp miệng, thu dao, định rời đi.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng động, mọi ánh mắt đổ dồn tới. Một cô gái từ trong tủ ngã ra, nhanh chóng bò dậy, nhặt con dao cong trên sàn, trèo qua cửa sổ chạy mất.
“Còn một người!” Có kẻ kêu lên.
“Giết ả!” Gã mặt sẹo lập tức ra lệnh.
“Không được! Đây là thiên kim Diệp gia!” Một người vội ngăn.
“Dù là thiên kim hay thiếu gia, tuyệt không thể để ả phá hỏng đại sự! Mau động thủ!” Gã mặt sẹo chỉ tay: “Nhanh!”
Nam tử mặt nạ lại tấn công gã mặt sẹo, ra tay không chút nương tình, chiêu nào cũng chí mạng.
Gã mặt sẹo đấu một lúc, cảm thấy không địch nổi liền gọi người phía sau lên đỡ, còn mình phá cửa chạy ra, đuổi theo Diệp Cần.
Diệp Cần sợ đến run người, trèo qua cửa sổ, phát hiện bên ngoài tối đen, không chút ánh sáng, mọi đèn lồ ng đều tắt.
Mưa lạnh tạt vào người, nàng không dám dừng lại, khóc lóc lần mò theo tường, chạy về phía cầu thang bên kia, không cẩn thận trượt chân ngã từ trên cao xuống. May mà cầu thang chỉ có bốn bậc, nàng xoa khuỷu tay đau nhức, tiếp tục chạy, tay vẫn nắm chặt con dao cong.
Diệp Tuân sau khi xuống lầu, đứng yên dưới ô, đèn lồ ng tỏa ánh sáng yếu ớt, bóng dáng hắn lạnh lẽo cô đơn.
Chẳng bao lâu, có người chạy đến bẩm báo: “Công tử, Tần Lan Lan đã chết.”
Diệp Tuân khép mắt, nói: “Truyền tin đi.”
“Còn một việc.” Người kia cúi người: “Vừa rồi trong phòng có kẻ cản chúng ta giết Tần Lan Lan, nhưng đeo mặt nạ, không rõ danh tính.”
Diệp Tuân cau mày.
“Ngoài ra, có một nữ tử trốn trong tủ phòng trong, sau khi Tần Lan Lan chết mới chạy ra, trèo qua cửa sổ bỏ trốn. Dụ môn chủ đã đuổi theo.” Hắn ngừng một chút, rồi nói: “Nhưng theo người trong môn, nữ tử đó… hình như là thiên kim Diệp gia.”
Sắc mặt Diệp Tuân lập tức thay đổi, ánh mắt sắc lạnh như dao đâm vào người kia, giận dữ quát: “Ngươi nói gì?!”
Người kia vội nói: “Nhưng chưa chắc là thật.”
Diệp Tuân ném ô, lao lên lầu, chỉ thấy trong phòng đầy thi thể, máu đỏ loang khắp, không còn ai sống. Một cửa sổ bị đẩy ra, gió thổi đập vào tường, cửa sổ còn lại vỡ tan.
Không tìm thấy ai, hắn lo lắng đến đỏ cả mắt, nước mưa chảy dọc gương mặt, trông hắn thảm hại vô cùng. Hắn túm cổ áo người phía sau, gầm lên: “Đi nói với tất cả, không được động đến một sợi tóc của Cần Nhi, nếu không ta sẽ khiến Thiên Cơ Môn các ngươi chết không còn một mống!”
—
Giờ Tuất khắc thứ hai.
Tiếng chuông và cảnh báo vang vọng không ngừng trong Phong Đình Sơn Trang, dưới màn mưa đêm, hỗn loạn khắp nơi.
Tiêu Cẩn trước tiên lấy y phục và giày đưa cho Lục Thư Cẩn, đứng ngoài cửa đợi nàng thay xong, rồi về phòng mình thay áo sạch, buộc gọn tóc ướt, đá tung cửa mọi phòng trong Phong Lâm Viện, phát hiện không còn ai.
