Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 67

Khả năng học tập và tìm tòi của Ninh Y đều rất mạnh, lần đầu tiên dùng xe lăn là có thể kiểm soát được việc đi lại, sau khi về nhà, chưa tới hai ngày đã dùng gậy vô cùng thuận tay, song người nhà vẫn lo lắng cô sẽ ngã.

Ninh Tu là khoa trương nhất, thậm chí ban đầu còn muốn xây một cái thang máy trong nhà, bị Ninh Y kiên quyết từ chối với lý do “cô sẽ gần như khỏe sau khi thang máy hoàn thành, thời gian tu bổ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống hằng ngày”, cuối cùng lùi một bước để tiến một bước nhỏ*, tạm thời dời Ninh Y vào phòng khách lầu một.

*退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): Không đạt được lợi ích ban đầu cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Kết quả cả nhà đều cho rằng diện tích phòng khách nhỏ, chẳng có nhà vệ sinh trong phòng, chỗ nào cũng bất tiện thì đau lòng không thôi, mỗi ngày về nhà nhìn Ninh Y tràn đầy yêu thương.

Rõ ràng là ở nhà, muốn cái gì thì giơ tay là lấy được, chả thiếu thứ chi, còn có dì Đường vây quanh cô mỗi ngày, Ninh Y hoàn toàn không biết mình tủi thân chỗ nào, gần đây nhận quà cáp cũng nhận mềm tay…

Trừ chuyện này, Ninh còn hơi chột dạ.

Vì mấy hôm nay, Lộ Hứa Nam Nam đều chạy tới trèo cửa sổ vào mỗi đêm.

Trái lại cũng không phải làm mấy việc không đàng hoàng, chỉ vì có lần Ninh Y trêu chọc anh, xấu xa bảo một câu “Nhắc tới trước kia, em không biết anh hát cũng ổn áp đấy chứ, lần trước anh hát Diêu Lam Khúc hay lắm luôn”, bấy giờ Lộ Hứa Nam trả lời: “Vậy mỗi tối anh đều hát cho em nghe.”

Ninh Y còn tưởng anh sẽ hát ở Wechat nên đồng ý, không ngờ tối đó Lộ Hứa Nam liền gõ cửa sổ phòng cô.

“Có cửa không đi, mắc gì leo cửa sổ? Anh nghĩ anh là Romeo à?” Ninh Y vừa mở cửa sổ vừa không nhịn được phàn nàn.

“Cũng chả khác mấy, em không thấy dạo này anh Tu nhìn anh là cau mày sao?” Lộ Hứa Nam lắc đầu cười: “Nếu để anh ấy biết đêm khuya anh vẫn đến phòng em, hẳn anh không phải làm thêm vài bản kế hoạch mà đoán chừng ảnh sẽ kêu người trùm bao bố rồi chặt chân anh luôn mất.”

Ninh Y nghe vậy thì không khỏi cười thầm, cười xong liền ra vẻ nghiêm trọng cảnh cáo anh: “Anh đừng nói xấu anh hai em!”

Lộ Hứa Nam mím môi không nói nữa, chỉ ra hiệu cô lùi về phía sau một chút, cánh tay chống lên bệ cửa sổ rồi nhảy vào phòng.

Anh thấy Ninh Y chống gậy đứng đằng kia, sải bước dài trực tiếp ôm ngang cô.

Ninh Y kêu lên, hốt hoảng một tay khoen ở cổ anh, một tay khác còn không quên che miệng, phòng ngừa âm thanh mình bị người khác nghe thấy.

Cô còn chưa kịp trách anh hành động đột ngột thì nghe đối phương cau mày dặn dò: “Nhớ là chân bị thương, luôn luôn không được dùng sức, sau này em đừng khóa cửa sổ, vậy sẽ không cần đến mở cửa cho anh mỗi lần anh đến.”

Ninh Y bị anh chọc cười: “Nghe ý của ngài là sau này còn muốn leo thêm nhiều lần sao?”

Lộ Hứa Nam rũ mắt nhìn cô, nhướng mày nói: “”Không phải đã bảo mỗi ngày đều hát Diêu Lam Khúc cho em à?”

Ninh Y kinh ngạc: “Anh hát trước mặt em?”

