Tiêu Cẩn cứ thế ôm Lục Thư Cẩn suốt dọc đường, không chút động đậy, mãi đến khi cỗ xe ngựa lắc lư dừng lại trước nơi nàng ở, chàng mới buông nàng ra.
Chàng khẽ ho hai tiếng để trấn tĩnh, tỉnh táo lại, rồi khéo léo vuốt lại tấm đại bào trên người, nói: “Trời đã muộn, ta không vào nữa. Nàng mau về nghỉ ngơi, khi nào rảnh rỗi, ta sẽ lại đến tìm nàng.”
Lục Thư Cẩn rõ ràng không ngờ chàng đến tận cửa mà không vào. Nàng vốn tưởng chàng sẽ như mọi khi, dây dưa lằng nhằng đến nửa đêm mới chịu rời đi.
Nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Cẩn lộ chút mệt mỏi, nàng nghĩ mấy ngày qua chàng hẳn là bận rộn nhiều, nên rất thấu hiểu mà đáp: “Chàng cũng nghỉ ngơi cho tốt, thân thể là quan trọng.”
Nàng vừa nói xong liền vén rèm xe bước xuống. Quay đầu lại, đã thấy Tiêu Cẩn kéo rèm cửa sổ, thò đầu ra, đôi mắt long lanh nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt ấy, tựa như rất muốn theo nàng vào trong phủ.
Nhưng chàng vẫn ngồi yên, chỉ nói: “Mau vào đi, ta đứng ở cửa nhìn nàng.”
Cảnh tượng ấy, hệt như thuở ấu thơ, khi cùng đám bạn nhỏ chơi đùa ngoài phố đến tận lúc trời tối, rồi lưu luyến không nỡ chia tay để về nhà, lộ ra vẻ mặt bịn rịn không rời.
Lục Thư Cẩn nghĩ đến đây, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười đáp: “Được.”
Nàng không dừng lại nữa, xoay người bước vào ngõ nhỏ, bóng dáng dần bị màn đêm nuốt chửng, mãi đến khi đẩy cửa bước vào, khuất hẳn ở cuối ngõ.
Tiêu Cẩn thở dài một hơi, gió lạnh thổi qua mặt, khiến chàng tỉnh táo hơn đôi chút. Chàng mới lên tiếng: “Hồi phủ.”
Ngày Thượng Nguyên hôm ấy, Vân Thành náo nhiệt đến nửa đêm mới dần yên ắng. Phố xá trở nên tĩnh lặng, lễ mừng năm mới đến đây cũng khép lại.
Sau đó, Lục Thư Cẩn ở nhà nhàn rỗi mấy ngày, bỗng có một người tìm đến.
Nàng đang mở cửa sổ luyện chữ, Xuân Quế chậm rãi bước đến, khom người thi lễ: “Công tử, có khách đến tìm, đang chờ ở chính sảnh tiền viện.”
Lục Thư Cẩn đặt bút xuống, khoác áo ngoài rồi ra khỏi phòng.
Nàng nghĩ hẳn không phải Diệp Cần, bởi người hầu trong phủ đều đã quen mặt nàng ấy. Mỗi lần Diệp Cần đến, chẳng ai cản trở, nàng sẽ thẳng đến hậu viện tìm nàng.
Nàng đến chính sảnh tiền viện, vừa bước vào đã thấy một bóng dáng rụt rè quay lưng về phía cửa, đang khom lưng liên tục cảm tạ Hàn Mai – người hầu vừa rót trà cho mình.
Lục Thư Cẩn ngạc nhiên: “Tỷ tỷ Bội Nhi, sao tỷ lại tìm đến đây?”
Người đến chính là Dương Bội Nhi. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh non, tóc dài vấn nửa, tuy không phải kiểu cách hoa lệ cao quý, nhưng so với ngày trước ở đại viện, dáng vẻ lam lũ nghèo khó, giờ đây đã tốt hơn rất nhiều.
Nghe tiếng Lục Thư Cẩn, Dương Bội Nhi vội vàng mỉm cười bước tới: “Thư Cẩn! Trước đây ta còn lo tìm nhầm chỗ, không ngờ lại tìm đúng thật!”
Trước đó, dịp Tết, Lục Thư Cẩn vốn định đến thăm Dương Bội Nhi, nhưng đúng lúc gặp đại biểu tỷ, nàng không dám ra ngoài tùy tiện, nên thận trọng ở yên trong nhà. Sau đó, Tiêu Cẩn đến tìm, đưa nàng đến Phong Đình Sơn Trang, thành ra việc thăm Dương Bội Nhi bị trì hoãn mãi.
Nàng đã mua ít quà Tết và y phục, kèm theo một ít bạc, nhờ người gửi đến đại viện cho Dương Bội Nhi. Bộ y phục màu xanh non nàng đang mặc chính là quà Lục Thư Cẩn tặng.
Dương Bội Nhi vội bước tới, thân thiết nắm tay Lục Thư Cẩn, nhìn nàng từ đầu đến chân, vui mừng nói: “Lâu rồi không gặp, ta còn lo đệ ăn ngủ không ngon, gầy đi mất. Giờ nhìn thấy, hóa ra đệ đã bắt đầu hưởng phúc, ở trong tòa phủ lớn thế này, lại có người hầu hạ, đúng là có khí phái của trạng nguyên gia!”
Nàng che miệng cười, khóe mắt đuôi mày đều toát lên niềm vui, dường như vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của Lục Thư Cẩn.
Lục Thư Cẩn vội đáp: “Sao dám so với trạng nguyên gia? Những thứ này cũng chỉ nhờ Tiêu thiếu gia giúp đỡ mà có.”
Dương Bội Nhi là người đầu tiên Lục Thư Cẩn quen biết khi đến Vân Thành. Dù hiện giờ cuộc sống của nàng có thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước đây, nàng vẫn mãi không quên những đêm đói khát, khi Dương Bội Nhi nhẹ nhàng gõ cửa phòng, mang đến một bát mì nóng hổi.
Nàng kéo Dương Bội Nhi vào trong, tâm trạng phấn chấn, giọng nói cũng nhiễm chút vui vẻ: “Ta vốn định vài ngày nữa sẽ đi tìm tỷ, không ngờ tỷ lại đến trước một bước.”
