Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 87.3

Mọi người vẫn còn ngồi bàn bạc trong lều trại, sắc mặt của quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong đều có chút đen, chuyện này phải giải quyết  như thế nào đây?

Hiện tại có năm ngàn binh tướng ngăn chặn đường đi, cho dù bọn họ đánh bại năm ngàn người này cũng không vào được cửa khẩu. 

Không qua cửa khẩu thì không có biện pháp gặp mặt quân hoàng nước Hiên Viên, không gặp được quân hoàng thì bọn họ muốn đàm phán hòa bình với ai đây?

“Thế tử phi, ngài xem việc này …”

Sắc mặt Vãn Thanh trầm xuống, bình tĩnh mở miệng: 

“Ta quyết định tối nay đột nhập vào thành, nhất định phải tìm được Vân Ngân. Nếu như hắn thật sự có lòng yêu nước như trong lời đồn, như vậy hắn nhất định sẽ cho chúng ta qua” 

“Tối nay, tướng quân Vũ Phong mang theo hai trăm binh tướng cố ý giả tạo cảnh phá vòng vây, đem binh tướng đánh lạc hướng. Ta cùng Hồi Tuyết còn có quốc sư Văn Nhân lén vào biên thành của Hiên Viên”

Mọi người nhìn Vãn Thanh, tuy rằng nàng chỉ là một nữ tử, lại vô cùng xinh đẹp quyến rũ, nhìn qua cho rằng chỉ là một nữ tử nhu nhược. Nhưng lời nói lại gọn gàng dứt khoát, tuyệt không ướt át bẩn thỉu. 

Giờ phút này, trên gương mặt có một tầng ánh sáng, làm người khác không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh của nàng.

“Dạ, thế tử phi”

Vãn Thanh gật đầu, nói canh giờ: 

“Tối nay, giờ Hợi canh ba hành động. Hiện tại, mọi người hãy nghỉ ngơi trong chốc lát, canh giờ vừa đến sẽ ra tay ngay”

*Giờ Hợi: Từ 21h tới 23h

*Canh ba: Từ 23h tới 1h sáng (Giờ Tý)

*Giờ Hợi canh ba: Đúng 23h khuya.

“Dạ”

Mọi người đồng thanh trả lời, sau đó cung kính lui ra ngoài. Vãn Thanh nhắm mắt lại dựa vào phía sau, Hồi Tuyết nhẹ nhàng niết vai nàng, không khỏi lo lắng mở miệng.

“Tiểu thư, nửa đêm đột nhập vào thành rất nguy hiểm. Huống chi võ công của chúng ta không phải đứng đầu. Nếu gặp được cao thủ, chỉ sợ có đi mà không có về.”

“Yên tâm, chúng ta cẩn thận làm việc là được”

Thật ra, Vãn Thanh biết Hạ Hầu Mặc Viêm tuyệt đối không có khả năng yên tâm làm nàng đi. Chàng ấy nhất định sẽ đi theo sau bảo vệ nàng. Nghĩ đến việc chàng ấy luôn ở sau bảo vệ mình, nàng yên tâm không ít.

Hồi Tuyết không nói chuyện nữa, kỳ quái nhìn thế tử gia liếc mắt một cái. Thật kỳ lạ, thế tử gia cứ im lặng nãy giờ, đang híp mắt suy nghĩ. Sau đó ngẩng đầu lại quay trở lại gương mặt đầy tươi cười, nhẹ nhàng nói: 

“Nương tử, nàng cẩn thận một chút, ta ở chỗ này chờ nàng về”

“Ừ”

Vãn Thanh gật đầu, không hề nói cái gì, hai người rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi.

Giờ Hợi canh ba vừa đến, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Vãn Thanh đứng ở dưới ánh trăng chỉ thị Vũ Phong, đem hai trăm binh tướng chia làm mấy nhóm nhỏ.

Từng nhóm một chia nhau tập kích năm ngàn binh tướng, cho đến khi dụ bọn họ di chuyển xa khỏi thành, mấy người bọn họ mới có thể đột nhập vào thành.

Lãng tinh hiểu nguyệt, cam lộ thanh hương.