Lộ Hứa Nam vững vàng ôm cô đi tới mép giường, đặt cô lên giường xong cũng ngồi xuống bên cạnh, hỏi ngược lại cô: “Em không thích anh tới hát cho em nghe?”

“…” Ninh Y nhìn sắc mặt của bạn trai, chớp mắt vài cái rồi nói: “Cũng không có, chỉ là…”

“Buổi tối”, “Trước khi ngủ”, “Trai đơn gái chiếc”, “Sau lưng người nhà”, hình như mấy chữ này dính chung một chỗ thì dù thế nào cũng sẽ có cụm “Không thể thấy ánh sáng” ở bên cạnh?

Song Lộ Hứa Nam chẳng đợi cô nói hết đã trực tiếp cắt ngang, chốt câu cuối: “Thích là được, cứ quyết định vậy đi.”

Ninh Y: …Cứng miệng lắm, anh vui là được.

Thời gian Lộ Hứa Nam ở lại có lúc ngắn lúc dài, nếu Ninh Y mệt rã, anh hát xong sẽ dỗ cô ngủ, nếu Ninh Y tràn trề sức sống, hai người sẽ cùng xem phim hoặc coi chương trình tạp kỹ.

17, 18 tuổi là độ hoocmon dồi dào nhất, hồi đầu Ninh Y còn tưởng rằng có phải đáy lòng đối phương có mấy suy nghĩ “Không thích hợp với thiếu nhi” như Cư Mộng đã từng nói hay không.

Vì vậy những ngày đầu trái tim cô căng chặt, luôn nghĩ có khi nào anh sẽ đột nhiên thơm thơm cô không.

Tuy mỗi lần nghĩ đến chuyện hai người hôn môi sẽ trao đổi nước miếng cho nhau, cũng mơ hồ có chút bài xích nhưng đối phương là Lộ Hứa Nam, cô lại cảm thấy không khó chấp nhận như thế.

Vì thế cô còn đặc biệt chuẩn bị kẹo trong phòng, trước lúc Lộ Hứa Nam đến sẽ ăn một viên kẹo để bảo đảm mình từ trong ra ngoài đều thơm thơm ngọt ngọt.

Mà sự thật chứng mình, chuyện này hoàn toàn là mỗi cô nghĩ nhiều:).

“Ninh Nhất Nhất, sao buổi tối em đi ăn kẹo? Trước khi ngủ ăn kẹo dễ bị sâu răng, đây là chuyện con nít ba tuổi cũng biết đấy.” Lộ Hứa Nam liếc sang giấy gói kẹo trong thùng rác, cau mày nói: “Giấu kẹo ở đâu? Anh phải tịch thu toàn bộ!”

Thiếu nữ 17 tuổi như hoa – Bạn học Ninh Nhất Nhất giật giật khóe miệng, cô chống người kéo ngăn tủ đầu giường, tức giận nói: “Đều ở đây, anh lấy hết đi!”

Lộ Hứa Nam thấy vậy thì tưởng tính trẻ con của cô nổi dậy, vì bị tịch thu kẹo nên tức giận, anh không khỏi giơ tay búng trán cô, dỗ dành bảo: “Buổi tối ăn kẹo phải vào nhà vệ sinh đánh răng nữa, bây giờ chân em bị thương, đi đứng bất tiện, lỡ ngã rồi sao? Đợi chân em lành, anh mua gấp đôi cho em, không, gấp năm lần, em muốn ăn lúc nào cũng được, được không em?”

Giọng nói của Lộ Hứa Nam vốn trầm thấp, lúc dỗ người thì ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn, còn mang theo ý cười lờ mờ, hệt như tiếng đàn cello.

Lỗ tai Ninh Y nóng lên, nghĩ đến mục đích ăn kẹo của mình, thoáng chốc cô cảm thấy mình mới là người sốt ruột muốn có bước tiến triển thân mật, cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

Ninh Y trực tiếp rúc vào chăn che mặt, xoa xoa dái tai hơi nóng, giả vờ tức giận để che giấu tâm trạng, ồm ồm nói: “Em muốn ngủ! Anh mau về đi!”