“Vị Tiêu thiếu gia đó đúng là người tốt! Lần trước hắn sai người đến hỏi thăm chuyện của đệ, ta còn lo đệ gặp chuyện gì không may. May mà lúc đó hỏi được chỗ đệ ở, nên mới lần mò đến đây.” Dương Bội Nhi nhìn nàng, mỉm cười: “Thấy đệ sống tốt thế này, ta cũng yên tâm.”
“Hỏi thăm chuyện của ta?” Lục Thư Cẩn khẽ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
“Là hỏi đệ đến Vân Thành khi nào, vào ở đại viện phía bắc thành từ bao giờ. Ta nghĩ chuyện này chẳng có gì không thể nói, nên kể cho họ nghe.” Dương Bội Nhi ngừng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Thư Cẩn, hỏi: “Không ảnh hưởng gì đến đệ chứ?”
Lục Thư Cẩn lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có.”
Dương Bội Nhi lấy từ ghế sau lưng một bọc vải, đặt lên bàn mở ra, nói: “Đây đều là bánh bao ta tự làm, dùng bột mì thượng hạng, hấp lên vừa mềm vừa thơm. Ta mang đến cho đệ ít cái.”
Bánh bao đã nguội lạnh, được gói kỹ trong bọc vải, nhưng không cái nào bị bẹp, có thể thấy Dương Bội Nhi rất cẩn thận bảo quản trên đường mang đến.
Lục Thư Cẩn liên tục cảm tạ, bảo Xuân Quế mang bánh bao cất đi. Sau đó, nàng đóng cửa chính sảnh, đốt lò sưởi, hai người ngồi trong sảnh trò chuyện.
Lục Thư Cẩn chưa từng hỏi về thân thế của Dương Bội Nhi, cũng không biết nàng từ đâu đến. Chỉ biết sau khi phu quân qua đời, nàng rời quê hương, một mình đến Vân Thành. Nhưng nàng có tay nghề thêu thùa tinh xảo, lại biết chữ.
Tuy nhiên, đại viện phía bắc thành không tiện ở lâu dài. Lục Thư Cẩn từng đề nghị nàng đổi nghề, rời khỏi đại viện, ít nhất tìm một nơi yên tĩnh để ở riêng, không phải chung sống với nhiều người trong một viện, dùng chung một nhà bếp.
Nhưng Dương Bội Nhi chỉ cười từ chối, nói hiện giờ cuộc sống của nàng cũng nhàn nhã, ngoài làm việc chẳng có chuyện gì khác, muốn để dành bạc, sau này sẽ tính chuyện khác.
Lục Thư Cẩn nghe vậy cũng không ép buộc, chỉ nói với Dương Bội Nhi rằng nếu cần gì cứ nói với nàng.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng Diệp Cần bất ngờ đến thăm.
Người hầu trong phủ thấy là nàng thì không cản, để nàng vào. Vừa đến tiền viện, nàng đã lớn tiếng gọi: “Lục Thư Cẩn!”
Lục Thư Cẩn nghe tiếng, mỉm cười đứng dậy, nói với Dương Bội Nhi: “Ta ra đón nàng ấy vào.”
Nàng đẩy cửa, thấy Diệp Cần đang bước tới, khoác áo choàng trắng tuyết, mũi đỏ ửng vì lạnh, tay cầm một hộp gấm.
Nàng hớn hở chạy tới: “Lục Thư Cẩn, ngươi xem ta mang gì đến này!”
Vào chính sảnh, Diệp Cần nhìn thấy Dương Bội Nhi ngồi bên trong, lập tức có chút e dè trước người lạ.
“Đây là tỷ tỷ của ta, tên Dương Bội Nhi.” Lục Thư Cẩn giới thiệu với cả hai: “Đây là đích nữ Diệp gia, Diệp Cần.”
“Thì ra là Diệp tiểu thư.” Dương Bội Nhi đứng dậy, ánh mắt lướt qua Lục Thư Cẩn và Diệp Cần, nụ cười ôn hòa: “Hai người quả là trai tài gái sắc.”
Lục Thư Cẩn khẽ kéo khóe môi cười, tùy ý đáp: “Tỷ tỷ Bội Nhi nói đùa rồi.”
Còn Diệp Cần thì hoàn toàn không hiểu ý câu này, cũng khôn khéo không tiếp lời, chỉ đặt hộp gấm lên bàn, nói: “Đây là rượu hoa đào ta trộm từ chỗ ca ca, mang cho ngươi uống.”
Diệp Cần rất hào phóng, một lần trộm hẳn hai bình. Bình sứ vẽ hoa đào nằm yên trong hộp, chỉ nhìn thôi đã biết là vật quý giá.
Lục Thư Cẩn nghe nói là nàng trộm, lập tức có chút phản đối. Nhưng nghĩ lại, nếu là trộm của Diệp Tuân, thì cũng chẳng sao.
Mỗi lần đến đây, Diệp Cần đều mang theo thứ gì đó, hiếm khi đi tay không. Nàng nhất định bắt Lục Thư Cẩn nhận, nếu không nhận, Diệp Cần sẽ không vui, buồn bã mãi.
Lục Thư Cẩn cười, bảo người cất rượu hoa đào đi, rồi đến hậu viện lấy túi thơm của Diệp Cần mang trả: “Đồ của cô.”
Diệp Cần đến đây cũng để lấy lại túi thơm. Nàng nắm chặt túi thơm trong tay, trân quý như bảo vật, còn cái nàng tự thêu thì đã chẳng biết vứt đâu.
Lục Thư Cẩn nhìn thấy, không nhịn được hỏi thêm: “Đây là ca ca cô mua cho cô?”
“Hả?” Diệp Cần ngẩn ra một thoáng, đáp: “Không phải, là ca ca tự tay thêu.”
Lục Thư Cẩn kinh ngạc, đôi mắt hạnh khẽ mở to: “Hắn còn biết nữ công?”
Diệp Cần gật đầu: “Ca ca từng dạy ta, nhưng ta không học được. Huynh ấy tự học thành, lần trước thêu túi thơm này, ta đến tìm ca ca liền từ ngoài cửa sổ nhìn thấy.”
