Ai Là Ai Đích Thương

Chương 40

Vào cái giờ khắc ấy, mọi ủy khuất chất chứa trong lòng hắn bùng nổ, Lục Bất Phá ra sức đấm vào bả vai của Tây Môn Trúc Âm, gào khóc. Tên chết tiệt này! Tên chết tiệt này! Cái tên khốn luôn tự cho mình là đúng này! Sao cậu ta có thể làm vậy! sao có thể làm vậy! Sao lại nỡ đối đãi với hắn như thế!.

Tây Môn Trúc Âm ôm chặt lấy người đang khóc lớn kia vào trong lòng, mặc cho hắn đánh. Anh sai rồi, lấy danh nghĩa của tình yêu, anh đã làm người quan trọng nhất đời mình bị tổn thương. Nếu không nhờ linh hồn cậu ấy xuyên đến cơ thể một người khác thì có lẽ anh sẽ sống mãi trong hối hận đến tận cuối đời. Không còn cơ hội để chính miệng nói cho người này biết anh yêu cậu ấy đến nhường nào.

“Tôi không tha thứ cho cậu… tôi không tha thứ cho cậu…”.

Lục Bất Phá khóc ngất đi. Tây Môn Trúc Âm chậm rãi lui dần về phía sau, đỡ người sắp hỏng mất ngồi xuống ghế sô pha. Một tay ôm lấy hắn, một tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn.

“Tôi không tha thứ cho cậu… tôi không tha thứ cho cậu….”

“Được, cậu vĩnh viễn không cần tha thứ cho tôi. Hãy để tôi dành nửa đời còn lại để xin lỗi cậu”.

“Tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu….hức hức…”.

“Được, không cần tha thứ cho tôi”.

“Tên khốn nhà cậu”.

“Tôi là thằng khốn, tôi là thằng cực kỳ khốn khiếp”.

“Hức hức hức…”.

“Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi”.

Lục Bất Phá khóc đến mức cổ họng khàn đặc cả lại, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ xung quanh, chân tay không ngừng run rẩy. Dù vậy, hắn vẫn nhớ ró một việc, đó là tuyệt đối không tha thứ cho tên khốn khiếp này.

“Đừng khóc, đừng khóc, Dật Hoa là đứa con được tạo ra từ sự kết hợp giữa tinh tử của tôi với cậu cùng tế bào trứng mà tôi đã mua, không phải là con của tôi với Nhược Lan”.

“Tôi không phải vì điều ấy”.

Hai mắt đẫm lệ, mơ hồ “nhìn chằm chằm” đối phương, Lục Bất Phá cất giọng nói khàn khàn: “Tại sao cậu lại lừa dối tôi! Tại sao cậu luôn muốn quyết định thay tôi”.

“Tôi sai rồi, sau này không dám nữa”.

Nghĩ tới việc gì đó, Lục Bất Phá lại bắt đầu rơi nước mắt: “Nếu… nếu câụ có lên thiên đường tìm tôi, tôi cũng không tha thứ cho cậu!”.

“Sau này không dám nữa, có việc gì tôi cũng sẽ nói cho cậu”.

“Cái tên khốn này! Tên khốn đáng ghét này! Tôi không tha thứ cho cậu!”.

“Được cậu không tha thứ cho tôi”.

Người đang khóc đột nhiên ôm chặt lấy tên khốn đáng ghét: “Tây Môn… sao cậu có thể đối xử với tôi như thế…”.

“Thực xin lỗi, đều là tôi sai” ôm lấy thiếu niên đang khóc cực kỳ thương tâm, nam nhân hôn nhẹ lên mắt hắn, “Hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa được chứ? Tôi sẽ sửa sai”.

“Từ bây giờ, bắt đầu, cậu phải rèn luyện thân thể, chơi bóng rổ cùng với tôi”.

“Được, đều nghe theo lời cậu”.