Vãn Thanh, Hồi Tuyết cùng quốc sư Văn Nhân, ba người dùng một canh giờ chạy tới cổng thành.

Tường thành cao mười trượng, vách tường thành vô cùng bóng loáng, hoàn toàn không có một chút ma sát để leo lên. 

*Mười trượng: gần 35m

*Một trượng = 3,33m

Tuy Huyền Lực của bọn họ cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng muốn một lần phóng lên hơn mười trượng là điều không thể, cũng không còn cách nào lén đột nhập vào thành. 

Nhất thời, cả ba người đều đứng hình nhìn chằm chằm vào vách thành. Thật sự không ngờ, cổng thành lại được xây dựng hùng vĩ đến như thế. Hơn nữa một chút sơ hở đều không có. 

*Hùng vĩ: cao to oai phong

Nếu có người muốn đột nhập, không có thực lực cao thâm, căn bản vào không được. Vốn dĩ lấy bản lĩnh của bọn họ, nếu có vật ma sát, thì việc leo lên dễ như trở bàn tay. 

Điều bọn họ không ngờ tới, là tường thành này dùng những hòn đá được mài giũa trơn bóng, không tì vết. Bởi vì chịu qua mưa gió từ năm này tháng nọ, nên bề mặt phủ đầy rêu phong, nhìn sơ khá giống tấm màn lụa màu xanh.

“Thế tử phi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Quốc sư Văn Nhân bất đắc dĩ thở dài. Chẳng lẽ, bọn họ muốn tay không trở về sao? Mặc cho Hiên Viên cùng Kim Hạ giao chiến sao? 

Cuối cùng khiến cho toàn bộ Huyền Võ Đại Lục đều lâm vào khói lửa chiến tranh, nhà nhà lâm vào cảnh phân tán, không có nơi sống yên ổn sao?

Gương mặt ba người đầy vẻ phiền não, không biết nên làm như thế nào?

Đột nhiên, âm thanh rào rạt từ phía sau bụi cỏ vang lên, một bóng dáng nhanh như tia chớp xẹt qua, chớp mắt đã xuất hiện cách chỗ bọn họ đứng không xa. 

Ba người nhìn qua, chỉ thấy giữa đêm trăng, một bóng lưng ưu nhã tựa như trúc, quần áo màu trắng, gió đêm nhè nhẹ thổi bay góc áo.

Thần thái thanh nhã như cây trúc xanh, tươi mát như sương sớm, dây lưng đính ngọc phỉ thúy, dải lụa màu vàng cột ba ngàn sợi tóc đen, toàn thân bao phủ một tầng khí phách cao quý. 

Vãn Thanh nhàn nhạt nhếch môi cười.

Nàng biết hắn nhất định sẽ đến, nhưng quốc sư Văn Nhân cùng Hồi Tuyết lại không biết, trầm giọng hỏi: 

“Ai?”

Người nọ chậm rãi xoay người lại, gương mặt được che phủ bởi khăn trắng, chỉ để lộ một đôi mắt đen sâu thẳm, làm người sợ hãi, chỉ nghe giọng nói hơi áp lực, khàn khàn:

“Các ngươi muốn vào thành sao?”

Hồi Tuyết lập tức cảnh giác nhìn hắn: 

“Ngươi nói cái gì?”

Vãn Thanh lại không để ý, trầm giọng trả lời: 

“Đúng vậy, chúng ta muốn vào thành”

“Được, ta giúp các ngươi một tay”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một bóng dáng nhảy lên, một bóng dáng màu trắng lập lòe giữa đêm tối, tựa như một con chim đại bàng nhanh nhẹn, nhúng một cái, từ mặt đất chớp mắt bay thẳng lên giữa không trung mấy chục mét. 

Tay áo màu trắng vung lên, cường đại Huyền Lực xỏ xuyên qua một tấm mái ngói xanh đã cắm vào trong vách tường. Trong nháy mắt, đã hình thành một bậc thang cao gần vách tường thành. 

*Cường đại: mạnh mẽ, lớn mạnh.

Vãn Thanh lập tức phân phó: 

“Đi”

Đi theo sát bóng dáng màu trắng kia, hướng lên trên nhảy, khẽ nâng huyền khí, nhẹ đạp lên tấm mái ngói xanh kia, vô cùng linh hoạt, nhắm thẳng tường cao phía trên kia mà nhảy.