Hèn gì Diệp Cần giữ túi thơm như báu vật. Không ngờ Diệp Tuân lại làm được việc này, không chỉ tự tay thêu túi thơm, còn để Diệp Cần mang tặng Quý Thạc Đình.
Hành động này cũng dễ hiểu, chẳng qua là muốn Diệp Cần và Quý Thạc Đình định hôn sự, để hai nhà Diệp – Quý liên kết.
Nhưng rõ ràng Quý Thạc Đình có ý riêng, còn Diệp Tuân không chịu từ bỏ, khiến Diệp Cần kẹt giữa lằn ranh, tiến thoái lưỡng nan.
Nàng đưa tay xoa đầu Diệp Cần, nói: “Nếu ca ca cô biết ngươi không tặng túi thơm đi, chẳng phải sẽ nổi giận với cô sao?”
“Không đâu.” Diệp Cần nói: “Ta giấu đi, không để huynh ấy biết.”
Dương Bội Nhi ở bên cạnh cũng nói: “Ca ca của Diệp cô nương đối đãi với cô nương thật tốt, khiến người ta ngưỡng mộ.”
Diệp Cần cũng cảm thấy thế, nói: “Ca ca là người tốt nhất trên đời.”
Lục Thư Cẩn lặng lẽ nhìn nàng, không tiếp lời.
Thời gian sau đó, ba thiếu nữ ngồi trong sảnh trò chuyện cả buổi tối. Trước khi trời tối, Dương Bội Nhi và Diệp Cần cùng rời khỏi phủ.
—
Bên kia, Tưởng Túc mấy ngày nay cũng chẳng rảnh rỗi.
Lần trước, thư Lương Xuân Uyên nhờ hắn chuyển vẫn được hắn mang theo bên mình mỗi ngày, chỉ chờ cơ hội giao cho Tiêu Cẩn.
Nhưng Tiêu Cẩn mấy ngày này bận đến chân không chạm đất. Tưởng Túc liên tục đến tướng quân phủ phục kích mấy lần mà chẳng gặp được người. Hôm nay, hắn dậy sớm, còn chưa kịp ra khỏi cửa thì đã đụng phải hung tinh Lương Xuân Uyên đến tận nhà.
Tưởng phủ không rộng rãi, người ở thì đông đúc mà hạ nhân chẳng nhiều. Ngay cả Tưởng Túc, thiếu gia đích tôn, cũng chỉ có một tùy tùng, lúc này vẫn đang ngủ say.
Hắn nhẹ nhàng rửa mặt xong, lén lút chuồn ra cửa hông, định chạy thẳng đến tướng quân phủ. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Lương Xuân Uyên đứng ngay đó, dáng vẻ như chim rình mồi, tựa hồ đã tính toán chính xác giờ hắn ra ngoài.
Tưởng Túc sợ đến hồn bay phách lạc, kêu lên.
Ngay sau đó, hắn thấy Lương Xuân Uyên ôm trong lòng một chú chó lông vàng đen lẫn lộn, đôi mắt to tròn nhìn hắn, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lương Xuân Uyên.
“Cái này, cái này, cái này…” Tưởng Túc mắt tối sầm, lắp bắp mãi mới thốt ra được: “Không phải định tặng ta đấy chứ?”
“Biết rồi còn không nhận?” Lương Xuân Uyên nói.
Trời chưa sáng, xung quanh tối om, chẳng một bóng người. Tưởng Túc nào dám từ chối, đành cứng đầu nhận chú chó vào lòng.
Chú chó trông mũm mĩm, nặng trịch. Tưởng Túc ôm nó, không dám động đậy, đầu óc bỗng lóe lên, hỏi: “Chú chó này tên gì?”
Lương Xuân Uyên đáp: “Tưởng Tiểu Hắc.”
Tưởng Túc lập tức trừng mắt to như chuông đồng: “Sao con chó này lại mang họ Tưởng?!”
“Chó của nhà Tưởng, sao lại không mang họ Tưởng?” Lương Xuân Uyên đáp như lẽ đương nhiên.
“Nếu ngươi đã tặng ta con chó này, vậy để ta đặt tên cho nó.” Tưởng Túc đương nhiên không muốn một con chó mang họ mình.
“Yên tâm, sẽ có lúc ngươi đặt tên.” Lương Xuân Uyên nói đầy ẩn ý: “Coi như trả ơn ngươi suốt thời gian qua cứ lải nhải bên tai ta.”
Tưởng Túc thầm nghĩ, người này không chỉ lòng dạ đen tối, mà mắt còn nhỏ như lỗ kim.
“Chăm sóc tốt chó giữ mệnh của ngươi.” Lương Xuân Uyên để lại câu nói mơ hồ, rồi xoay người rời đi.
Tưởng Túc trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn, đợi hắn khuất hẳn mới đặt chú chó xuống đất, nói: “Ngươi chắc chắn là chó hoang, đi đi đi, tiếp tục làm chó hoang đi.”
Chú chó đứng yên, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút đáng thương.
Tưởng Túc nhìn nó một lúc, cuối cùng bực bội ôm nó lên, miệng lẩm bẩm: “Phiền chết đi được, con chó lắm mưu mẹo này, từ nay gọi ngươi là Hắc Tâm Nhãn.”
Tưởng Túc ôm chó về phòng, đánh thức tùy tùng đang ngủ, giao nó chăm sóc chú chó, trước khi đi còn dặn dò đầy ám ảnh: “Mệnh của con chó này chính là mệnh của ta, ngươi cẩn thận chút.”
Tùy tùng ngủ mê mệt, vốn đã quen với việc thiếu gia nhà mình thỉnh thoảng đầu óc có vấn đề, chỉ gật đầu tiễn Tưởng Túc đi.
May mắn thay, hôm nay đến tướng quân phủ cuối cùng cũng gặp được Tiêu Cẩn, khiến tâm trạng Tưởng Túc dịu đi đôi chút.