Quý Thạc Đình thay một bộ hắc y gọn gàng, vừa buộc dây lụa vào tay áo vừa nói: “Phong Đình Sơn Trang kiên cố như pháo đài, từ bên ngoài xâm nhập không thể lặng lẽ như vậy, chắc chắn là nội bộ có vấn đề. Chúng ta chia nhau hành động, tìm được người thì lập tức đưa về.”
Tiêu Cẩn vắt nước trên tóc, đáp: “Được.”
Hai người trao đổi ngắn gọn, rời khỏi Phong Lâm Viện, chia đường hành động.
Lục Thư Cẩn cầm ô, theo bước Tiêu Cẩn, trong mưa lớn nói: “Sơn trang rộng thế này, nhiều nơi đèn bị phá hủy, chúng ta tìm Tưởng Túc và mọi người thế này, đến bao giờ mới thấy?”
Tiêu Cẩn nghe ra sự hoảng loạn trong lời nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, dùng giọng bình tĩnh nói: “Chúng ta đến Tàng Binh Các trước.”
Lục Thư Cẩn nép sát chàng, dù sợ hãi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy an tâm, run giọng hỏi: “Tần trang chủ… thật sự đã chết sao?”
Tiêu Cẩn trầm mặt, mang theo cảm xúc khó tả, nói: “Đấu đá quan trường đáng sợ hơn nàng nghĩ rất nhiều. Một khi dính vào, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, phòng không xuể.”
Đêm đen, đèn lồ ng bị phá hủy nhiều, trước mắt gần như không thấy ánh sáng.
Lục Thư Cẩn nghe vậy, đoán được kết cục của Tần Lan Lan. Dù mới quen hôm nay, nàng vẫn cảm thấy một nỗi bi ai lớn lao, kèm theo sự bất lực sâu sắc.
Thế gian thiện ác đan xen, ánh sáng và bóng tối luôn song hành.
Quá nhiều chuyện, quá nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài bất lực.
Tiêu Cẩn dẫn Lục Thư Cẩn đến Tàng Binh Các. Lần lên núi này vốn để xem địa hình hậu sơn và thư giãn ở suối nước nóng, không mang vũ khí, cũng không có tùy tùng.
Tàng Binh Các bình thường khóa chặt, nhưng tình thế cấp bách, Tiêu Cẩn chẳng quan tâm, đập vỡ cửa sổ trèo vào, đáp xuống đất rồi kéo Lục Thư Cẩn vào theo. Chàng thổi lửa, châm sáng đèn trên tường.
Bên trong là những giá cao xếp hàng, trên giá bày đủ loại vũ khí, đều đã mài sắc, lưỡi sáng lạnh.
Chàng đi một vòng, lấy một thanh chủy thủ giắt sau lưng, cầm một cây trường cung, đeo ống tên, rồi chọn một thanh đao ngắn có vỏ đưa cho Lục Thư Cẩn: “Cầm để phòng thân.”
Lục Thư Cẩn ngơ ngẩn nhận đao, mím môi không nói.
Tiêu Cẩn nhìn nàng một lúc, đột nhiên cúi xuống, bàn tay ấm áp đỡ lấy đầu nàng, khiến nàng ngẩng lên nhìn mình, nói: “Lục Thư Cẩn, nhìn ta.”
Mắt Lục Thư Cẩn đầy hoảng loạn. Sát phạt và nguy hiểm bất ngờ khiến nàng sợ hãi, cái chết của Tần Lan Lan làm nàng đau buồn. Đấu đá quan trường lúc nào cũng biến hóa khôn lường, lừa lọc lẫn nhau.
