Đêm nay, không chỉ là một đêm thích hợp để come-out, không chỉ là một đêm khiến người ta phải rơi lại vào hồi ức, mà cũng là đêm kỳ tích dễ dàng xảy ra nhất.
Nếu hai người thật sự hữu duyên như lời đã nói, cho dù là ở một con đường xa lạ trong thành phố, chỉ cần đi qua lại cũng đủ để bắt gặp được nhau.
Từ trước đến nay, Lâm Thanh Hủ luôn cực kỳ tin tưởng vào lý luận như thế này.
Sau khi mặt trời xuống núi, cô dựa theo lời đã hứa với Tống Nhiên, bắt đầu chuyến hành trình theo hướng hoàn toàn ngược lại với N đại.
Không chỉ riêng gì phương hướng, tùy ý lên một chiếc xe buýt, tùy ý xuống xe, tùy ý tản bộ xung quanh, lại tùy ý bước lên một chiếc xe buýt khác.
Phong cảnh ven đường hết sức tươi đẹp, từng trụ từng trụ đèn đường từ từ bật lên, mấy học sinh vừa xuống lớp tụ tập tụm năm tụm bảy dưới đường.
Vô số ngọn đèn thoáng lướt qua trước mắt, có đèn xe, có đèn neon dưới phố, còn có đèn huỳnh quang ấm áp.
Mọi người dưới ngọn đèn này, đều đang trên đường về nhà, chỉ có cô, lẻ loi phiêu bạt một mình.
Cô đi qua khu trung tâm mua sắm, đi qua rạp chiếu phim, đi qua nhà sách đã sắp đóng cửa, đi qua K gia gia mở cửa 24 giờ, đi qua những nơi mà Tống Nhiên có thể đi ngang qua nhất.
Mãi cho đến khi những ngôi sao cùng ánh trăng càng ngày càng lên cao, đến khi xe buýt cùng lượt người đón xe cũng thưa dần, đến lúc cô không thể không xuống xe ở trung tâm khu quảng trường.
Trước sau như một, cô vẫn chưa gặp được Tống Nhiên.
Người trong quảng trường còn khá đông, Lâm Thanh Hủ ngồi ở bồn hoa cách xa nhóm người, đêm tháng ba đúng thật là vẫn còn chút lạnh, từng hơi băng lạnh thổi từ lên hai chân, ngay cả lòng cô cũng lạnh dần theo.
Có người nói, mười một giờ còn phóng thêm một đợt pháo hoa, nên còn rất nhiều người đứng chờ ở đây.
Lâm Thanh Hủ không biết hôm nay là ngày lễ gì, tại sao quảng trường phải phóng pháo hoa, cô chỉ suy nghĩ, hẳn là mình không thể nào gặp được Tống Nhiên rồi.
Tống Nhiên thích tĩnh lặng như vậy.
Bây giờ lại trễ đến như vậy.
Cô nghĩ, tại sao mình lại ngốc đến thế chứ? Thật sự là lậm tiểu thuyết quá rồi, mới nghĩ tình yêu tốt đẹp đến thế, còn nghĩ tới cái chuyện đi qua đi lại liền có thể bắt gặp nhau kia sẽ thật sự xảy ra với mình?
Trong nháy mắt, cảm xúc bi thương từ đó mà lan tràn ra.
Cô không ngừng nhớ lại mỗi một tình cảnh khi gặp được Tống Nhiên, mỗi một chi tiết, mỗi một câu nói của Tống Nhiên, cùng mỗi một cái mỉm cười của chị ấy.
Tống lão sư là không đành lòng đi cự tuyệt? Vì thế nên mới dùng cách thức từ chối uyển chuyển tới như vậy?
Thế nhưng......!chị có biết hay không, chị càng làm như vậy, em càng không muốn buông tay......!
Đồng hồ của quảng trường vang lên mười một tiếng chuông, pháo hoa bung tỏa khắp trời, Lâm Thanh Hủ rất muốn gọi điện thoại cho Tống Nhiên.
......!
Sau khi Tống Nhiên vạch ra một câu hẹn với Lâm Thanh Hủ như vậy, thật ra cũng không thật sự xem nó như một lời hứa mà đi thực hiện.
Cô cùng lắm chỉ là muốn để Lâm Thanh Hủ biết khó mà lui, khi cô nói phải gặp ở một nơi nào đó ngoài khu dân cư, sẽ đồng ý lời hẹn của Lâm Thanh Hủ, nhưng thật ra thì đêm đó cô cũng không tính ra khỏi nhà.