Hắn ra vẻ thần bí, Tiêu Cẩn liếc mắt đã biết hắn có chuyện muốn nói. Nhưng trong phủ Tiêu tai mắt quá nhiều, không tiện nói chuyện, nên hắn kéo Tưởng Túc đến gian Nguyệt Thủy ở Xuân Phong Lâu.
Nơi này tuy là chỗ hắn, Diệp Tuân và Quý Thạc Đình thường đến vui chơi, nhưng rốt cuộc là địa bàn Quý gia. Dù thế lực lớn đến đâu cũng không thể thò tay vào Xuân Phong Lâu. Nơi đây kín như bưng, là chỗ tuyệt hảo để bàn chuyện bí mật.
Vừa vào gian Nguyệt Thủy, Tưởng Túc đã không kìm được, vội lấy lá thư trong ngực ra đưa cho hắn: “Tiêu ca, đây là Ngô Thành Vận đưa cho ta, bảo ta chuyển cho huynh.”
“Ngô Thành Vận?” Tiêu Cẩn nhận thư, trong đầu lướt qua cái tên này, nhớ ra hắn chính là kẻ lần trước cấu kết với Diệp Tuân bắt cóc Lục Thư Cẩn, sau bị hắn đánh trọng thương bỏ trốn, rồi bặt vô âm tín.
“Sao ngươi lại liên lạc với hắn?” Tiêu Cẩn hỏi.
Tưởng Túc nhớ đến mấy lần Lương Xuân Uyên cảnh cáo, không dám nhắc đến hắn, chỉ nói: “Hôm Thượng Nguyên, khi chúng ta ở tửu lâu xem Lục Thư Cẩn đoán câu đố đèn, hắn bất ngờ ném đá gọi ta lên lầu, đưa thứ này cho ta, bảo chuyển cho huynh.”
Tiêu Cẩn đặt lá thư lên bàn, không vội xem, mà hỏi: “Hắn chỉ đưa ngươi một lá thư này?”
Tưởng Túc gật đầu.
Tiêu Cẩn trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: “Ngô Thành Vận hẳn thuộc về hoàng thất, phụng mệnh hoàng thượng đến Vân Thành điều tra ta.”
Tưởng Túc ngẩn ra: “Hắn tra được gì chưa?”
“Tra được rồi.” Tiêu Cẩn nói: “Lần trước ta giao đấu với hắn, e rằng hắn đã bẩm báo hoàng thượng. Vì thế, phụ thân và đại ca ta mới bị điều đi Bắc Cương.”
Nhưng chuyện triều đình, Tưởng Túc biết chẳng bao nhiêu, dù có nói hắn cũng không hiểu. Hắn chỉ thấy sắc mặt Tiêu Cẩn trầm trọng, như đang lo lắng điều gì.
Hắn hỏi: “Tiêu ca, Ngô Thành Vận là kẻ xấu sao?”
Tiêu Cẩn hơi lấy lại tinh thần, nói: “Dù sao cũng chẳng phải người tốt. Ngươi đừng dây vào hắn, thấy hắn thì tránh xa.”
Người do hoàng đế phái tới, tạm thời chưa động đến được. Nhưng có một điều chắc chắn, Ngô Thành Vận không cùng phe với Diệp gia, nên tạm thời không uy hiếp Tiêu gia.
Tiêu Cẩn không để ý sắc mặt Tưởng Túc, tiện tay mở thư, lấy tờ giấy bên trong ra.
Chỉ có một tờ, chữ viết không nhiều. Hắn cúi mắt đọc, bỗng nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Khi hắn đưa thư, nói gì với ngươi?”
Thấy thần sắc Tiêu Cẩn nghiêm trọng, Tưởng Túc không dám chậm trễ, vội đáp: “Hắn nói có thể giúp huynh, ngoài ra chẳng nói gì nữa.”
Tiêu Cẩn cất thư, lập tức đứng dậy: “Ngươi về nhà đi, ta đi tìm Quý Thạc Đình.”
Tưởng Túc cũng đứng lên, thấy hắn sắp đi, không nhịn được gọi: “Tiêu ca.”
Tiêu Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Huynh…” Tưởng Túc do dự một lát, cắn răng nói: “Huynh có nuôi chó không?”
Tiêu Cẩn khẽ nhướn mày: “Tiêu phủ có chó, ngươi quên rồi sao?”
Tưởng Túc ban đầu quả thực quên mất, nhưng được Tiêu Cẩn nhắc, hắn lập tức nhớ ra.
Đó là một chú chó rất oai phong, lông đen bóng, thân hình khỏe khoắn, chạy lên uy vũ lẫm liệt. Tưởng Túc từng bị nó đuổi, lúc ấy chạy bán sống bán chết, suýt nữa bị cắn vào mông. May mà Tiêu Cẩn xuất hiện kịp thời, một tiếng huýt sáo gọi nó về.
Con chó hung dữ như thế, nếu đem Hắc Tâm Nhãn đến, chỉ e bị nó cắn chết.
Hắc Tâm Nhãn mà chết… Tưởng Túc nhớ đến gương mặt lạnh nhạt của Lương Xuân Uyên, cảm thấy cổ mình lạnh toát, rùng mình nói: “Không có gì, không có gì.”
Hắn theo Tiêu Cẩn rời Xuân Phong Lâu, rồi trở về nhà.
—
Quý phủ vẫn ồn ào như mọi khi. Tiêu Cẩn được hạ nhân dẫn đến phòng Quý Thạc Đình, lúc này hắn còn đang ngủ.
Quý Thạc Đình không quen dậy sớm, đây cũng là lý do hắn thường xuyên trốn học buổi sáng. Tiêu Cẩn phất tay bảo hạ nhân lui, tự đẩy cửa bước vào, đến bên giường Quý Thạc Đình.
Hắn vừa đưa tay vén màn, Quý Thạc Đình đã mở mắt, lười biếng liếc hắn một cái.
Tiêu Cẩn nói: “Mau dậy, có chuyện quan trọng.”
Quý Thạc Đình dụi đôi mắt còn ngái ngủ, lẩm bẩm: “Sao ngươi không đến muộn hơn một canh giờ?”
