Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 96

Chuyển ngữ: An Hiên

Beta: Mạc Y Phi

Hôm qua Vũ Minh gọi điện thoại cho bố mẹ Thư Tần, lúc về nhà cô cũng có nói về chuyện hai nhà ăn cơm.

Đến ngày chủ nhật, Thư Tần thức dậy từ rất sớm.

Sau khi dọn vệ sinh nhà cửa xong, người một nhà ngồi xuống ăn sáng.

Cơm nước xong xuôi thì cũng hơn 9 giờ nhưng vẫn chưa có tin gì từ Vũ Minh, Thư Tần cầm bình tưới nước cho hoa thủy tiên của bố, tán lá xanh biếc khiến người khác vui vẻ.

Sau khi tưới cây trong phòng khách xong, cô tiếp tục ra ban công tưới cây mọng nước. Dưới sự chăm sóc tận tình của bố, hoa cỏ trên ban công không phải chịu ảnh hưởng bởi thời tiết lạnh.

Sửa soạn xong rồi quay vào nhà, Thư Tần thấy bố mẹ còn đang thay quần áo trong phòng thì cũng đi vào phòng ngủ.

Lần trước khi đi dạo phố Vũ Minh có mua cho cô một chiếc áo khoác dài màu xanh sẫm. Lúc đó khi vừa nhìn thấy chiếc áo này ở cửa hàng, đầu tiên là Thư Tần không thích lắm, màu sắc hơi kén người, sợ mặc không hợp. Nhưng nhân viên bán hàng tư vấn quá nhiệt tình nên cô đành miễn cưỡng thử một lần. Vốn Thư Tần tưởng rằng sẽ không đẹp, ai ngờ lại khác, chất liệu của chiếc áo khoác này quá tốt, vừa mặc vào đã thấy tôn da và cũng rất có khí chất.

Thư Tần mua về rồi cũng không có cơ hội mặc, cứ treo trong tủ quần áo thôi. Hôm nay là ngày đầu năm mới, Thư Tần cảm thấy cũng cần ăn mặc long trọng một chút nên lấy áo khoác ra để mặc.

Sau khi cô thay quần áo xong bước ra thì phòng khách vẫn không có ai, bố mẹ vẫn chưa ra.

Thư Tần đi tới gõ cửa: “Sắp mười giờ rồi ạ.”

Cửa mở, Tần Vũ Quyên vừa cúi đầu sửa sang quần áo vừa hỏi con gái: “Bộ quần áo này của bố con thế nào, hôm qua mẹ vừa mua cho ông ấy đấy.”

Hai người đều biết Vũ Minh không còn bố mẹ, chủ nhiệm Cố và giáo sư Hoàng chính là người nhà Vũ Minh.

Nếu đây là lần đầu người lớn hai nhà gặp mặt, để bày tỏ sự tôn trọng của mình, Tần Vũ Quyên còn đặc biệt đến hiệu làm tóc làm một kiểu tóc mới.

Thư Liên Hải mặc một bộ âu phục phẳng phiu, tóc mai trắng hai bên được nhuộm đen, ông đứng hướng này thì nhìn qua còn trẻ hơn vài tuổi so với bình thường.

Thư Tần đẩy bố mẹ ra giữa nhà, giơ điện thoại di động lên thật cao, chụp cho người nhà một bức ảnh: “Bố mặc gì đều đẹp hết.”

“Mẹ thì sao?”

“Mẹ là tiên nữ.”

Tần Vũ Quyên quan sát con gái, áo khoác lông cao cổ màu xanh sẫm, đôi mắt cô long lanh, gò má phớt hồng như đánh phấn.

Bà đang định kéo con gái qua để ngắm kỹ thì điện thoại của Thư Liên Hải rung lên: “Xuống tầng đi, Vũ Minh đến rồi.”

Gia đình ba người mang theo quà tặng xuống tầng, Vũ Minh nhìn thấy bọn họ đi tới thì mở cửa xuống xe.