Trước bữa cơm chiều, ba mẹ có hỏi cô có muốn cùng họ ra ngoài ăn cơm hay không, ba cô có hẹn với bạn cũ.
Cô từ chối, nói người lớn tụ họp với nhau, cô đi có vẻ không được tự nhiên cho lắm, tự cô ở nhà giải quyết cơm chiều là được.
Trên thực tế thì cô chính là không muốn bước ra khỏi cửa.
Bởi vì không ra khỏi cửa, sẽ không gặp phải Lâm Thanh Hủ.
Tuy rằng cô căn bản không tin hai người các cô thật sự hữu duyên đến như vậy, tùy ý bước ra khỏi cửa liền có thể bắt gặp nhau, nhưng hễ nghĩ đến người kia chính là Lâm Thanh Hủ, cô lại cảm thấy có rất nhiều chuyện vô lý đến không thể nào đều dính hết trên người mình, từ sau khi Lâm Thanh Hủ xuất hiện, mọi thứ đều rất mạc danh kỳ diệu[1] mà xảy ra.
[1] Mạc danh kỳ diệu: Không lời giải thích, chẳng hiểu sao
Đang lúc cô tính như thường mà giải quyết bữa cơm chiều, Vương Thiến Thiến gọi điện tới nói nhất định phải đi liên hoan, cô khéo léo nói là mình không muốn ra khỏi cửa, Vương Thiến Thiến làm sao để cô xài cái cớ đó được, trực tiếp ném một câu "Tí nữa mình tới đón cậu".
Cô rất muốn gọi điện cho Hướng Nghiên để tỏ rõ lập trường của mình, bởi vì Vương Thiến Thiến nhất định sẽ nghe lời của Hướng Nghiên, chính là chưa kịp gọi, Lý Nam đã gọi tới.
Thì ra là sinh nhật của tiểu công chúa nhà Lý Nam, Tống Nhiên không thể không đi.
Đơn giản sửa soạn bản thân mình một chút, Tống Nhiên vội vàng ra khỏi nhà, Vương Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên đã chờ sẵn dưới lầu rồi, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe của Vương Thiến Thiến, Tống Nhiên mới nhịn không được sự chột dạ trong lòng mà nhìn nhìn xung quanh.
Cô thật sự rất sợ Lâm Thanh Hủ sẽ đột nhiên xuất hiện, cô nhìn hết những chỗ mà mắt mình có thể nhìn tới, ngẫm nghĩ lại, dù gặp nhau trong khu dân cư vẫn xem như là không gặp, nhưng cô vẫn sợ.
Loại cảm xúc này làm bạn với cô cả một buổi tối, cô cố ý ngụy trang, cố ý quên đi.
Nhưng mỗi khi có một bóng dáng hơi chút quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt khi ấy, không hiểu sao lại khiến tim cô đập nhanh liên hồi.
Lỡ như thật sự gặp được, thế chẳng phải ngược lại là còn tạo cơ hội cho Lâm Thanh Hủ hay sao?
Lâm Thanh Hủ xứng với người tốt hơn thế nữa, cô cảm thấy mình đã làm sai mất rồi, không nên để người ta có hy vọng như vậy.
.
Ngôn Tình Ngược
"Nghĩ cái gì vậy?" Bỗng nhiên Vương Thiến Thiến giơ tay uých uých tay Tống Nhiên.
Tống Nhiên vừa ngẩng đầu lên, phát hiện bữa tiệc sinh nhật này cũng kết thúc rồi, Lý Nam với chồng cậu ấy đã sắp lên xe ngồi.
Cô vội vàng lắc lắc đầu với Vương Thiến Thiến, ý là mình không có nghĩ gì cả, chỉ là có chút thất thần, kế tiếp liền phất phất tay với một nhà ba người đang ngồi trên xe kia.
Nhìn chiếc xe phóng đi xa, trong lòng Tống Nhiên không nói lên được cảm xúc gì, cô mừng vì đêm nay không sóng không gió, không chỉ là không gặp Lâm Thanh Hủ, ngay cả một cú điện thoại, một cái tin nhắn cũng không xuất hiện.
Nhưng cô lại rất lo lắng, Lâm Thanh Hủ có phải sẽ thật sự ngốc đến nỗi đi khắp nơi để tìm kiếm mình hay không?
Vương Thiến Thiến lái xe đưa Tống Nhiên về nhà, trên đường vừa chạy ngang qua khu quảng trường trung tâm xa xa, nghe thấy tiếng chuông đồng hồ gõ mười một lần, cuối cùng còn rất vô thức mà đánh vào lòng Tống Nhiên, trước đó cô vẫn chưa đụng tới cái di động, cũng không xem giờ, chính là ép mình phải an tâm hòa vào niềm vui của buổi gặp gỡ bạn bè này.