Tần Lan Lan có cùng suy nghĩ với nàng, nhưng bà lại rơi vào cảnh phu quân chết nơi xa, bản thân mù lòa, chỉ có thể nghe tiếng chuông xương va chạm dưới mái hiên trong sơn trang, cô độc sống qua ngày, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Bà chính là tấm gương cho Lục Thư Cẩn.
Tiêu Cẩn nhìn vào mắt nàng, thấy rõ nỗi sợ trong đó. Ánh mắt chàng dịu lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Cái chết của Tần di là nỗi đau đối với tất cả chúng ta. Nhưng chính vì thế, chúng ta càng phải kiên định bước tiếp, để những kẻ hại bà không thể ung dung ngoài vòng pháp luật, tiếp tục hại người khác.”
“Có lẽ không cần nói quá cao thượng, chúng ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình. Chỉ khi chúng ta mạnh mẽ, đánh bại họ, diệt trừ họ, mới có thể bảo toàn bản thân.”
Chàng dùng ngón tay mềm mại xoa nhẹ vành tai nàng, muốn xoa dịu tâm trạng rối loạn của nàng, nói: “Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên nàng.”
Lời nói, hành động, ánh mắt của Tiêu Cẩn như truyền đến một sức mạnh vô hình, thực sự khiến Lục Thư Cẩn dần bình tĩnh. Nàng thở dài, một tay nắm đao, một tay chủ động nắm tay Tiêu Cẩn.
Chàng nắm lại, dẫn nàng bước ra ngoài.
Chuông trong Phong Đình Sơn Trang vang không ngừng, hạ nhân và hộ vệ chạy loạn, tin Tần Lan Lan đã chết lan khắp sơn trang, hỗn loạn vô cùng.
Tiêu Cẩn một tay cầm ô, một tay nắm Lục Thư Cẩn, hướng tới lầu các của Tần Lan Lan.
Nhưng đi được nửa đường, chàng đột nhiên nghe một tiếng huýt sáo sắc nhọn, xuyên qua tiếng chuông hỗn loạn, lọt vào tai.
Chàng lập tức dừng bước, nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng huýt thứ hai lại vang lên.
“Tiếng này không đúng, đi, chúng ta xem thử.” Tiêu Cẩn nói.
Phong Đình Sơn Trang chỉ có tiếng chuông và cảnh báo, không có tiếng huýt sáo.
—
Giờ Tuất khắc thứ hai.
Mưa lạnh thấm đẫm y phục Diệp Cần, áo choàng trắng nặng trịch khiến việc chạy trốn càng thêm khó khăn.
Gió gào thét, xung quanh vắng lặng. Cái chết của Tần Lan Lan khiến nàng kinh hoàng, chân mềm nhũn vì sợ nhưng vẫn không dám dừng, cố sức chạy về phía trước, hét lên: “Cứu mạng!”
Miệng vừa mở nước mưa liền tràn vào, nàng ho sặc sụa, vội ngậm miệng.
Dù gã mặt sẹo bị cản một lúc, nhưng hắn nhanh nhẹn, áo trắng của Diệp Cần trong đêm lại quá nổi bật. Hắn đuổi theo một đoạn, quả nhiên thấy bóng nàng chạy trong mưa.
Hắn lấy còi từ ngực, hít sâu, thổi một tiếng sắc nhọn vang xa. Người của Thiên Cơ Môn nghe thấy, nhanh chóng tụ lại.
Gã mặt sẹo lao tới, quát: “Đừng chạy! Đứng yên chịu chết, dao của ta sắc lắm, sẽ không để ngươi đau!”
Diệp Cần cố chạy một đoạn dài, nhưng vẫn bị đuổi kịp, nàng sợ hãi khóc lớn, nước mắt hòa với mưa, nàng dùng tay áo ướt sũng lau mãi không sạch.
Chạy trong bóng tối không sao, nhưng đến dưới ánh đèn, nàng vấp ngã, con dao cong tuột khỏi tay, biến mất.