Lộ Hứa Nam khựng lại, nhìn cái bọc nho nhỏ nổi lên trên giường, anh cam chịu rút cánh tay cầm kẹo, nhẹ nhàng kéo chăn, thấp giọng hỏi: “Em giận thật à? Không nghe Diêu Lam Khúc sao?”

Mặt Ninh Y đỏ bừng, cô túm chặt chăn để anh không thấy dáng vẻ của mình và la ầm lên: “Không nghe không nghe, anh lấy kẹo rồi đi nhanh đi!”

Lộ Hứa Nam thở dài, cảm thấy mình hoàn toàn là một “phụ huynh tốt” hết cách với đứa nhỏ, biết rõ là sai nhưng vẫn không thể nói lời từ chối, anh nghĩ ngợi, lùi bước bảo: “Vậy anh mua nước súc miệng để trong phòng, nếu sau này buổi tối muốn ăn kẹo thì dùng nước súc miệng, được không em?”

“Khỏi! Sau này em cũng chả ăn nữa!” Ninh Y bực bội nghĩ trong chăn: Dù sao cũng không định hôn môi, em còn ăn kẹo làm méo gì?

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Lộ Hứa Nam còn nghĩ cô thật sự tức điên nên tay lại tăng thêm sức, kéo chăn tới lui với Ninh Y nửa buổi, anh lo lắng cô cứ ở trong đó sẽ bị ngạt bèn mở miệng uy hiếp: “Nếu em không ra là anh chui vào hôn em đấy nhé!”

Ninh Y nghe vậy thì trái tim hẫng nhịp, sức lực trên tay cũng buông lỏng, cái chăn lập tức bị đối phương kéo ra.

Cô nhìn thiếu niên ngồi ở mép giường liền có loại xúc động muốn gào với anh một câu: “Có giỏi thì anh hôn đi!”

Song thực tế là cô còn chưa mở miệng, Lộ Hứa Nam bỗng dưng giơ tay che mắt cô.

“Đừng nhìn anh như vậy, nhìn nữa anh sẽ thật sự không nhịn được mà hôn em.” Âm thanh của Lộ Hứa Nam vừa thấp vừa khàn.

Ninh Y chớp mắt, hàng mi lướt qua lòng bàn tay anh vài lần, xúc cảm hơi tê dại khiến bụng dưới anh co chặt.

Mặt cô chỉ lớn chừng bàn tay, bị tay anh che nửa mặt, có lẽ do bị ngạt trong chăn nên gương mặt cô ửng hồng, ngay cả chiếc cổ thon dài cũng hiện lên một tầng màu hồng.

Yết hầu Lộ Hứa Nam lăn lộn, anh khó khăn dời mắt không nhìn cô thêm.

Anh dùng một tay khác kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân cô gái, khàn giọng bỏ lại một câu “Ngủ sớm chút nhé, anh về trước” rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.

Ninh Y chậm chạp vén chăn chống người dậy, chỉ thấy rèm cửa lay động, ngay sau đó truyền tới âm thanh đóng cửa nặng nề của cửa sổ.

Cái tên này thật sự đi vậy luôn??? Lộ Hứa Nam, anh có phải đàn ông không thế?!

Ninh Y bị sốc.

Sau hôm đó, loại chuyện “Lâm trận bỏ chạy” này xảy ra nhiều lần.

Ninh Y vô cùng nghi ngờ, cô có thể cảm nhận được sự xao động của Lộ Hứa Nam, đã vài lần cô thấy trong mắt đối phương như có ngọn lửa nhỏ, hệt giây tiếp theo sẽ nhào tới hôn cô. Nhưng sự thật là Lộ Hứa Nam lại nghiến răng chịu đựng, lần nào cũng rời đi sớm.

Cô muốn hỏi anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì song chuyện thế này, là một cô gái, cô lúng túng chả biết nên hỏi từ đâu.

Nếu như lúc đầu, Ninh Y ăn kẹo là vì đối phó với cảm xúc “kìm lòng không đậu” dành cho đối phương, ai ngờ đến cuối cùng, cô đã thật sự có chấp niệm với chuyện “hôn môi”…

Lại nhìn bóng lưng Lộ Hứa Nam rời đi sớm, cô nheo mắt, lặng lẽ quyết định nơi đáy lòng.



