“Ngươi đã từng nghe qua trận chiến Đông Phong chưa?”
Trên gương mặt Diệp Cần vẫn còn vương vệt lệ và vết máu, nhưng không phải máu trên tay nàng mà là máu từ người Quý Thạc Đình dính vào khi nàng chạm vào hắn.
Lục Thư Cẩn vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức đoán được Diệp Cần đã gặp nguy hiểm, trong lòng chợt lạnh, khẽ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi này lại vô tình đánh thức Diệp Cần.
Nàng vốn đang chợp mắt không yên, nghe thấy giọng Lục Thư Cẩn liền từ từ tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thư Cẩn.
Thấy nàng, Diệp Cần lộ vẻ mừng rỡ há miệng nhưng không phát ra âm thanh. Nhìn khẩu hình, rõ ràng nàng đang gọi tên Lục Thư Cẩn.
Lục Thư Cẩn kinh hãi, vội nắm lấy vai Diệp Cần gấp gáp hỏi: “Diệp Cần, cổ họng cô làm sao vậy? Vì sao không nói được?”
Diệp Cần lắc đầu, lại thốt ra hai chữ, là “ca ca”.
Lục Thư Cẩn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Quý Thạc Đình.
“Là Diệp Tuân.” Quý Thạc Đình đặt Diệp Cần từ trên đùi xuống, nói: “Hắn thả Diệp Cần ra, cổ họng nàng chắc chắn cũng do hắn hạ dược. Không cần lo, hắn là người trên đời này tuyệt đối không bao giờ làm hại Diệp Cần.”
Diệp Cần đứng bên cạnh nghe vậy thì rất tán đồng lời này, vội vàng gật đầu.
Lục Thư Cẩn nghe xong cũng thoáng yên tâm. Diệp Tuân kẻ ấy điên cuồng, lúc còn như người, lúc lại chẳng khác gì súc sinh nhưng có một điều chắc chắn: bất kể thời điểm nào hắn cũng sẽ bảo vệ Diệp Cần.
Lục Thư Cẩn hỏi: “Vì sao hắn lại thả Diệp Cần ra?”
Quý Thạc Đình đáp: “Ta không biết.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hắn khẽ mím môi sắc mặt không chút biểu cảm, lời nói cũng ít, trông như tâm trạng không tốt.
Lục Thư Cẩn nhìn Diệp Cần, lại nhìn Quý Thạc Đình, mơ hồ đoán ra đôi điều.
Quý Thạc Đình chưa từng thực sự phản bội, vậy hẳn hắn đã âm thầm phái người theo dõi nhất cử nhất động của Diệp phủ. Tin tức Diệp Tuân đưa Diệp Cần ra ngoài chắc chắn là Quý Thạc Đình nghe được từ những kẻ giám sát. Nhìn vết máu trên người hắn, có lẽ chính hắn đã ra tay giải quyết những kẻ gây nguy hiểm cho Diệp Cần.
Nói cách khác, mưu kế này của Diệp Tuân đã hoàn toàn khiến Quý Thạc Đình lộ chân tướng nên lúc này sắc mặt hắn mới khó coi như vậy.
Lục Thư Cẩn thông minh không hỏi thêm, chỉ nói với Diệp Cần: “Diệp cô nương, đêm đã khuya cô có muốn nghỉ ngơi trước không?”
Dù Diệp Tuân thả nàng ra với mục đích gì, hiện tại nàng không nói được, cũng chẳng truyền đạt được tin tức gì.
Nhưng Diệp Cần lắc đầu. Nàng đứng dậy, khập khiễng bước đi. Lục Thư Cẩn lúc này mới phát hiện chân nàng cũng bị thương, vội bước tới đỡ. Vừa đỡ được hai bước, Quý Thạc Đình từ phía sau tiến lên, khẽ đẩy vào vai Lục Thư Cẩn.
Lục Thư Cẩn không phản kháng, thuận theo lực đạo không nặng không nhẹ ấy mà nhường đường. Nàng quay đầu liền thấy Diệp Cần ôm lấy cánh tay Quý Thạc Đình chỉ về phía bàn viết.
Lục Thư Cẩn khẽ nhếch môi nhưng nhanh chóng giấu đi nụ cười, bước nhanh tới thắp sáng ngọn đèn trên bàn.