“Phủ ngươi ồn ào thế này mà ngủ được sao?” Tiêu Cẩn ném lá thư lên giường, kéo ghế ngồi xuống: “Sáng nay Tưởng Túc đến tìm ta, nói Ngô Thành Vận nhờ hắn chuyển thư cho ta. Ngươi xem đi.”
Quý Thạc Đình ngáp dài, ngồi dậy, lướt mắt qua lá thư, sắc mặt trầm xuống: “Tần Lan Lan quả nhiên là do Hà Triêm giết?”
“Đúng vậy.” Tiêu Cẩn nói: “Vì hắn biết Diệp Tuân không thể giết được Tần Lan Lan. Theo lời Diệp Cần hôm ấy, khi Diệp Tuân phái người ra tay, bị một kẻ đeo mặt nạ cản trở. Nếu không phải Tần Lan Lan trúng độc chết, Thiên Cơ Môn chắc chắn sẽ bị đội hộ vệ của sơn trang phát hiện, kế hoạch cũng thất bại.”
“Hà gia cũng định liên minh với Diệp gia sao?” Quý Thạc Đình tiếp tục đọc, rồi ném lá thư sang một bên, xuống giường mặc quần áo: “Cũng gần giống những gì chúng ta tra được.”
“Phụ thân Hà Triêm làm quan ở Hàn Lâm Viện, có lẽ ở kinh thành nghe được tin tức, nên quay sang dựa vào Niếp Tướng. Còn Hà Triêm chắc chắn biết thêm tin gì đó, hiểu rằng kế hoạch của Diệp Tuân sẽ thất bại, nên để lại đường lui.” Tiêu Cẩn nói: “Tần Lan Lan chết, Tần Vọng lập tức trở về Vân Thành. Tri phủ Hải Thành cũng bị hại cách đây hai ngày, mà hắn từng là môn sinh của Tần Vọng. Diệp gia và Niếp Tướng rõ ràng nhắm vào Tần Vọng.”
Hải Thành là nơi quân lương vận chuyển bắt buộc phải đi qua. Hàng triệu tướng sĩ ở Bắc Cương đang chờ đợt tiếp tế này. Nếu quân lương xảy ra sai sót trên đường, tướng sĩ Bắc Cương sẽ đối mặt với họa diệt vong.
Hoàng thượng trước tiên điều tam hoàng tử đến Bắc Cương, sau lại phái Tiêu Vân Nghiệp đi. Rõ ràng là tước đoạt cơ hội tranh ngôi của tam hoàng tử, giao công lớn cho lục hoàng tử. Ý định lập trữ quân đã quá rõ ràng.
Hơn nữa, có lẽ hoàng thượng đã nảy sinh sát tâm, muốn dọn sạch chướng ngại cho lục hoàng tử trước khi hắn lên ngôi.
Tiêu Cẩn biết rõ chuyến chinh phạt Bắc Cương lần này e rằng hung nhiều lành ít. Môi trường Bắc Cương khắc nghiệt, nếu không có tiếp tế, tướng sĩ chưa chắc chống nổi mùa xuân sớm này.
Niếp Thừa Tướng to gan lớn mật, dám giở trò hoán đổi quân lương.
Nhưng hành động của Hà Triêm mang đến tin tức từ kinh thành, ít nhất những ngày vất vả qua không uổng phí. Họ cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Lá thư của Ngô Thành Vận thực ra không có tác dụng lớn, chủ yếu vì Tưởng Túc mang đến quá muộn. Hiện tại, quân lương là vấn đề lớn nhất. Nếu Diệp gia đã cướp được và chuyển đi, tướng sĩ Bắc Cương sẽ đối mặt với kết cục thê thảm, thậm chí có thể chưa kịp giao chiến đã chết đói.
Niếp Tướng có thể hoán đổi quân lương, cho thấy thế lực của hắn ở triều đình đã đến mức che trời. Hắn dám làm, tức là chắc chắn tin tức từ Bắc Cương không thể truyền về kinh thành.
“Làm sao? Nghĩ ra cách chưa?”
Sau một hồi im lặng, Quý Thạc Đình đã mặc xong quần áo, quay đầu hỏi Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn tựa vào ghế mềm, tay chống mặt, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Chẳng bao lâu nữa, ý chỉ tịch thu gia sản Lưu gia và Tề gia sẽ truyền đến Vân Thành. Hai nhà này kinh thương nhiều năm, giàu có vô cùng, chắc chắn có thể bù đắp chỗ thiếu hụt của quân lương.”
Quý Thạc Đình nghe xong, cười nhẹ: “Tiêu tiểu thiếu gia muốn làm cường đạo công khai sao?”
“Cường đạo công khai thì không dám, chỉ có thể làm cường đạo bí mật. Dù thế nào cũng phải bù đắp chỗ thiếu hụt của quân lương.” Ánh mắt Tiêu Cẩn nhuộm màu u ám.
Đây không phải vài chục mạng người, mà là sinh mạng của hàng vạn tướng sĩ, tuyệt đối không thể đùa giỡn.
Quý Thạc Đình đứng bên cửa sổ, mái tóc buộc cao để lộ gáy trắng mịn. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, hắn nghiêng đầu, ánh vàng phác họa đôi mày sắc nét, nụ cười ôn hòa vô hại: “Cũng nên tặng Diệp gia một món quà lớn.”
Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu. Thậm chí, có những lời chỉ nói nửa câu, người kia đã hiểu ý còn lại.
Việc cướp của không thể dùng người Tiêu gia hay Quý gia. Một khi đánh rắn động cỏ, chắc chắn thất bại.
Hai người tạm thời án binh bất động, chờ tin từ kinh thành.
—
Qua rằm tháng Giêng, thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến tháng Hai.
Đầu tháng Hai, Hải Châu Học Phủ bắt đầu khai giảng. Nhàn rỗi nhiều ngày, Lục Thư Cẩn cuối cùng lại có thể cầm sách trở lại học phủ.
Hai tháng không đến ký túc xá, chăn đệm đã phảng phất mùi ẩm. Nàng đem mọi thứ ra phơi nắng, sắp xếp lại những vật dụng cần thiết, không định tiếp tục ở đây.
