Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 87.1

Những ngày kế tiếp, mọi chi phí ăn ở của đoàn sứ thần đều có người thần bí đi trước một bước ra tiền bao. Bọn họ cũng mừng rỡ bớt việc, người thần bí này không cần phải nói cũng có thể đoán được là ai. 

Trừ bỏ Mộc Tiêu Dao, tên khốn kiếp âm hồn không tan kia thì không còn người khác.

Tên ẻo lả này làm như thế, đơn giản là muốn âm thầm nói cho bọn họ, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.

Một khi đã như vậy, bọn họ cũng không cần ngày đêm đề phòng hắn, chi bằng thoải mái hưởng thụ. Dù sao có người tự nguyện chi tiền bao ăn - uống - ở, không cần là đồ ngu. 

Liên tiếp mấy ngày đều xuất hiện loại tình huống này. Hơn nữa Mộc Tiêu Dao còn chưa xuất hiện. Chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến ranh giới giữa Kim Hạ cùng Hiên Viên. Đêm nay, bọn họ sẽ dừng chân tại Thành Tiếu Diêm. 

Tuy rằng khoảng cách địa lí giữa Thành Tiếu Diêm và Sở Kinh rất xa, nhưng bởi vì gần thành có một bãi biển, lấy ngành sản xuất muối làm nghề chính, nên nổi tiếng khắp thiên hạ. Bởi vậy tòa thành mới có tên là Thành Tiếu Diêm.

Thành Tiếu Diêm còn là nơi rất giàu có và đông đúc, náo nhiệt. Tuy rằng so ra kém Sở Kinh, nhưng lại là nơi phồn hoa nhất trong suốt hành trình của bọn họ.

Đặc biệt là buổi tối, mùi phấn son tràn ngập con đường, ngọt nị đến tận xương cốt, cùng tiếng kêu gọi ngọt ngào: 

“Đại gia, mau tới, mau tới, nô gia chờ ngài mòn mỏi”

Đoàn sứ thần nhanh chóng chạy nhanh qua con phố, khiến nhiều người ngoái đầu nhìn, con phố im lặng chưa tới một phút, sau đó lại náo nhiệt như cũ.

Đêm nay, bọn họ sẽ dừng chân tại một khách điếm lớn nhất Thành Tiếu  Diêm, binh tướng từ trên ngựa xoay người xuống, đứng trước cửa khách điếm. 

Tiểu nhị cùng chưởng quầy nhanh chân, nhanh mắt ra cửa tiếp đón, gương mặt đầy ý cười: 

“Khách quan là đoàn sứ thần từ nước Kim Hạ sao?”

Vãn Thanh hiểu rõ gật đầu, xem ra lại có người ra tiền bao.

Chưởng quầy vừa nghe, mặt mày hớn hở, niềm nở mời đoàn sứ thần vào trong nghỉ ngơi, cung kính mở miệng: 

“Các vị sứ thần đại nhân mời vào, đã có người bao trọn khách điếm vì chiêu đãi các sứ thần đại nhân, xin mời các đại nhân bước vào trong”

Tiểu nhị đi tiếp đón những binh tướng, tiếp đón người xong thì đem ngựa dắt đến chuồng ngựa phía sau, lại mang theo mọi người đi vào khách điếm. 

Đám người Vãn Thanh đi trước vào khách điếm, khách điếm trang hoàng đến vô cùng hoa lệ. Lầu một trong đại sảnh, mấy chục bồn hoa cúc lê, bàn nạm gỗ nam. Lúc này, toàn bộ khách điếm an tĩnh không tiếng động, trống vắng không người. 

Đám người Vãn Thanh chọn một bàn ngồi xuống, chưởng quầy lập tức tiếp đón, tiểu nhị mang rượu và thức ăn tốt nhất ra, bày xong thức ăn cùng rượu, chưởng quầy ở bên cạnh cười nịnh nọt.

“Mọi người chậm dùng, tiểu nhân trước cáo lui”

“Ừ, đi đi”

Trên bàn bày đầy màu sắc cùng hương vị, đều toàn là thức ăn. Trong đó có rất nhiều hải sản, làm người chảy nước miếng.

Bởi vì Thành Tiếu Diêm gần biển, cho nên ngoài muối, nhiều nhất chính là hải sản. Vì vậy, tất cả những khách điếm cùng quán rượu trong thành, đặc sản ngon nhất chính là hải sản. Hải sản nơi này chẳng những ngon, mà giá cả cũng vừa tầm. 

Đám người Vãn Thanh an tĩnh dùng cơm, những binh tướng sau khi cho ngựa ăn no xong cũng đồng loạt đi vào. Trong lúc nhất thời, lầu một đại sảnh náo nhiệt hẳn lên. 

Mọi người phân chỗ ngồi xong, tiểu nhị nhanh chân đem thức ăn cùng rượu lên, mọi người cùng ăn, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đám người Vãn Thanh đã dùng xong, uống trà nhìn tình huống trong đại sản. Dọc theo đường đi, bọn họ được người bao ăn uống no đủ, hành trình đi sứ này … thật sự không tồi nha?