Diệp Cần đi đến, cầm bút chấm mực, viết lên giấy hai chữ không mấy ngay ngắn: Kinh Tước
Viết xong nàng đặt bút xuống, giơ tờ giấy lên cho Lục Thư Cẩn xem.
Ánh mắt Lục Thư Cẩn và Quý Thạc Đình đồng thời dừng trên tờ giấy, rồi cùng lúc thốt lên một tiếng “A”.
“Tiêu Cẩn có từng nói với ngươi không?” Quý Thạc Đình bất ngờ hỏi một câu như vậy.
“Có.” Lục Thư Cẩn đáp.
Chàng đã từng nhắc đến hai con đường bộ dẫn tới Phong Đài Sơn. Một con đường nằm sau núi của Phong Đình Sơn Trang, gọi là Phong Diệp Lộ. Con đường còn lại, đến tháng năm sẽ bị nước sông tràn ngập mà ngập lụt, gọi là Ngũ Nguyệt Triều hay còn gọi là Kinh Tước Lộ.
Diệp Cần vào một đêm như thế này được Diệp Tuân đưa ra khỏi phủ lại đến đây viết xuống hai chữ “Kinh Tước”. Ý nghĩa không thể rõ ràng hơn.
Đây chính là tin tức Diệp Tuân mượn tay Diệp Cần truyền ra, cho thấy Giả Thôi và đồng bọn đã chọn Kinh Tước Lộ.
Lục Thư Cẩn trầm tư hồi lâu, chợt nói: “Nếu Diệp Tuân thực sự muốn truyền tin, ắt có nhiều cách. Nhưng hắn lại chọn dùng Diệp cô nương để truyền đạt, điều này cho thấy Diệp phủ không an toàn với nàng ấy. Hắn chỉ đưa nàng ấy đến nơi an toàn hơn mà thôi.”
Ánh mắt Quý Thạc Đình khẽ động, lập tức hiểu ý nàng, quay sang nhìn Diệp Cần, hỏi: “Ngươi đã lén nhìn bản đồ của bọn chúng hoặc nghe trộm mưu đồ của chúng nên bị phát hiện có phải không?”
Diệp Cần muốn phản bác rằng mình không hề lén nhìn hay nghe trộm, nhưng há miệng không nói được, chỉ đành gật đầu, thừa nhận phần sau của câu nói – “bị phát hiện”.
Lục Thư Cẩn nói: “Bọn chúng chắc chắn sẽ thay đổi kế hoạch, từ bỏ Kinh Tước Lộ. Vậy chỉ còn lại con đường cuối cùng…”
“Phong Diệp Lộ.”
—
Diệp Tuân dùng ngón tay điểm lên đường nét bản đồ trên giấy, dưới ánh đèn ngẩng đầu, nhìn về phía Giả Thôi, nói: “Con đường này nằm sau Phong Đình Sơn Trang, vô cùng kín đáo. Nhưng nếu muốn từ đây đến Phong Đài Sơn, phải đi thêm mười dặm. Nay thế tử không yên tâm về Kinh Tước Lộ vậy chúng ta đổi sang con đường này, tướng quân thấy thế nào?”
Giả Thôi không để tâm chuyện này, lơ đãng đáp: “Bị nhìn thấy thì cứ bị nhìn thấy. Lần trước ta gặp cô nương ấy, thấy nàng ta ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lẽ nào còn đi rêu rao khắp nơi được?”
Diệp Tuân khẽ cười: “Để đảm bảo việc này vạn vô nhất thất, vẫn nên làm theo ý thế tử thì hơn.”
Lã Trạch cũng gật đầu, nói: “Muội muội ngươi hiện giờ đang ở đâu?”
“Đã khóa trong phòng. Đầu óc muội ấy không linh hoạt cứ thích chạy lung tung, ta dứt khoát nhốt mười ngày nửa tháng.”
Lã Trạch nói: “Như vậy rất tốt.”
“Tối qua đám lính canh ngoài Diệp phủ của ta bị người giết sạch, chuyện này là thế nào?” Giả Thôi cau mày, bực bội nói.