Thư Tần phát hiện hôm nay Vũ Minh cũng mặc một bộ quần áo mới tinh.

Đây cũng là lần đầu anh mặc chiếc áo sơ mi cô mua cho anh từ lần trước dạo phố.

Caravat thì càng không cần phải nói, đó là quà sinh nhật cô mua tặng anh trong lần đến huyện Thanh Bình.

Thư Tần muốn cười, hôm nay sao thế nhỉ, đến cả Vũ Minh cũng nghiêm túc.

Lúc mở cửa cô bất chợt đối diện với ánh mắt của Vũ Minh, trong mắt anh như có gì đó đang chuyển động, vừa nhìn là biết tâm trạng anh rất tốt.

Đúng là Vũ Minh đang nhìn Thư Tần, môi cô hồng lấp lánh, nhìn còn “mọng nước” hơn cả đánh son. Vì không tiện, còn có bố mẹ cô ở bên cạnh nên anh không tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô nữa.

Hôm qua anh còn phân vân không biết nên bảo cô mặc chiếc áo khoác này không mà hôm nay cô đã mặc rồi. Đây chẳng phải là “tâm linh tương thông” sao?

Vũ Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, trời trong gió lặng, thật là một ngày đẹp.

Trong đầu anh toàn là suy nghĩ vui vẻ, Vũ Minh mở cửa cho Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên, còn mình thì đi về phía ghế lái, vừa lên xe vừa nghe điện thoại.

Là chủ nhiệm La gọi tới, Thư Tần chỉ nghe được bốn chữ “Phòng Điều trị đau” thôi.

Cô thấy hơi kỳ lạ, chủ nhật ở khoa Gây mê có hai bác sĩ, một người phụ trách phòng phẫu thuật cấp cứu, một người phụ trách nghiệp vụ của phòng Điều trị đau. Theo lý thuyết thì hôm nay ở đó có bác sĩ phụ trách, Vũ Minh không cần tới mới đúng.

“Người bạn từ Mỹ mà William giới thiệu đến rồi ạ?”

Vũ Minh đặt điện thoại lên bảng điều khiển: “Người bệnh vừa đến phòng điều trị, còn đang làm thủ tục nhập viện, chủ nhiệm La cũng chuẩn bị qua đó rồi.”

Đột nhiên Thư Tần hơi bất an, Vũ Minh là tổ trưởng, phàm là người bệnh thuộc kế hoạch hợp tác Trung - Mỹ lần này, anh đều phải tham gia điều trị.

“William có nói tình hình cụ thể của người bệnh đó thế nào không ạ?”

“Chưa nói, hôm qua lúc ông ấy đến thì cũng mười giờ hơn rồi, ông ấy chỉ nói người bệnh là bạn của mình nhưng không nói những chi tiết nhỏ khác. Chủ nhiệm La nói nếu William đã tới rồi thì hãy lấy bệnh nhân này để chính thức khởi động dự án hợp tác Trung - Mỹ đi.”

“Anh đưa mọi người đến nơi trước đã, bác Cố và dì Hoàng đang trên đường rồi.” Anh nhìn vào gương chiếu hậu, áy náy nói, “Cô chú, ở khoa Lâm sàng có bệnh nhân mới, cháu phải qua xem một chút.”

Tần Vũ Quyên và Thư Liên Hải tỉ mỉ quan sát Vũ Minh, đều nhất trí là anh đã gầy đi rồi, bà hỏi vài câu rồi nói: “Cái thằng bé này, không cần phải giải thích gì với cô chú đâu, công việc quan trọng, cháu bận việc của cháu đi.”

Vũ Minh cảm thấy ấm lòng: “Cháu đã rửa sạch hoa quả để trên bàn rồi ạ, trong nhà bếp có trà, bác Cố và dì Hoàng sẽ tới nhà ngay, dì Hoàng có bảo dì ấy sẽ đến làm cơm ạ.”

Đến Nhất Viện, Vũ Minh đưa ba người về nhà, còn mình thì đi phòng Điều trị đau.