“Mặc kệ tôi với cậu, có giận nhau, cậu cũng không được hút thuốc, không được, bỏ cơm, không được, không ngủ”.

“Được”.

“Ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ, sau khi giải phẫu xong, tôi nói cậu có thể xuất viện thì cậu mới được xuất viện”.

Tây Môn Trúc Âm không lập tức trả lời, do dự hai giây, anh mở miệng, thẳng thắn: “Kết quả kiểm tra lần này, tôi chỉ bị viêm khổi, không có u”.

Lục Bất Phá đột nhiên ngừng khóc, đẩy nam nhân ra, ngẩn người nhìn anh. Hai tay Tây Môn ôm lấy khuôn mặt hắn: “Thực xin lỗi, tôi lừa cậu, tôi sợ cậu đi, sợ cậu không để ý đến tôi, mà tôi lại vụng về, vào lúc ấy không thể nói ngay nguyên nhân cho cậu. Cho nên tôi mới nghĩ ra biện pháp như ngày hôm nay. Đánh tôi đi, tôi cam đoan đây là lần cuối cùng”.

Lục Bất Phá liền lau khô hai mắt, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nức nở hỏi: “Phổi của cậu, không có u?”.

“Không có, chỉ bị viêm phổi, hơn nữa hút thuốc cũng hơi nhiều”.

“Cậu lại hút thuốc! Chẳng phải tôi đã bảo là không được hút thuốc sao!”.

“Tôi nghĩ tới cậu đi rồi, tôi muốn lên thiên đường tìm cậu”.

“Cậu có đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không gặp cậu! tại sao cậu luôn không yêu quý bản thân của mình như thế!”.

Nam nhân kéo tay thiêu niên: “Sau này cậu giám sát tôi”.

Thiếu niên sụt sịt cái mũi: “Thật sự, không gạt tôi chứ? Không có u?”.

“Không có u, không phải mổ”.

Lại sụt sịt cái mũi, hai tay thiếu niên lại đè lấy nam nhân, hắn há mồm cắn: “Cậu lại gạt tôi!!”.

Khóe môi nam nhân hơi hơi gợi lên, để mặc thiếu niên tàn sát cái cổ của mình: “Tôi cam đoan, đây là lần cuối cùng”. Anh biết, thiếu niên đã tha thứ cho mình.

Cắn xuống cổ nam nhân, bạn trẻ Lục Bất Phá lại trào nước mắt, từ sau khi gặp lại nam nhân, hắn càng ngày càng dễ dàng chảy nước mắt. Buông chỗ cổ bị mình cắn đến chảy máu ra, hắn ôm chặt nam nhân: “Tây Môn, bây giờ đầu có còn đau nữa không?”.

Tây Môn Trúc Âm ôm lấy người vừa run run hỏi kia: “Mỗi khi nhớ cậu, lại rất đau, ngày nào cũng đau”.

“Thế còn bây giờ?”.

“Cậu đã nằm trong lòng tôi, bệnh tật gì cũng không thấy”.

“Có đến bệnh viện kiểm tra lại không?”.

“Lần này trước khi xuất viện, tôi đã nhờ White kiểm tra sức khỏe toàn thân rồi, đợi miệng vết thương ăn da non, tôi liền hoàn toàn khỏe mạnh”.

Vùi sâu đầu vào cổ nam nhân, tay trái Lục Bất Phá xâm nhập vào trong áo sơ mi của nam nhân, cẩn thận vuốt ve miệng vết thương kia. Vừa rồi hắn nhất thời tức giận quá nên quên mất người này còn đang bị thương.

Cách một lớp áo sơ mi, đem tay thiếu niên áp vào miệng vết thương của mình, Tây Môn Trúc Âm cam đoan: “Có cậu ở bên cạnh tôi, nó sẽ mau chóng khỏi. Đợi nó lành hẳn, mỗi ngày tôi sẽ chơi bóng rổ với cậu”.

