Chuyển ngữ: An HiênBeta: Mạc Y PhiVề đến nhà thì vẫn chưa tới 10 giờ.
Hai người cũng không nói chuyện, Vũ Minh nắm tay Thư Tần đi về hướng phòng ngủ chính.
Càng đến gần cánh cửa, tim Thư Tần càng đập nhanh.
Đi được nửa chừng, Thư Tần cảm thấy mình cần phải hít thở, dù sao đi nữa cũng phải có một bước đệm, cô liền dừng bước hỏi Vũ Minh: "Không phải anh nói phải thay ga giường ạ?"
Tư duy của Vũ Minh chưa bao giờ chậm lại như lúc này, một lát sau mới hỏi lại: "Ừ, thì sao em?"
"Ga trải giường phơi ở bên ngoài."
Tâm trạng Vũ Minh hơi nóng vội nhìn về phía phòng khách, vốn anh thuận miệng nói thôi, không ngờ trên ban công thực sự phơi đồ.
Thư Tần nhắc anh: "Phải lấy xuống thì mới thay được."
"Vậy em chờ anh nhé, anh đi lấy."
Thư Tần nhìn bóng lưng của Vũ Minh, sao người này có thể nói hai chữ "chờ anh" thản nhiên như vậy nhỉ? Cô dùng điều khiển từ xa bật TV, đặt túi xuống mới nhớ ra mình chưa rửa tay nên liền đi tới nhà vệ sinh ở phòng khách.
Sau khi quay về Vũ Minh vẫn chưa đi ra, cô giả vờ bình tĩnh ngồi sofa xem TV, đợi thật lâu sau Vũ Minh vẫn đứng ở ban công, cô hơi khó hiểu, đành đứng dậy đi tìm anh.
"Sao vậy?"
Vũ Minh cầm cờ lê: "Tay nắm cửa hỏng rồi."
Thật muốn mắng người quá đi thôi, sớm không hỏng muộn không hỏng, lại hỏng đúng vào lúc này.
Thư Tần đi tới bên cạnh anh, nắm tay nắm cửa lắc lắc nhưng quả nhiên nó vẫn bất động.
Cô dùng lực vặn mạnh, vẫn không nhúc nhích.
Vũ Minh vốn đang kìm nén sự bực bội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thư Tần lại không nhịn được bật cười.
"Trong phòng anh vẫn còn ga trải giường."
Thư Tần nhìn ý cười thoáng hiện lên trong mắt anh, rụt tay về, bình tĩnh quay lại phòng: "Vậy về phòng rồi thay."
Vũ Minh tiện tay lắc lắc một chút, không ngờ nó lại di chuyển.
Thư Tần kinh ngạc: "Lại được rồi à anh?"
"Được rồi."
Nắm tay này thành tinh rồi sao, Thư Tần đến bên cạnh anh nghiên cứu hồi lâu nhưng không có kết quả, chỉ đành ôm ga giường trở về phòng ngủ chính cùng với anh. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, hai người nhanh chóng thay xong ga giường.
Vũ Minh kéo cô đến trước người: "Vừa nãy anh hỏi dì Hoàng, em có nghe thấy không?"
"Anh hỏi gì?"
"Anh bảo ngày mai đi mua đồ cho bố mẹ em."
"Vâng."
"Có muốn mua thêm gì khác không? Vậy anh cứ mua theo danh sách của dì Hoàng nhé?"
"Vâng."
"Sáng sớm mai anh đưa em về nhà trước, tiếp theo thì để anh sắp xếp."
"Vâng."
Anh cười: "Sao thế?" Ngoại trừ một chữ "vâng" thì chẳng nói thêm gì cả.
Cô nhìn theo yết hầu của anh: "Vừa nãy ở phòng ăn quá nóng, em lại ăn nhiều nên đường máu hơi cao." Đầu óc không hoạt động được.
Vũ Minh nhìn cô, dưới ánh đèn ấm áp trong veo, khuôn mặt cô toát ra một sức hấp dẫn kì lạ, thứ gì đó trong túi quần nóng đến lạ lùng, anh nhìn chằm chằm xuống, chỉ lo lắng vật kia sẽ bùng cháy.
Anh buông cô ra: "Anh cũng ra nhiều mồ hôi, anh đi tắm trước nhé?"
Thư Tần đưa tay lau mồ hôi, gật đầu qua loa, anh thật sự giống như một nguồn nhiệt di động vậy.
Anh bảo đảm với cô: "Anh sẽ ra ngay."