Lộ Hứa Nam quen đường quen lối nhảy vào cửa sổ lại thấy cô gái nhỏ ăn bận nghiêm túc, đang đứng chờ ở đằng kia.

Anh kinh ngạc nhíu mày: “Em là… Chuẩn bị ra ngoài sao?”

Ninh Y cười tít mắt gật đầu, sai khiến anh: “Quà tặng anh ở bên ngoài, anh đỡ em ra ngoài đi, bây giờ chúng ta lên đường!”

Hiếm khi Lộ Hứa Nam bị cô gài, anh đồng ý rồi ôm cô ra leo ra ngoài cửa sổ. Đến khi ra tới cổng nhà họ Ninh, anh phát hiện cô cũng đi cùng thì mới dừng chân phản đối: “Em muốn đi đâu? Bây giờ cũng mười một giờ.”

Ninh Y lấy điện thoại ra xem, vừa khập khễnh đi về phía trước vừa giục giã: “Đi trung tâm thành phố xem quà của anh đó! Chúng ta đi nhanh lên, xe em gọi đã chờ bên ngoài.”

Lộ Hứa Nam hết cách, anh đành đi nhanh hơn để tới trước mặt cô, ngồi xuống, giơ tay về sau nói: “Vậy em lên đi, anh cõng em.”

Ninh Y cũng không làm giá, cô cúi người dựa vào, ôm cổ anh thật chặt, mỉm cười vung tay lên: “Lên đường!”

Sau khi xuống xe, Lộ Hứa Nam thấy công trình vừa hoàn thành cách đây không lâu, được cả nước gọi là đu quay lớn nhất cả nước thì anh có cảm giác dở khóc dở cười.

Anh thật sự không ngờ Ninh Y nói tặng quà cho anh lại dẫn anh đến ngồi đu quay…

Cái này còn khiến anh ngạc nhiên hơn chồng ghi chép các môn học mà đối phương đã đưa anh vào tối nay.

Dù sao, cõi đời này có bao nhiêu nam sinh 18 tuổi mong quà sinh nhật của mình sẽ là ngồi đu quay cao chọc trời chứ?

Lộ Hứa Nam bình tĩnh nhìn Ninh Y, cảm thấy cô đáng yêu không chịu nổi.

Anh đỡ Ninh Y tới chỗ bán vé, lại bất ngờ phát hiện ngoài bọn họ cũng chẳng có ai, dù anh không quan tâm nhưng vẫn biết cái đu quay này hot ở thành phố Ngu cỡ nào.

Theo lý thuyết, hẳn bây giờ phải là lúc đông đúc nhất, vì bây giờ mà ngồi thì vừa khéo sẽ đúng 00:00.

Ninh Y thấy vẻ mặt của anh liền đắc ý hất cằm: “Đối với một rich kid như em, tặng quà cho bạn trai phải bao hết chớ~”

Lộ Hứa Nam nghe vậy, đuôi mắt cũng cong lên, anh “ừm” một tiếng, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán vé mà ăn không nói có: “Cảm ơn em, anh cực kỳ cảm động.”

Hai người chia nhau ngồi hai bên, không lâu sau chiếc buồng từ từ hướng lên trên.

Ninh Y chú ý đến độ cao trên không trung, cô đưa tay vào túi áo khoác, có chút căng thẳng.

Cho dù là đu quay hay cảnh đêm sầm uất rực rỡ bên ngoài, Lộ Hứa Nam cũng chẳng hứng thú mấy, anh nhìn tới Ninh Y dần dần đứng ngồi không yên, tuy nghi ngờ đối phương không mắc chứng sợ độ cao nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị sang ngồi cạnh.

“Anh đừng nhúc nhích!” Ninh Y hết lớn một tiếng, giơ tay ngăn cả hành động của anh.

Lộ Hứa Nam không hiểu gì nên ngồi lại, hơi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Ninh Y rũ mắt, hắng giọng nói: “Em đã chuẩn bị một đoạn văn, muốn nói với anh.”

Lộ Hứa Nam nhướng mày, dựa vào buồng một cách hứng thú, dù bận vẫn nhàn chờ đối phương nói tiếp.

Ninh Y ngước mắt nhìn anh, chẳng hiểu sao cô đã học thuộc từ lâu cái đoạn văn đó nhưng đột nhiên quên sạch.