Diệp Tuân khép mắt, không chút biến sắc hạ bút trên bản đồ, nói: “Trong lòng tướng quân hẳn đã rõ. Nhà họ Quý chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với chúng ta. Nay kế hoạch của chúng ta không có sự tham gia của Quý Thạc Đình, sao hắn có thể yên tâm? Chắc hẳn hôm qua chính hắn ra tay, định phái người lẻn vào Diệp phủ dò la tin tức nhưng bị đám ám vệ vòng ngoài ngăn cản.”
Giả Thôi “chậc” một tiếng: “Chuyện đoạt hổ phù phải nhanh lên.”
Lời vừa dứt, một cơn gió lớn bất ngờ thổi tới làm cửa sổ va vào khung cửa phát ra một tiếng “cạch” giòn tan, khiến cả ba người đồng thời quay đầu nhìn.
Diệp Tuân thu ánh mắt về, nói: “Phong Diệp Lộ trước đây từng xảy ra tình trạng sạt lở đá không ổn định. Để đảm bảo an toàn, hai ngày tới ta sẽ phái người đi thăm dò trước. Khi xác nhận không có vấn đề chúng ta sẽ lên đường.”
Lã Trạch nói: “Ta cũng sẽ phái vài người đi cùng.”
Hắn vốn đa nghi, Diệp Tuân không phản đối chỉ mỉm cười đồng ý.
Nhìn trời sắp vào hạ, cuối tháng tư, gió trở nên sắc lạnh và ồn ào như đang ủ sẵn một cơn mưa lớn.
Tiêu Cẩn đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn xa. Trước mặt là trùng điệp núi non, hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Nếu không có những ngọn núi này, có lẽ chàng có thể trông thấy lá cờ treo cao trên tường thành Vân Thành từ xa.
Gió mạnh cuốn bay mái tóc dài của chàng, vạt áo tung bay không ngừng, mơ hồ phác họa đường nét thân hình cường tráng của thiếu niên.
Trong tay chàng cầm một tờ thư, là nét chữ của Lục Thư Cẩn, chỉ vài dòng ngắn ngủi. Theo cơn gió cuồng loạn, tờ giấy không ngừng lật giở đổi hình dạng.
Bùi Diên bước tới liếc nhìn, thoáng thấy hai chữ “Phong Diệp” trên giấy. Hắn dừng bên cạnh Tiêu Cẩn, hỏi: “Tình hình trong thành thế nào?”
Tiêu Cẩn khẽ nghiêng đầu, vài sợi tóc lòa xòa lướt qua gương mặt chàng. Chàng hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua trận chiến Đông Phong chưa?”
“Trận Đông Phong?” Bùi Diên đầy nghi hoặc lắc đầu: “Chưa từng.”
“Trong cổ thư có ghi, năm xưa một vị tướng quân khéo mượn gió đông, dùng lửa thiêu hơn mười vạn quân địch, thắng một trận chênh lệch lực lượng lưu danh muôn thuở.”
Gió thổi ù ù, Bùi Diên bị gió làm cay mắt, phải đưa tay che mới nghe rõ giọng Tiêu Cẩn, phụ họa: “Thật đáng nể.”
“Không biết cơn gió hôm nay, liệu có sánh được với gió đông năm ấy không.” Tiêu Cẩn lại nói.
“Ta thấy gió này cũng khá lớn.” Bùi Diên nói: “Nhưng hôm nay hình như không phải gió đông, có lẽ là gió bắc.”
“…” Tiêu Cẩn nhận ra Bùi Diên không hiểu ý mình, liếc hắn hai cái rồi nói: “Ta cần thật nhiều dầu hỏa và phân.”
“Hả?” Bùi Diên ngẩn người. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Của người hay súc vật đều được, càng nhiều càng tốt.” Tiêu Cẩn vỗ vai hắn, nói: “Kế hoạch phải thay đổi, thời gian gấp rút tìm được bao nhiêu thì tìm.”
Bùi Diên dùng ánh mắt nghi hoặc tiễn chàng một đoạn, rồi vội vàng đi làm việc.
Địa hình Phong Diệp Lộ, Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình hiểu rõ hơn ai hết. Con đường khe núi ấy bí mật mà uốn lượn, hai bên là vách núi sừng sững, đường tuy bằng phẳng nhưng không rộng. Nếu đất đá trên vách núi không may sạt lở đúng lúc e rằng khó mà rút lui.
Nếu rơi vào bẫy được bố trí sẵn sẽ là cục diện chết không lối thoát.
