Cuồng phong thổi mấy ngày liền cuối cùng vào sáng sớm hôm nay, một trận mưa lớn trút xuống.
Cũng không biết Diệp Tuân đã giấu bao nhiêu hỏa dược, cất bao nhiêu dầu trong phòng, chỉ biết sau một vụ nổ tan tành, một ngọn lửa lớn bùng lên ngút trời, cháy dữ dội. Mưa lớn trút xuống hồi lâu mới dần dập tắt được ngọn lửa.
Từ trong đống đổ nát, người ta khiêng ra hai thi thể đã bị cháy đen đến không còn nhận ra hình dạng ban đầu, cũng chẳng thể phân biệt được diện mạo xưa kia. Thi thể nam và nữ bị vụ nổ xé tan thành từng mảnh, phải mất một lúc lâu mới tìm đủ tay chân để ghép lại.
Lục Thư Cẩn nhìn thi thể cháy đen được phủ vải trắng, khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng.
Diệp Tuân từ sớm đã mưu tính chuyện này. Khi hắn gọi Diệp Cần vào phòng, hẳn đã chẳng có ý định để nàng sống mà bước ra.
Nhưng Diệp Tuân vốn yêu thương muội muội như thế, sao lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy? Lục Thư Cẩn nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ hắn biết Diệp gia tất bại, hiểu rằng tất cả người Diệp gia đều không còn đường sống nên để tránh cho Diệp Cần chịu khổ sở, hắn chọn cách cực đoan này, tự tay kết liễu nàng trước khi bị giam vào ngục?
Hắn sao có thể nhẫn t@m đến thế?
Lục Thư Cẩn không đoán được tâm tư của Diệp Tuân càng không thể chấp nhận kết cục này. Nàng ôm lấy Tiêu Cẩn, khóc nức nở đến xé lòng.
Diệp Cần, một cô nương ngoan ngoãn thuần khiết đến vậy, dù lớn lên trong hoàn cảnh ấy, nàng vẫn giữ được sự nhiệt tình và chân thật không oán không hận.
Nàng đáng ra phải có một cuộc đời tốt đẹp hơn mới phải.
Tiêu Cẩn đau lòng khôn xiết, ôm Lục Thư Cẩn vào lòng, sắc mặt trầm trọng, môi mím chặt, hồi lâu không nói lời nào.
Người đáng lo nhất lúc này là Quý Thạc Đình. Hắn như phát điên, dưới cơn mưa lớn mà lật từng mảnh vỡ trong đống đổ nát. Dù toàn thân ướt sũng, đôi tay bị gạch đá sắc nhọn đâm rách, máu nhuộm đỏ cả hai bàn tay, hắn vẫn như không cảm nhận được đau đớn cắm đầu tìm kiếm những mảnh thi thể còn sót lại.
Lục Thư Cẩn cả đêm không chợp mắt lại thêm đau lòng quá độ, khóc đến kiệt sức, cuối cùng dựa vào lưng Tiêu Cẩn để chàng cõng về tiểu viện.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Thư Cẩn rửa sạch mệt mỏi, thay y phục sạch sẽ rồi cuộn mình trên giường, thân thể co lại như muốn thu nhỏ. Dù đã chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi từ khóe mắt không biết nàng đang mơ thấy cơn ác mộng gì, chỉ vô thức khẽ gọi tên ai đó.
Tiêu Cẩn vốn ngồi bên giường viết thư, nghe tiếng nàng thì dừng bút, nửa thân mình trèo lên giường kéo chăn đắp kín cho nàng rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Chàng đưa tay lau đi giọt lệ trên má nàng, khẽ hạ giọng, “Bé ngoan, bị ác mộng quấy nhiễu sao?”
Lục Thư Cẩn vẫn chưa tỉnh, ý thức mơ hồ chỉ cảm thấy thân thể được bao bọc bởi một luồng ấm áp, vô thức rúc sát hơn vào nơi ấm áp ấy.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa không ngừng tí tách rơi. Trong phòng, Tiêu Cẩn cúi đầu, má chàng áp vào trán nàng, đôi mắt khép hờ.
Người của Diệp gia giờ đều đã bị hạ gục. Diệp Đỉnh được tìm thấy trong thư phòng của Diệp Tuân, toàn thân bị trói chặt, ý chí gần như bị mài mòn khi bị áp giải vào ngục vẫn còn gào thét chửi rủa Diệp Tuân.
Cục diện này, Diệp Tuân đã bố trí từ rất lâu. Hắn từ lâu đã quyết tâm lật đổ Diệp gia và đến cuối cùng hắn còn mang theo cả Diệp Cần.
Tiêu Cẩn cảm thấy Diệp Tuân như phát điên nhưng lại mơ hồ nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu từ đầu hắn đã muốn kéo Diệp Cần cùng chết, hà cớ gì phải phí công sức làm nhiều chuyện đến thế? Hơn nữa với tình yêu thương muội muội của Diệp Tuân, sao hắn nỡ…
Lục Thư Cẩn khẽ động đậy trong lòng chàng, Tiêu Cẩn cắt ngang dòng suy nghĩ cúi đầu nhìn nàng.