Sắp tới 00:00, trong lòng cô càng gấp thì càng không nhớ nổi nội dung, thật sự hận không thể ký đầu mình xem bị nước vào lúc nào!

Lộ Hứa Nam đợi nửa ngày cũng không nghe được Ninh Y nói, anh tỉnh bơ quan sát vẻ mặt đối phương, đoán chừng có lẽ cô đã quên thoại ngay tại chỗ, chợt cảm thấy buồn cười.

Anh hơi nghieng người, trong lòng đang nghĩ nên mở miệng thế nào mới không làm tổn thương lòng tự trọng của “Học sinh chuyên 13 môn Thần 1”.

Ninh Y nghiêng đầu nhìn kim đồng hồ to lớn trên tòa cao ốc bên ngoài, kim giây nhảy qua từng ô một, mắt thấy sắp chỉ vào con số 12, cô quyết tâm rồi đột nhiên quay đầu, đến gần Lộ Hứa Nam…

“A.”

Trên môi Lộ Hứa Nam đau xót, đôi mắt hơi trợn lên vì khiếp sợ, tay anh vô thức ôm lấy eo cô để tránh cho cô ngã xuống.

“Đing… Đing…”

Tiếng chuông truyền đến từ phía xa, Ninh Y dời người về phía sau, ngước mắt nhìn Lộ Hứa Nam một cái rồi nhanh chóng rũ mắt.

“Anh cứ không hôn em, em không thể làm gì khác ngoài chạy đến hôn anh.” Cô mím đôi môi đau xót vì vừa va chạm, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đỏ mặt nói: “Ngày đầu tiên của năm anh 18 tuổi, em vô cùng hạnh phúc vì có thể ở cạnh anh. Lộ Hứa Nam, món quà sinh thứ hai cho sinh nhật 18 tuổi của anh là lời hứa của em. Em hứa với anh, sau này mỗi một sinh nhật trong cuộc đời anh, em sẽ đều ở bên anh.”

Con ngươi Lộ Hứa Nam rung động, vành mắt không tự chủ được mà nóng lên, cánh tay ôm eo cô không cầm lòng nổi liền dùng sức, ôm người ngồi ở băng ghế đối diện lên đùi mình.

Anh chạm môi vào hàng mi hơi rũ xuống của cô, thông báo bằng giọng nói khàn khàn…

“Ninh Nhất Nhất, anh muốn hôn em.”

Hiển nhiên nụ hôn này sẽ không phớt qua như Ninh Y đã chủ động, cho đến khi đu quay từ độ cao chọc trời đến khi chạm đất mới hoàn toàn kết thúc.

Ninh Y mềm tay mềm chân đứng trên mặt đất còn cảm thấy hình như mình đang bay giữa không trung.

Đến khi ngồi lên xe trở về, cô đột nhiên vỗ mạnh vào trán, thất vọng nói: “Ơ! Em còn mua bảng quảng cáo trên tòa cao ốc của thành phố Ngu mà! Vừa nãy quên kêu anh nhìn rồi!”

Hôm sau, Ninh Tu đang dùng điện thoại xem tức tức vào buổi sáng, bỗng nhiên một mẩu tin tức nhảy ra…

“Hôm qua, sinh nhật của cậu chủ nhỏ tập đoàn Lộ thị, thiên kim Ninh thị đã vung tay thuê bảng quảng cáo ngoài tòa cao ốc thành phố Ngu để chúc mừng. Theo người quen cho biết, hai nhà Lộ Ninh sắp có chuyện tốt…”

Phía dưới dòng chữ còn có một bức ảnh tòa nhà của thành phố Ngu, trên biển quảng cáo rực rỡ là lời chúc “Lộ Hứa Nam sinh nhật 18 tuổi vui vẻ”, góc dưới bên phải còn có một hàng chữ ký nhỏ, viết là “Bạn gái 01 của anh”.

Bàn tay bưng cà phê của Ninh Tu khựng lại, anh lặng lẽ đặt xuống, cất giọng hô: “Dì Đường, pha cho con ly nước chanh đi ạ!”



Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tu: Chanh ngon quá:).
Bình Luận (0)
Comment