Thư Tần ngồi tại chỗ, chân như bị thứ gì đó đóng đinh xuống sàn khiến cô vốn dĩ nên làm gì đó nhưng lại không thể nhấc nổi chân.
Vũ Minh vừa vào phòng tắm liền lấy hộp đồ trong túi để lên bồn rửa tay, mở vòi hoa sen, vốn anh định trực tiếp tắm luôn nhưng lại chợt nhớ ra tay nắm cửa ở ban công vừa nãy, sợ có gì sai sót nên anh liền cầm cái hộp lên nghiên cứu thật kỹ.
Thư Tần ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi, cô gọi điện thoại cho bố mẹ như thường lệ, sau đó lại xác nhận địa điểm ra ngoài chơi hôm chủ nhật với Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc.
Làm xong hết tất cả những thứ này, cô xách balo vào phòng, kéo khóa ra nhìn vào trong, cái túi đựng váy ngủ như đang phát sáng vậy.
Cảm giác mới qua hai giây, Vũ Minh đã tắm xong và đi ra.
Cô làm như không có chuyện gì xảy ra kéo khóa balo vào.
Giữa lông mày anh vẫn còn đọng nước, khẽ hỏi cô: "Anh lấy áo ngủ cho em nhé?" Giọng của anh rất trầm, cũng khá dịu dàng.
Thư Tần ôm balo: "Không cần đâu." Em cũng có, hơn nữa còn đẹp hơn của anh gấp vạn lần.
Cô cụp mắt quan sát anh, muốn đẩy cửa phòng tắm ra lại nghe thấy tiếng di động anh vang lên. Tiếng âm báo này rất quen thuộc, mỗi lần có email mới điện thoại của anh sẽ có âm báo như vậy.
Chẳng lẽ là email của bên San Fransico gửi tới?
Tuy rằng trong nước đã là tối thứ sáu nhưng bên kia vẫn là thứ năm, đối phương gửi email cho Vũ Minh trong thời gian làm việc là chuyện rất bình thường.
Tay Thư Tần bất động trên tay nắm cửa, xuất phát từ cảm giác tế nhị trong lòng, cô quay đầu nhìn anh, Vũ Minh đi đến tủ đầu giường, mở màn hình lên.
"Là William ạ?"
"Là học trò của giáo sư Uông, hỏi anh chuyện mô hình phát triển xuống nông thôn."
"Thích Mạn?"
Sắc mặt anh bình thản: "Đúng vậy."
Thư Tần để balo sang một bên, đi tới bên cạnh anh.
Mười giờ, lại là buổi tối thứ sáu, cô đã gặp giáo sư Uông mấy lần, bà cũng không phải loại người cuồng công việc như vậy.
Trước đây chỉ là nghi ngờ nhưng bây giờ cô đã có thể xác nhận. Người theo đuổi Thích Mạn rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy cô ta lấy lòng ai, có phải người đàn ông như Vũ Minh đã làm nảy sinh ham muốn chinh phục của cô ta rồi không?
"Cô ta gửi cái gì, cho em xem với."
Anh vừa mới xóa email này đi.
Thư Tần nhìn màn hình, lại nhìn anh: "Anh xóa rồi hả?"
"Đúng." Anh vứt điện thoại di động lên đầu giường. Đâu chỉ xóa, còn che giấu nữa.
"Tại sao phải xóa?"
Anh nhíu mày, nội dung trong mail không thể tùy tiện xem, trên đó còn mang danh nghĩa của giáo sư Uông, trước đây anh đã gặp chuyện như vậy, biện pháp đơn giản nhất chính là xóa đi.
"Bởi vì anh cảm thấy cô ta rất phiền phức."
Thư Tần nhìn điện thoại di động ở đầu giường, nếu như đêm nay cô không ở đây, anh cũng sẽ tự nhiên như vậy mà xóa email này đi hả?
Cô cố gắng để cho bản thân bình tĩnh, không có nếu như cũng không cần nếu như. Nhưng ít nhất cô có thể mượn cơ hội này để nói rõ hết hoàn toàn những nghi vấn trong lòng ra với anh.
"Vũ Minh, anh có nhớ lần đầu tiên vì sao chúng ta cãi nhau không?"
Vũ Minh nhận ra sắc mặt cô không tốt lắm, trong lòng âm thầm chào hỏi Thích Mạn không dưới một trăm lần, mỗi câu nói đều cân nhắc hết sức kĩ lưỡng: "Có nhớ, anh tỏ tình với em, em từ chối anh."
Ký ức ghi lòng tạc dạ như vậy, đến già cũng không thể quên được.