“Cậu cam đoan, sau này mặc kệ có việc gì xảy ra, cho dù là chuyện xấu đến mức nào, cậu cũng không được giấu diếm tôi, sẽ nói cho tôi biết” áo của nam nhân bị ướt nhẹp bởi nước mắt thiếu niên.

“Tôi cam đoan. Sinh ly tử biệt, mặc kệ là vui mừng hay tức giận, hạnh phúc hay đau khổ tôi sẽ đều chia sẻ với cậu. Tối sẽ cố gắng sống khỏe mạnh, sống đến ngày sinh mệnh của hai chúng ta kết thúc”.

“Cậu cam đoan, dù có việc gì cũng đều thương lượng với tôi, không phiền não một mình”.

“Tôi cam đoan. Nếu có việc gì không nói nên lời, tôi sẽ viết vào nhật ký, cậu xem nhật ký của tôi”.

Hít một cái thật sâu, thiếu niên ngẩng đầu: “Cậu cam đoan, sau này không bao giờ gạt tôi”.

“Tôi cam đoan” nam nhân cầm lấy tay thiếu niên, hôn lên, “Tôi cam đoan, cái gì cũng nghe theo cậu”.

Nước mắt thiếu niên không ngừng rơi, chăm chú nhìn nam nhân hồi lâu, đột nhiên hắn nghiêng người về phía trước, hôn lên đôi môi của nam nhân, nói ra những lời hắn vẫn chôn kĩ trong lòng, làm cho hắn đau, những điều khiến hắn vẫn luôn đau.

“Tây Môn, tôi yêu cậu, cho đến tận bây giờ, chưa từng thay đổi”.

Không để ý tới miệng vết thương đang đau đớn, dùng hết sực ôm chặt lấy thiếu niên vào lòng, Tây Môn Trúc Âm hôn thiếu niên đầy mãnh liệt, hôn người yêu đã sống lại của mình. Yêu cậu, Hoa, tôi yêu cậu, chưa bao giờ từng thay đổi.

Chỉ mặc một chiếc áo ngủ trên người, Lục Bất Phá nhanh chóng trần trụi. Giờ phút này, không cần nam nhân kê đơn cho mình, tuy rằng vẫn không khỏe như trước, vẫn ngượng ngùng như trước, hơn nữa lại còn dưới ánh nắng tươi sáng ban ngày, hai chân hắn ôm lấy người nam nhân cũng đang trần trụi như mình, để cho nam nhân âu yếm hắn, hôn lên hắn, giữ lấy hắn.

“Bất Phá, Hoa, Bất Phá của tôi, Hoa của tôi”.

Không thể kìm hãm lại được, nam nhân kích động hôn xuống đôi môi người yêu mình, Thượng đế đã không vứt bỏ anh.

“Tây Môn… tôi không, ư, tha thứ, cậu…”

“Ừ… tốt, không tha thứ”.

Hai người đang làm cái hoạt động nguyên thủy kia khiến cho quý ngài mặt trời đỏ bừng mặt, kéo vội một đám mây tới che cả người mình lại.



Nằm trên ghế sô pha xem phim, Lục Bất Phá dựng tai nghe ngóng thanh âm phát ra từ trong bếp. Chẳng phải hắn vẫn còn giận nam nhân mà là bởi làm tình không tiết chế khiến hắn dù có muốn động cũng không được, hơn nữa hắn vẫn còn non, cái chỗ vừa bị bóc tem sưng sưng đau đau không chịu được, làm hắn chỉ có thể nằm ườn tại chỗ, việc đứng dậy đi lại thì khỏi cần nghĩ tới.

Hai người, một kẻ là bệnh nhân, một tên thì gầy như que củi, “vui vẻ” đến như vậy dĩ nhiên là sẽ dẫn đến đói bụng. Tây Môn Trúc Âm đương nhiên cũng cảm thấy mỏi mệt tuy vậy với tâm tình thư sướng sau khi làm việc, anh thoải mái đáp ứng việc chui vào bếp làm bữa sáng trưa [ bữa sáng và bữa trưa gộp lại với nhau].