Từ tiểu viện đến Hải Châu Học Phủ chỉ mất một khắc đi bộ. Ở ký túc xá nhiều bất tiện, còn ở tiểu viện tự do và yên tĩnh hơn.
Nàng để hạ nhân trong phủ chuyển hết đồ đạc về tiểu viện. Khi đứng ngoài cửa khóa lại, đúng lúc gặp Lương Xuân Uyên đến ký túc xá.
“Lục huynh sau này không ở đây nữa sao?” Lương Xuân Uyên đứng cách vài bước, hỏi nàng.
“Ta thuê một tiểu viện bên ngoài, không ở thì chẳng phải uổng phí bạc sao? Nên tạm thời không ở ký túc xá.” Lục Thư Cẩn đáp.
“Vậy sau này không thể cùng Lục huynh đến học đường nữa rồi.” Giọng Lương Xuân Uyên mang chút tiếc nuối.
Cuối đông năm ngoái, sau khi Lục Thư Cẩn được điều về Giáp Tự Đường, Lương Xuân Uyên quả thực từng cùng nàng đến học đường một thời gian. Nhưng khi ấy, tâm trạng Lục Thư Cẩn sa sút, không có ý kết giao với người khác, luôn giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng Lương Xuân Uyên dường như không để tâm.
Lục Thư Cẩn có chút ngại ngùng, mỉm cười với hắn: “Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn có thể cùng rời học đường.”
Lương Xuân Uyên cũng cười, rồi cùng nàng đến Giáp Tự Đường.
Giáp Tự Đường luôn yên tĩnh, hiếm khi ồn ào, hoàn toàn trái ngược với Đinh Tự Đường. Lục Thư Cẩn không muốn thiên vị, nhưng học hành ở Giáp Tự Đường quả thực khiến nàng dễ dàng tĩnh tâm, cũng thoải mái hơn.
Vì thế, Tiêu Cẩn thường xuyên chạy đến Giáp Tự Đường. Tan học, hắn tìm nàng, rủ nàng cùng dùng bữa trưa. Buổi tối, hắn đưa nàng về tiểu viện trước, rồi mới trở về.
Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa hai người dường như trở lại như xưa. Thế nên, những tin đồn hỗn loạn về việc Tiêu Cẩn thích nam nhân lại rộ lên, không ngừng nghỉ.
Có người tin, có người không.
Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Cẩn. Những lúc không ai hay biết, hắn vẫn ôm Lục Thư Cẩn hôn nàng. Mỗi lần đều kết thúc bằng sự kiềm chế khó nhọc, nhưng Tiêu Cẩn vẫn say mê không rời.
Tháng Hai lại là mùa xuân thi. Thiên hạ sĩ tử đều đổ về kinh thành dự thi, kéo dài đến giữa tháng Hai mới kết thúc.
—
Sau đó, xảy ra bốn việc.
Hai việc lớn, hai việc nhỏ.
Việc lớn thứ nhất, liên quan đến tội trạng của hai nhà Lưu và Tề, cuối cùng cũng được ban xuống.
Không ngoài dự đoán, phụ nữ và trẻ em bị đày đi, nam đinh bị chém đầu, gia sản tịch thu hết.
Người đi tịch thu là Hà Triêm và Phương Cẩn dẫn đầu, có Diệp Tuân giám sát. Liên tục năm ngày, hành động tịch thu rầm rộ thu hút không ít dân chúng vây xem. Tất cả vật phẩm giá trị trong phủ Lưu, Tề đều bị chuyển đi, các sản nghiệp và tài sản gửi ở ngân trang cũng được thanh toán rõ ràng, chuyển đến trạm dịch ngoài thành phía tây, chờ kiểm kê xong sẽ đưa về kinh thành nộp vào quốc khố.
Việc lớn thứ hai, chưa kịp để nha môn kiểm kê xong, trạm dịch đã bị thổ phỉ cướp.
Thổ phỉ ai nấy cao lớn, mặt che khăn đen, vung đại đao xông vào trạm dịch, cướp sạch tài sản và bạc từ hai nhà Lưu, Tề, không để lại thứ gì.
Vân Thành nhiều năm không có thổ phỉ, chẳng ai ngờ giờ lại xuất hiện một đám dã phỉ.
Cách thành ngoại phía bắc khoảng hai mươi dặm có một doanh trại, nuôi dưỡng ba vạn tinh binh, do Tiêu Vân Nghiệp chỉ huy, dùng để trấn thủ Vân Thành.
Vân Thành là vùng đất phì nhiêu, nuôi dưỡng không ít công tử quyền quý, cao môn vọng tộc. Đội tinh binh này năm năm thay một lần. Nếu thiên hạ thái bình, họ trấn thủ nơi đây; nếu biên cương bất ổn, họ sẽ theo Tiêu Vân Nghiệp xuất chinh.
Chỉ tuân theo hổ phù, không nhận chủ.
Nhưng những năm qua, Tiêu Cẩn thường theo Tiêu Vân Nghiệp đến doanh trại rèn luyện, thân thiết với không ít tướng sĩ. Giờ Tiêu Vân Nghiệp không ở thành, hắn cưỡi ngựa nhanh đến doanh trại, điều động mười mấy người. Chỉ cần không ai phát hiện, sẽ không tính là tự ý điều binh.
Tiêu Cẩn gan lớn, bàn bạc với huynh đệ trong doanh trại, chọn một đêm gió lớn trời tối ra tay, cùng Quý Thạc Đình cướp được đầy bát đầy chén.
Hành động của tướng sĩ cực kỳ nhanh gọn, đêm đó chuyển hết đồ đi, đuổi theo đội vận chuyển quân lương. Khi Diệp gia chưa kịp phản ứng, mọi chuyện đã hoàn tất.
Nha môn nhận tin đầu tiên, vội đến trạm dịch kiểm tra, phát hiện đồ đạc quả nhiên bị cướp sạch. Họ lập tức báo cho Diệp tri phủ đang ngủ say, nhưng khi biết thì đã quá muộn, truy tra cũng vô ích.
Vụ án này là đại án. Diệp tri phủ mấy ngày không ngủ không nghỉ, chẳng tra được manh mối. Dân chúng Vân Thành xôn xao, bàn tán không ngớt, không biết đám dã phỉ này từ đâu đến.