Trong nhà đã được quét dọn qua, khắp nơi đều sáng lấp lánh.

Sàn nhà không dính một hạt bụi, trên khay trà bày rất nhiều hoa quả đã được rửa sạch.

Tần Vũ Quyên và Thư Liên Hải ngồi xuống ghế sofa: “Đứa trẻ này đúng là thích sạch sẽ.”

Thư Tần thử tưởng tượng cảnh sáng sớm Vũ Minh đã dọn dẹp rồi rửa hoa quả, cô ngồi xuống bên cạnh bố mẹ. Dì Lưu nghỉ rồi, hôm qua Vũ Minh đón William xong về nhà thì ít nhất cũng phải hơn 12 giờ, vì để tạo ấn tượng với bố mẹ cô mà anh còn đặc biệt dành thời gian để quét dọn vệ sinh.

Cô thấy hơi đau lòng, cầm một miếng cam đã được cắt đưa cho bố, bản thân cũng ăn một miếng, cô đang định gọt táo cho mẹ thì đột nhiên nhớ đến tối qua bố Vũ Minh có đến hội trường lớn tìm cô, miếng cam trong miệng bỗng nhiên mất đi mùi vị.

Sau cuộc thi Vũ Minh vẫn bận rộn chuyện của William, cô không tìm được cơ hội để truyền đạt yêu cầu vô lý của bố anh và vị luật sư kia đến Vũ Minh. Nhưng nhìn thái độ ngay lúc đó của bố anh thì có thể bọn họ sẽ đi tìm Vũ Minh.

Lỡ như ngay trong hai ngày này…

Thư Tần thừa nhận rằng mình rất ích kỷ trong chuyện này vì cô không hề quan tâm đến bệnh tình của bố Vũ Minh, cô chỉ quan tâm đến anh thôi.

Thư Tần suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Vũ Minh, điện thoại rung được vài tiếng thì anh đã nhấn nút tắt rồi.

Cô càng nghĩ càng không yên lòng, bèn đứng lên nói: “Không được, con phải đến phòng bệnh một chuyến.”

Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên hơi kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

Người nhà Cố Phi Vũ còn chưa tới, đã đến thì cũng không cần khách sáo.

“Con đến phòng bệnh xem một chút, nếu như mấy người bác Cố đến thì bố mẹ mở cửa là được nhé ạ.”

Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên trơ mắt nhìn con gái biến mất ở trước cửa: “Con bé này, sao mà không thể rời Vũ Minh được một giây nào thế.”

Thư Tần chạy đến bệnh viện, trên đường cô có nhắn tin cho Vũ Minh nhưng anh không trả lời.

Đến thang máy, Thư Tần cúi đầu nhìn, nếu Vũ Minh chỉ đi kiểm tra phòng bình thường thì cô mặc thế này như đang đi kiểm tra ấy. Nên Thư Tần đến khoa Gây mê thay áo blouse trước rồi mới đến phòng Điều trị đau.

Phòng bệnh vào chủ nhật rất yên tĩnh, Thư Tần mở cửa lớn, một cô y tá đẩy xe điều trị ra từ phòng bệnh số một.

Trải qua mấy tháng tiếp xúc, đôi bên cũng coi như quen biết nhau, cô y tá cười nói: “Sao tổ trưởng nhỏ lại tới đây?”

Thư Tần dừng chân lại, mỉm cười: “Y tá Vương, người vừa đến là bệnh nhân mới ạ?”

“Ở giường 25 ấy, chủ nhiệm La với Vũ Minh đang ở đó kiểm tra phòng, mấy bác sĩ người Mỹ cũng ở đó, một lúc nữa lãnh đạo viện cũng sẽ sang đây xem hạng mục này.”

Thư Tần gật đầu, giường 25 là phòng bệnh đơn, hôm qua vừa có người bệnh xuất viện, nếu có bệnh nhân mới đến thì cũng chỉ có thể ở phòng bệnh này thôi.

“Cảm ơn y tá Vương.”