Nàng chịu đau bò dậy, nhưng chân đau nhức, đi hai bước lại ngã, bóng đêm đè nặng, như muốn bẻ gãy lưng nàng.
Diệp Cần khóc lớn: “Ca ca, cứu muội!”
Gã mặt sẹo thấy nàng không đứng dậy nổi, thở phào, rút dao, chậm rãi tiến tới.
Trong đêm, một người bước ra, cầm ô, dừng cách Diệp Cần không xa.
Gã mặt sẹo lập tức dừng, hung tợn nhìn: “Lại thêm một kẻ tìm chết?”
Hắn cúi xuống nhặt con dao cong Diệp Cần làm rơi, cúi đầu, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn nàng khóc lóc.
“Này! Lão tử nói với ngươi! Tìm chết hả?” Có người từ bốn phía nhảy ra, tụ lại bên gã mặt sẹo.
Người kia không để tâm, ngồi xổm, đặt cán ô che cho Diệp Cần, bản thân lại đứng dưới mưa. Chỉ một lát, mưa thấm ướt tóc, làm đen bộ hắc y.
“Dụ Thành, môn chủ Thiên Cơ Môn, một con chó săn được nuôi để giết người cướp của, trung thành với thừa tướng Nhiếp Ngao.” Người đó chậm rãi nói.
“Ngươi là ai?!” Dụ Thành thấy người kia biết rõ lai lịch mình, không khỏi nghiêm túc, nhưng đêm tối, hắn không thấy rõ mặt đối phương, cũng không đoán được thân phận.
“Có thể nói cho ngươi, vì hôm nay ngươi phải chết.” Người đó bước tới, dưới ánh đèn lộ ra gương mặt tuấn tú, tự báo danh: “Trưởng tử Quý gia, Quý Thạc Đình.”
“Ồ, người Quý gia.” Dụ Thành lạnh lùng nhếch môi, “Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau tránh ra.”
Quý Thạc Đình xoay con dao cong, nắm ngược cán, ánh mắt lộ sát khí, thân hình lướt tới, giơ cao dao, nhắm thẳng đỉnh đầu Dụ Thành chém xuống!
Dụ Thành kinh hãi, giơ tay đỡ, lưỡi dao va chạm phát ra tiếng chói tai, một lực mạnh ép xuống, khiến hắn suýt quỳ.
Hắn đẩy mạnh, lùi mấy bước, chỉ vào Diệp Cần s au lưng Quý Thạc Đình, ra lệnh: “Lên! Giết con bé đó!”
Đám người phía sau xông lên, lao về phía Diệp Cần. Quý Thạc Đình đứng chắn trước nàng, bày thế sẵn sàng, như dã thú rình trong đêm, yên lặng mà hung tợn.
—
Giờ Tuất khắc thứ hai.
Tưởng Túc tỉnh dậy, thấy mình nằm dài trên sàn, lạnh đến phát run, vội ngồi dậy.
Hắn nhanh chóng nhớ ra mình bị tập kích, rồi ngất đi tại đây.
Sờ cổ, hắn nhìn quanh, không thấy Lương Xuân Uyên, thầm nghĩ chẳng lẽ Lương Xuân Uyên tỉnh trước rồi bỏ đi, để hắn lại đây?
Tưởng Túc nhăn nhó đứng dậy, phủi bụi, bước ra ngoài.
Mưa vẫn chưa tạnh, sấm vang trên trời, khiến lòng người bất an.
Vừa đến cạnh cột, hắn nghe tiếng kêu: “Cứu mạng!”
Quay lại, thấy một nha hoàn chạy trong mưa, rồi một kẻ lao tới đè nàng xuống, dao đâm vào gáy, rút ra đầy máu, nha hoàn bất động.
Tưởng Túc sững sờ, chết lặng.
Kẻ giết người ngẩng đầu, nhìn thấy hắn.