Nhưng mà tên Mộc Tiêu Dao kia không xuất hiện thật là ngoài suy đoán của nàng. Chẳng lẽ nói tên ẻo lả này sẽ không xuất hiện phá đám. Hắn không tốt đến như vậy đi?

Quốc sư Văn Nhân nhìn Vãn Thanh, trầm ổn mở miệng hỏi: 

“Thế tử phi, ngài nói người này là ai, sao lại tốn công tốn sức hầu hạ chúng ta suốt đường đi như thế?”

Đối với những việc lạ liên tiếp xuất hiện trên đường đi, bọn họ đoán không, sờ không được manh mối. Trừ bỏ Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, người khác đều không biết gì.

Vãn Thanh lạnh nhạt mở miệng trả lời: 

“Trừ bỏ người nhàm chán như Mộc Tiêu Dao, ta nghĩ không có người khác rãnh rỗi như vậy”

“Mộc vương tử?”

Văn Nhân cùng Vũ Phong kinh ngạc, nhìn nhau, rồi nhìn thế tử phi. Trong lòng đã có chút hiểu rõ. Nghe đồn Mộc vương tử rất là ái mộ thế tử phi, cho nên bọn họ là được hưởng ké phúc của thế tử phi sao? 

Thật sự, nếu nói thật ra, Mộc vương tử chẳng những tuấn mỹ, hơn nữa thân phận còn rất tôn quý, cùng thế tử phi đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi, so với vị thế tử ngu ngốc này … Haizzzzz, thật sự tốt hơn nhiều.

Hai người đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên đột ngột vang lên một giọng nói.

“Xem ra vẫn là Vãn Thanh hiểu ta”

Giọng nói vừa vang lên, người ăn cơm người nói chuyện trong đại sảnh chính, đều dừng lại, đồng thời nhìn phía nơi phát ra âm thanh. 

Chỉ thấy từ lầu hai thang lầu, có vài người đi xuống, dẫn đầu là một người người nam nhân mặc quần áo màu vàng, ngọc bội xanh biếc treo từ eo rũ xuống gần đầu gối. 

Đôi giày mềm màu đen, đi chạm đất không tiếng động, vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng đã đi tới gần bàn của Vãn Thanh. 

Một gương mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, đôi môi lương bạc quyến rũ hơi nhếch lên, cực kỳ yêu mị. 

Trong tay còn cầm một chiếc quạt vải mỏng, ‘bang’ một tiếng mở ra, nhẹ nhàng chuyển động, đầy phong tình vạn chủng. Phía sau đi theo vài tên thị vệ, vẻ mặt vô biểu tình, đi theo chủ nhân nhà mình.

Trong đại sảnh, hai trăm binh tướng nhìn thấy người tới là Mộc vương từ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chẳng qua không nói chuyện nữa, mà cẩn thận để ý tình huống bên này.

Vãn Thanh nhìn Mộc Tiêu Dao xuất hiện tại đây, không thấy ngạc nhiên, chỉ là sắc mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm, người ngồi ở bên cạnh nàng, trầm xuống đáng sợ. 

Đôi mắt đen sâu thẳm kia nổi lên tia lạnh lẽo, thẳng mắt trừng Mộc Tiêu Dao, tức giận mở miệng mắng: 

“Lại là ngươi sao cái tên ẻo lả kia, ngươi đi theo chúng ta làm gì?”

“Bổn vương vừa lúc muốn tới nước Hiên Viên thăm bằng hữu, nếu mọi người đã là bằng hữu, tự nhiên chiếu cố thôi”

Mộc Tiêu Dao mặt không đổi sắc, nói dối không biết ngượng trả lời. Nói xong, cười dịu dàng nhìn Vãn Thanh.

“Suốt dọc đường đi này thế tử phi có khỏe không?”

Vãn Thanh buông ly trà trong tay xuống, cười tủm tỉm mở miệng: 

“Rất khỏe, làm phiền Mộc vương tử lo lắng”

“Vậy là tốt rồi” 

Mộc Tiêu Dao vươn tay lôi kéo Hồi Tuyết ra, muốn ngồi ở bên cạnh Vãn Thanh. Hồi Tuyết vừa thấy động tác của hắn, giận dữ, duỗi ra ngăn cản.

Đáng tiếc, tu vi Huyền Lực của Mộc Tiêu Dao đã là Lam Huyền nhị phẩm. Cho nên Hồi Tuyết căn bản không phải đối thủ của hắn. 

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, nhanh chóng hóa giải Huyền Lực, sau đó tư thế ưu nhã lôi kéo Hồi Tuyết đứng dậy, đẩy ra ngoài, tự mình ngồi xuống bên cạnh Vãn Thanh, cười nhìn nàng.

Một bàn người đều nhìn hắn, sau đó quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong nhanh chóng đứng dậy, nói mệt mỏi, lên phòng nghỉ ngơi.