Dạo này, dù nàng không bị thương ngoài da nhưng tâm tư chất chứa u sầu, ăn uống không điều độ cả người gầy đi rõ rệt. Vất vả lắm mọi chuyện sắp kết thúc vậy mà lại xảy ra cớ sự này, ngay cả trong mơ Lục Thư Cẩn vẫn nhíu mày.
Tiêu Cẩn thương xót hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, thì thầm: “Sẽ ổn thôi.”
Lục Thư Cẩn chỉ ngủ được hơn hai canh giờ thì giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy ánh đèn trong phòng mờ tối, Tiêu Cẩn vẫn ngồi bên bàn thấp cạnh giường.
Tay trái chàng đặt trên giường, tay phải đang viết gì đó.
Lục Thư Cẩn chớp mắt, ý thức dần trở lại ,mở miệng giọng khàn khàn, “Giờ là giờ nào rồi?”
Tiêu Cẩn nghe tiếng, đặt bút xuống, nghiêng người về phía nàng. Lúc này, Lục Thư Cẩn mới nhận ra tay trái chàng đang nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp, khô ráo.
“Giờ Thân.” Chàng trả lời, rồi hỏi, “Sao nàng tỉnh sớm thế, ta làm ồn đến nàng sao?”
Lục Thư Cẩn lắc đầu ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, toàn thân không chút sức lực.
Nghĩ đến những chuyện trước khi ngủ, nghĩ đến Diệp Cần, lòng nàng lại trào lên nỗi đau không thở nổi.
“Ta muốn đến Diệp phủ.” Nàng nói.
“Mưa vẫn chưa tạnh.” Tiêu Cẩn đáp.
Lục Thư Cẩn cúi đôi mắt đau buồn đứng dậy xuống giường, không nói thêm gì.
Tiêu Cẩn cũng không có ý khuyên can. Nhìn nàng khoác áo ngoài, chàng bước tới tự tay giúp nàng vấn tóc rồi khoác thêm một chiếc áo choàng nữa mới cùng nàng ra ngoài.
Mưa vẫn trút xuống không ngớt, dù che ô, nước mưa vẫn bắn đầy mặt. Gió gào thét không ngừng như tiếng khóc than kéo dài bất tận.
Mặt Lục Thư Cẩn ướt nhẹp, nàng dùng khăn lau đi, nép sát bên Tiêu Cẩn cùng bước vào Diệp phủ.
Diệp phủ giờ đây không còn ai ở, trong ngoài đều có vệ binh canh gác. Đặc biệt ở sân viện của Diệp Tuân rất nhiều người vẫn đội mưa lớn, lật tìm trong đống đổ nát.
Quý Thạc Đình ngồi ở một tiểu đình ngoài sân. Tiêu Cẩn bước tới, thu ô lại, ánh mắt dừng trên người hắn.
Toàn thân Quý Thạc Đình không một chỗ khô ráo, cẩm y ngấm nước nặng trịch, chỗ hắn ngồi đọng thành một vũng nhỏ.
Từ khi tòa viện phát nổ, Quý Thạc Đình đã luôn ở trạng thái này, im lặng, đôi mắt đỏ ngầu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào cơn điên loạn.
Một sợi dây vô hình căng chặt trong đầu hắn, kìm nén mọi cảm xúc. Nếu sợi dây ấy đứt, hắn sẽ sụp đổ.
Hắn cắm đầu tìm kiếm thi thể nữ nhân, chưa tìm đủ, chưa đến phút cuối, hắn vẫn giữ im lặng.
Lúc này, Quý Thạc Đình trông như vừa bước ra từ cơn mưa, một ngày một đêm không chợp mắt lại ngâm mình trong mưa lâu như thế khiến sắc mặt hắn trắng bệch, môi không chút huyết sắc. Hắn liên tục vuốt v3 vật trong tayblặng lẽ nhìn không biết đang nghĩ gì.
Lục Thư Cẩn bước tới, thoáng nhìn đã thấy vật trong tay Quý Thạc Đình.
Đó là một chiếc nhẫn ngón cái, màu xanh biếc hòa với sắc trắng, chất ngọc thượng hạng.
Trí nhớ của nàng rất tốt liền lập tức nhận ra đó là chiếc nhẫn mà Diệp Cần từng mua ở cửa hàng của Trương Nguyệt Xuyên khi cùng nàng đi bán quạt.
Không ngờ, Diệp Cần lại mua nó cho Quý Thạc Đình.
Lục Thư Cẩn bước đến ngồi đối diện Quý Thạc Đình. Nhìn gần, nàng mới thấy ngón tay cái của hắn không ngừng vuốt v3 một hoa văn rõ ràng trên chiếc nhẫn.
Hoa văn ấy như được khắc một cách tùy tiện, chẳng chút mỹ cảm, làm hỏng cả chiếc nhẫn.
Nó trông như ba vòng tròn nhỏ nối nhau, chẳng rõ là gì. Lục Thư Cẩn hỏi, “Trên đó là gì?”