“Đệt!” Tưởng Túc chửi lớn, phản ứng lại, quay đầu chạy lên lầu Tàng Thư Các, kẻ kia lập tức đuổi theo.
Lầu hai Tàng Thư Các có nhiều phòng lớn nhỏ, đêm tối không ai đến, trong phòng đen kịt.
“Vẫn chết sao? Ngươi làm ăn kiểu gì?” Một giọng trách móc vang lên trong bóng tối.
“Trúng độc.” Người kia ho hai tiếng, đáp: “Không phải Diệp gia ra tay.”
“Con gái độc nhất của Tần đại học sĩ, sao lại bị nhiều người nhắm đến thế?” Người trước thở dài, “Thôi, không bảo vệ được thì thôi, dù sao cũng không nằm trong nhiệm vụ của chúng ta. Còn bên ngươi tiến triển thế nào?”
“Tốt lắm, tuyệt đối không bị phát hiện.” Người ho khan nói.
“Ngươi sao thế, cứ ho mãi? Làm ta cứ tưởng ngươi ám chỉ gì đó.”
“Lạnh thôi.”
“Làm sao mà lạnh được?”
Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân hối hả vang lên, từ xa đến gần, dừng trước cửa. Cửa mở, một người lao vào, dù vội vã vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở gấp cố nén của người vừa đến.
Tưởng Túc sợ đến hồn bay phách lạc, cả đời hắn chưa chạy nhanh thế. Vừa rồi còn suýt ngã, thiếu chút nữa gãy răng cửa.
Sợ tiếng thở lộ vị trí, hắn cố nén hơi thở.
Bên ngoài lại vang tiếng bước chân, dường như đang tìm hắn. Tưởng Túc căng thẳng, không dám động đậy, áp tai vào khung cửa lắng nghe.
Tiếng bước chân lượn lờ ngoài cửa, rồi dần xa, không còn nghe thấy.
Tưởng Túc thở phào, cả người mềm nhũn, đứng không vững. Đợi một lúc, thấy kẻ truy sát không quay lại, hắn lấy cây chiết lửa trong ngực thổi hai cái, làm ngọn lửa bùng lên.
Trong bóng tối tuyệt đối, chút ánh sáng đủ chiếu sáng xung quanh.
Ánh sáng lóe lên, hai người hiện ra trong tầm mắt.
Một người ngồi cạnh bàn, một người ngồi xếp bằng trên giá sách bên cạnh.
Tưởng Túc chưa kịp nhìn rõ mặt, đã sợ đến hồn xiêu phách lạc, hét lên: “A!”
Người ngồi cạnh bàn mặc bạch y, nhưng áo đầy máu, như hoa đỏ nở trên tuyết. Ánh sáng yếu ớt phác họa gương mặt tinh xảo, đang chậm rãi lau con dao cong đầy máu.
Hắn nói: “Ngủ dưới sàn cả đêm, lạnh thôi.”
Tưởng Túc không giấu nổi kinh ngạc, run rẩy nói: “Lương Xuân Uyên?!”
Người đầy máu, thong thả lau dao trước mặt, chính là Lương Xuân Uyên lễ độ ôn hòa.
Người kia cười một tiếng: “Ngươi ngủ dưới sàn làm gì?”
“Bị đánh ngất.” Lương Xuân Uyên lạnh lùng đáp: “Bởi Tiêu Cẩn.”
“Ồ, hắn à.” Người đó nói: “Tiểu tử đó có chút bản lĩnh.”
Tưởng Túc trợn mắt, giơ cây chiết lửa, miễn cưỡng thấy rõ diện mạo người kia, “Ngô… Ngô… Ngô…”
Hắn “Ngô” mãi, không nói được tiếp.
“Ngô Thành Vận.” Ngô Thành Vận không chịu nổi, tự báo danh.