"Không đúng, không phải cái này, buổi tối hôm đó ở phòng Điều trị đau, anh hỏi xin em WeChat của Thích Mạn, em cực kỳ tức giận." Chuyện này như cái dằm trong lòng cô, thỉnh thoảng lại đâm cô một cái, nếu không có chuyện đêm đó thì sau này cô cũng không để ý Thích Mạn như vậy.
Vũ Minh ngẩn người, không ngờ đến tận bây giờ cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó, lúc trước tại sao mình lại mắc lỗi như vậy nhỉ, quả thật là tự đào hố chôn bản thân.
Cô đang chờ câu trả lời chắc chắn của anh, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức ra mắt bố mẹ rồi, từ lúc cô bắt đầu qua lại với anh cho đến nay, khúc mắc duy nhất chính là chuyện này.
Vốn đã muốn nói rõ ràng với anh từ sớm nhưng cô vẫn không xác định được thái độ của Thích Mạn, nếu đêm nay đã phát giác ra thì không thể nghi ngờ đây chính là cơ hội hiếm có để làm rõ mọi chuyện.
Hoặc là giải quyết tất cả khúc mắc hoặc là lập tức gọi xe rời đi.
Cô nhìn anh: "Em muốn hỏi anh, tại sao lại là Thích Mạn mà không phải người khác?"
Vũ Minh kinh ngạc: "Nếu cô ta không phải bạn học của em thì anh cũng chẳng biết cô ta là ai đâu."
"..." Cô không trả lời, lúc đó thêm WeChat của Thích Mạn anh còn từng gọi tên cô ta cơ mà.
Anh nhận ra Thư Tần không chấp nhận lời giải thích lúc này, anh hơi rối loạn, chậm rãi chỉnh lại dòng suy nghĩ: "Thư Tần, buổi sáng hôm đó, bạn học của em hỏi anh chuyện bệnh nhân trong thang máy, Cố Phi Vũ nói lúc đó sắc mặt em không tốt nên bảo anh dùng Thích Mạn để thử xem em có ghen không, anh không nhớ kỹ tên bạn học của em. Sau đó có ca bệnh từ khoa Nội tiết chuyển đến phòng Điều trị đau anh mới biết bác sĩ phụ trách là Thích Mạn. Trước đó anh chỉ biết cô ta là bạn học của em, sau đó, cô ta vẫn chỉ là bạn học của em."
Thư Tần không lên tiếng.
Anh nhìn kỹ vào mắt cô, chỉ ước có thể bộc bạch ngay lúc này, từng lời nói đều suy nghĩ rất cẩn thận.
"Thư Tần, anh biết mình đang làm gì, em tốt như vậy, anh muốn ở bên em. Nếu như anh có suy nghĩ với người con gái khác thì tại sao không theo đuổi người khác, nhất định phải mặt dày mày dạn theo đuổi em?"
Anh là loại người sẽ làm khổ mình như vậy sao?
Thư Tần ngước mắt nhìn thẳng vào anh.
Vũ Minh nhìn Thư Tần với ánh mắt thăm dò, tuy rằng cô đang tức giận nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước khiến người khác muốn dán mặt mình lên đó.
"Mấy năm qua, anh chẳng có chuyện gì vui vẻ cả, từ khi em bước vào khoa, sự vui vẻ trong trí nhớ của anh là em đã chiếm một nửa, chuyện William trong cuộc họp thường niên, chuyện bản mẫu phòng Điều trị đau, em quan tâm đến chuyện của anh như vậy, mời anh uống nước trái cây, mang bữa sáng cho anh, ngay cả cãi nhau với em anh cũng thấy thú vị, nếu không có em..."
Cuộc sống của anh sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Anh không nói nữa, lời này như đang khẩn cầu vậy, sự tự tôn và kiêu ngạo không cho phép anh nói ra điều này trước mặt cô.
Thư Tần ngay lập tức nhận ra ánh mắt của anh thay đổi, trước khi gặp anh, mỗi ngày cô đều từng bước học tập rồi sinh hoạt, vận mệnh đều đã được sắp đặt, để cho cô gặp được Vũ Minh vào thời điểm thích hợp nhất.
Anh tỏa sáng như vậy, trong những năm tháng sau này của anh, "Thích Mạn" sẽ không chỉ xuất hiện một lần.