Một hàng bốn người, uốn lượn mà phi thân, Hồi Tuyết cùng quốc sư Văn Nhân không có tâm trạng đi để ý tới chuyện khác, chỉ biết đi theo phía sau Vãn Thanh leo lên trên.

Trong tích tắc, bốn người đã vượt qua vách tường cao mấy chục mét, lắc mình thành công trà trộn vào thành.

Trên tường thành thỉnh thoảng có đoàn tuần tra, cũng may bản lĩnh của bốn người bọn họ vô cùng nhanh nhẹn. Hơn nữa những người đó nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có người có thể vượt qua vách tường cao dốc mấy chục mét, để đột nhập vào thành.

Trên đường cái yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một ngọn đèn lồng lay động trong đêm tối, trong cái lạnh thê lương.

Người mặc đồ trắng kia chạm đất không tiếng động, đi trước dẫn đường, giống như rất quen thuộc mọi đường đi trong thành. 

Trước sau vẫn duy trì một khoảng cách với ba người nhóm Vãn Thanh, một đường hướng thẳng phủ nha mà đi.

Phủ nha của biên quan, trừ bỏ lâu lâu xuất hiện một đoàn người đi tuần tra, thì không có một chút tiếng vang. Cả tòa phủ đệ yên lặng trong đêm tối, không một tiếng động. 

Ba người tìm một vòng, cuối cùng tìm được phòng ở của người hầu, bắt hai người lại, sau một hồi uy hiếp hù dọa, rốt cuộc cũng biết phòng của Vân Ngân ở đâu. 

Vãn Thanh vung tay đánh xỉu hai người hầu kia, bay thẳng đến phòng của Vân Ngân.

Một hàng bốn người mới vừa bước vào phòng, lập tức nghe được một luồng sát khí sắc bén vô cùng mạnh mẽ, xé gió nghênh diện tập kích, lao thẳng tới Vãn Thanh. 

Vãn Thanh đang muốn xoay tay đỡ đòn, thì người nào đó đang đứng cách đó không xa, người mặt đồ trắng vẫn luôn duy trì khoảng cách với bọn họ, thân hình vừa động, nhanh như gió xoáy. 

Năm ngón tay biến thành trảo, chế trụ người tấn công, đồng thời nghe được một tiếng gầm lên.

“Cả gan, người nào?”

Dứt lời, một tay khác đồng thời đánh ra tới, đánh thẳng về phía người mặc áo trắng, mắt thấy người mặc đồ trắng tránh thoát được, hắn lập tức bứt ra lui ra ngoài, đồng thời khắp phòng đều tràn ngập ánh.

Trước giường, một người mặc áo ngủ màu trắng, tóc đen buông xuống. Ở trong ánh sáng đèn lóa mắt, một gương mặt cương trực, mày rậm, mắt to, đáy mắt lạnh lùng sắt bén, tức giận trừng mắt bọn họ. 

Ngón tay nắm chặt, chỉ vào bốn người trong phòng.

“Các ngươi là ai, dám cả gan nửa đêm xông vào phủ đệ?”

*Phủ đệ: Nhà của các quan lại, quý tộc, hoặc những gia đình giàu có.

“Tại hạ Thượng Quan Vãn Thanh, thật sự là bất đắc dĩ mới làm ra hành động mạo phạm này, hy vọng thiếu tướng quân thứ lỗi”

Vãn Thanh vừa bắt đầu lên tiếng thì người đứng ở dưới ánh đèn kia nhìn chằm chằm nàng. Bắt đầu đánh giá Vãn Thanh. 

Sau đó mở to mắt hoang mang, cuối cùng lại thả lỏng, giọng nói nhỏ nhẹ, mang một chút âm rung không tin vào những gì đang thấy trước mắt.

“Ngươi là ai? Sao có thể giống người đó đến như vậy?”

Trong phòng, mấy người trố mắt nhìn nhau, không biết vị thiếu tướng quân này có ý gì? 