“Kẹo hồ lô.” Quý Thạc Đình lên tiếng, đáp.
Là Diệp Cần tự khắc. Lúc ấy nàng còn chưa biết chữ.
“Chiếc nhẫn này chính là thứ mà ngươi ném xuống nước ở chùa Ninh Hoan ngày ấy đúng không?” Lục Thư Cẩn đau nhói trong lòng, lệ trào đầy mắt, nhưng vẫn cố nở nụ cười, “Lúc đó nàng còn chưa biết chữ. Nếu muộn hơn một chút, có lẽ nàng đã khắc lên đó một chữ ‘Quý’.”
Ngón tay Quý Thạc Đình trắng bệch, như thể càng siết chặt chiếc nhẫn, vết thương loang lổ trên tay rỉ máu chảy xuống.
Tiêu Cẩn ngồi xuống cạnh Lục Thư Cẩn, lấy khăn lau lệ cho nàng rồi nói, “Quý Thạc Đình, giờ ngươi có hối hận không?”
Quý Thạc Đình không đáp.
“Vậy ta hỏi ngươi lần nữa, giữa đạo nghĩa và tình cảm rốt cuộc ngươi chọn gì?” Tiêu Cẩn nói.
Câu hỏi này, Quý Thạc Đình chưa từng trả lời thẳng thắn. Hắn chỉ dùng hành động để thể hiện lựa chọn của mình.
Hắn kiên quyết đối xử tệ bạc với Diệp Cần, khiến nàng chán ghét xa lánh hắn.
Như vậy, khi Diệp gia sụp đổ, ít nhất Diệp Cần có thể rõ ràng căm hận hắn – kẻ đã đẩy Diệp gia vào chỗ diệt vong.
Nhưng Diệp Cần lại là một cô nương ngốc nghếch, nhạy cảm với cảm xúc và tình cảm của người khác. Dù Quý Thạc Đình có giả vờ hung dữ thế nào, nàng vẫn nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang nhận ra tình ý chân thành bên trong và kiên định nói với người khác rằng:
Hắn thích nàng.
Quý Thạc Đình mím chặt môi, không nói thêm. Tiêu Cẩn cố ý khiến hắn khó chịu, bèn nói, “Cũng phải, giờ người đã chết hỏi những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Một câu nói làm đau cả hai người. Lục Thư Cẩn lau nước mắt, khóc nức nở.
Tiêu Cẩn thấy vậy lại ôm nàng vào lòng an ủi.
Quý Thạc Đình dùng dây đeo chiếc nhẫn đeo lại vào cổ, không nói một lời rời khỏi tiểu đình, trở lại đống đổ nát trong sân để tiếp tục tìm kiếm.
Đến giờ Dậu, Quý Thạc Đình cuối cùng không chịu nổi, ngã quỵ trong cơn mưa lớn được người khiêng đi.
Đêm xuống, mọi người trở về nhà. Mưa vẫn trút xuống càng lúc càng lớn như muốn rửa sạch mọi nỗi buồn quá khứ của kinh thành.
Quý Thạc Đình về phủ thì lên cơn sốt cao. Tỉnh lại từ cơn mê man, hắn không chút buồn ngủ khoác áo bước ra ngoài, thân thể như sắt thép.
Trong nhà chỉ có một đích tử như hắn, các nữ quyến ra sức khuyên can bảo hắn lo cho thân thể trước. Quý Thạc Đình mặt không cảm xúc bỏ ngoài tai.
Đang ầm ĩ, hạ nhân vào bẩm nói ngoài phủ có một cô nương, không nói lời nào chỉ ngồi ở góc cửa.
Quý Thạc Đình nghe vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên. Không để ai ngăn cản, hắn lao vào mưa. Tiểu tư vội chạy theo giơ ô che cho hắn.
Nhưng Quý Thạc Đình bước chân dài đi nhanh như gió, bỏ xa tiểu tư mà chạy thẳng ra cổng ra lệnh vệ binh mở cửa.
Dưới mái hiên ngoài cổng quả nhiên có một cô nương ngồi đó. Nàng ướt sũng, chỗ ngồi loang một vũng nước. Mái tóc rối bù, lòa xòa rơi xuống. Y phục dính đầy bùn đất trông như một cô gái lang thang đến tránh mưa.
Quý Thạc Đình bước tới, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Hắn đến bên nàng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ – chính là Diệp Cần với đôi mắt sưng đỏ, ánh nhìn trống rỗng.
Nàng như vừa lăn lóc trong bùn, ôm khư khư một chiếc hộp gỗ trong lòng không còn phản ứng với thế giới bên ngoài, chẳng hề nhận ra sự hiện diện của Quý Thạc Đình trông mong manh như một món đồ sứ dễ vỡ.
Quý Thạc Đình chỉ dám khẽ gọi, sợ làm nàng giật mình “Diệp Cần.”
Diệp Cần khẽ động, môi mấp máy một câu nói bật ra.
“Ta là cô nhi của Hứa thị, Hứa Cần Cần.”