Nhưng Lã Trạch và Giả Thôi không quen thuộc địa hình nơi đây, càng chưa từng đi qua Phong Diệp Lộ nên không biết tình hình này.
Tuy nhiên, Lã Trạch cẩn trọng, đặc biệt phái người đi cùng nhóm của Diệp Tuân để thăm dò Phong Diệp Lộ.
Nhưng chưa kịp đến khe núi, một mùi hôi thối kinh người đã theo gió lớn bay tới khiến cả đám người nôn mửa tại chỗ.
Đây là một mùi khó tả, không chỉ đơn thuần là mùi phân mà còn như có thêm thứ gì đó ủ lâu ngày lên men hòa lẫn vào nhau, tạo thành thứ mùi khiến người ta chỉ cần ngửi một cái là muốn nôn sạch mọi thứ trong bụng.
Chuyến thăm dò này lập tức trở thành nhiệm vụ gian nan.
Diệp Tuân ở bên cạnh nôn một lúc, lau miệng, quay sang thấy mấy kẻ Lã Trạch phái tới bị mùi hôi làm cho chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Hắn liền tỏ ra thấu hiểu, nói: “Hay là ta dẫn người đi xem, các ngươi ở đây chờ, về cũng dễ báo cáo.”
Mấy người kia chỉ mong được bỏ của chạy lấy người, nghe Diệp Tuân nói vậy lập tức cảm tạ rối rít.
Diệp Tuân dùng khăn tay che mũi, một mình đi vào khe núi. Lúc ở xa chỉ ngửi thấy mùi hôi, nhưng khi đến gần, ngoài mùi thối còn có mùi dầu hỏa rất mới như vừa được rải xuống không lâu.
Hắn không đổi sắc mặt, nhìn quanh một lượt rồi quay người rời đi.
“Chắc là xe chở phân đi ngang không cẩn thận bị lật. Trở về trước đã, đợi vài ngày khi đám chất bẩn kia khô đi, dọn dẹp một chút mùi sẽ không nồng như vậy nữa.” Diệp Tuân nói.
Mấy người như được đại xá, vội vàng thoát khỏi mùi hôi kinh người ấy.
Trở về báo lại tình hình, Giả Thôi lập tức muốn tiếp tục đi Kinh Tước Lộ nhưng Lã Trạch khăng khăng chọn Phong Diệp Lộ. Hai người vì chuyện này mà tranh cãi kịch liệt, suýt nữa trở mặt. Cuối cùng, Diệp Tuân đứng ra hòa giải, vẫn chọn Phong Diệp Lộ.
Nhưng như vậy, thời gian lại phải dời thêm. Giả Thôi nóng lòng lấy hổ phù, kết quả này khiến hắn tức giận liên tục mấy ngày đắm mình trong thanh lâu không ra.
Thoáng chốc đã vào tháng năm, Lã Trạch trước khi lên đường gọi Diệp Tuân vào phòng, nói: “Ngày mai ta sẽ xuất thành đến Phong Đài Sơn. Giả tướng quân tính tình lỗ mãng dễ làm hỏng việc, ngươi cần trông chừng nhiều hơn.”
Diệp Tuân đáp: “Đó là đương nhiên.”
Lã Trạch thở dài, lại nói: “Ta luôn cảm thấy Tiêu Cẩn gian xảo hơn ta tưởng, không dễ dàng giao hổ phù. Giả tướng quân hành sự tùy tiện không đáng tin. Ta đã giao nửa chiếc hổ phù còn lại cho Diệp đại nhân, hắn theo Niếp tướng nhiều năm tất đáng tin hơn Giả tướng quân. Nếu trong thành xảy ra biến cố, bất kể giá nào cũng phải mang hổ phù trốn thoát, tuyệt đối không để hổ phù rơi vào tay Tiêu Cẩn.”
Diệp Tuân lặng lẽ nhìn Lã Trạch, chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng an ủi: “Thế tử lo xa rồi. Địch ta chênh lệch, chuyến đi này tuyệt đối không thể có sai sót. Ngài nhất định sẽ thuận lợi lấy được hổ phù trở về thành.”
Ánh nến chiếu lên gương mặt hắn, đôi mắt ấy tràn đầy chân thành, không chút dối trá. “Trong thành có ta, thế tử cứ yên tâm.”