Cô đi xuyên qua hành lang dài dằng dặc đến cuối đường, cửa mở ra, có không ít người đang đứng trong phòng bệnh.

Cô nhìn thấy chủ nhiệm La đầu tiên, ông ấy đứng ở bên phải giường bệnh, sắc mặt phức tạp: “Chuyện này thật không thể ngờ được.”

Tiếp theo Thư Tần nhìn thấy William, ông ấy dẫn theo hai bác sĩ trẻ thuộc đoàn chuyên gia bên Mỹ.

Cô chỉ nghe thấy William bất đắc dĩ nói với chủ nhiệm La: “Sáng sớm nay tôi cũng mới biết Logan là bố của bác sĩ Vũ Minh.”

Lại đi vào trong vài bước, cô nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, da đầu chợt tê dại.

Người đó đúng là Vũ Học Quân, ông ta đã cởi bỏ chiếc áo khoác dày xa hoa tối qua, chỉ mặc đồ bệnh nhân bình thường. Không còn quần áo để che lấp, nhìn qua trông ông ta gầy trơ xương, hơn nữa vì cả người vùi trong ga giường màu trắng nên khí thế uy hiếp người khác trên người ông ta cũng giảm bớt đi mấy phần.

Tuy rằng Vũ Học Quân không nói gì nhưng xem các chỉ số giám sát thì hiện tại ông ta đang rất đau, ông ta khẽ gật đầu với chủ nhiệm La rồi nhìn Vũ Minh với đôi mắt âm u.

Tầm mắt Thư Tần quét lung tung về phía trước không có mục đích.

Lướt qua đoàn người, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn mặc áo blouse trắng dài đang đứng bên cửa sổ.

Ống nghe vắt trên cổ anh, vẻ mặt chết lặng nhìn lên phía trên, nhưng cô hiểu anh rất rõ, cô biết bây giờ Vũ Minh càng bình tĩnh thì lúc núi lửa phun trào càng mãnh liệt.

Trong đầu Thư Tần chỉ có một suy nghĩ, phải mau đưa Vũ Minh ra khỏi chỗ này.

Cô đi về phía Vũ Minh nhưng hai chân như bị đổ chì, trở nên nặng trĩu.

Sau đó cô nghe thấy một người đàn ông nói chuyện, là vị luật sư trung niên tối hôm qua, ông ta đặc biệt mời chủ nhiệm La sang một bên, thấp giọng truyền đạt mong muốn của Vũ Học Quân cho chủ nhiệm La.

“Tôi nghe danh ông đã lâu, tôi họ Trần, là luật sư của ông Vũ, bây giờ Vũ Minh ưu tú như vậy cũng không thể thiếu sự dạy dỗ của ông. Ông Vũ đã muốn biểu đạt lòng biết ơn với ông từ lâu rồi nhưng hôm nay mới có cơ hội. Ông Vũ cực kỳ nhớ con trai, dù đang có bệnh nhưng vẫn về nước cũng vì lí do này, ông cũng biết bây giờ ông Vũ không chịu được kích thích lớn, nhưng hiểu lầm của Vũ Minh với bố cậu ấy quá sâu…”

Cô không nghe thấy câu trả lời của chủ nhiệm La, ông ấy vừa là đồng nghiệp năm đó của giáo sư Lư vừa là giáo viên hướng dẫn của Vũ Minh, những năm qua anh sinh hoạt như thế nào chủ nhiệm La hiểu rất rõ.

Không đợi Thư Tần đi đến bên cạnh Vũ Minh, cuối cùng anh cũng có phản ứng. Mặt anh không cảm xúc đưa bảng số liệu đánh giá cơn đau cho đồng nghiệp bên cạnh: “Tôi không điều trị cho người bệnh này được.”

Giọng nói của anh khàn đặc như vừa mới nuốt phải sỏi truyền đến tai Thư Tần.

Anh cất bước đi ra ngoài, Thư Tần đuổi theo anh theo bản năng. Mọi người nhìn thấy Vũ Minh cũng không nói gì, bầu không khí đang hoàn toàn yên tĩnh thì có người lên tiếng: “Vũ Minh.”