Có người hoài nghi, đại thiếu gia như Tây Môn lại biết nấu cơm sao? đương nhiên là không rồi. Tuy vậy đem thức phẩm chín với đồ ăn vi sóng nấu chín lại, anh đương nhiên vẫn biết. Cũng chẳng phải anh đột nhiên nổi hứng nên mới kéo Lục thiếu gia đến chỗ đảo nhỏ này ngồi chơi, trước đó anh đã bảo bí thư đem tủ lạnh với thức ăn nhồi vào trong biệt thự này.

Hai mươi phút sau, Tây Môn Trúc Âm thành công hoàn thành năm món ăn với một bát canh, canh này thì chỉ cần đem gói canh bán thành phẩm đổ vào nước đun lên là xong. Đem tất cả đồ ăn ra đặt xuống bàn trà trước ghế sô pha, Tây Môn Trúc Âm nâng “mỹ nhân ốm yếu” dậy, kê phía dưới vài thằng hề cho mỹ nhân tựa vào, rồi múc một chén canh cho mĩ nhân.

“Tôi tự làm được” buông điều khiển từ xa xuống, Lục Bất Phá tiếp nhận bát canh, “Cậu cũng ăn đi, cơm nước xong nhớ phải uống thuốc đấy”.

Tây Môn Trúc Âm nghe lời, cũng múc một bát canh và lấy cơm cho mình, cùng ăn với Lục Bất Phá.

“Siêu thị ở New York có đồ ăn Trung Quốc sao?” Lục Bất Phá vừa ăn canh vừa hỏi, hắn không nhớ là có a.

“Là chuyển từ Hồng Kông đến. không phải cậu bảo dì làm đồ ăn ngon lắm sao? Tôi đoán cậu nhất định không quen ăn đồ Tây”.

“Ừ, hiện tại tôi thích ăn đồ Trung” uống hết bát canh ngô nóng, Lục Bất Phá chậc chậc miệng, “Canh của lão mẹ với mẹ nuôi làm vẫn ngon hơn. Đúng rồi, nói tới đồ Trung mới nhớ ra tại sao trước kia cậu hay lôi tôi đi ăn đồ Tây thế? Hại tôi nhiều năm như vậy không được tận hưởng tài nấu nướng của mẹ nuôi”.

Nam nhân yên lặng hai giây rồi thản nhiên nói: “Tôi thích được một mình dùng bữa với cậu, tuy nhiên mấy nhà hàng Trung Quốc không được ổn lắm, đồ ăn thì cũng không nói đến làm gì. Lúc ăn cơm tây, cậu thường đem món cà rốt mình không thích cho tôi, nhất định sẽ đem hết cà rốt lấy đi, tôi thích loại cảm giác này. Ăn đồ Trung, cậu sẽ không làm như thế”.

Lục Bất Phá rất muốn phán câu “biến thái” cho tên nay, bất quá hắn nhịn, chỉ bĩu môi: “Tôi thích ăn đồ Trung. Ẩm thực Trung Hoa có bốn nhánh chính, hương vị lại thay đổi ở mỗi vùng miền, những món mà bà biết làm mới chỉ là phần da lông trong số đó. Cậu nhất định phải dẫn tôi đi thưởng thức hết những món ngon của Trung Hoa”.

“Được” nam nhân thản nhiên nở nụ cười, “Tôi sẽ đi học nấu ăn để cấu cơm cho cậu”.

“Không cần. Cậu chắc chắn sẽ nấu không giỏi bằng lão mẹ với mẹ nuôi, cậu vẫn nên dành nhiều thời gian để rèn luyện sức khỏe thì hơn” đây là di chứng để lại của việc thiếu niên hay bị nam nhân dọa, “Ở New York, tôi đến nhà cậu ăn, ở Hồng Kông, cậu đến nhà tôi ăn. Hơn nữa đồ Trung ở mấy nhà hàng Hồng Kông tuyệt đối là chính tông”.