Lúc này cô yên lặng nghe theo từng tiếng chuông kia, mới phát hiện, thì ra đã mười một giờ rồi.
Chắc Lâm Thanh Hủ cũng phải về tới nhà rồi nhỉ?
"Thiến Thiến, vòng qua đây đi, chị muốn xem pháo hoa." Hướng Nghiên say mê mà nhìn ra ngoài kính xe, khó có được lúc sau năm mới, nhất là không phải ở ngày lễ bình thường gì đó, có thể nhìn thấy pháo hoa sáng chói đến như vậy.
Vương Thiến Thiến nghe lời lái qua phía bên trái của quảng trường, tấp xe sát vào ven đường, nơi này tầm nhìn trống trải, vừa lúc có thể nhìn thấy toàn bầu trời của quảng trường.
Pháo hoa này chiếu sáng khắp một vùng trời, ngay cả ngôi sao cũng trông có vẻ như ảm đạm hẳn đi.
Vương Thiến Thiến với Hướng Nghiên cùng nhau xuống xe, cô ở phía sau ôm chặt Hướng Nghiên, thay chị cản gió đêm, hai người gắt gao rúc vào nhau, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy màu sắc, thật giống như đang nhìn tới tương lai vậy, nhìn những sắc màu len lỏi trong sinh hoạt thường nhật của hai người, lộ ra nụ cười hạnh phúc đầy thỏa mãn.
Tống Nhiên không xuống xe, cách cửa kính xe mà nhìn ra ngoài.
Đối với pháo hoa, cô không có chờ mong gì; Đối với cảm tình, cô chỉ cần nhìn thấy bạn bè xung quanh hạnh phúc là được rồi.
Cô không biết pháo hoa này phóng trong bao lâu, cũng không biết hai người kia sẽ đứng bên ngoài trong bao lâu, cô muốn dựa vào ghế xe mà ngốc mình một chút.
Nào biết đâu, chẳng qua chỉ là lơ đãng liếc mắt một cái ra phía ngoài cửa kính, đã kiến cô bắt gặp một chuyện còn xứng để gọi là kỳ tích hơn so với pháo hoa trong đêm kia.
Người ngồi trên bồn hoa đưa lưng ra ngược với những người ngồi trên bồn hoa kia, người mặc áo khoác màu tối kia, không phải chính là Lâm Thanh Hủ hay sao!
Tống Nhiên không có cách nào có thể tin tưởng được, loại chuyện ngẫu nhiên không căn cứ này, lại xảy ra trên người mình.
Loại biến chuyển như kịch bản phim này, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là duyên phận hay sao?
Người đưa lưng về phía bồn hoa kia, ngồi dưới ánh đèn mập mờ chiếu xuống, đem bóng dáng cô độc kia kéo dài, cái thân ảnh đang cúi đầu, tóc mái che mất tầm mắt, hai tay đút trong túi áo khoác, lặng im ngồi, không biết đang chờ đợi điều gì.
Mặc dù cơ bản là nhìn không được rõ cho lắm, nhưng Tống Nhiên biết, đó chính là Lâm Thanh Hủ.
Cô cuống quýt xoay người đi, dù cho người bên ngoài căn bản sẽ không thể nào nhìn thấy hình ảnh bên trong xe.
Đột nhiên di động vang lên, Tống Nhiên cầm di động mà do dự cả buổi, Lâm Thanh Hủ đã nhìn thấy mình rồi sao? Nếu không......!tại sao lại gọi điện thoại tới? Không, hẳn là Lâm Thanh Hủ chưa nhìn thấy mình đâu.
Tống Nhiên ngồi thẳng lưng mình rồi nhìn ra ngoài, thấy người kia vẫn duy trì tư thế cúi đầu xuống, chỉ là một tay đã lấy ra khỏi túi áo khoác và đang cầm di động đặt bên tai, nếu như cô ấy đã nhìn thấy mình, hẳn là phải xoay người qua đây mới đúng.
Cuối cùng cô cũng nhấn nghe, ngay trước lúc tiếng chuông điện thoại sắp tắt.
Một trận im lặng trong đầu dây điện thoại bên kia, có lẽ Lâm Thanh Hủ cũng không ngờ tới lúc mình sắp từ bỏ, đột nhiên Tống Nhiên lại nhận cú điện thoại này.
Hơn mười giây sau, Lâm Thanh Hủ mới nói: "Đáng tiếc thật, chúng ta không gặp được nhau."