Giọng nói mỏng như tơ nhện nhưng cất lên rất rõ ràng.

Mọi người cùng nhìn về phía Vũ Học Quân ở trên giường, Vũ Minh vẫn không có phản ứng gì.

Vũ Học Quân nhìn bóng lưng con trai, dùng tay đỡ người lên, ho khan.

“Bố là bố con.”

Bước chân Vũ Minh không dừng lại.

“Chỉ cần 15 phút thôi.”

Quả thật là ông ta bị bệnh rất nặng, cuối cùng Vũ Minh cũng dừng lại, cười mỉa mai một tiếng.

William đưa trợ lý rời khỏi phòng bệnh trước, chủ nhiệm La thông cảm nhìn Vũ Minh một cái rồi cũng im lặng rời đi.

Đây là chuyện của bố con bọn họ, người ngoài không có quyền xen vào.

Trong chớp mắt, ở phòng bệnh chỉ còn lại bốn người bao gồm Thư Tần.

Luật sư Trần nói một cách thành khẩn: “Vũ Minh, bố cậu đã bệnh đến như vậy rồi, dù cân nhắc từ góc độ nhân đạo thì cậu vẫn nên chú ý đến cảm xúc của bố mình một chút.”

Vũ Minh trừng mắt nhìn về phía luật sư Trần, ông ta ngẩn người, lùi lại phía sau.

Vũ Minh nhìn ông ta một lúc, hình như nhớ đến điều gì đó, anh gật đầu: “Ông họ Trần, tên Trần Học An, năm đó ông là luật sư trong phiên tòa ly hôn của hai người bọn họ.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh, không chút biểu cảm, luật sư Trần không biết phải làm sao, cười khô khốc: “Trí nhớ của cậu thật tốt, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn nhận ra tôi.”

“Cút ngay.”

Luật sư Trần thẳng lưng, miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Vũ Minh, nói đến thì tôi cũng hơn tuổi cậu, mong cậu kiềm chế một chút. Tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện của mẹ cậu, nhưng chuyện giữa hai vợ chồng vốn cũng không phải chuyện người ngoài có thể nói. Năm đó bố cậu quyết định như thế sau khi đã cân nhắc mọi mặt, bà Lư cũng đồng ý ly hôn, lúc đó cậu còn nhỏ, khó tránh được sẽ nảy sinh một ít suy nghĩ cực đoan.”

Vũ Minh nhìn sang một bên rồi bật cười, bệnh án đặt ngay bên cạnh, ở cột quan hệ vợ chồng có viết tên người phụ nữ kia.

“Trong chuyện này có nhiều hiểu lầm.”

Vũ Học Quân tựa vào giường, khàn giọng ho khan vài tiếng: “Trên đời này không có người bố nào không yêu con mình, bố mong con đừng bao giờ quên điều này.”

Ông ta lại ho khan, bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót, cửa mở ra, một người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng đi vào. Hẳn là bà ta đã tới từ sớm nhưng vì ngại Vũ Minh nên cố ý lảng tránh, bây giờ nghe thấy tiếng ho khan của Vũ Học Quân thì mới chạy vội tới bên giường, khom lưng nhẹ nhàng vỗ lưng ông ta: “Học Quân…”

Thư Tần vừa sợ vừa hận, Vũ Học Quân cũng cực kỳ kinh ngạc: “Em vào đây làm gì?”

Thư Tần cắn răng, vội vàng muốn kéo Vũ Minh đi, ai ngờ cô chậm mất một bước, trong mắt Vũ Minh đầy vẻ thù hận, anh tóm chặt cổ áo của luật sư Trần: “Ông mù hả?”

Anh chỉ vào người phụ nữ kia: “Có hiểu lầm hay không người phụ nữ kia không biết chắc, năm đó lúc thắng phiên tòa chắc là vui sướng lắm nhỉ, mẹ tôi mất nhiều năm như vậy rồi, ông cầm tiền của Vũ Học Quân sống tốt ghê!”