“Hai người sao lại ở đây? Rốt cuộc các ngươi là ai?!” Tưởng Túc không quá ngu ngốc, biết hai người trốn trong bóng tối chắc chắn có bí mật. Hơn nữa, trên người Lương Xuân Uyên rõ ràng là máu, mùi máu tanh nồng đến hắn cũng ngửi thấy.
Chưa kịp nhận được câu trả lời, kẻ truy sát bị tiếng hét của hắn dẫn về, tiếng bước chân dồn dập vang lên, nhanh chóng đến gần. Tưởng Túc cảm thấy một lực mạnh từ sau lưng, khiến hắn lao về phía trước.
Lương Xuân Uyên đạp chân lên bàn, ghế và bàn bị đẩy ra hai bên, Tưởng Túc ngã giữa sàn, rên một tiếng, cây chiết lửa vẫn nắm chặt.
Cửa bị đá tung, gió lạnh ùa vào. Chưa kịp để kẻ kia nhảy vào, Lương Xuân Uyên vung tay, con dao cong đâm thẳng vào cổ hắn. Kẻ đó ôm cổ lùi hai bước, máu phun ra, ngã xuống, bất động.
Tưởng Túc ngoảnh lại, sợ đến ôm đầu nằm giả chết, không đứng dậy.
“Người này ta biết, là tay sai của Tiêu Cẩn. Ngươi muốn giết cũng được, nhưng sẽ khó ăn nói với Tiêu Cẩn.” Ngô Thành Vận đứng dậy, liếc Tưởng Túc giả chết trên sàn, nói: “Ngươi là nội gián, đừng để lộ thân phận.”
Hắn vươn vai, rời đi.
“Đứng dậy.” Lương Xuân Uyên nói.
Tưởng Túc liếc hắn, bò dậy, khóc lóc: “Ta… ta tuyệt đối không nói chuyện hôm nay ra ngoài! Đừng giết ta!”
“Câm miệng.” Lương Xuân Uyên cuối cùng cũng thốt được hai chữ này dưới sự ồn ào của Tưởng Túc, lạnh lùng đe dọa: “Còn ầm ĩ, ta cắt lưỡi ngươi.”
Tưởng Túc lập tức ngậm miệng.
Lương Xuân Uyên cởi áo ngoài, nói: “Cởi áo.”
“Cái gì?!” Tưởng Túc ôm chặt người, “Ta… ta… thà chết không chịu nhục!”
Lương Xuân Uyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, cởi áo đầy máu ném xuống sàn, đốt cây chiết lửa lên áo, rồi nói: “Đưa áo ngoài của ngươi cho ta.”
Tưởng Túc hiểu ra, đành cởi áo ngoài đưa cho Lương Xuân Uyên.
Lương Xuân Uyên cao hơn, vai rộng, tay dài, áo của Tưởng Túc mặc vào hơi chật. Hắn chậm rãi cài khuy, động tác thong thả, như vẫn là thư sinh văn nhược kia.
Mặc xong, hắn lạnh lùng nhìn Tưởng Túc: “Nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ giết sạch Tưởng gia ngươi, đến con chó cũng không tha.”
Tưởng Túc muốn nói nhà ta không có chó, nhưng không dám, chỉ gật đầu lia lịa.
“Đi, về thôi.” Lương Xuân Uyên cầm ô trên bàn, quay đầu, lại trở thành thư sinh nụ cười ôn hòa, gọi Tưởng Túc xuống lầu.
Hai người cùng cầm một ô, như lúc đi. Nhưng khác với lúc đầu Tưởng Túc thân thiết khoác vai, giờ hắn cố tránh xa, mặt đầy khổ sở.
Sao lại để hắn biết chuyện này chứ?! Thật xui xẻo, thà hắn không đến cái thư các này!
Chẳng mấy chốc, nửa người hắn ướt mưa, đi chậm lại nửa bước, thà ướt cũng không muốn gần Lương Xuân Uyên.