Lúc cô nói câu đáng tiếc kia, trong lòng Tống Nhiên không hiểu sao cũng đáp lại một câu, đúng vậy, đáng tiếc thật.
"Ừ......" Tống Nhiên muốn nói lại thôi, cô không biết là mình nên đáp lại như thế nào, cô cũng không biết là mình nên nói gì nữa.
Loại cảm giác không tự nhiên này, thật giống như rõ ràng mình nhìn thấy người kia đang nói dối, đối phương vẫn có thế nhìn thẳng vào mình, mắt cũng không thèm chớp một cái.
"Tống lão sư......"
"Ở đây." Tống Nhiên nhìn không rõ biểu cảm của Lâm Thanh Hủ cho lắm, nhưng dường như lại nghe được tiếng cười nhè nhẹ từ đầu dây bên kia truyền tới, từ thân ảnh cô độc kia.
"Bây giờ vẫn chưa tới mười hai giờ, hôm nay vẫn chưa tính là hết một ngày, hẳn là em nên cố gắng thêm chút nữa." Lâm Thanh Hủ cười nói.
Tống Nhiên không đáp lời.
"Nơi em đang ở có rất nhiều người đang phóng pháo hoa, chị có nghe được hay không?"
"Ừ."
Lại thêm một hồi trầm mặc.
Lâm Thanh Hủ nhớ có một câu nói, tình yêu vốn là dùng đau khổ để đổi lấy niềm vui, đừng nên oán trách, bạn không biết, là do bạn không đủ tỉnh táo.
Cô cảm thấy, một đêm này, mình thật sự rất tỉnh táo, cô cũng sâu sắc mà hiểu ra, tất cả cảm giác đau lòng này, đều bắt nguồn từ chính mình mà ra cả, không liên quan gì tới Tống Nhiên, cô không trách Tống Nhiên.
Hai người không gặp được nhau, cũng không phải là do duyên chưa đến, mà là do thành phố này quá lớn, thật sự là quá lớn.
"Chị đoán thử xem em đang ở đâu?" Còn lại, một khoảng thời gian trước 12 giờ, Lâm Thanh Hủ muốn trải qua đêm nay với cuộc gọi thoại này.
"Em đang ở đâu?" Tống Nhiên nhìn cái người ngốc nhếch kia, biết rồi vẫn cố hỏi.
"Em ở......" Bỗng nhiên phía sau có người phóng một pháo hoa cỡ lớn, đùng một tiếng bay thẳng lên trời, phá vỡ câu nói của Lâm Thanh Hủ.
Cũng chính là ngay lúc này, Vương Thiến Thiến nhát gan bị tiếng nổ bất thình lình này, thét lên một cách hoảng hốt.
Hai bên tai trái và phải của Lâm Thanh Hủ, nghe được tiếng nổ bất đồng nhau từ hai phía, cùng cái tiếng thét chói tai kia.
Một tiếng là thét từ cảnh vật xung quanh, một tiếng, là đến từ trong điện thoại.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy chiếc xe màu đỏ ở xa xa kia, kế bên thành xe có hai người con gái đứng kề nhau, ánh đèn quá mờ, cô nhìn không rõ khuôn mặt của hai người cho lắm.
Nhưng hình ảnh thấp thoáng phản chiếu trên kính xe kia, khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Cô đứng lên, đi ra phía trước vài bước, yên lặng nhìn vào kính xe kia, kích động đến nói không nên lời.
Tống Nhiên còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để bắt đầu một cuộc tình mới, thế nhưng tình yêu đã lặng lẽ bước tới trước ngưỡng cửa của cô, chỉ cách một cánh cửa nữa mà thôi.
Tống Nhiên than thở lại than thở trong điện thoại, tình yên chuyện này, thật là một loại kỳ ngộ[2], có đôi lúc bạn cố gắng tránh né nó, chung quy cũng có thời khắc muốn tránh mà cũng tránh không được.
[2] Kỳ ngộ: Tùy duyên mà gặp
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra, nhìn về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng, cô nói: "Lâm Thanh Hủ, trùng hợp thật......"
Suy nghĩ của tác giả: Ta muốn biết, có hơi chút ngược có phải mới nhận được nhiều cmt hơn nữa hay không?
- --------------
Hết chương 59.
Editor: Tự nhiên thấy chương này phù hợp cho buổi tối 30 Tết đêm nay quá.
Chúc mọi người Năm mới vui vẻ - 新年快樂, đào xuân tươi thắm, may mắn quanh năm..