Đôi mắt màu lam sâu kín, nam nhân dựa vào người thiếu niên: “Bất Phá, khi nào cậu nghỉ thì đến New York với tôi, còn lúc cậu quay lại trường thì tôi tới Hồng Kông với cậu”.

Thiếu niên ăn canh, vào lúc nam nhân có chút lo lắng, hắn cắn cắn môi: “Tôi… muốn ở lại Hồng Kông chăm sóc cha mẹ. Tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc sẽ tới New York định cư”.

“Tôi biết” ngoài dự đoán của thiếu niên, nam nhân vẫn nở nụ cười thản nhiên như lúc trước, “Chờ đến lúc cậu tốt nghiệp, chúng ta sẽ dành nửa năm ở New York, nửa năm ở Hồng Kông. Như vậy chú dì cùng như cha mẹ tôi cũng có thời gian đi du lịch. Như thế có được không?”.

Thiếu niên động tâm: “Nhưng còn… Dật Hoa thì sao? Hiên giờ thằng bé vẫn còn nhỏ, hai chúng ta dẫn nó chạy qua chạy lại cũng không sao nhưng đến lúc nó tới tuổi đến trường thì sao làm như thế được”.

Nam nhân nói: “Không việc gì. Ba mẹ vốn thích cháu trai, mấy năm gần đây hai người cũng không rời Dật Hoa. Trước khi thằng bé tới trường, chúng ta cứ dắt thằng bé chạy qua chạy lại hai nơi, đợi đến lúc thằng bé đến tuổi đi học, chúng ta cho thằng bé ở lại New York trước, chỉ nửa năm mà thôi, thằng bé rồi cũng sẽ quen. Đợi đến khi thằng bé trưởng thành chúng ta sẽ cho nó lựa chọn, hoặc là tiếp tục ở lại New York, hoặc là đến Hồng Kông. Tôi nghĩ chú dì chắc cũng thích Dật Hoa. Con của chúng ta, chắc chắn có tính độc lập hơn những đứa nhỏ khác”.

“Nhưng mà….”.

“Không có nhưng, Bất Phá. Dật Hoa là con của chúng ta. Nhược lan chỉ cung cấp tử cung của mình mà thôi”.

Lục Bất Phá thở dài một cái rồi hỏi: “Nhược Lan có biết không?”.

“Cô ta không biết. Tôi đã tìm một cái cớ đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe sau đó đem trứng đã được thụ tinh chuẩn bị trước đó đưa vào cơ thể của cô ta, mọi việc được thực hiện trong lúc cô ta hôn mê, tố chất cơ thể cô ta rất tốt, sau khi mang thai Dật Hoa không có biểu hiện bệnh trạng gì”.

“Tây Môn cậu đối xử với cô ấy như thế có tàn nhẫn quá không?”.

Tây Môn Trúc Âm thản nhiên nói: “Cô ta tiếp cận tôi có mục đích cả, việc tôi lợi dụng cô ta chẳng có gì là tàn nhẫn. Bất Phá, tôi đã đem hết tàn nhẫn của mình đi thương tổn cậu, tôi không có hơi đâu mà để ý tới người khác. Nếu cậu không xuất hiện, sau khi Dật Hoa lên hai tuổi, tôi sẽ li hôn với cô ta. Đứa trẻ hai tuổi vẫn chưa nhớ được cái gì rõ ràng, cũng không khó chăm sóc như khi mới sinh. Như vậy đem thằng bé giao cho ba mẹ, ba mẹ cũng không bị vất vả”.