Cô thích anh nhưng cũng yêu bản thân mình. Cô kéo dài khoảng cách giữa hai người, rất nghiêm túc nói: "Vũ Minh, em rất hâm mộ tình cảm của bố mẹ em, em hi vọng mình và người em yêu cũng có thể như vậy. Em hi vọng anh có thể tận tâm đối xử với tình cảm này, cũng hi vọng trong đời sống tình cảm của chúng ta chỉ có đối phương. Anh nghe cho rõ đây, em không cần lời thề, em muốn anh coi nó thành tín ngưỡng, nếu như anh phản bội em, em sẽ không do dự rời bỏ anh."
Vũ Minh yên lặng, từ sau khi mất mẹ, đây là lần đầu tiên anh cảm giác được sự sợ hãi xa cách đã lâu. Một thời gian rất dài trong quá khứ, chỉ cần nghe đến hai chữ "phản bội" là anh lại nảy sinh lòng thù hận mãnh liệt, sự hy vọng của Thư Tần sao lại không phải chấp niệm đời này của anh chứ?
Anh nhớ đến buổi tối đã nghe được một cách nói hợp lí: "Hôn nhân và yêu đương không phải là một chuyện." Anh có thể không quan tâm người khác, nhưng đối với anh hôn nhân là chuyện cả đời, không phụ lòng, cũng sẽ không phản bội.
Anh cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình, nói từng câu từng chữ: "Được, không có lời thề, đây là tín ngưỡng."
Thư Tần ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.
Anh không kìm lòng được mà nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô.
Hơi nóng dần tăng cao, Thư Tần phát hiện ra trên vai lẫn trên cổ mình đang đổ ra từng lớp mồ hôi mỏng. Mà trên người anh lại rất sạch sẽ nam tính, từng chút từng chút khơi gợi ngọn lửa trong cô.
Cô vẫn còn sót lại một chút lý trí, lúc bản thân bị anh đè lên giường thì nhỏ giọng nói: "Em vẫn chưa tắm rửa."
Vũ Minh mỉm cười, cô thật sự cố chấp với việc này, anh tiếp tục hôn: "Không thì anh ôm em vào tắm nhé?"
Thư Tần cười né tránh, tìm cơ hội nhảy xuống giường, lúc đi vào cũng không quên cầm theo balo. Tắm xong, cô mặc váy ngủ đứng soi trước gương, da thịt lộ ra và đường cong ẩn hiện khiến mặt cô nóng lên, cô cảm thấy mình không có cách nào đi ra ngoài, cách một cánh cửa gọi anh: "Vũ Minh, lấy hộ em bộ áo ngủ."
Vũ Minh nằm trên giường, một cánh tay đặt sau đầu, một tay khác cầm cái hộp nhỏ, kiến thức đã có đủ nhưng kinh nghiệm thực tế thì chẳng có gì cả.
Tay nắm cửa ở ban công và email của Thích Mạn đã khiến anh có tâm lý bất an trong lòng, Thư Tần chú trọng những chi tiết nhỏ như vậy, hiện tại anh chỉ hi vọng vật này không xảy ra chuyện gì.
Trong lúc đang suy nghĩ thì nghe thấy Thư Tần gọi, anh đứng lên, tìm áo ngủ của mình đưa tới trước cửa phòng tắm: "Anh chờ em ở ngoài."
Thư Tần khẽ vâng.
Bên trong truyền ra tiếng sột soạt, không bao lâu sau, cô mặc áo ngủ của Vũ Minh đi ra, mới đi được hai bước đã bị anh bế lên.
Đây là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy, Thư Tần cảm thấy mình như gấu bông được đứa trẻ ôm vào trong ngực, cô nắm lấy vai anh, cười nói: "Vũ Minh, anh thật tẻ nhạt."
"Sao anh lại tẻ nhạt?"
"Có đường bằng phẳng mà lại không cho em đi."
Khi anh cười lên thì siêu đẹp trai, cả mặt đều giãn ra, đôi mắt rạng rỡ có thần: "Em đi quá chậm, anh giúp em thôi."
Hai người lăn lên giường, mái tóc dài của cô xõa tung, quần áo hơi rộng, cử động một chút liền để lộ bờ vai trắng nõn và chút viền ren hồng nhạt.
"Đây là cái gì?"
Cô chạm phải ánh mắt tò mò của anh, lập tức nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh quần bò lần trước bị anh rút như nhổ củ cải, cả người đều thả lỏng hơn không ít.
Vũ Minh không đợi cô kịp trả lời, đã cúi đầu hôn cổ cô, một tay khác mò đến cúc trước ngực áo, váy ngủ hồng nhạt lập tức lộ ra cùng với da thịt trắng như tuyết.