Chuyển ngữ: Queenie_SkNghe điện thoại xong Thư Tần thầm tính toán nếu như mấy hôm nữa kết quả MRI không vấn đề thì cả gia đình có thể hoàn toàn yên tâm.
Cứ vừa đi vừa nghĩ như thế tiến vào phòng phẫu thuật, khi cô trông thấy Vũ Minh mới tỉnh táo lại. Lúc nãy cô ở bên ngoài gọi điện thoại lâu như vậy nhưng người này lại không trách mắng cô. Cô lén nhìn một bên gò má anh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
Khi mở túi ống vô trùng, cô rút ra kết luận, có lẽ là do trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hạng mục nghiên cứu, căn bản chẳng có thời gian gây sự với cô.
Suy nghĩ này của cô nhanh chóng được chứng minh, Vũ Minh hết bận phòng phẫu thuật lại chạy về phía máy vi tính sắp xếp lịch lên ca ngày mai, rồi lại cầm hồ sơ đi các khoa hội chẩn.
Khi quay trở về đã là tám giờ rưỡi, Vũ Minh còn chưa kịp uống ngụm nước thì Viện y học San Francisco George gọi đến, anh lại chạy đi nghe điện thoại.
Thư Tần mặc áo blouse đi thăm khám các bệnh nhân có ca phẫu thuật ngày mai, trong thang máy tình cờ gặp được Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc. Hai người mặt như đưa đám, hỏi ra mới biết họ được phó chủ nhiệm Chương bắt qua làm việc cho Lâm Cảnh Dương.
Ngô Mặc nhẹ giọng, thở dài: “Thành tích tớ tệ nhất trong bốn người, đang định tối nay học thêm bài. Bây giờ thì thế này đây, chờ xong xuôi mọi việc cũng đã mười giờ.”
Thịnh Nhất Nam gãi đầu: “Học cái gì không học, nhất định cứ phải học y!!! Thư Tần, cậu biết chị bác sĩ khoa tai mũi họng ở cùng phòng với Vương Giảo Giảo không, đến mức hói cả đầu, dùng không biết bao nhiêu chai mọc tóc mà có thêm được sợi nào mới đâu!”
“Còn có...” Giọng Thịnh Nhất Nam thêm phần tức tối, “Vừa rồi Lâm Cảnh Dương cười hề hề giao cho bọn tớ một việc, vừa xoay người lại cho Vương Giảo Giảo nghỉ. Trong khi đó phó chủ nhiệm Chương lại mắng bọn tớ không tích cực, nói là các sinh viên trong khoa đều phải có nghĩa vụ cộng tác với các hạng mục hoặc đề án nghiên cứu của khoa. Còn phê bình bọn tớ bắt Vương Giảo Giảo chạy việc.”
Thư Tần khẽ nhíu mày, sau đó lộ ra vẻ mặt coi thường: “Nhìn sư huynh nhà người ta kìa!!!”
Còn khi sư huynh của cô mà cần số liệu lặt vặt gì, người đầu tiên nghĩ đến sẽ là cô.
Thang máy đến nơi, mỗi người một ngả.
Thư Tần đếm bảng biểu trong tay, anh bảo cô theo dõi hai bệnh nhân, cũng chẳng nhiều nhặn gì thế nhưng sau buổi tối này là đợt trị liệu mới nên phải quan sát hai vòng.
Nếu nhanh, hai bệnh nhân có thể quan sát cùng một lúc thì tốn mất một tiếng.
Tốc chiến tốc thắng.
Vừa quay trở về phòng thay đồ uống ngụm nước, có người ở phía sau đẩy cửa bước vào: “Đọc bảng thông báo chưa, trong viện lại tiếp tục “Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị”. Thế nào, năm nay đăng ký không?”
Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị? Thư Tần ngạc nhiên. Việc này liên quan đến chức danh và chức vị, nếu người nào được chọn, về sau sẽ chiếm nhiều ưu thế.
Cô quay đầu nhìn, là hai bác sĩ, có lẽ đã muộn, trong phòng chỉ có mình Thư Tần là sinh viên nên hai người nói chuyện khá tùy ý.
“Tớ không đăng ký. Mà có đăng ký cũng vô dụng thôi, cậu nói xem khoa chúng ta năm nay còn có thể là ai? Không phải Vũ Minh ư? Là con tướng tốt nhất của chủ nhiệm La, lãnh đạo bệnh viện ai cũng coi trọng anh ấy!”
Người bên cạnh lên tiếng: “Lâm Cảnh Dương chẳng phải cũng có báo cáo đạt cấp quốc gia sao? Nếu như anh ấy cũng đăng ký, lại thêm thực lực phó chủ nhiệm Chương không nhỏ thì danh hiệu này về tay ai cũng chưa chắc. Bây giờ chỉ còn căn cứ vào hạng mục quốc tế này có thuận lợi hay không thôi!”