Tin này nếu báo lên, chắc chắn chọc giận hoàng thượng. Diệp gia tạm thời giấu nhẹm, không dám bẩm báo.
—
Rồi đến việc nhỏ.
Việc nhỏ thứ nhất, Tưởng Túc mấy ngày nay rất uể oải.
Tiêu Cẩn thấy hắn luôn thở dài, tinh thần sa sút, sắc mặt tệ hại, bèn hỏi nguyên do.
Tưởng Túc lại thở dài thườn thượt, nói: “Hôm trước ta nhặt một con chó về nuôi. Con chó đó xấu xí kinh khủng, có lần nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy nó, ta sợ muốn chết.”
Tiêu Cẩn ngạc nhiên: “Ngươi vì chuyện này mà buồn bã?”
“Không phải.” Tưởng Túc nói: “Ba hôm trước ta mới biết con chó đó không phải mũm mĩm, mà là mang thai. Nó đẻ một lèo sáu con chó con, con nào con nấy xấu không chịu nổi.”
Nhắc đến chuyện này, Tưởng Túc tức đến nghiến răng, cảm thấy Lương Xuân Uyên cố ý hại mình.
Tưởng Túc vốn nuôi chó lén lút, không dám để người nhà phát hiện, mỗi bữa để dành nửa bát cơm cho nó. May mà Hắc Tâm Nhãn khá ngoan, không sủa bậy, sáng sớm và tối khuya dắt nó đi dạo là được. Lén nuôi trong phòng nửa tháng mà không bị phát hiện.
Nhưng ba hôm trước, con chó đột nhiên đẻ, một hơi sáu con. Tưởng Túc suýt quỳ xin nó đừng đẻ nữa.
Nếu hắn nhẫn tâm, lén mang chó con đi vứt là xong. Nhưng nhìn đám chó con bé xíu bò lổm ngổm trên đất, Tưởng Túc lại không nỡ.
Chó con mới sinh kêu rất to, tiếng the thé liên tục, sáu con cùng kêu, ồn đến mức tai Tưởng Túc ù đi. Để không bị phát hiện, hắn nhét hết chó con vào tủ trong góc phòng, ngày thường đóng cửa sổ, tiếng kêu cũng không lọt ra ngoài.
Tệ nhất là Hắc Tâm Nhãn không nuôi nổi sáu con. Tưởng Túc sợ chúng đói chết, gọi tùy tùng dậy giữa đêm cho chúng ăn cháo bột hai lần. Ban ngày ở học đường, hắn giao hết cho tùy tùng.
Ba ngày liên tục, Tưởng Túc không chịu nổi, trong lớp của Kiều Bách Liêm ngủ gật, bị mắng đứng ngoài cửa.
Nhắc đến chuyện này, Tưởng Túc chỉ muốn rơi lệ.
Thấy hắn đáng thương, Tiêu Cẩn nói: “Để sau ta giúp ngươi tìm chỗ cho đám chó con.”
Tưởng Túc nghe xong, cảm động đến rưng rưng, cảm thấy Tiêu Cẩn như Bồ Tát tái thế, ôm cánh tay hắn không ngừng xuýt xoa.
Vài ngày sau, đám chó con được tìm chỗ gửi, là một trại nuôi chó ở ngoại thành, chuyên huấn luyện chó săn và chó giữ nhà. Ở đó có chó mẹ vừa sinh, đủ sức nuôi sáu chú chó con mới ra đời.
Tưởng Túc tự mình đến xem, thấy nơi đó đáng tin, bèn yên tâm gửi chó con đi.
Sau đó, ở học đường, mỗi lần gặp Lương Xuân Uyên, hắn đều rụt cổ tránh xa, sợ hắn đến gần, mặt mày ôn hòa hỏi hắn đã chăm sóc “chó mệnh” thế nào.
—
Việc nhỏ thứ hai, Kiều Bách Liêm gọi Lục Thư Cẩn đến Phu Tử Các, nhắc đến chuyện Đại Thưởng Hội Vạn Quyển Thư.
Nghe nói ở huyện Tùng bên cạnh, có một vị đại nhân đức cao vọng trọng tổ chức hội văn nhân, mời nhiều sĩ tử lên kinh ứng thí tham gia, kết bạn bằng văn chương, đồng thời để các bậc tiền bối truyền đạt kinh nghiệm thi cử cho hậu bối.
Kiều Bách Liêm muốn Lục Thư Cẩn và Lương Xuân Uyên cùng đi, mở mang tầm mắt.
Hành trình đi về mất sáu bảy ngày, đại thưởng hội diễn ra tám ngày, tổng cộng cần nửa tháng. Lục Thư Cẩn không lập tức đồng ý.
Trong bữa trưa, nàng kể chuyện này với Tiêu Cẩn. Chàng nói: “Ta biết, là do Viên lão tiên sinh tổ chức. Ông từng là đại học sĩ nội các, rất có danh vọng. Sau khi về hưu, ông thích tổ chức những yến hội kết bạn bằng văn chương. Mỗi năm sau xuân thi đều có một lần, nàng đi xem cũng tốt.”
Lục Thư Cẩn cũng muốn đi. Thấy Tiêu Cẩn không phản đối, còn rất ủng hộ, nàng bèn trả lời Kiều Bách Liêm, đồng ý đến huyện Tùng.
Nhưng Lương Xuân Uyên lại từ chối, nói còn việc khác không thể rời, đành tiếc nuối bỏ qua.
Lục Thư Cẩn trở về bắt đầu thu dọn hành lý. Đại Thưởng Hội Vạn Quyển Thư bắt đầu vào đầu tháng Ba. Nàng định ngày hai mươi tháng Hai lên đường, đi sáu bảy ngày, đến sớm một chút cũng không sao. Nếu trên đường chậm trễ, thời gian cũng đủ.
Nàng bận rộn thu xếp, còn Tiêu Cẩn thì quấn lấy Kiều Bách Liêm, chờ ông gật đầu cho hắn cùng Lục Thư Cẩn đến huyện Tùng.
Hiện tại, Tiêu Vân Nghiệp đang ở biên cương, Kiều Bách Liêm không yên tâm để hắn ra ngoài lung tung, ban đầu không đồng ý.