Luật sư Trần nghẹn họng, cuống quít nắm lấy cổ áo của mình, viền mắt Thư Tần nóng lên, cô liều mạng ôm lấy Vũ Minh từ phía sau: “Vũ Minh!”

Cách thời gian mười mấy năm nhưng cô vẫn có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cậu thiếu niên năm đó, khoảnh khắc mà Vũ Minh biết chân tướng mọi chuyện, hình tượng người bố trong lòng anh đã sụp đổ hoàn toàn.

Cô không thể nào tưởng tượng được Vũ Minh hận bố mình nhiều như thế nào.

Ống nghe đụng vào mu bàn tay cô, hơi lạnh chạy thẳng vào trong lòng, nhưng cơ thể Vũ Minh vẫn nóng như vậy, nóng như muốn bốc cháy.

Cô nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Vũ Học Quân, tôi nói cho ông biết, bất kỳ ai cũng có tư cách ở đây, chỉ có ông không xứng.”

Bên ngoài có tiếng bước chân, chắc là mấy người viện trưởng đến rồi, nhưng cảm xúc của Vũ Minh như nước lũ tràn đê, không thể nào kiềm chế được.

“Ông dẫn theo con mụ khốn kiếp kia cút đi cho tôi.”

Người phụ nữ kia rưng rưng nước mắt nói: “Bố cậu là bệnh nhân, đây là phòng bệnh, Vũ Minh, cậu đừng quên cậu là bác sĩ.”

Thư Tần tức run người, cô hét lớn: “Bà câm miệng ngay.”

Đây là lần đầu tiên trong đời cô chửi bậy, cảm xúc căm hận bùng lên, một câu còn quá ít, cô muốn mắng nhiều hơn.

Đôi mắt Vũ Minh đỏ quạch: “Cút con mẹ bà đi.” Anh buông luật sư Trần ra, đi về phía người phụ nữ kia.

Thư Tần dùng hết sức lực ôm lấy anh: “Vũ Minh! Em mắng bà ta cho anh! Anh ra ngoài trước đi, nơi này để em lo là được! Vũ Minh! Em xin anh đấy!”

William và viện trưởng đều ở bên ngoài, có thể còn có những đồng nghiệp khác, đây là chuyện anh đã làm vì mẹ mình lâu lắm rồi, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố vào lúc này được.

Ánh mắt Vũ Học Quân nhìn sâu vào con trai mình.

Vũ Minh nhìn Vũ Học Quân chằm chằm, anh thở dốc kịch liệt.

“Vũ Minh! Em xin anh! Anh làm gì cũng được! Đừng làm tổn thương bản thân!”

Hô hấp của Vũ Minh vẫn hỗn loạn nhưng anh có thể cảm thấy được sự ẩm ướt trên lưng, trong chớp mắt tư duy của anh chợt trở nên rối loạn, đột nhiên ý thức được Thư Tần còn khó chịu hơn anh.

Sau đó, anh nhớ đến hôm nay là năm mới.

Nhớ đến trong nhà còn có người thân chờ anh.

Nhớ đến chiếc hộp nhỏ màu hồng trong ngực.

Nhớ đến tất cả những chuyện quan trọng mình muốn làm trong hôm nay.

“Em ở đây, em sẽ giúp anh, chỉ cần anh không sao! Chỉ cần anh không sao thôi!” Thư Tần cố gắng để cho bản thân bình tĩnh, trán cô dán vào lưng anh, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mức.

Vũ Minh từ từ tỉnh táo lại, hơi thở của cô quanh quẩn sau lưng anh, dù có cách một lớp vải, anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi lo âu của cô.

Anh nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Được, anh không sao.”

Thư Tần không dám buông ra.

Vũ Minh cúi đầu, nắm chặt tay cô, giọng dịu đi: “Anh nói với ông ta mấy câu thôi, em về nhà chờ anh được không?”
Bình Luận (0)
Comment