Nghe xong những lời này, nhìn bảng báo cáo ghi chép trong tay mình, Thư Tần lấy cặp hồ sơ mới nhất, kẹp tư liệu này vào rồi chạy sang phòng bệnh khoa Điều trị đau.
Khoa Điều trị đau có tổng cộng hai mươi lăm giường bệnh, bác sĩ ca đêm đã đi thăm khám các giường, y tá trực đang viết bệnh án.
Thư Tần mỉm cười chào hỏi mọi người, tìm ra hai bệnh nhân trong bảng biểu phân công.
Bệnh nhân đầu tiên nằm ở giường 9, là một cậu bé tám tuổi, ung thư xương tạo xương - Osteosarcoma
(1), đã phẫu thuật cắt bỏ, đang trong quá trình xạ trị. Vì căn bệnh gây đau đớn kéo dài, thể chất trẻ em yếu, đặc biệt xuất phát từ nguyện vọng gia đình nên khoa chỉnh hình chuyển qua khoa Điều trị đau tiếp tục trị liệu.
(1) Ung thư xương tạo xương (Osteosarcoma) là u ác tính thường gặp nhất, tỷ lệ gặp 0.25/100.000 dân một năm. Nó thường gặp ở hành xương của phần đầu dưới xương đùi, đầu trên xương chày, đầu trên xương cánh tay, xương chậu, và đầu trên xương đùi. Điều trị bằng phẫu thuật ( thường là cắt cụt chi) tổn thương tiên phát có thể làm tăng tỷ lệ sống trên 5 năm là 10 – 20%. Phần lớn bệnh nhân tử vong trong 2 năm đầuThư Tần sát khuẩn tay rồi mới đi đến, cậu bé đã ngủ. Gương mặt non nớt thấp thoáng trong ga giường trắng như tuyết, cậu bé nằm an tĩnh trên giường bệnh.
Mẹ của cậu bé mặc áo vô trùng ngồi bên cạnh giường, sắc mặt mệt mỏi, trông thấy cô, mẹ của cậu bé thì thầm: “Hôm nay chắc sẽ được ngủ một giấc thật ngon!”
Thư Tần khom lưng, cẩn thận quan sát cậu bé rồi xoa trán cậu.
Cô lật bệnh án xem phương án trị liệu của Vũ Minh. Cô phát hiện vì vị trí đau là phần chi dưới, Vũ Minh đặt ống truyền giảm đau cho cậu bé. Ống dẫn và dụng cụ toàn bộ là nhập khẩu, thuốc giảm đau duy trì ở nồng độ thấp.
Hơn nữa Vũ Minh không chọn phương pháp truyền thống là ngoài màng cứng (dura mater) mà đặt ống trực tiếp vào khoang dưới nhện (subarachnoid space)
(2). Bởi vì nó có thể đạt hiệu quả ngay như gây tê tủy sống, hiệu quả gần như ngay lập tức, sau lần truyền đầu tiên, bệnh nhi sẽ ngủ ngon.
Căn cứ vài ghi chép hôm nay, biểu hiện của cậu bé rất tốt, chỉ cần quan sát thêm hai ngày là có thể mang ống giảm đau về nhà tự truyền.
Thư Tần cẩn thận ghi lại những biểu hiện quan trọng của đứa trẻ.
Mẹ cậu bé chắc mệt lắm rồi, bà tựa người lên thành giường, chẳng bao lâu ngủ thiếp đi.
Thư Tần rón rén đi xem xem bệnh nhân tiếp theo.
Bệnh nhân nằm giường 15, họ Chu, 48 tuổi, ung thư vú, đã trị tận gốc nhưng một năm sau lại tái phát hiện đã di căn, thể chất rất yếu.
Nghe tiếng động, bà mở mắt nhìn Thư Tần.
Thư Tần biết bệnh nhân này và bé trai nằm giường số 9 không giống nhau, quãng thời gian sống cũng ngắn. Ngay cả lúc này khi có kinh nghiệm và tố chất nhưng cũng chẳng thể bình tĩnh đối diện với bệnh nhân, cô chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “Chào bác, cháu là Thư Tần, là người quan sát đánh giá đau cho bác.”
Bệnh nhân khẽ gật đầu.
Thư Tần bắt đầu ghi chép, bệnh án trong tay nặng trịch.
Bệnh nhân khó trị liệu hơn cậu bé giường 9 nhiều vì ổ bệnh phân tán rộng, nếu sử dụng một dạng giảm đau, hiệu quả không xác thực, đôi khi còn xuất hiện biến chứng gây khó thở.