Nhưng Tiêu Cẩn mềm mỏng năn nỉ, chạy đến Phu Tử Các mấy lần, lần nào cũng cam đoan không gây chuyện bên ngoài, còn nói Lục Thư Cẩn tính tình yếu đuối, ra ngoài dễ bị bắt nạt, có hắn đi cùng sẽ bảo vệ nàng.
Hắn kiên trì thuyết phục đến mức Kiều Bách Liêm phát phiền, cuối cùng đành đồng ý.
Tiêu Cẩn hớn hở thu dọn đồ đạc, cùng Lục Thư Cẩn lên xe ngựa của Hải Châu Học Phủ. Người đánh xe được thay bằng Trần Ngạn và một tùy tùng nhà họ Tiêu, rồi rời Vân Thành đến huyện Tùng.
Cuối tháng Hai, thời tiết không còn lạnh giá. Mặt trời lên, ánh nắng chiếu lên người ấm áp dễ chịu.
Lục Thư Cẩn lần đầu đi xa như thế, nàng ghé vào cửa sổ xe, thò nửa đầu ra ngoài, gió lùa qua mái tóc, tung bay bên gò má trắng mịn, thu trọn cảnh sắc dọc đường vào mắt.
Tiêu Cẩn ngồi bên cạnh, nhìn mái tóc rối của nàng hồi lâu, cuối cùng đưa tay vuốt tóc ra sau tai nàng, hỏi: “Nàng có từng nghĩ đến việc trở về nhà di mẫu không?”
Lục Thư Cẩn không ngờ chàng đột nhiên nhắc đến, nghiêng đầu đáp: “Đương nhiên không.”
“Nếu ta trở về, chắc chắn sẽ bị họ bắt, rồi tống lên kiệu hoa.” Lục Thư Cẩn nói: “Họ chỉ có ơn nuôi dưỡng, không có ơn dạy dỗ. Sau này, nếu ta kiếm được bạc, sẽ trả lại số bạc họ đã dùng cho ta những năm qua, cắt đứt ân oán.”
Nàng tuy dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng đôi mắt luôn tràn đầy sức mạnh, có chủ kiến và suy nghĩ riêng, mọi việc đều tính toán chu toàn, không cần người khác lo lắng.
Tiêu Cẩn rất thích dáng vẻ này của nàng, không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng, xoa hai cái rồi trượt xuống, vuốt v3 gò má nàng.
Rồi chàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má Lục Thư Cẩn.
Thời gian này, Tiêu Cẩn bám nàng rất chặt, đôi khi làm phiền việc nàng đọc sách luyện chữ. Vì thế, nàng hạn chế hành động đòi hôn mọi lúc mọi nơi của chàng, nghiêm khắc quy định mỗi ngày chỉ được một lần.
Tiêu Cẩn không ép buộc, thỉnh thoảng lừa gạt thì được, nhưng không phải lần nào cũng thành công. Do đó, mỗi lần hôn, chàng đều ôm Lục Thư Cẩn rất lâu, mãi đến khi nàng đẩy ra, ngoảnh mặt né tránh mới chịu dừng.
Nhưng số lần Tiêu Cẩn hôn xong rồi vội vã rời đi cũng dần nhiều lên, khiến Lục Thư Cẩn khó hiểu. Nàng hỏi hai lần, chàng ấp úng không đáp, nàng đành thôi.
Ban ngày đi đường, tối tìm khách đi3m nghỉ ngơi, mỗi người một phòng, vừa đi vừa chơi, cứ thế bốn ngày.
Đêm thứ tư, vào khách đi3m, Lục Thư Cẩn ngồi bên bàn chép sách, Tiêu Cẩn như mấy đêm trước, kiểm tra cửa sổ, đảm bảo đều khóa kín và không mở được từ ngoài, rồi mới trở lại bàn.
Chàng lại thắp thêm một ngọn đèn, nói: “Ánh sáng mờ quá, đọc sách hại mắt, không cần tiết kiệm đèn cho khách đi3m.”
Lục Thư Cẩn đáp một tiếng, ngẩng đầu khỏi sách: “Chúng ta còn bao lâu nữa thì đến?”
“Đi thêm ba ngày nữa.” Tiêu Cẩn nói: “Nếu không chậm trễ, chắc trước ngày hai mươi bảy sẽ đến, còn thời gian đi dạo trong huyện.”
Lục Thư Cẩn hỏi: “Chàng từng đến đó rồi?”
Tiêu Cẩn cười nhẹ: “Đương nhiên, sau khi học cưỡi ngựa, ta không ngồi yên được, cùng Quý Thạc Đình đi khắp các huyện quanh Vân Thành.”
Hai người đang nói, bỗng có tiếng gõ cửa. Là tiểu nhị mang trà lên.
Lục Thư Cẩn đang khát, cầm bình rót nước, uống hai chén mới đỡ.
Nhưng Tiêu Cẩn lại lộ vẻ kỳ lạ, cầm một chiếc chén lên xem kỹ, dùng ngón tay quệt một cái, không biết đang kiểm tra gì.
Lục Thư Cẩn ghé lại, không thấy gì lạ trên chiếc chén trắng, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tiêu Cẩn đặt chén xuống, ra ngoài gọi Trần Ngạn, dặn dò vài việc.
Chẳng bao lâu, Trần Ngạn trở lại, cầm hai bình sứ và một vật gói trong khăn. Lục Thư Cẩn nghiêng đầu nhìn, không đoán ra là gì.
Nhưng thấy tình cảnh này, nàng biết chắc không phải “không có gì” như Tiêu Cẩn nói. Nàng nhìn hắn bước tới, lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trần Ngạn đóng cửa, trong phòng yên tĩnh. Tiêu Cẩn lấy từ mỗi bình sứ một viên thuốc nhỏ: “Há miệng.”
Lục Thư Cẩn há miệng, viên thuốc được hắn bỏ vào, tiện thể véo nhẹ má nàng.
Rồi nàng nghe hắn khẽ nói: “Chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là chúng ta có lẽ đã trọ nhầm vào hắc đi3m.”