Hai trăm binh tướng cũng nhanh chóng dùng xong cơm, đã có người tiếp đón lên lầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chớp mắt, trong đại sảnh chỉ còn Vãn Thanh, Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Hồi Tuyết, còn lại là Mộc Tiêu Dao cùng mấy thị vệ của hắn. Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói gì, không khí yên tĩnh không tiếng động.

Vãn Thanh híp mắt, chậm rãi thu hồi ý cười trên khóe môi, lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu đầy chán ghét mở miệng.

“Mộc Tiêu Dao! Nói đi, ngươi đi theo chúng ta có phải muốn phá hư hoà bình giữa hai nước Kim Hạ cùng nước Hiên Viên phải không?”

“Sao Vãn Thanh lại nghĩ vậy? Bổn vương nói đi thăm bằng hữu, tự nhiên là đi thăm bằng hữu”

“Thăm bằng hữu?” 

Khóe môi Vãn Thanh hiện ra nụ cười châm chọc. Đối với những lời nói của Mộc Tiêu Dao, nàng đương nhiên là không tin, nam nhân này trong lòng muốn cái gì, nàng đã sớm đoán ra được. 

Lần này, hắn xuất hiện chính là vì ngăn cản Kim Hạ cùng Hiên Viên đàm phán. Bởi vì hắn xuất hiện, hiện tại nàng dám khẳng định một trăm phần trăm nước Thương Lang cùng người nước Hiên Viên lén lút giao dịch với nhau.

Một cái diễn vai phản diện, một cái hát tuồng vai mặt đen. Hai nước bắt tay biểu diễn chính là vì mục tiêu diệt trừ Kim Hạ. Đáng thương vị quân hoàng của nước Hiên Viên lại không biết điều này. 

Dã tâm lớn nhất của Mộc Tiêu Dao là thống nhất Huyền Võ Đại Lục, còn muốn chiếm được nhiều lợi ích? Thật sự là cực kỳ buồn cười.

“Mộc Tiêu Dao, ngươi như vậy thật sự không thú vị. Xem ra chúng ta không có biện pháp nói chuyện với nhau, đem người khác làm người ngu cũng không phải là chuyện tốt”

Vãn Thanh cười, đứng lên rời đi, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Vốn dĩ nàng cho rằng Mộc Tiêu Dao sẽ ngăn cản nàng, không nghĩ tới nam nhân này lại không nói chuyện, một tay chống đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Vãn Thanh rời đi.

Nhưng lại chờ đến khi Hạ Hầu Mặc Viêm đứng dậy, hắn duỗi tay ra chắn đường đi, nhàn nhạt mở miệng.

“Thế tử gia, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Hạ Hầu Mặc Viêm giật mình một giây, Vãn Thanh theo bản năng đi tới, lạnh lùng nhìn thẳng Mộc Tiêu Dao: 

“Ngươi muốn nói chuyện gì với chàng ấy? Có cái gì để nói”

Vãn Thanh theo thói quen che chở Hạ Hầu Mặc Viêm, Mộc Tiêu Dao nhìn, trong lòng hơi chua chát, nhưng hắn lại nghĩ đến một chuyện khác. 

Nếu là sau này hắn có được tình yêu của Vãn Thanh, vậy … không phải nàng cũng sẽ che chở hắn giống như vậy sao? Việc này chứng minh nàng là nữ tử có tình có nghĩa. Nghĩ xong lại cười.

“Chẳng lẽ thế tử gia là một miếng đậu hủ? Một cái chạm nhẹ vào đã nát nhừ, chỉ nói chuyện thôi chắc sẽ không thảm hại đến như vậy đi”

Mộc Tiêu Dao đang kích thích Hạ Hầu Mặc Viêm. Hắn biết tuy rằng đầu óc Hạ Hầu Mặc Viêm không tốt, nhưng còn không có ngốc đến vậy. Cho nên mới buông lời đả kích, hắn sẽ không có lý do để từ chối.

Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn nương tử đại nhân che chở cho mình. Trong lòng bốc cháy một tia nhu tình, nhưng khi nghe Mộc Tiêu Dao nói, hắn lại không thể lại núp ở phía sau nương tử, hắn là một người nam nhân. 

Hơn nữa, trong xương cốt là một nam nhân lạnh lùng khát máu, khi nào hắn lại trở thành một khối đậu hủ? 

Hắn chỉ yếu đuối ở trước mặt nương tử, người khác … mơ đi. 

Nghĩ, hừ lạnh một tiếng.

“Nói thì nói, chẳng lẽ tiểu gia sẽ sợ cái thứ ẻo lả như ngươi?”

Vốn dĩ Mộc Tiêu Dao cười đến điên đảo chúng sinh, phong tình vạn chủng, vừa nghe Hạ Hầu Mặc Viêm nói, khóe miệng hơi hơi cứng đờ. 

Tuy rằng Đồng Đồng cũng từng mắng qua, nhưng mà hắn sẽ không so đo với con nít. Vậy mà hiện tại lại bị một thằng ngu mắng như vậy, hắn thật sự rất bực mình, nhưng cũng không thể phát tác trước mặt Vãn Thanh.

Phần 2: Ngàn vàng không đổi
Bình Luận (0)
Comment