Vũ Minh cũng dành nhiều thời gian cho bệnh nhân này, tiến hành quan sát và thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng áp dụng phương cách truyền tĩnh mạch sulfentanil (sufenta)
(3) và oxycodone.
(3) Là một trong những dẫn xuất của morphin, có tác dụng giảm đau. Riêng heroin có tác dụng gây nghiện mạnh hơn những dẫn xuất khác nên không dùng làm thuốc, không cai heroin được.Căn cứ mấy lần kiểm tra đầu tiên hiệu quả khá tốt.
Thư Tần càng xem càng thấy kỳ lạ, ung thư không thuộc lĩnh vực của gây mê/gây tê. Rõ ràng trong khoa Vũ Minh còn đề án “Ứng dụng siêu âm gây mê trong tuần hoàn ngoài”… Vậy tại sao gác bên kia lại mà dành hết tinh thần và sức lực cho ung thư?
Chờ đến khi cô đọc hết quyển bệnh án, các cơn đau của bệnh nhân giảm dần, giấc ngủ và khẩu vị của bà ấy tốt hơn thì cô đã hiểu vì sao Vũ Minh lại cố chấp như vậy.
Bệnh nhân giường 15 chẳng bao lâu cũng ngủ thiếp đi, Thư Tần bấm đúng giờ, sau đó lại ghi chép số liệu lần hai.
Đang loay hoay điền thông tin, bên ngoài có động tĩnh, Thư Tần nghĩ rằng y tá đến kiểm tra nên cô không để ý.
Cô bạn đồng nghiệp thì ngẩng đầu nhìn, trông thấy Vũ Minh, cô ta mỉm cười: “Trưởng khoa Vũ!”
Vũ Minh gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ… Mẹ nó! Đã mười giờ rồi!
Vừa rồi lo làm chuyện khác, trong đầu còn định vào thăm bệnh nhân một chút, ai ngờ đi một vòng đã quá thời gian đánh giá, đành phải trở về.
Nhớ đến chuyện ban sáng, anh rút điện thoại khỏi túi, nhìn màn hình tự hỏi có nên gọi cho Cố Phi Vũ hay không, thế nhưng khi mở danh bạ ra lại chẳng biết nói gì. Anh đang định rời đi, chợt nghe trong phòng bệnh có tiếng bước chân, anh lùi lại nhìn, có một cô gái mặc áo blouse trắng đang đứng bên giường bệnh 15, tay cầm bệnh án, vừa nhìn máy theo dõi vừa cắm cúi ghi chép.
“Thư Tần?”
Thư Tần ngẩng đầu nhìn: “Vũ sư huynh!”
Cô cúi đầu ghi dòng số liệu cuối cùng rồi đóng cửa lại ra ngoài.
Sắc mặt Vũ Minh hơi khó chịu: “Tại sao muộn thế này còn chưa về?”
Thư Tần chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, không phải anh bảo cô đến đây làm việc à???
Cô xoa vai, đưa tập tài liệu trong tay cho Vũ Minh: “Ngày hôm nay em đã ghi chép xong, đưa cho sư huynh ngay ở đây luôn hay để ở khoa ạ?”
Vũ Minh lật xem vài tờ bao quát bệnh trạng của bệnh nhân, mỗi một dòng đều ghi chép cực kỳ cẩn thận.
Sáng nay anh cùng thảo luận với Viện y học San Francisco George, họ yêu cầu phần số liệu phải có hệ thống. Dựa vào phần ghi chép này của Thư Tần, coi như người nghiêm khắc như William cũng không tìm được sơ hở.
Cô vẫn luôn tích cực như thế, cho dù là vết bẩn nhỏ trên túi laptop hay là chuyện anh giao phó. Thật ra cô cũng chỉ là một trong những người thu thập số liệu, hạng mục nghiên cứu này quá lớn, căn bản sẽ chẳng có tên trong danh sách nghiên cứu, trong cả nhóm sinh viên được bố trí đến phòng bệnh khoa điều trị đau chỉ có duy nhất mình cô làm việc để tâm đến vậy.
Anh nhìn cô, ánh mắt cô không trong vắt như buổi sáng, còn có vài sợi tóc vương trên hàng mi, rõ ràng là buồn ngủ rồi.
Thư Tần nhớ ra còn phải về phòng học bài, thấy Vũ Minh không lên tiếng, cô bèn nói: “Vậy không còn việc gì phải không ạ? Em xin phép về trước!”
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Tiểu Minh: Ông đây không có thời gian yêu đương, tại sao ngày nào cũng bị trêu chọc thế?