“Cái tên khốn này” trừng mắt liếc nam nhân một cái, mang theo trái tim trĩu nặng, Lục Bất Phá nói: “kỳ thật Nhược Lan rất yêu cậu. Tuy Nhược Liên Khải bảo cô ấy ăn cắp thông tin của “Thế Hoa”, nhưng cô ấy cũng không làm”.

“Đó là vì có cậu” Tây Môn Trúc Âm đánh gãy lời hắn, “Bất Phá, tôi sẽ tiếp tục mời luật sư đến bào chữa cho cô ta trong phiên tòa này. Mặc kệ cô ta có bị tuyên thế nào, tôi cũng sẽ cho cô ta một món tiền, cũng không nói chuyện của Dật Hoa cho cô ta biết. Bất Phá, những việc tôi có thể làm chỉ vậy thôi, tôi sẽ không để cô ta tiếp tục làm mẹ của Dật Hoa, càng không để cho cô ta có cơ hội trở lại bên người tôi, để cho cô ta quấy rầy cuộc sống của hai chúng ta. Bất Phá, nếu không phải cô ta mang theo ý đồ xấu tiếp cận tôi thì tôi cũng chẳng lợi dụng cô ta làm gì. Tôi là một doanh nhân, chỉ quan tâm đến việc có lợi nhất cho mình”.

Lại trừng mắt liếc nam nhân một cái, Lục Bất Phá rầu rĩ nói: “Cậu là doanh nhân vậy mà còn làm cái việc tổn mình hại người kia”.

“Đó là lần duy nhất tôi phạm sai lầm, cho nên sau này tôi không tái phạm nữa” buông bát ôm lấy thiếu niên, nam nhân cam đoan, “Nhược Lan sẽ gặp được người đàn ông yêu thương mình, cô ta là một người phụ nữ thông minh, cô ta nhất định sẽ dùng món tiền kia để biến mình thành một người hoàn toàn khác, cô ta sẽ có một cuộc sống mới. Rời khỏi tôi, không phải là bất hạnh đối với cô ta mà đó là hạnh phúc, bời vì tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô ta”.

“Cậu phải an bài cuộc sống sau này của cô ấy cho tốt. Chuyện của Dật Hoa…”.

“Chuyện của Dật Hoa tốt nhất là không nên nói cho cô ta. Cậu cảm thấy sao?”.

Lục Bất Phá rầu rĩ gật nhẹ đầu: “Đợi Dật Hoa trưởng thành, cũng đừng nói cho thằng bé. Nhược Lan vĩnh viễn vẫn là mẹ của thằng bé”.

“Được, tôi nghe lời cậu”.

“Còn nữa” thiếu niên ngẩng đầu, “Cậu làm sao lại lấy được… cái đó của tôi”.

“Cái đó?” nam nhân thực vô tội.

“Cái đó ấy” mặt thiếu niên thực đỏ.

“Cái đó?”.

“Chính là … cái đó ấy”.

“Cái gì?”.

“Chính là … cái sinh ra Dật Hoa đó”.

Nam nhân ghé vào tai thiếu niên: “Mỗi ngày cậu đều nằm ngủ bên cạnh tôi, lúc nào làm mộng xuân tôi tất nhiên sẽ biết”.

“Oành” mặt thiếu niên bị thiêu đốt.

Nam nhân tiếp tục nói: “Khi cậu ngủ thì rất khó tỉnh dậy, hơn nữa lại thích chui vào ổ chăn của tôi. Tôi chuẩn bị hết dụng cụ để thu thập, khoảng một tuần cậu lại nằm mơ một lần, tôi chỉ cần nhân lúc cậu mơ, cởi …”.

“Đừng nói nữa! Tôi. Đã. Biết” thiếu niên húp một ngụm canh to, thấy nam nhân vẫn còn dán vào người mình, lập tức quát, “Còn không mau ăn cơm đi!”.

“Được”.

Kể từ sau lúc biết mình bị ung thư não, lần đầu tiên nam nhân nở một nụ cười hành phúc đến vậy.
Bình Luận (0)
Comment