Đi khoảng nửa khắc, Lương Xuân Uyên đột nhiên dừng: “Phía trước có người.”
Tưởng Túc ngẩng đầu, thấy dưới ánh đèn yếu ớt, có người đang giao đấu.
Cùng lúc, Tiêu Cẩn và Lục Thư Cẩn từ phía khác đến, chàng liếc nhìn người đang đấu với Quý Thạc Đình, rồi nhìn Tưởng Túc đứng xa, gọi to: “Tưởng Túc!”
Tưởng Túc mắt sáng rực, lao vào mưa, chạy như tên bắn về phía Tiêu Cẩn, nước mắt lưng tròng: “Tiêu huynh!”
Lương Xuân Uyên ho hai tiếng, chậm rãi theo sau.
Tiêu Cẩn chỉ liếc Tưởng Túc một cái rồi nhìn lại phía trước, đưa ô cho Lục Thư Cẩn: “Cầm lấy.”
Nàng nhận ô giơ cao, mưa bị gió cuốn, rơi lên mặt lạnh buốt, nhưng nàng không động đậy.
Tiêu Cẩn giương cung, nhắm một mắt kéo căng dây, thả tay, “vút” một tiếng, mũi tên như tia chớp bay ra, trúng tim một kẻ.
Chàng tiếp tục lắp tên, động tác nhanh gọn, nhắm bắn không lâu, mỗi phát đều trúng đích.
Quý Thạc Đình bị nhiều người vây, họ chỉ muốn giết Diệp Cần đang nằm dưới đất, nhưng bị hắn chặn lại. Thi thể trên sàn ngày càng nhiều, máu chảy thành vũng, mùi máu tanh không bị mưa xóa đi.
Chiêu thức của Quý Thạc Đình gọn gàng, không thừa động tác, mỗi lần ra tay đều nhắm vào cổ, tim, chỉ cần sơ suất là mất mạng.
Lục Thư Cẩn nhìn lối đánh tàn nhẫn của Quý Thạc Đình, càng thấy người này thâm sâu khó lường. Bình thường hắn luôn cười cợt, như chẳng để tâm điều gì, không ngờ khi đối mặt chuyện lớn lại đáng tin đến thế.
Dụ Thành bị trúng hai nhát ở sườn và bụng, người chết càng nhiều, lại có cung thủ bên cạnh. Hắn biết nếu tiếp tục sẽ khó thoát chết, đành bỏ ý định giết Diệp Cần, chạy trốn.
Môn chủ đi, những kẻ còn sống cũng rút lui, xung quanh chỉ còn vài người.
Tiêu Cẩn hạ cung, cau mày, ánh mắt trầm sâu, không hài lòng vì để họ chạy thoát, nhưng không biết danh tính kẻ kia mang bao nhiêu người, không thể đuổi theo mạo hiểm.
Lục Thư Cẩn im lặng, Tưởng Túc đứng cạnh không dám lên tiếng, phía sau là Lương Xuân Uyên âm hiểm.
Quý Thạc Đình ném con dao đầy máu, bước tới nhặt ô, lúc này mọi người mới thấy dưới ô là một bóng trắng, hóa ra là một người.
Diệp Cần vẫn khóc thút thít, Quý Thạc Đình cúi xuống hỏi: “Đau ở đâu?”
“Chân…” Nàng nức nở đáp.
Quý Thạc Đình kéo mũ áo che mặt nàng, nắm tay kéo nàng lên, vòng qua đầu gối, trước ánh mắt mọi người, một tay bế nàng, tay kia cầm ô đứng dậy.
Diệp Cần ôm cổ hắn, vùi đầu vào vai, khóc nhỏ: “Tần di, thật sự bị ca ca sai người giết sao?”
Quý Thạc Đình cảm nhận nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ lạnh giá, đứng lặng, gương mặt lạnh như băng, chỉ khẽ nghiêng đầu, phun ra hai chữ: “Không phải.”