Lại thấy hắn vội vàng đi đến trước mặt Vãn Thanh, tay không quên bưng lên ngọn đèn gần giường, chiếu thẳng vào trên người Vãn Thanh, nghiêm túc cẩn thận nhìn, sau đó thở dài.

“Thật sự là quá giống”

Vãn thanh vẻ mặt mông lung, nhịn không được duỗi tay sờ sờ gương mặt. 

Không biết vị thiếu tướng quân này thấy nàng giống với ai?

Người mặc đồ màu trắng đứng bên cạnh Vãn Thanh, trong nháy mắt, tròng mắt sâu thẫm, thân hình vừa động đã chắn trước mặt Vãn Thanh, giọng nói tăm tối lạnh lẽo giống như địa ngục vang lên.

“Thiếu tướng quân nói cái gì?”

Vân Ngân phục hồi tinh thần, nhớ tới tình hình hiện tại, cảnh giới trừng mắt nhìn bốn người bọn họ.

“Nói đi, các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Vãn Thanh duỗi tay, kéo người mặc đồ trắng ra một bên, trầm giọng mở miệng: 

“Tại hạ Thượng Quan Vãn Thanh, là sứ thần nước Kim Hạ, muốn gặp mặt quốc vương nước Hiên Viên. Chẳng lẽ người nước Hiên Viên đối đãi sứ thần vô lễ như thế?”

Một câu sắc bén chua ngoa, không có nửa điểm khách khí.

Từ xưa tới nay, cho dù là trong tình huống hay trạng thái nào, đều không có chuyện cấm sứ thần ngoài cửa biên thành.

Vân Ngân nhìn Vãn Thanh, mắt lại mị lên, cẩn thận nhìn nàng, lại không quên trả lời.

“Tại hạ là phụng lệnh hành sự”

*Phụng lệnh hành sự: nghe lời của cấp trên làm việc hay làm việc theo lời của người có chức cao hơn mình.

“Phụng lệnh hành sự, phụng lệnh của ai, ý chỉ của Hoàng Thượng, hay là Thái tử?”

Quốc quân của nước Hiên Viên nhất quyết không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa, Hiên Viên Dạ Thần thân là Đông Cung Thái tử, lấy sự hiểu biết của nàng đối với hắn. 

Hắn không có khả năng làm việc ngu xuẩn này. Như vậy … Người ra lệnh không có khả năng là hai người này, vậy sẽ là ai? 

Người này khẳng định có quan hệ với Mộc tiêu dao.

“Cẩm Vương điện hạ”

Cẩm Vương - Hiên Viên Dạ Noãn, nghe đồn người này lạnh nhạt vô tình, vô cùng tàn nhẫn, được xưng là sát thần Hiên Viên, là một võ tướng, từng thu phục nhiều nước nhỏ xung quanh nước Hiên Viên.

Tại nước Hiên Viên, địa vị của vị Cẩm Vương điện hạ này, không thua với Thái tử Hiên Viên Dạ Thần. 

Thái tử Hiên Viên Dạ Thần được người dân gọi là Nhân Quân, mà vị Cẩm Vương điện hạ này lại là Sát Thần, trận chiến nào có hắn thì tất chiến thắng.

Vãn Thanh đối với vị Cẩm Vương này vẫn có chút hiểu biết. Không nghĩ tới, người ngăn cản bọn họ vào Hiên Viên lại là vị Cẩm Vương điện hạ này. 

Nói vậy, Hiên Viên Dạ Noãn chính là người hợp tác với Mộc tiêu dao.

“Chẳng lẽ nước Hiên Viên không có quân hoàng?” 

“Một vị Cẩm Vương nho nhỏ lại có thể hạ chỉ cự tuyệt sứ thần. Hừ! Quả thật là quá hoang đường” 

“Nghe đồn thiếu tướng quân Vân Ngân đây là thần tử nổi tiếng yêu nước của Hiên Viên, nguyên lai... bất quá cũng chỉ có thế”

Vãn Thanh cười nhạo một tiếng, trong mắt toàn khinh thường, trào phúng lạnh lùng, đủ dạng chê cười.

Phần cuối: Vãn Thanh vạch trần, Mặc Viêm thừa nhận
Bình Luận (0)
Comment